Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

chương 58: c58: chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi trận giao hữu bóng rổ Trung - Nhật kết thúc thành công tốt đẹp, những ngày tươi đẹp của các học sinh THPT số 2 cũng đến hồi kết. Tất cả các hoạt động vui chơi giải trí trong năm nay đều bị hủy bỏ, chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất, đó chính là: Học tập.

Dù tất cả học sinh không muốn học hoặc không có ý định học thì sẽ có giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn giúp bọn họ bình tĩnh lại. Những hành động và phương pháp được các thầy cô giáo áp dụng cũng rất đơn giản và thô thiển: thi cử hàng tháng.

Ngày thứ ba sau khi trận giao hữu kết thúc, toàn trường chào đón một kỳ thi tháng quy mô lớn.

Trong kỳ thi tháng này, thành tích bang chủ bang hội Thanh Vân là Lục Vân Đàn có hơi tụt lùi… Kỳ thi tháng đợt đầu tháng mười cô xếp thứ 391 toàn khối, thế mà đến cuối tháng lại quay về hạng 400 có lẻ, cụ thể là 409.

Nhưng mà Lục Vân Đàn cũng không nản chí, bởi vì thâm tâm cô rất rõ tại sao mình bị tụt lùi như thế: Đợt tháng mười cô vốn không chăm chỉ học tập, mà thực sự là chẳng có chút hứng thú học hành nào. Hôm nào cũng chỉ mong ngóng trận bóng rổ diễn ra đến quên cả trời đất.

Vả lại, tụt lùi không đáng sợ bằng việc không biết tại sao mình lại tụt lùi, bây giờ cô đã biết nguyên nhân mình bị tụt thứ hạng nên không phải tự ti làm gì, cứ tiếp tục cố gắng là được rồi!

Nhưng lần thi tháng lần này vẫn có một điều khiến Lục Vân Đàn cảm thấy không hài lòng: Người đứng đầu khối không còn là Lương Vân Tiên nữa mà thay vào đó là Chu Lạc Trần.

Lương Vân Tiên không đến tham gia cuộc thi.

Từ sau khi trận bóng rổ kết thúc, cô vẫn chưa gặp lại Lương Vân Tiên. Lục Vân Đàn nghe mọi người nói là anh đã xin nghỉ dài hạn, nhưng nguyên nhân anh xin nghỉ dài hạn lại được các bạn đưa ra bàn tán rất sôi nổi:

Có tin đồn rằng Lương Vân Tiên đã được trường giới thiệu vào trường đại học hàng đầu mà không cần thi tuyển sinh đại học nên anh đã ngừng đến trường và hiện đang đi du lịch vòng quanh thế giới mỗi ngày; có tin đồn rằng ba mẹ anh đã thuê giáo viên dạy giỏi nhất tỉnh về làm gia sư cho Lương Vân Tiên, ngày nào cũng dạy kèm lớp nâng cao tại nhà; rồi lại càng có tin đồn quái dị hơn, nói rằng anh không đến trường vì bị bệnh nặng và đang nằm trong bệnh viện để điều trị. Có người tự đưa ra xác nhận, sau khi kết thúc trận đấu cậu ta đã vào nhà vệ sinh và tận mắt chứng kiến Lương Vân Tiên phát bệnh rồi được một cô gái xinh đẹp cao lớn phát hiện ra, cuối cùng cô gái xinh đẹp đã đưa anh vào bệnh viện.

Tất cả những tin đồn trên đều được lan truyền rất sống động, đặc biệt là tin cuối cùng bao gồm thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện đều đầy đủ khiến nó trở nên khá đáng sợ.

Nhưng điều càng khiến Lục Vân Đàn lo lắng hơn nữa là cô không thể liên lạc được với Lương Vân Tiên.

Tài khoản WeChat của đồ mọt sách này cứ như đã đăng xuất luôn ấy, dù cô có gửi tin nhắn hay gọi điện thì anh cũng không trả lời hoặc bắt máy. Lúc đầu là âm thanh tút tút không có người nghe, về sau là thành tắt máy luôn. Thậm chí Lục Vân Đàn còn hơi nghi ngờ liệu có phải anh bị bắt cóc không.

Kỳ lạ hơn nữa là, cô nhắn WeChat hỏi Chu Lạc Trần về tình trạng của Lương Vân Tiên thì Chu Lạc Trần cũng không trả lời. Cứ như hai người họ đã bàn bạc với nhau từ trước ấy, nhất quyết né tránh điện thoại của cô tới cùng, điều đó khiến Lục Vân Đàn vừa sốt ruột lại vừa bất lực.

Những tin đồn ngoài kia dù có thật hay không cũng không quan trọng, chỉ duy nhất lời đồn là anh bị bệnh khiến cô muốn biết chân tướng rõ ràng mà thôi, nếu không thì dù có đi ngủ Lục Vân Đàn cũng chẳng thể ngủ ngon được.

Lục Vân Đàn thầm đoán, “Chị gái xinh đẹp cao lớn” trong truyền thuyết kia chắc chắn là anh trai Lục Vân Phong của cô, vì thế cô quyết định tìm anh trai để xác nhận, anh ấy trả lời: “Anh cõng sao nổi cậu ta, anh chỉ có thể ném cậu ta qua vai thôi.”

Lục Vân Đàn: “...”

Nghe cũng có lý, mà sao lại cứ vô lý thế nào nhỉ.

Nhưng cô vẫn không yên lòng: “Nhưng mà có bạn nói là nhìn thấy anh cõng Lương Vân Tiên chạy ra khỏi nhà thi đấu.”

Lục Vân Phong khoanh tay, dựa lưng vào cửa: “Thế nguyên văn lời bạn em nói là gì?”

Lục Vân Đàn thuật lại từ đầu tới cuối: “Một chị gái xinh đẹp cao lớn cõng một người mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ ra khỏi cổng trường.”

Lục Vân Phong bất lực hạn hán lời: “Thế thôi?”

Lục Vân Đàn: “Như thế còn chưa đủ hả? Ngoài anh ra thì còn có ai phù hợp với cái câu miêu tả ‘Chị gái xinh đẹp cao lớn’ nữa?”

Lục Vân Phong: “...”

Lục Vân Đàn lại hỏi một câu: “Sau khi trận đấu kết thúc anh đi đâu? Em cũng không thấy anh.”

Lục Vân Phong thở dài: “Anh bị cô Dương của các em phát hiện ra.”

Lục Vân Đàn: “Rồi sao nữa?”

Lục Vân Phong: “Rồi anh đi luôn.”

Lục Vân Đàn không hiểu nổi: “Anh đi cái gì? Cô Dương của bọn em cũng không phải cọp, ăn anh được chắc?”

Lục Vân Phong: “Em quản được à?”

Lục Vân Đàn: “...”

Không biết xấu hổ.

Hỏi anh câu này đúng là thừa!

Hừ!

Chẳng trách độc thân!

Cô thầm thề thốt trong lòng sẽ không quan tâm tới chung thân đại sự của anh trai nữa. Lục Vân Đàn quay lại chuyện chính, lại càng muốn hỏi kỹ càng sự việc hơn: “Anh đã đi rồi thì sao còn có người nói là thấy anh cõng Lương Vân Tiên ra khỏi trừng chứ?”

Lục Vân Phong hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt lại: “Anh nói thêm một lần nữa, anh không cõng nổi cậu ta, anh chỉ gặp được cậu ta ở cổng trường thôi.”

Mắt Lục Vân Đàn sáng lên, hỏi dồn: “Cậu ấy đi đâu vậy?”

Lục Vân Phong: “Không biết, nhưng có vẻ rất sốt sắng, cậu ta lên chiếc xe Mercedes màu đen.”

Lục Vân Đàn: “Đó là xe nhà cậu ấy!”

Lục Vân Phong trầm tư vài giây, nói với giọng như đang suy đoán: “Chắc là nhà có việc gấp nên mới vội đi mà không chào hỏi gì.”

Lục Vân Đàn nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý nhưng vẫn thấy kỳ lạ: “Nếu hai người không tiếp xúc chân tay gì thì sao bạn kia lại nói là anh cõng cậu ấy ra ngoài trường nhỉ?”

Lục Vân Phong bất lực: “Sáng sớm em đứng ở đầu đường phía đông nghe chị Vương nhà bên nói là ba mẹ mình cãi nhau, tối tới đầu đường phía tây lại nghe tin: Ông Lục ngoại tình với cô bồ mười tám tuổi, bà vợ nghèo hèn giận dữ muốn ly hôn.” Anh ấy tổng kết lại: “Đây chính là tam nhân thành hổ, tiếng người đáng sợ đấy.”

Lục Vân Đàn: “...”

Mẹ kiếp có lý lắm.

Lục Vân Phong: “Còn chỗ nào thấy lạ lùng không?”

Lục Vân Đàn nói có: “Nhưng tại sao cậu ấy lại không tới trường? WeChat với điện thoại đều không thể liên lạc được.”

Lục Vân Phong hừ lạnh, tức giận bảo: “Em cũng bao đồng quá đấy, nhà người ta có chuyện gì còn phải báo với em nữa hả? Em là ai? Sao phải để ý đến em?”

Lục Vân Đàn: “...”

Lời nói thẳng thừng, lý luận không sai nhưng đúng là gây tổn thương lòng người.

Cô nhếch môi không vui: “Thì cùng là bạn bè cả, lại còn là bạn thân nữa, em quan tâm cậu ấy một chút thì làm sao? Anh nghĩ rằng ai cũng lạnh lùng như anh đấy à?”

“Em coi người ta là bạn thân, nhưng chưa chắc người ta đã coi em như thế, đừng có bám lấy người ta nữa.” Lục Vân Phong dựa vào cây cột trên hành lang, bất lực nhìn em gái của mình: “Nói không chừng trong mắt người ta thì em cũng chỉ là một đứa bạn tầm phào thôi, sau khi tốt nghiệp là chẳng còn dính dáng đến nữa. Bởi vì người ta ngứa mắt em, cảm thấy không cần thiết phải liên lạc với em.”

Lục Vân Phong bỗng rất tức giận: “Không phải thế!”

Lục Vân Phong: “Ờ thế thì chờ xem.”

Lục Vân Đàn: “Hừ! Chờ thì chờ!” Nói xong cô tức giận rời đi, sau khi đi tới Mái Tây thì lại tức quá quay đầu, bực bội nói: “Em ghét anh nhất trên đời!”

Lục Vân Phong thở dài trong lòng, vẻ mặt lại tỏ ra hững hờ không thèm đếm xỉa. Anh ấy nhún vai, quay người đi về phòng: “Chẳng sao.”

Lục Vân Đàn thật sự rất giận, chỉ tiếc không thể lao vào đánh nhau với anh trai một trận. Nhưng đồng thời, trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi may mắn: Lục Vân Phong nói hôm thi đấu anh ấy nhìn thấy Lương Vân Tiên vẫn còn khỏe mạnh, thế thì chứng tỏ anh không làm sao. Mấy cái tin đồn mà bảo Lương Vân Tiên bỗng dưng phát bệnh rồi là đi bệnh viện như kia chắc chắn là vớ vẩn cả!

Không tin lời đồn! Không tin lời đồn! Không tin lời đồn!

Hừ, mà cái đáng nói nữa là, tung tin người ta mắc bệnh nhập viện thì khác nào đang trù ẻo người khác?

Kẻ tung tin đồn thật đúng là đáng ghét, còn đáng ghét hơn cả Lục Vân Phong suốt ngày mỉa mai đâm thọc!

Vậy nên từ lúc ấy, mỗi khi nghe mấy tin đồn kiểu “Lương Vân Tiên mắc bệnh nhập viện” ở trường thì Lục Vân Đàn sẽ nghiêm túc bác bỏ, tuyệt đối không cho phép bọn họ nói lung tung.

Nhưng mà đồ mọt sách này nghỉ ngơi hơi lâu thì phải, mãi tới tận tháng mười một vẫn chưa thấy anh đi học.

Bước vào tháng mười một, trong bang hội Thanh Vân lại xảy ra mấy chuyện đại sự, chuyện đầu tiên: Phó bang chủ bên trái Tới Tây Dương rời trường đi tập huấn…

Tới Tây Dương học hành không giỏi, nếu chỉ dựa vào các môn văn hóa thì chắc chắn sẽ không vào được trường tốt nên ba mẹ muốn cậu ấy đi theo con đường nghệ thuật. Trước đây Tới Tây Dương đã từng tham gia các lớp dẫn chương trình và phát thanh bên ngoài trường học, hầu hết chỉ tham gia vào các ngày chủ nhật vì ba mẹ Tới Tây Dương không muốn các môn văn hóa của cậu ấy bị ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng bây giờ các kỳ thi nghệ thuật đang đến dần, tất cả các trường nghệ thuật lớn đều tiến hành đào tạo chuyên sâu nên Tới Tây Dương không thể không tham gia kỳ tập huấn trước khi thi.

Tới Tây Dương vừa đi, bang hội Thanh Vân lại giảm bớt một thành viên đại tướng, bang chủ Đàn bỗng cảm thấy cuộc sống thật vô vị nhàm chán. Trừ học tập ra thì không còn gì để làm nữa.

Nhưng cũng có một chuyện tốt xảy ra, đây là việc đại sự thứ hai: Phó bang chủ bên phải Lý Hàng đã trúng tuyển sớm vào Đại học Hàng không và Vũ trụ Đông Phụ…

Tháng mười một, mười hai hàng năm, Đại học Hàng không và Vũ trụ Đông Phụ sẽ mở kỳ tuyển sinh trong các trường cấp ba cho các nam sinh phù hợp tiêu chuẩn phi công trên toàn quốc, tất nhiên sẽ ưu tiên khối khoa học tự nhiên hơn.

Tin tức này được lan truyền thì gần như tất cả học sinh nam của THPT Đông Phụ số 2 đều ghi danh.

Mặc dù tiêu chuẩn tuyển sinh đã quy định rõ ràng rằng những nam sinh có chiều cao dưới 168 cm và trên 182 cm và những người có thị lực kém không đạt song vẫn có vô số không người phù hợp tiêu chuẩn nối đuôi nhau báo danh, không vì gì khác mà chỉ vì muốn thêm phần náo nhiệt cho buổi khám sức khỏe mà thôi.

Đồng chí Lý Hàng tuy không cao nhưng lại phù hợp tiêu chuẩn mà người ta đề ra: 173 cm.

Đồng chí Lý Hàng mặc dù học hành không tốt nhưng lại có thị lực tốt đến bất ngờ: Hai mắt đều đạt 5.3.

Đồng chí Lý Hàng tuy nhỏ và gầy nhưng lại bất ngờ vượt qua tất cả các bài kiểm tra thể lực.

Cậu ấy không trúng tuyển thì còn ai trúng tuyển nữa?!

Cả khối có hơn sáu trăm nam sinh nhưng chỉ có đồng chí Lý Hàng ở lớp 12-2 và một nam sinh khác ở lớp chọn 12-10 trúng tuyển mà thôi.

Điều này có nghĩa là chỉ cần điểm thi tuyển sinh đại học của cậu ấy có thể trên hai số điểm thì cậu ấy có thể được nhận vào Đại học Hàng không và Vũ trụ Đông Phụ với một ngoại lệ đặc biệt!

Để đạt được mục tiêu này, phó bang chủ bên phải chưa từng chăm chỉ học tập cũng bắt đầu đi vào con đường học hành đi sớm về khuya, lọt vào đội ngũ nỗ lực hết mình vì kỳ thi đại học.

Trong khoảng thời gian Hộ pháp Lương và phó bang chủ bên trái không ở trường học, bang chủ Đàn, quân sư Lý và phó bang chủ bên phải tạo thành một nhóm nhỏ giúp đỡ nhau trong học tập. Hàng ngày chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là: Học tập.

Mục tiêu học tập của bang chủ Lục trong học kỳ này: Thi xếp hạng trên 350… Mọt sách kia đã thắng cuộc đua này, cô không thể nuốt lời được, nhất định phải hoàn thành mục tiêu!

Mục tiêu học tập của Lý Hàng trong học kỳ này: Đạt được hai số điểm trong kỳ thi.

Mục tiêu học tập của Lý Nguyệt Dao trong học kỳ này: Học kỳ sau có thể được cân nhắc vào lớp chọn… lớp chọn của THPT số 2 có quy luật đào thải và thăng hạng cực kỳ khốc liệt, mỗi học kỳ sẽ có tổng hợp thành tích của những học sinh kém nhất rồi sau đó đề cử những học sinh đạt thành tích tốt ở lớp thường lên.

Vì học tập mà cứ mỗi buổi sáng, chưa tới sáu giờ cả ba người đã tập hợp ở căn tin. Sau khi mua bữa sáng xong cũng không nán lại căn tin để trì hoãn thời gian, cầm thẳng đồ ăn sáng đi tới lớp để ăn, giải quyết nhanh gọn từ ba tới năm phút. Sau đó cả ba tiến vào trạng thái tập trung học tập cao độ; ba người gần như là ba người cuối cùng rời khỏi lớp học sau giờ nghỉ trưa… Sau giờ học lúc mười hai giờ, họ vẫn tiếp tục ở lại lớp để tự học rồi mới tới căn tin không cần xếp hàng; tiết tự học đến mười giờ tối, mười rưỡi ký túc xá tắt đèn thì cả ba phải ở lại tới mười giờ mười lăm phút mới rời khỏi lớp học. Sau đó chạy vài vòng ở sân bãi sau khu dạy học để thư giãn gân cốt, làm đầu óc thoải mái hơn rồi mới về đi ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio