Thai nhi thuận lợi tiến vào tháng thứ ba đầy khoẻ mạnh.
Dưới sự bồi bổ không ngừng của Hùng Âm, Tinh thành công nhìn các chỉ số đạt chuẩn trên tờ giấy khám tổng quát.
Ngoài ra còn có vượt qua thời kì thai nhi dễ bị sảy nhất.
"Chú ý tránh xa các chất kch thích và thuốc lá nhé." Bác sĩ nhìn động tác tay như một thói quen của Tinh, tế nhị mà nhắc nhở.
Nhắc tới thuốc lá, Hùng Âm lúc tuần đầu tiên bọn họ sống thử bắt được Tinh hút thuốc liền tiêu huỷ hết toàn bộ.
Tinh từng thử giấu và lén hút nhưng không biết anh ta dùng nghiệp vụ gì mà tìm được hết.
"Ăn kẹo cao su đi." Hùng Âm đưa ra lọ kẹo cao su cho cậu.
"Ăn cái quỷ gì chứ? Thứ này ai mà thèm..."
Nhưng mà kẹo cao su ngon thật.
Tinh miệng nhai cao su nhìn ông bác sĩ đã luống tuổi, bỏ ngoài tai mấy lời khuyên.
Dù sao người đàn ông bên cạnh cậu cũng sẽ thay cậu nhớ toàn bộ.
Hùng Âm nhìn hình ảnh siêu âm màu mà bác sĩ chụp, thai nhi đã nhìn thấy được tứ chi.
Lúc siêu âm còn quơ quơ như đang bơi.
Chỉ là động tác bé xíu như thế cũng đủ khiến người cha lớn của bé hứng thứ không thôi.
Anh chụp các số liệu gửi cho mẹ Hùng xem rồi mới mang người đi ăn.
Kết quả xét nghiệm các bệnh di truyền bọn họ cũng không cần lấy vội.
Tuần tới đi khám thai lại nghe bác sĩ phổ biến cũng được.
Bữa ăn của Tinh được cải thiện, khối lượng thức ăn nạp vào cơ thể cũng chậm rãi tăng lên.
Hùng Âm cũng muốn thay vì uống mấy đồ có cồn và hút chất nicotin, còn không bằng lấp đầy miệng người thanh niên bằng đồ ăn.
"Món này ngon đấy." Tinh chỉ đĩa thịt xào ớt chuông, vui vẻ lựa hết thịt ăn.
Hiển nhiên thứ ngon mà cậu bảo là thịt chứ không bao gồm ớt chuông.
"Không nên kén ăn." Hùng Âm gắp lên một miếng ớt chuông đỏ.
Bàn tay nhanh chóng cầm lấy bát cơm giật ra.
Động tác như đứa nhỏ tiểu học bảo vệ lãnh thổ thức ăn của bản thân.
Tinh cảnh giác nhìn Hùng Âm, đôi đũa trên tay vươn đến đầu đũa của anh, đẩy ra.
Ý nói rất rõ ràng.
Không.
Hùng Âm thu lại đầu đũa, bỏ miếng ớt chuông vào bát của bản thân.
Ánh mắt vẫn dán chặt lên mặt Tinh.
Lần này anh đổi sang một đôi đũa khác, gắp miếng ớt chuông khác.
Tinh vẫn không lấy.
Chứng tỏ là cậu không muốn ăn ớt chuông chứ không phải do ngại anh gắp bằng đũa của mình.
Đôi đũa trong tay múa lên, gạt đũa của Tinh ra, hướng tới chỗ bát cơm.
Tinh giật xa tay cầm bát ra, nhìn Hùng Âm cười khẩy.
Miếng ớt chuông tới địa điểm nhưng không có bãi đáp, Hùng Âm đứng dậy khỏi ghế, tiến đũa ra xa hơn.
Tinh lấy tay cầm đũa che đi miệng bát, nhất quyết không cho miếng ớt được tiến vào bát cơm.
"Không nên kén ăn." Hùng Âm gằn giọng.
"Vậy anh đi mà ăn." Tinh lắc lắc đầu.
Nhân viên nhà hàng tiến vào phòng riêng cùng món ăn tráng miệng, nhìn người thanh niên và người đàn ông vật lộn trên bàn ăn.
Một người cầm đũa và ớt chuông ép mở miệng người thanh niên, người bị ép ăn thì ra sức cắn miệng cùng che bát cơm.
Chết cũng không chịu thua.
Nhận ra có người vào trong phòng, Hùng Âm quay đầu nhìn.
Tinh cũng quay đầu nhìn sang, không khí rơi vào ngưng đọng ngượng ngùng.
Nhân viên nhà hàng lặng lẽ lùi bước ra sau, đóng lại cửa phòng.
Cạch một tiếng, hai người trong phòng cũng nhìn nhau, Tinh xấu hổ lấy tay che mặt.
Hùng Âm nhìn bát cơm không còn che chắn, nhanh tay gắp ba, bốn miếng ớt chuông bỏ vào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Đi Về Phía Chân Trời
.
Trùng Sinh Để Gặp Người
.
Chiều Hư
.
Chớ Gần Công Tử
=====================================
Lời tác giả: Sao mà hơn thua quá à?
Nhân viên nhà hàng: Trong phòng có hai anh trai chơi trò ép buộc kìa mày.
Kch thích quá à...
......
Hùng Âm bị bên "cơ quan" gọi đi thực hiện nhiệm vụ.
Tinh nhìn cái túi xách to mà anh ta đặt ở phòng khách cùng điệu bộ lén lút là biết.
"Đi mấy ngày?"
"Hai ngày thôi." Lần này Hùng Âm nhận nhiệm vụ giải cứu con tin nên cũng chỉ chuẩn bị có chừng này.
Cơ quan cũng biết ở nhà anh còn chăm sóc thai phụ nên giao nhiệm vụ "nhẹ nhàng" nhất.
"Ok." Tinh ôm gối ngồi lên ghế sofa, hoàn toàn không có ý chào tạm biệt hay chúc may mắn.
Hùng Âm cũng không trông chờ gì, chuẩn bị đồ ăn trong tủ xong liền xách túi ra khỏi nhà.
Dưới cổng đã có sẵn xe chở anh di chuyển tới địa điểm tập kết.
Căn nhà chìm vào yên tĩnh hiếm có.
Tiếng tivi bị tắt, người trên ghế sofa cũng chẳng còn.
Mười lăm phút sau, Tinh mặc áo bông đứng trước cổng, nhìn chiếc xe thể thao chậm rãi di chuyển lại gần.
"Anh Tinh, lên xe đi."
Tinh nhanh nhẹn mở cửa xe, leo vào bên trong.
Khí lạnh bị ngăn lại bên ngoài cửa xe, máy điều hoà phà phà thả hơi ấm trên đầu.
Thanh niên ngồi ở ghế lái vui vẻ khởi động xe, luôn miệng hỏi han Tinh.
"Anh Tinh tự dưng đính hôn, bọn em đều giật cả mình không kịp gửi quà chúc mừng.
Anh Tinh không để bụng chứ?"
"Vui vẻ cái đo gì mà tặng quà." Tinh gác chân lên đầu ghế phía trước.
"Đi, hôm nay anh bao chúng mày chầu rượu."
Chiếc xe phóng vút đi trên đường nội thành.
Nhìn cảnh vật vùn vụt di chuyển qua ô cửa sổ, Tinh lại thèm đua xe.
"Trong xe ấm lắm, anh Tinh cởi áo ra cho thoáng.
Mặc cái áo nhìn ngộp quá."
"Kệ tao." Tinh lúng túng kêu lên.
"Mấy nay đang lạnh nên bị cảm rồi.
Mặc tí cho ấm."
Đôi mắt cậu nhìn tới bên dưới bụng mình, phần bụng đã nhô lên một ít, nhưng nhìn vào sẽ không ai nghĩ đang mang thai cả.
Chỉ là Tinh hơi lúng túng, bản thân chạy đi uống rượu ăn chơi như này, nhỡ như Hùng Âm đột ngột chạy về không thấy thì sao?
......
Lời tác giả: Thèm đi chơi nhưng sợ bị chồng bắt..