Tới chiến trường đã gần một tháng, trước những cuộc tấn công của quân ta, bên địch mất dần lợi thế và bị đẩy lùi lại điểm xuất phát.
Chỉ huy nhìn bản đồ ghi cột mộc biên giới trở lại như ban đầu sau nhiều cuộc chiến, không kìm nổi lau nước mắt hạnh phúc.
Nếu cứ như này, thì chẳng mấy chốc, tháng sau là bọn họ có thể kí kết hiệp định hoà bình và trở lại với cuộc sống thường nhật.
Không phải là nước bọn họ không muốn tiến lên mở rộng thêm bờ cõi, cũng không phải bọn họ hèn nhát không dám đánh lâu dài.
Không ai hơn những người ở tiền tuyến hiểu rằng để có được chiến thắng, bao nhiêu người phải nằm xuống, và bao nhiêu người phải chờ đợi trong lo sợ khi nay mai thôi bản thân có thể nằm trong đất.
Quân tư trang hiện tại bọn họ cũng một phần nhờ sợ trợ giúp từ Hội đồng thế giới và một số các nước chu cấp.
Bọn họ hiện tại ở vị thế người bị đánh, và đang phản công.
Nhưng chỉ cần bọn họ tiến thêm, hung hăng vượt qua biên giới nước địch, đó chính là kẻ xâm lược.
Vị thế khác nhau, cũng chỉ cách một đường biên giới mỏng.
“Nhưng mà chúng ta có thể ép họ giao ra một phần lãnh thổ để bù đắp cho tổn thất chiến tranh.” Chỉ huy nhìn một đám người từ cấp tá trở lên, nói.
“Vậy nên mọi người không nên quá khúc mắc với quốc gia.
Đám người ở bộ Ngoại giao có hơi khó ưa, nhưng mà điều gì tốt cho quốc gia thì cũng tốt cho họ.
Nên đám đó sẽ không để yên kết thúc đâu.”
Chỉ huy sợ mọi người không phục kết cục kí hiệp định hoà bình hai nước, nên đặc biệt tổ chức họp kín.
Mỹ danh là răn dạy các cấp cao về tầm quan trọng hoà bình và các bước tới.
Thực ra là giảng giải và hy vọng bọn họ có thể đe doạ đám kia sớm kí hoà bình lúc nào thì hay lúc đó.
Hùng Âm gật gù tưởng chừng sắp ngủ đến nơi, hoàn toàn không có ý định nghe chỉ huy phổ biến gì cả.
Anh cũng đâu có sợ đám đó? Chỉ cần “có” lệnh cấp trên, anh sẽ “tuân thủ” còn gì.
Chỉ huy nhìn người ngay bên cạnh mình mà dám gà gật lén ngủ, tức quá đá chân anh dưới gầm bàn một cái.
“Thôi được rồi, các chú về nghỉ ngơi đi.
Đại đội hai hôm nay trực đêm đúng không? Ừ, cẩn thận nhé.”
Đoàn người nối nhau ra khỏi phòng họp, còn khe khẽ nói với nhau mấy câu chuyện bên lề.
Mà Hùng Âm thì đã sớm chạy biến về phòng ôm chồng nhỏ.
Ban đầu anh chung phòng với ba người nữa, nhưng sau khi Tinh tới liền “lợi dụng” quyền lực, chỉ còn hai người bọn họ một phòng.
Tinh cầm khăn lau khô tóc, nhàm chán cầm điện thoại chơi rắn săn mồi.
Ở nơi này, mấy cái điện thoại cục gạch lại thể hiện được sự vạn năng và bền bỉ của nó.
Một bóng đen trùm lên tấm lưng bị tóc làm ướt, sau đó đổ ập lên người cậu.
Hùng Âm chẳng buồn lật người lại, đè người lên Tinh, còn không quên hôn hôn tóc cậu.
Sau đó nhăn mũi.
“Mùi xà phòng ghê quá.
Bên quân nhu đưa cái gì qua thế?”
“Ghê sao? Tôi thấy thơm mà.” Tinh xoa xoa đầu, lại đưa tay ra hít hít.
“Thế à? Thế để anh ngửi lại.”
Sau đó như được cho phép, Hùng Âm lật người Tinh lại, đè nghiến trên giường mà hít.
Áo ba lỗ phát cho từng người trong quân bình thường trông không đến nỗi, nhưng trên người thanh niên lại hở đến lạ.
Thấy được cả hai đầu ti màu nâu sậm.
Không phải mấy kiểu hồng hồng, phì nộn trong mấy truyện xôi thịt anh tham khảo trên mạng.
Loại hồng đó là bị bệnh đó, không hề khoẻ mạnh tí nào.
Nâu nâu thế này, cũng rất bắt mắt.
Nói rồi còn vươn đầu tới, muốn cắn một cái.
Tinh phát hiện nguy hiểm, hoảng sợ vung tay tát một cái.
Hùng Âm liền bị đánh lật mặt, lại quay lại cười hề hề vô tội.
“Cho cắn một cái đi.”
“Đói thì trong cặp tôi có lương khô.” Tinh đẩy cằm anh ra.
“Nhưng thèm em thôi à.”
“Vậy thì nhịn.”
“Không cho cắn, vậy liếm một cái?”
“Không.”
“Vậy… hôn một cái?”
“Kh…”
“Ai u… Ban nãy em tát mạnh quá, nhất định rạn xương má rồi.
Á, đau quá.” Nói rồi còn đau đớn đưa tay ôm mặt, dường như đau lắm.
Tinh chỉ có thể xuống nước.
“Hôn má một cái.”
“Đôi môi này lạnh lẽo đến độ không có ai buồn tới để sưởi ấm nó sao?”
“Anh học ở đâu mấy câu này đấy?”
“Đám đại uý chỉ đấy.
Em không thích sao?”
“… Thích.”
Hùng Âm lại cười hề hề như tên ngốc, lao đến hôn tới tấp, còn không quên mút ra mấy vết hôn khẳng định chủ quyền.
Tinh chống cự một cách yếu ớt, rồi cũng để mặc người đàn ông làm gì thì làm.
Mải chim chuột với nhau, Tinh cũng quên luôn phải đưa Hùng Âm xem thư của mẹ Hùng.
Mẹ Hùng gửi tới bọn họ mấy tấm hình của hai đứa nhỏ, còn kể, bọn nhỏ đã có thể tự đi lại, biết nói, biết đòi cả đồ nữa.
Bà bảo bé Thi vẫn còn khóc đòi ba.
Hy vọng là bọn họ có thể chụp một tấm, có như thế, hai đứa nhóc mới không quên mặt cha và ba của chúng.
“Nhưng ở đây thì kiếm đâu ra máy ảnh?”
“Thi thoảng có mấy kí giả và người tới làm phim tài liệu, chúng ta có thể nhờ họ.” Hùng Âm đơn giản nói.
“Còn bây giờ, thì chúng ta phải làm việc chính cái đã.”
Nói rồi cởi phăng áo phông, lao tới như con sói đói..