Tinh nói để người nằm cùng với mình, thì tất nhiên sẽ không rút lời.
Hùng Âm cẩn thận đặt mình xuống nửa bên giường, nhìn người còn lại đã nhắm mắt ngủ.
Có lẽ ngủ không an ổn lắm nên hai mày nhíu chặt.
Anh vươn tay đặt lên bụng Tinh, cảm nhận được mấy động tác nhỏ từ bên trong thì đe doạ.
“Yên nào, để cho ba nhỏ mấy đứa ngủ đi.”
Hai đứa nhóc không biết có phải nghe không hiểu hay không, càng đạp mạnh hơn.
Tinh bị đạp tỉnh nhìn Hùng Âm một lúc rồi tố cáo.
“Hai đứa nhóc đá tôi.
Sau khi chúng nó ra đời, tôi đánh mông cả hai được không?”
Hùng Âm phì cười, cuối cùng gật gật đầu.
“Được.
Tôi giúp cậu đánh cả hai đứa.”
Hai đứa nhóc bị doạ sợ, liền an ổn hơn nhiều.
Tinh cũng lần nữa chìm lại giấc.
Nửa đêm có tỉnh lại một lần, đều có Hùng Âm ở bên cạnh đỡ dậy, dễ di chuyển hơn nhiều.
Cứ thế đến sáng hôm sau, trong nhà có người mang đồ đến sửa chữa.
Tinh ngạc nhiên nhìn họ mang đồ cùng cái hộp to gì đó vào phòng mình, lạch cạch chỉ một tiếng là xong.
“Cái gì thế?” Cậu đứng ở ngoài hỏi Hùng Âm.
“Bồn vệ sinh cho nam.” Hùng Âm đáp ngay.
“Như vậy thì cậu không cần lo đi không trúng.”
Tinh liếc mắt sang, cũng không nghĩ tới là Hùng Âm lại để ý việc bản thân đi vệ sinh bất tiện.
Dù sao lúc đi xong phải dọn, nước khắp mọi nơi cũng không dễ chịu gì.
Cứ thế, cuộc sống của cả hai chậm rãi dính lại với nhau.
Mấy món đồ vệ sinh cá nhân của Hùng Âm chuyển qua bên phòng của Tinh.
Đến tối, anh phụ thanh niên ngồi dậy.
Có lúc Tinh ngồi trong nhà vệ sinh bị tê chân, đến đứng dậy cũng không nổi chỉ đành nhờ người vào khiêng ra.
Hùng Âm hỏi ý mẹ Hùng, thế là buổi tối bọn họ nhiều thêm một hoạt động.
Bôi kem dưỡng ẩm cho chân cùng với xoa bóp.
Chân của Tinh có lông nhưng không đến mức rậm rạp.
Chỉ là lúc bôi kem sẽ có một số tình trạng bôi không đều.
“Tôi là con trai, không phải con gái mà cần bôi triệt lông.” Tinh nhìn Hùng Âm bôi bôi trét trét kem gì đó lên chân mình.
“Dọn cho sạch thôi mà.” Hùng Âm vừa nói vừa xoa đều kem ra khắp phần cẳng chân.
Cũng chẳng biết từ lúc nào, Hùng Âm trở nên thích việc thay đổi ngoại hình của Tinh.
Giống như thể muốn chơi búp bê, nhìn người trước mặt thay đổi dần, trở nên trẻ hơn, dễ nhìn hơn, tính tình cũng nhu thuận hơn.
Thực ra khoản tính tình khó mà nhu thuận hơn lắm.
Thế là Tinh có một cẳng chân trắng mịn.
Cậu nhìn quần dài Hùng Âm đang mang, cũng đòi anh phải triệt.
Khác với kiểu chân chỉ có chút thịt của Tinh, bắp chân của Hùng Âm khá lớn, là kiểu cơ bắp có sẵn.
Lúc triệt lông đi cũng không mất đi khí thế nam nhân.
“Tại sao của anh triệt lông lại khác của tôi triệt lông?” Tinh không cam lòng mà nói.
Nhưng cũng không thay đổi được gì.
Việc xoa bóp chân mỗi tối mà mẹ Hùng gợi ý đúng là giúp ích rất nhiều.
Cảm giác tê nhức cùng với số lần chuột rút giảm đi rõ rệt.
Trong lúc bọn họ đang vui vẻ hoà thuận với nhau thì Tết cũng đã kề cần đến cửa nhà.
Mấy lễ hội truyền thống này, mấy người phụ huynh đều sẽ hoài niệm năm cũ với các hoạt động chuẩn bị.
Hùng Âm nhìn đội trưởng mang sang một chậu đào, còn có mấy đồng nghiệp đưa sang mấy tấm bánh trưng.
Mẹ Tinh thì đưa cho bọn họ ít đồ ăn, nói là chỉ cần hâm nóng là có thể có mâm cỗ giao thừa.
Cha Hùng thì vứt cho bọn họ mấy câu đối trang trí nhà, nói là mẹ Hùng được cơ quan tặng, treo trong nhà cho có không khí.
Mỗi người một món, thế là nhà bọn họ cũng có đủ mấy món đồ chuẩn bị cho năm mới.
“Bên trái một chút, xuống dưới cơ.
Lệch rồi.” Tinh đỡ eo đứng cách một khoảng chỉ đạo Hùng Âm dán lên cửa mấy chữ đỏ.
Trước cửa nhà cũng có một chậu cành đào chi chít là nụ hồng chờ ngày nở.
Cậu cầm cái bình xịt với nước ấm, xịt vào cành đào, cũng háo hức chờ ngày hoa nở.
Không khí bên ngoài cổng nhà bọn họ cũng náo nhiệt hơn thường ngày.
Cách nhà họ không xa có một chỗ bán dưa trưng Tết, Hùng Âm mới đi mua về một quả cho mâm ngũ quả.
Nhìn trái dưa to vật, Tinh không tự chủ được mà so sánh với bụng mình.
So sánh xong thì lầm bầm.
“Nuôi cũng bõ cơm bõ gạo.
To hơn trái dưa hấu rồi.”
Hai đứa nhóc vui vẻ đạp một cái, tiếng lục bục nhỏ nhẹ như thể hiện tâm tình hưng phấn.
Mà Tinh thì không vui tí nào.
“Ăn nhờ ở đậu thì đạp nhẹ thôi.
Đạp mạnh thế.” Cậu quát lên, bàn tay khẽ đập lên rốn cảnh cáo.
Hùng Âm nhìn thanh niên cứ lẩm bẩm một mình, khoé miệng chậm rãi nâng cao.
Ngày Tết, cứ mỗi thứ dọn một ít là thành hết một ngày.
Chẳng mấy chốc đã là đêm ba mươi.
Bọn họ ăn trưa nhà bố mẹ Tinh, buổi tối thì qua nhà cha mẹ Hùng.
Lúc về đến nhà, thế mà chỉ còn một tiếng nữa là giao thừa.
Mấy tiết mục giải trí giao thừa đều đã tiến đến tiết mục cuối cùng.
Hùng Âm kéo ghế ra ngoài ban công, còn có tỉ mỉ chuẩn bị chăn, đồ ăn vặt và đồ uống nóng cho Tinh.
Vài nơi nổ pháo hoa sớm, lụp bụp trên bầu trời thành phố.
Tiếng tivi trong phòng phát đến lời chúc của Chủ tịch nước.
Tiếng nhạc nhà bên hoà cùng tiếng nói.
“Ở đây có thấy được không?” Tinh lo lắng nghểnh đầu nhìn, sợ là không thấy được pháo hoa.
“Nhìn thấy được.
Cứ nằm đi.” Hùng Âm trấn an, không biết lôi từ đâu ra một cái ống nhóm, đưa cho Tinh.
“Nếu bé quá thì dùng cái này nhìn.”
Tinh bị cái ống nhòm chọc cười nhưng vẫn cầm lấy.
Cậu chĩa vào đũng qun Hùng Âm.
“Đúng là bé thật.
Dùng kính này vẫn không thấy được.”
Hùng Âm không nghĩ tới thanh niên lại nói thế, vừa cười vừa nhét đồ ăn vào miệng cậu.
“Nhìn pháo hoa, chứ nhìn tôi làm gì.
Mau xem kìa.”
Đồng hồ điểm nửa đêm, tiếng pháo vút lên trên bầu trời đêm, đùng một cái nở rộ thành trăm màu sắc, rực rỡ lại chói lọi.
Nhìn qua ống nhóm lại càng choáng ngợp hơn.
Cả một đoá pháo hoa chiếm trọn tầm nhìn, khiến người ta phải kinh ngạc.
“Chúc mừng năm mới.” Hùng Âm nói.
Tinh bỏ ống nhóm ra một lúc, nhìn Hùng Âm, cũng đáp lại.
“Chúc mừng năm mới.”.