Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao

chương 20: c20: ngươi phải có trách nhiệm với ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Tỷ tỷ cẩn thận!"

Khương Xu hô to một tiếng, nhưng Thích Trường Ninh lại nhạy cảm so với nàng tưởng tượng. Cơ hồ đồng thời thanh âm của nàng kêu ra, đã cảm giác được thích khách tới gần, chợt lách người tránh khỏi.

Sau đó Khương Xu mới ý thức được người cần cẩn thận không phải Thích Trường Ninh mà là chính mình!

Thích Trường Ninh võ công cao cường, tay nàng không có sức trói gà, nhưng có thể không cẩn thận liền sẽ trở thành bia đỡ đạn...

Đợi chút, Khương Xu sờ lên tay áo của mình, lấy ra một con dao găm.

Đây là thứ mà Thích Trường Ninh lệnh cho nàng mang theo bên mình, dùng để phòng thân.

Phía bên kia, Thích Trường Ninh đã cùng thích khách giao chiến. Nàng rút ra trường kiếm treo trên vách tường, hai người giao chiến, binh khí chạm vào nhau, lách cách rung động, đao quang kiếm ảnh xen lẫn, Khương Xu nhìn hoa cả mắt.

Nàng chỉ có thể đứng ở trong góc nhỏ liều mạng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình.

Thậm chí nàng muốn lớn tiếng kêu cứu cũng không dám, sợ hãi gây chú ý của thích khách, ngược lại công kích về phía nàng.

Hơn nữa kêu cứu cũng không hề tác dụng, trong điện động đánh nhau động tĩnh gây ra rất lớn, nhưng bất luận không có kẻ nào xông tới nhìn, đoán chừng Ngự Lâm quân bị người ngăn chặn ở bên ngoài.

Thích khách kia tấn công Thích Trường Ninh đã lâu mà không xuống, nhưng hắn không hề có ý định quay lại đe dọa Thích Trường Ninh bằng cách dùng nàng làm con tin.

Chẳng lẽ xem ra thích khách đều biết, nàng cùng Thích Trường Ninh là ngươi chết ta sống, Thích Trường Ninh ước gì nàng chết tại chỗ này!

Chẳng lẽ những lão nhân kia tin tưởng Thích Trường Ninh diễn kịch là thật, nói nàng cùng Thích Trường Ninh quan hệ tốt, đều là mù quáng sao?!

Ngay tại thời điểm Khương Xu suy nghĩ lung tung, chợt phát hiện động tác của Thích Trường Ninh bắt đầu chậm trễ.

Nàng kinh ngạc phát hiện cái tay kia của Thích Trường Ninh cầm kiếm chảy máu. Lúc này nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được, Thích Trường Ninh cho nàng cắn lại là tay phải!

Bình thường Thích Trường Ninh nhìn rất thông minh, thời khắc mấu chốt sao lại ngu ngốc như vậy chứ! Nếu biết có thích khách muốn ám sát nàng, còn dám để cho tay phải của mình bị thương!

Nghĩ đến thích khách cũng phát hiện, công kích càng lúc càng hung mãnh. Cuối cùng, tay Thích Trường Ninh run lên, trường kiếm trong tay yếu ớt rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Thích khách không chút do dự, trực tiếp nhảy lên, một kiếm đâm về phía Thích Trường Ninh.

"Tỷ tỷ!"

Khương Xu nhịn không được lên tiếng kinh hô.

Bỗng nhiên, Thích Trường Ninh nhấc chân đem kiếm đá lên, tay trái lưu loát nắm chặt chuôi kiếm, mấy cái chiêu thức gào thét về. Kiếm của Thích Trường Ninh chỉ hướng về phía cổ của thích khách, còn kiếm của thích khách chỉ vào tim nàng.

Mạng nhỏ đều bóp lẫn nhau tại trong tay đối phương, không ai dám hành động hấp tấp.

Thích khách nhìn chằm chằm thích Trường Ninh cắn răng nói: "Không nghĩ tới tay trái của Thích Thái hậu cũng có thể làm binh khí."

Thích Trường Ninh đã bắt đầu thẩm vấn: "Ai phái ngươi đến? Nếu như biết gì nói nấy, ai gia có thể tha cho ngươi một mạng."

"Ha ha ha ha ha ha!" Thích khách nhịn cười không được, "Còn không phân định được hai ta ai chết ở trong tay ai đâu!"

Tinh thần Khương Xu an tâm một chút, trách không được Thích Trường Ninh làm sao lại đem mình đặt trong nguy hiểm. Hóa ra tay trái tay phải của nàng đều có thể sử dụng lấy binh khí, chỉ cố ý bán cho người này một khuyết điểm. Nhưng đoán chừng thích khách này võ công cao cường hơn so với trong tưởng tượng của Thích Trường Ninh, hai người đều ngang tài ngang sức với nhau.

Tiếp đó, chỉ cần kéo dài thời gian, chờ Ngự Lâm quân giải quyết vấn đề bên ngoài rồi đến giải cứu Thích Trường Ninh thì sẽ không có vấn đề phải không?

"Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu nương nương, ngài còn đứng ngây đó làm gì?"

Thích khách bỗng nhiên nói.

Khương Xu ngây ngẩn cả người.

"Cái gì?"

Thích khách này đang gọi nàng?

Khương Xu thật muốn trợn mắt trừng một cái, đại ca, ta và ngươi rất quen sao?

"Giết nàng, ngài chính là chủ nhân duy nhất của thiên hạ này."

"Ủa, là sao nữa?"

Khương Xu muốn thổ huyết.

Quan hệ của nàng và Thích Trường Ninh ở giữa tràn ngập nguy hiểm, không dễ dàng gì được gỡ nút thắt từ cái tài nghệ nấu ăn của nàng! Thích khách này muốn làm gì? Đang muốn châm ngòi ly gián!

Thích Trường Ninh cách quá xa, Khương Xu thực sự thấy không rõ biểu lộ của nàng. Nhưng Thích Trường Ninh chẳng hề nói một câu, loại trầm mặc này ngược lại càng cho nàng cảm giác mưa gió nổi lên.

Thích Trường Ninh cũng không phải chết ở thời điểm này, lần ám sát này nhất định thất bại.

Nàng nhất định phải làm chút gì, nếu không đi qua Thích Trường Ninh liền sẽ cùng một chỗ thanh toán luôn cả nàng!

Khương Xu đem dao găm trong tay giấu ở sau lưng, hướng hai người bọn họ đi đến.

Thích khách nhịn không được lộ ra ý cười.

Thích Trường Ninh bình tĩnh như trước.

Thích khách kia đang chỉ điểm nàng: "Ngài chỉ cần..."

Một cái bước xa Khương Xu chạy đi, rút ra dao găm trong tay áo, không nói hai lời từ hướng phía sau lưng đâm hắn.

Cùng lúc đó, Thích Trường Ninh thừa dịp hắn lộ điểm sơ hở, đánh rớt kiếm của hắn. Sau đó một kiếm của nàng đâm vào lồ ng ngực người này.

Sắc mặt Khương Xu trắng bệch buông lỏng tay ra, chật vật lui về phía sau mấy bước. Nhìn thích khách ngã xuống đất, trên mặt hắn vẫn đầy vẻ khó tin.

"Ngươi, các ngươi không phải đối thủ một mất một còn sao? Nàng, một người độc ác, xảo quyệt và khó lường như nàng ấy, lại có thể cho phép ngươi mang theo... một con dao găm... bên mình..."

Thích khách thốt ra nghi vấn cuối cùng rồi trực tiếp nuốt khí, đoán chừng chết không nhắm mắt.

Sắc mặt Khương Xu càng khó coi hơn, nàng là một công dân tuân thủ pháp luật của một xã hội văn minh, nàng vậy mà đã tham gia vào vụ giết người!

Nhưng nàng phải thích ứng với tất cả những điều này, bởi vì đây là quy luật sinh tồn của thế giới này, thậm chí nàng còn không biết khi nào mình sẽ bị Thích Trường Ninh gi ết chết.

Nhưng là... Trên lý luận hiện tại nàng xem như cứu được Thích Trường Ninh một mạng. Thích Trường Ninh phải là có chút lương tâm, đều không nên hạ độc chết ân nhân cứu mạng của mình!

Thích Trường Ninh đi về phía nàng, vậy mà quan tâm nàng một câu: "Ngươi không có sao chứ?"

Khương Xu lắc đầu.

"Ta đương nhiên không có việc gì, ngược lại là tỷ tỷ, tay của ngươi..."

Chết tiệt, tay nàng ấy vẫn còn đang rỉ máu!

Chẳng phải người ta sẽ chết nếu mất quá nhiều máu sao?!

Thích Trường Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua, tỉnh táo nói: "Ta trước cần xử lý một chút, ngươi đi theo ta, đừng nên cách xa ta một giây một phút nào. Ai gia cũng không dám chắc là sẽ không còn có nguy hiểm."

Khương Xu tất nhiên là không dám giễu cợt mạng sống của chính mình, ngoan ngoãn đi theo nàng ấy.

Thích Trường Ninh dùng một tay mình băng bó đổi thuốc cho chính mình. Khương Xu yên lặng nhìn xem, hồi tưởng đến tất cả hết thảy hôm nay, chỉ cảm thấy mọi hành động của Thích Trường Ninh không rõ ràng.

Bất luận là đưa trâm phượng cho nàng vẫn là dao găm, dường như đều xuất hiện trong vụ ám sát ở Thanh Di vườn, mọi thứ thực sự chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay mọi hành động đều là do Thích Trường Ninh lên kế hoạch từ trước?

Nếu thật sự chu đáo như vậy, làm sao nàng có thể rơi vào hoàn cảnh sau này mà chết không có nơi chôn?

"Người là ai gia giết, không có quan hệ gì với ngươi." Sau khi Thích Trường Ninh băng bó kỹ bỗng nhiên mở miệng nói ra, "Lần sau nếu xảy ra tình huống tương tự, ngươi không cần công k1ch thích khách, chỉ cần đứng bên cạnh quan sát từ bên ngoài."

Khương Xu bất mãn, nàng đều đột phá ranh giới cuối cùng giúp nàng giết người, đây là nàng muốn tước đoạt công lao của mình sao?

"Nếu ta mặc kệ, tỷ tỷ dự định làm sao đối phó cái thích khách kia đâm mình? Chẳng lẽ tỷ tỷ sẽ không sợ thích khách kia liều mạng đến tính mạng mình không muốn, cùng tỷ tỷ đồng quy vu tận? Bọn hắn làm thích khách, lúc đầu nhất định không quan tâm cái mạng nhỏ của mình. Nếu là nói ta bất động, chỉ sợ lập tức liền muốn cùng tỷ tỷ liều mạng, chắc chắn hắn không có ngay lập tức liều mạng. Hắn sẽ nghĩ đến cũng không phải là sợ mình chết, mà là sợ mình chết lại không có thể g iết chết tỷ tỷ."

Thích Trường Ninh nói: "Ai gia đương nhiên là có nắm chắc hắn tuyệt đối sẽ không thành công."

Khương Xu tức giận nói: "Vậy ta là ân nhân cứu mạng, tỷ tỷ không nhận ư?"

"Nhận." Thích Trường Ninh không do dự, "Suy nghĩ thật kỹ ngươi nghĩ muốn ban thưởng cái gì, ai gia sẽ thỏa mãn ngươi bất kỳ điều kiện gì."

"Bất kỳ điều kiện gì?!" Khương Xu không dám tin.

Thích Trường Ninh làm sao hào phóng như vậy?

Khương Xu cơ hồ liền muốn mở miệng để nàng đừng giết mình, nhưng là rất nhanh liền nhịn được.

Mỗi tiếng nói cử động của Thích Trường Ninh cũng không thể nhìn đơn giản, lời nàng nói cũng không thể tin hết.

Ai biết hành động lần này phía sau lại có thâm ý gì đâu?

"Vậy thì đa tạ tỷ tỷ, ta còn chưa nghĩ tới, nghĩ tới đây ta sẽ trở lại tìm tỷ tỷ thực hiện lời hứa của mình." Dù sao nàng sẽ không khách khí, nàng cũng không sợ Thích Trường Ninh nói nàng thi ân cầu báo, cơ hội hao lông cừu của Thích Trường Ninh cũng không phải lúc nào cũng có.

Ngự Lâm quân cuối cùng cũng giải quyết náo động bên ngoài, xông tới nhìn thấy thi thể bên trên, từng cái mặt như màu đất, quỳ gối bên trên thỉnh cầu thứ tội.

Thích Trường Ninh không có làm khó bọn hắn, an bài một đội Ngự Lâm quân bảo hộ Khôn Ninh cung an toàn, sau đó rời đi xử lý nốt phần việc còn lại.

Khương Xu ngay lập tức đến thăm Lương Ngọc đang khóc, đứa trẻ đáng thương tưởng rằng mẫu phi đã bị hạ độc. Nhưng được biết rằng mẫu phi đều là giả vờ, Lương Ngọc ngay lập tức tức giận đến mức không muốn nói chuyện với nàng, Khương Xu dỗ nửa ngày đều không có tốt.

Nàng cũng đã gặp Khương phụ thân, người đang lo lắng cho nàng ở Khôn Ninh cung. Nói với hắn rằng nàng vẫn an toàn và báo cho hắn biết tình hình chung, mục đích chính là xin lời khuyên của hắn, dù sao nàng cũng không biết nhiều về những điều tại triều đình.

"Ý của ngươi là nói, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu, Mẫu Hậu Hoàng Thái hậu đã sớm biết sẽ có cuộc ám sát này?" Khương Ngự Sử hỏi.

"Ta cảm giác là như thế." Khương Xu trả lời: "Theo phụ thân nhìn thấy, việc này là người phương nào gây nên?"

Khương Ngự Sử trầm tư nói: "Trong thiên hạ này có vô số người muốn giết Thích Thái hậu. Nhưng là gần nhất, Thích Thái hậu đã ra tay trấn áp thế gia môn phiệt, nhất là lần trước, Cả nhà Cố hậu đức bị xét nhà lưu vong, Thích Thái hậu thủ đoạn lôi đình, không cho người ta cơ hội th ở dốc, kiêng kị chỉ sợ trêu chọc bọn hắn."

Khương Xu ngẩn người:"Chèn ép thế gia môn phiệt? Thế nhưng là Cố gia không phải bị oan sao?"

Khương Ngự sử nhìn nàng với vẻ mặt coi thường một người mới chính thức: "Cho nên Hậu đức Cố thị xuất thân ở Thượng Dương, là lo cho một nhánh của gia đình, hắn tại địa phương bao vây khiến dân chúng lầm than là sự thật. Nhưng đây là quyền đặc biệt của quý tộc, không vi phạm pháp luật cũng là sự thật. Như theo quốc pháp, hắn xác thực không đến mức bị xét nhà lưu vong, thế nhưng là làm theo ân tình, hắn trăm lần chết để chuộc tội. Ngươi có nghĩ vì sao phụ thân hắn không làm khó Thích Thái hậu trong vấn đề này không? Cắt bỏ đặc quyền của quý tộc, đàn áp quyền lực của quý tộc. Từ góc độ này, với tư cách là một người cha, ta ủng hộ Thích Thái hậu! "

"Hóa ra là dạng này..." Khương Xu lẩm bẩm nói.

Rất nhiều quân chủ nắm đại quyền trong tay đều có lý tưởng chính trị của mình. Thích Trường Ninh mặc dù không phải quân chủ, cũng đã nắm đại quyền, xem ra chèn ép môn phiệt thị tộc là một trong những lý tưởng chính trị của Thích Trường Ninh, chỉ là nàng dùng thủ đoạn phi thường.

Lúc ấy nàng còn tưởng rằng...

Nàng lúc ấy giống như... Còn nói mấy câu nặng lời đối với Thích Trường Ninh, ấy vậy mà nàng ấy không có làm khó nàng, có thể là để giữ mặt mũi cho nàng vì phụ thân nàng không phản đối đi.

"Phụ thân... " Khương Xu kỳ lạ nhìn xem Khương Ngự Sử, "Ngươi không phải thà gãy không cong sao? Vậy mà cũng thật sự biết cách linh hoạt."

Khương phụ thân đen mặt: "Ngươi thì biết cái gì? Một mã quy nhất mã, trên quan trường vốn cũng không phải là không phải đen tức là trắng. Nếu không ta dựa vào cái gì dắt lấy cổ áo tiên đế khiển trách, gián ngôn qua hắn, còn có thể toàn thân trở ra?

Thế nhưng là cuối cùng ngươi không phải là đụng trụ mà chết rồi sao... Khương Xu có chút không rõ ràng cho lắm.

Đã không phải thà chết chứ không chịu khuất phục tính bướng bỉnh, vì sao muốn đụng trụ mà chết?

Tựa hồ chân tướng lịch sử càng thêm phức tạp khác xa so với nàng tưởng tượng.

"Cho nên phụ thân coi là việc này và những cái kia là bởi vì hành động của Thích Trường Ninh mà có cảm giác nguy cơ môn phiệt thị tộc gây nên?"

"Tất nhiên là có khả năng rất lớn. Có thể nuôi nổi nhiều thích khách như vậy, khả năng bọn hắn lớn nhất. Bất quá..." Khương Ngự Sử Kỳ quái nhìn nàng một chút, "Ngươi không phải từ trước đến nay cùng Thích Thái hậu không đội trời chung. Làm sao quan tâm như vậy? Nàng đã sớm nhận được tin tức bố trí làm, khẳng định so phụ thân nàng rõ ràng hơn là người phương nào gây nên, ngươi cũng không cần thao thức vì cái này."

Khương Xu cười ha hả, quyết định tiễn khách.

"Phụ thân, đã trễ thế như vậy ngươi lại không thể ở lại trong cung, nên là nhanh một chút xuất cung đi thôi."

Nữ nhi đuổi người thái độ qua loa như thế, Khương phụ thân như thế nào không cảm giác đến? Nhưng hắn chỉ là nhẹ nhàng trừng Khương Xu một chút cũng không có nói cái gì, vẩy vẩy ống tay áo rời đi.

Khương Xu chờ đợi Thích Trường Ninh đến buồn ngủ, qua rất lâu, Khôn Ninh cung mới truyền đến tiếng bước chân. Thích Trường Ninh đẩy cửa tẩm cung ra, vững vàng bước vào, hơi lạnh của màn đêm quấn quanh người.

Khương Xu mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Thích Trường Ninh bước chân hơi khựng lại.

"Ngươi tại sao còn chưa ngủ?"

"Đây không phải chờ tỷ tỷ đó sao?" Lão nhân gia nàng không có về đến, nàng nào dám thoải mái đi ngủ?

Thích Trường Ninh đi tới, mặc dù trong phòng chưa thắp ánh nến, nhưng mượn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, Khương Xu còn là có thể thấy rõ Thích Trường Ninh băng bó thảm liệt tay phải.

"Tỷ tỷ, ta cắn ngươi thời điểm đó ngươi nhất định rất đau đi?" Khương Xu nhìn đều cảm thấy đau, nhớ tới lúc ấy mình mở miệng, cảm thấy thận đến hoảng.

Thích Trường Ninh ở trước mặt nàng đứng vững, nhìn đến lòng bàn tay được bao một chút của mình

"Đương nhiên là đau, nhưng đây không tính là cái gì."

"Dù sao lúc ấy là tỷ tỷ để cho ta cắn, ta không dám không nghe, không cho ngươi cắn trở về! Ta đây nhưng chịu không nổi." Tựa hồ là ảo tưởng đến loại cảm giác đau kia, Khương Xu nhịn không được liền rùng mình.

Thích Trường Ninh hừ nhẹ một tiếng.

"Ai gia cũng không phải chó, vì sao muốn cắn trở về?"

Không phải chó sao? Rõ ràng như vậy thích cắn người, không biết còn tưởng rằng là chó điên thành tinh!

"Nhưng là thương thế kia là ngươi cắn, ai gia vì cứu ngươi, thương thế trở nên nghiêm trọng hơn, ngươi phải có trách nhiệm với ai gia."

Vì cứu nàng?! Thích khách kia muốn giết người cũng không phải nàng, Thích Trường Ninh thật là biết ôm công lao cho mình!

Nhưng là Khương Xu không dám phàn nàn nàng.

"Vậy tỷ tỷ dự định... Để cho ta chịu trách nhiệm như thế nào?"

"Tay phải của ai gia bị thương, sinh hoạt có nhiều bất tiện, cần ngươi chiếu cố ai gia."

"Trong cung có nhiều cung nữ và thái giám như vậy..." Khương Xu cắn răng.

"Ai gia sao dám để người bình thường thân cận mình?"

Nàng liền không bình thường đúng không?

"Kính Chi công công đâu?"

"Chuyện cởi áo nới dây lưng, có thể nào giao cho một tên thái giám?"

Cởi áo nới dây lưng cũng là trách nhiệm về sau của nàng!?

Thôi thôi, chẳng phải hầu hạ Thích Trường Ninh sao, hãy chịu đựng đi!

"Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt tỷ tỷ." Khương Xu phủ lên mặt nạ giả cười.

"Hiện tại, trước thay ta thay y phục." Thích Trường Ninh không chút khách khí yêu cầu nàng.

Chẳng phải cởi y phục sao? Nói thì dễ mà!

Khương Xu đứng lên, đi c ởi thắt lưng của nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio