Nghê Lan trở về nhà, trong điện thoại cũng có thêm phương thức liên lạc của Hùng Âm.
Bà đi tìm giấy siêu âm và sổ khám bệnh của Tinh, chụp gửi cho Hùng Âm, lại nghĩ cách nói với Tinh.
Thú thực, bà cũng cảm thấy mình quá vội vàng.
Chỉ là, bà ích kỷ muốn giữ lại đứa cháu, lại mong muốn con trai sớm yên bề gia thất.
"Trông em khá mệt mỏi đấy." Cha Tinh rót cho bà một cốc nước, săn sóc mà hỏi chuyện.
Nghê Lan nhìn chồng, hít sâu một hơi, kể lại toàn bộ.
Bà muốn hỏi ý chồng cách nêu vấn đề này với Tinh thôi, nên khi thấy ông đứng lên muốn tìm chìa khoá xe liền ngăn lại.
"Em đã nói chuyện ổn thoả cả rồi.
Anh đừng kích động như thế."
"Nghê Lan, em...!Đó là thằng..." Đã con trai em.
Phần sau cha Tinh không nói ra hết được.
Mẹ Tinh hiểu điều này, bà kéo tay chồng, phân tích lợi và hại.
Nhìn biểu cảm của ông chậm rãi hạ xuống mới nói tiếp.
"Ít ra chúng ta chiếm lý.
Người đó là quân nhân, em có thể đoán được.
Là quân nhân đó, Tinh không phải sợ nhất là mấy người cảnh sát gì đó sao?"
Lúc bọn họ lần đầu thấy con trai ngoan như con chim cút còn không phải là ở đồn cảnh sát sao?
Cha Tinh nhíu mày.
"Thế là so với việc tìm một người vợ quản lý nó, em tìm cho nó thằng chồng có thể nắm gáy à?"
"..." Nghê Lan.
Hai người bàn qua bàn lại, cuối cùng đi đến quyết định giải toả tâm lý cho Tinh trước đã.
Vì thế trong nhà có thêm một bác sĩ tâm lý.
Tinh ngồi đối tiện với bác sĩ, như con mèo hoang đầy cảnh giác.
Cha Tinh cứng rắn khoá cửa phòng, nói là xong rồi mới mở cửa.
Cũng không biết bác sĩ đã nói gì, Tinh đồng ý gặp người đàn ông đêm đó.
Dù vậy, lúc thấy con trai nhấp nhổm trên ghế, Nghê Lan vẫn thấy thương xót.
Nhìn xem, cậu sợ hãi như nào đối với kẻ đã hành hạ mình ra như này.
Tinh cứ nửa phút lại nhìn ra cửa một lần, cậu ta sợ cha mẹ biết việc mình giao cấu với trẻ vị thành niên sẽ đem cậu ta giao nộp cho cảnh sát.
Đó là trọng tội đấy, bét cũng mười năm.
Cậu chẳng nhớ vị kia đã thao túng tâm lý mình kiểu gì để đồng ý tham gia cái buổi gặp gỡ mắc dịch này.
Cửa bật mở.
Hôm nay bọn họ hẹn gặp mặt ở một nhà hàng.
Không chỉ gia đình Lương, mà còn có bên cha mẹ Hùng Âm.
Cả hai nhà đều biết chuyện rồi.
Chỉ là Tinh không biết kế hoạch của bản thân phải ngâm nước thôi, cũng không biết sẽ có cha mẹ Hùng Âm trong buổi gặp này.
Lúc một nhà ba người tiến vào, gia đình Lương có chút lép vế.
Áo lông, áo dạ, áo da.
Ba chiếc áo, khác chất liệu, cùng kiểu dáng.
Tác phong của bọn họ cũng khá giống nhau, quyết đoán và không có tí động tác thừa.
"Xin chào." Cha Hùng Âm lên tiếng trước.
Ông vươn tay trước mặt cha Tinh.
Cha Tinh sau một lúc ngỡ ngàng thì vươn tay lên.
"Xin chào."
Mẹ Tinh cũng nhìn mẹ Hùng Âm, vươn tay chào hỏi.
Sau đó, năm cặp mắt đổ dồn vào Tinh, ba cặp dính vào phần bụng cậu.
Tinh tự động đút sâu thêm tay vào túi áo, chôn đầu xuống thủ thế đầy cảnh giác.
"Tinh, chào hỏi mọi người đi." Cha Tinh lên tiếng.
Tinh nhìn Hùng Âm chằm chằm, không giống như người trẻ tuổi hôm bữa cậu gặp.
"Hôm trước cậu không già như này."
Hùng Âm cảm giác như có ai đó hung hăng đem cọc đóng vào tim vậy.
Nhưng rất nhanh, Tinh đã nói tiếp.
"Hôm đó, cậu mặc đồng phục học sinh."
"À, đó là cháu trai tôi." Hùng Âm hồi tưởng.
"Tôi có việc, phải đi nên không thể ở lại đón.
Tôi có nhờ nó đứng đợi và đón cậu."
Cặp mắt của Tinh sáng rỡ dần theo từng chữ của người đàn ông.
Thế có nghĩa là cậu không phải vào tù sao?
Thấy người đối diện vẻ mặt lâng lâng, Hùng Âm cũng thấy kì lạ, nhưng tâm tình theo đó thả lỏng hơn nhiều.
Hai nhà ngồi xuống bàn, đồ ăn cũng theo đó đưa lên.
Trong khi chờ đợi, việc chính cũng nên bàn bạc.
"Tôi thành thật xin lỗi, với những gì thằng con tôi đã làm." Cha Hùng Âm nắm hai tay, thở ra một hơi.
Bên phía nhà Lương không thể hiện ra điều gì.
Đúng hơn hết, mọi người đều quan trọng xem Tinh sẽ biểu hiện ra gì.
Cậu không có biểu hiện gì, mọi người lại tiếp tục.
Mấy câu vô nghĩa, thì mọi người đều đã biết.
Giấy tờ về việc thai nhi, cũng đã được mang tới.
Mẹ Hùng Âm biểu thị, bọn họ muốn đưa Tinh đi đến bệnh viện tốt hơn để điều trị.
Dù sao mới mấy hôm trước, cậu ta ngất xỉu do việc sử dụng nhiều chất lỏng chứa cồn.
Cha Tinh và mẹ Tinh đều ngầm hiểu, họ muốn tự kiểm tra xem cái thai là thật hay không.
Y học hiện đại, kiểm tra xem phải con của Hùng Âm hay không cũng được.
Cuộc trò chuyện quá mức trơn tru, đến độ hai nhân vật chính thậm chí còn không cần nói câu nào.
Tinh vẫn giữ tư thế như lúc bọn họ mới vào, có lẽ cảnh giác quá lâu, quá mệt nên cậu cử động một chút.
Mười con mắt liền đổ xô tới, chăm chú, phân tích.
"Có lẽ là...!Tinh mệt rồi." Mẹ Hùng Âm biểu thị.
"Vậy chúng ta dùng bữa trước đi."
Bữa ăn cũng chỉ là mấy món thường ăn trong các bữa cơm gia đình.
Không đến mức tệ, nhưng cũng không phải là quá ngon.
Lúc ăn xong, mấy người lớn đều hiểu bọn trẻ cần phải trò chuyện riêng.
Cha Hùng Âm liền kêu con trai đưa người ra ngoài thanh toán, lại đi vòng vòng mấy hồi trước.
Hùng Âm nhìn mấy động tác tay dưới gầm bàn của cha, đứng dậy, cứng ngắc mà nhìn Tinh.
Tinh cũng đã có kế hoạch mới, cậu đứng dậy, đi theo Hùng Âm.
Bọn họ đi xuống tầng trệt, loanh quanh khu nhà vườn của nhà hàng.
Chẳng có gì vui hay thu hút cả.
"Anh không muốn lấy một người đàn ông phải không?" Tinh dừng bước, thẳng thắn nói.
"Tôi cũng không muốn kết hôn, không muốn...!mang thai cái thứ trong bụng này."
......
Lời tác giả: Qua các chương trước, có lẽ mọi người đều có nhiều câu hỏi.
Và tui sẽ có một vài chi tiết muốn giải thích.
Tại sao Hùng Âm không để cháu trai tự đi lấy mà phải tự mình đi lấy để hiểu lầm?
- Cháu trai Hùng Âm chưa đủ tuổi, trong khi phương tiện Hùng Âm sử dụng vào chương là xe ô tô.
Do đó anh phải tự lái ngược trở lại trường học và lấy đồ cho cháu trai.
Dẫn tới hiểu lầm.
Sau khi qua đêm, làm thế nào để Hùng Âm biết mình đã vào nhầm phòng?
- Bạn bè của anh ta đã nhận được cuộc gọi của trai bao trực trong phòng đến nửa đêm để đợi người.
Chi tiết này sẽ được giải thích rõ hơn vào các chương sau.
Tại sao Tinh lại ngoan ngoãn ngồi đó mà không lao lên đấm Hùng Âm như khí thế của cậu ta ở chương một?
- Lúc này bé còn đang nghĩ chồng mình là trẻ vị thành niên mà.
Dù rằng mình là người bị híp, nhưng người đi tù là bé mà.
An tâm, chương sau sẽ đấm..