Tết là thời điểm dễ dàng nhất khiến con người ta cảm thấy lười biếng.
Cũng chỉ có trước Tết cùng ba ngày đầu là háo hức, những ngày sau, trừ đợi người tới nhà, chính là đi qua nhà người ta.
Tinh thu đầy hai con heo đất, vui vẻ khen ngợi hai bảo bối trong nhà, sau đó cẩn thận cất vào tủ.
Hai đứa nhóc, một đứa nhìn như sư tử nhỏ, một đứa như công chúa ật ưỡng đứng bám vào thành ghế mà di chuyển.
Kể đến đoạn này phải kể tới lúc hai đứa đang ở nhà ông bà nội mùng Một.
Nhóc Phong nhìn người lớn không ai chú ý tới nó, liền tự mình đứng dậy, vịn dọc đồ trong đồ chạy tới ôm chân ông nội đòi bé.
Khỏi phải nói ba Hùng vui tới cỡ nào.
Lì xì lần một không đủ, lại thêm lần hai, còn khuyến khích cháu gái làm theo.
Làm được liền thưởng.
Đem không khí trong nhà đều náo nhiệt cả lên.
Nhưng mà con trẻ mới tập đứng đều chưa vững vàng, thi thoảng chới với, lại ngã dập mông xuống đất.
Ngã nhiều cũng quen, không còn mếu máo nữa.
Tự đứng dậy đi tiếp thôi chứ khóc lóc cái gì.
Nhìn hai đứa nhóc có thể tự trông nhau, Tinh liền đi quấy rầy cha lớn của chúng.
Bọn họ trước Tết đã test que thử, chỉ có một vạch.
Vậy lên mới nói, đâu phải lúc nào kêu trúng thưởng là trúng thưởng.
Nhận thấy thanh niên ngồi ghế bếp nhìn mình, Hùng Âm cầm con tôm bóc vỏ, quay người đút cho cậu.
“Sau không ở ngoài chơi? Vào đây khói bếp lắm.”
“Nhà của tôi, tôi ở đâu kệ tôi chứ.” Tinh kiêu ngạo tuyên bố, há miệng cắn lấy con tôm.
“Ừ, nhà của em.”
Hùng Âm chỉ cười trừ, không có phản bác.
Mà chữ “em” của anh lại khiến cho người đang ngồi đối diện đỏ mặt.
Cũng không biết Hùng Âm ăn phải cái gì, từ hôm mùng một đến giờ, cứ gọi cậu là em.
Gọi kiểu… rất là ngọt ngào luôn ấy.
Tinh còn cẩn thận lên mạng tra, thích người khác gọi mình là “em” là bị ám thị tâm lý gì nữa chứ.
Nhưng hiển nhiên không có kết quả gì hợp ý cậu cả.
Nghỉ Tết của Hùng Âm kéo dài hơn mười ngày, đợi sau khi trở lại bên trường quân khu, bọn họ đều sẽ bị cuốn vào việc của riêng mình.
Lại nhìn hai đứa nhóc còn chưa tự đi được, Tinh quyết định đợi hai đứa nhóc lớn rồi tính tiếp.
Thực ra chủ yếu là làm cái kia xong rất mỏi lưng, lại còn đau nữa nên cậu không muốn làm.
Hùng Âm thấy cậu không muốn, cũng không nhắc lại.
Dần dà, cả hai đều quên việc này.
Thi thoảng lại tiến độ học tập của Tinh cùng gia sư cũng được thông báo đến điện thoại của Hùng Âm.
Hiện tại trình độ của Tinh đã là cấp hai rồi.
Nếu không có gì mới, thì với tốc độ này, sang năm, Tinh có thể đi thi Đại học.
Tất nhiên trước đó cậu cần phải thi và lấy các bằng trung học, phổ thông cần có.
Hai đứa nhóc được bảo mẫu chỉ dạy, chập chững bước đi những bước đầu đời trong chiều dài sinh mệnh của bản thân.
Hùng Âm đi làm một ngày về, nhìn hai đứa nhóc không như mọi hôm bò ra đón, ngược lại đi lắc lư mà lao vào ôm lấy chân anh.
Tinh đứng ở giữa sàn cổ vũ hai đứa nhóc, thấy chúng chạm “đích” còn tung hô, video quay được khỏi phải nói là cảm động tới cỡ nào.
Hai bên nội ngoại hôm sau đều tới để ngắm cháu tập đi, căn nhà rộn ràng những tiếng trò chuyện cùng cười đùa.
Hạnh phúc đến nỗi khiến người ta phải ghen tị.
Cô gái gia sư kể từ sau hôm gặp Tinh ở chỗ làm tóc thì không còn gặp lại nữa.
Cũng chẳng có cơ hội để tìm hiểu về mấy lời hôm đó.
Hùng Âm đã đổi giáo viên, bên trung tâm điều giáo viên mới qua, cô chỉ có thể bị buộc nghỉ.
Có lẽ Tinh vẫn chột dạ, sau hôm đó nhận tin nhắn từ cô cũng không trả lời.
Tuy vậy các nền tảng mạng xã hội lại không chặn.
Hình ảnh hai đứa nhỏ tập đi cũng hiện lên trên bảng tin.
Cô đỏ mắt vừa ghen tị, vừa tức cậu lừa cô.
Rõ ràng là gay lại còn đi quyến rũ cô.
Nhìn cô như tên ngốc bày kế đi tìm vợ hai cho chồng mình.
“Tháng thứ ba rồi đó.
Cô liệu chuẩn bị tiền nhà rồi trả tôi đi chứ.” Bạn cùng phòng khó chịu chất vấn cô.
“Tháng trước cũng là tôi đóng rồi.
Tháng này cô không đóng, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Nghe tới đây, cô chỉ có thể xin lỗi cùng cầu xin cho khất thêm mấy ngày.
Bạn bè khác không đồng ý cho cô ta vay nữa, cha mẹ ở quê nghèo lo thân còn không xong, cô cũng không mong chờ gì cả.
Nhìn thời hạn càng lúc càng tới gần, cô hoảng lên.
Cuối cùng không hiểu thế nào, lại đi đến trước nhà của Hùng Âm, bần thần nhìn cổng cao đóng kín.
Hôm nay là chủ nhật, có lẽ là Tinh và Hùng Âm đều có ở nhà.
Cô ta muốn vay tiền Tinh, nhưng cũng lo sợ sẽ gặp Hùng Âm, bị anh ta thẳng thừng cự tuyệt.
Tin nhắn gửi đi đã xem nhưng vẫn chưa có người đáp lại.
Cô đứng đợi, càng lâu càng sốt ruột.
Gọi qua cũng không có ai nhấc máy.
Cánh cổng đột nhiên mở ra, doạ cho cô đang ngồi bên cạnh vội vã tránh đi.
Người bước ra là Hùng Âm.
Anh còn cầm theo hai túi bóng đen, xem chừng là đi đổ rác.
Cánh tay nâng lên, nhẹ nhàng đem hai túi đầy bỏ vào trong xe rác, sau đó quay người, đi thẳng tới chỗ cô gia sư đang đứng.
Nhìn khoảng cách càng ngày càng rút ngắn, sự khẩn trương cũng càng nhanh hơn.
“Tôi nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi trong điện thoại rồi.” Hùng Âm chậm rãi nói.
“Nên là không cần phải trốn thế đâu.”
Lời này đại ý chính là, cô không cần núp, anh ta đã biết ý định của cô là gì rồi..