Thời gian trôi thực sự rất lâu, Tinh đoán chừng có lẽ cũng đã nửa ngày rồi.
Chỉ là người bên trong đã ba lượt đi ra đi vô lấy đồ các thứ.
Nhưng người thực sự cần lại chẳng thấy bóng dáng.
Có lẽ là lo lắng quá độ, đôi mắt của Tinh đều đỏ quạch cả lên.
Trên má hẵng còn vết nước mắt khô lại, tiều tuỵ đến mức khiến người ta thương cảm.
Cuối cùng, đến đầu giờ chiều, đèn phòng phẫu thuật mới tắt đi.
Người thì vẫn còn cần nằm ở bên trong theo dõi, sau đó thì đưa qua phòng cấp cứu ICU theo dõi thường xuyên.
Tinh có muốn nhìn cũng không nhìn được.
Bác sĩ hỏi ai là người nhà, thấy là một chàng trai trẻ, còn tưởng là em trai.
“Tiếp tục chuyển viện lên tuyến trên đi.
Bị bỏng nặng quá, trừ đầu ra, đều bị bỏng cả.
Nếu có thể sống, sau này cũng không thể di chuyển được.
Gia đình nên chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Giây phút đó, Tinh thật sự như sụp đổ.
Đến cả việc sống cũng là nếu có thể.
Mạng của Hùng Âm thực sự quá mỏng.
“Chuyển viện, tôi đi kí giấy chuyển viện.”
Cậu loạng choạng, chống đỡ người mà đứng lên.
Nhưng mà dù kí giấy chuyển, cũng phải đợi theo dõi ở bệnh viện một chốc mới có thể chuyển.
Phòng ICU đầy các thiết bị treo với xếp loằng ngoằng.
Thoáng thấy được dòng điện tâm đồ yếu ớt lên xuống từng nhịp.
Tinh chỉ có thể đứng nhìn từ bên ngoài, nhưng mà Hùng Âm thì chẳng thấy, chỉ thấy thiết bị y tế.
Phải đến khi lên xe cứu thương chuyển viện, cậu mới xem như nhìn được phần đầu của Hùng Âm.
Tuy rằng nói phần đầu được bảo vệ tốt, nhưng cũng có vết xước.
Chỉ là may mắn giữ được khuôn dạng.
Tóc thì bị cháy nên đã cạo cả rồi.
Hói trọc lóc luôn.
Nếu như Hùng Âm còn tỉnh, nhất định sẽ kêu gào, bản thân xấu như vậy, nhất định không còn đủ sức quyến rũ chồng nhỏ nữa rồi.
Thậm chí động cơ bảo vệ đầu của anh, có khi cũng vì muốn giữ lại vẻ đẹp trai mà níu chân Tinh.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Tinh cũng thả lỏng đi đôi chút, phì cười.
Y tá cùng bác sĩ ngồi sau chỉ sợ người nhà làm loạn hoặc đau buồn quá độ thôi.
Thấy Tinh ít ra vẫn còn lạc quan, liền cảm thán, sức chịu đựng cũng thật lớn.
Chỉ là lớn đến mấy, cũng không phải sắt đá vô tình.
Bệnh viện tuyến trên bọn họ chuyển tới cũng là bệnh viện quân đội.
Có người đã chờ sẵn, tiếp nhận xong liền chuyển vào phòng ICU để chữa trị.
Tinh cũng bớt chút thời gian cầm điện thoại lên nhìn, thấy có sóng liền gọi cho mẹ Hùng một cuộc.
“Anh Âm bị bom ném trúng… Dạ.
Con… Mẹ ơi, con sợ lắm.
Con sợ…”
Thanh niên như con nít có người dỗ dành, oà lên nức nở.
Có bao nhiêu kìm nén đều không thể giữ thêm một giây, thi nhau tuôn trào.
Nước mắt tưởng đã cạn lúc này lại chảy ra không ngừng.
“Nặng lắm.
Chuyển viện, rồi.
Chúng con chỗ bệnh viện quân đội… Con sợ lắm.
Mẹ tới đây đi.
Con không biết làm gì hết.
Mẹ ơi…”
Nghe thanh niên cứ mãi tỉ tê mẹ ơi, tiếng sụt sịt đáng thương bên kia đầu máy chỉ khiến mẹ Hùng thêm đau lòng.
“Mẹ tới, ừ, mẹ tới.
Con bây giờ đi kiếm một chỗ, ngồi ở đó.
Nhớ giữ sức khoẻ.
Nếu bác sĩ kêu cần kí gì đó, cứ kí đi.
Còn phải giữ sức mà kí giấy cho thằng Âm.
Đừng khóc, đừng khóc.”
“Mẹ tới nhé? Chiều mẹ tới được không?”
“Ừ, mẹ tới.
Mẹ và cha sẽ tới.
Con đi nghỉ đi.
Mẹ và cha sẽ tới.”
Tinh không dám tắt máy, mẹ Hùng cũng không tắt.
Bà cầm máy cơ quan, gọi cho cha Hùng kêu nhờ cơ quan cho mượn xe, sau đó chạy qua bên bệnh viện quân đội.
Mẹ Hùng còn không quên dặn con trai cả chăm lo cho mấy đứa nhóc, bản thân đồ cũng không kịp thu dọn, chỉ mang giấy tờ rồi vội vã chạy đi.
Cha Hùng nhìn cuộc gọi vẫn luôn kết nối, thi thoảng lại hỏi han Tinh xem tình hình con trai thế nào.
Tinh vẫn ở ngoài phòng ICU, kể cho cha Hùng nghe.
Cậu còn sợ có gì, bản thân không kịp ấn nút cấp cứu, vẫn luôn ngồi gần đó, chỉ cần phát hiện gì lạ liền ấn nút.
“Ừ, cứ ngồi đó nhé.
Mấy tiếng nữa là cha mẹ tới rồi.”
Bọn họ muốn ra khỏi quân khu, cũng không thể tuỳ tiện ra.
Cha Hùng nhìn một người bên trên muốn làm khó kêu ông ở lại xử lý xong công việc.
“Con nó, con tôi nó thế kia ông còn kêu tôi ở lại? Ông có còn là con người không? Hả?! Hàm tướng hả? Tôi thèm vào.
Tôi trả các ông.”
Thấy làm căng, mọi người cũng không xé rách mặt nhau ngay.
Có người chịu đứng ra bảo lãnh, để cha Hùng cùng mẹ Hùng rời đi.
Bên cạnh cũng có người đi cùng.
Mãi sau bọn bọ mới lên được xe mà đi khỏi quân khu.
Mẹ Hùng cầm điện thoại đã sắp hết pin, hỏi Tinh.
“Con nhìn thấy chỗ máy điện tâm đồ không? Ừ, đọc số cho mẹ.
Ừ, nếu thấy nó hạ thấp quá thì ấn nút nhé.
Ừ.”
Tinh nắm điện thoại trong tay, tâm trạng luôn giơ cao mãi mới hạ xuống được.
Bình tĩnh mà cầm lấy cho mình một chai nước, ngửa cổ uống cầm hơi.
Đôi môi khô tróc cũng theo đó có sinh khí hơn một chút.
“Tinh, bấm nút, bấm nút.” Người đi cùng với cậu đột nhiên kêu lên.
“Bác sĩ, bác sĩ!”
Tinh quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào, đường điện tâm đồ lên xuống đã thành một đường thẳng.
Cậu hét không ra tiếng, bấm xuống nút cấp cứu.
Sao tự dưng lại ngừng đập chứ? Ban nãy còn tốt mà.
Sao lại ngừng đập?
“Tinh ơi, Tinh!” Điện thoại vang lên mấy tiếng gọi nhưng không ai đáp lại cả.
Mẹ Hùng nhìn điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi.
Muốn tắt đi gọi lại nhưng chỉ thấy màn hình tối đen.
Máy sập nguồn do hết pin.
“Đi nhanh lên.
Đi nhanh lên!”.