Ở lúc cô nhận điện thoại thì Mục Nham tỉnh dậy, anh mở mắt ra, mượn ánh đèn lờ mờ bên trong phòng bệnh lẳng lặng nhìn cô, mấy ngày ngắn ngủi, dường như cô gầy đi, trên mặt chưa có khôi phục lại vẻ hồng hào, thấy cô khẽ cuối đầu hé miệng cười, thực ra Mục Nham rất muốn nói "Tỉnh dậy đã thấy cô, thật tốt." Ai biết, nói đến bên miệng lại hoàn toàn đổi vị.
An Dĩ Nhược thấy anh tỉnh, mặc dù nhìn vẫn còn rất yếu, nhưng thấy giọng anh mang theo nhạo báng, lòng thấp thỏm rốt cuộc trở về vị trí cũ, mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Mục Nham nhìn cô cười, đáy mắt xẹt qua dịu dàng che giấu đi vẻ mệt mỏi, thấy cô thật lâu không nói lời nào, anh nhẹ giọng yêu cầu, "Lại đây một chút..." Nếu như không có nụ hôn đó, có lẽ anh vẫn còn có thể kiềm chế rất tốt, nhưng bây giờ, dường như anh không quản được chính mình, cho nên anh muốn tới gần cô, muốn cô ở bên người.
Tình cảm biến đổi giống như cho dù chuyện trong nháy mắt, đối mặt với An Dĩ Nhược, Mục Nham cũng không thể tự nhiên như trước được nữa.
Nghe vậy, An Dĩ Nhược ngơ ngẩn đi về phía của anh, sau đó từ trong chăn anh nhẹ nhàng vươn tay ra, đón lấy tay của cô.
Tay trái thì ấm áp, lại không biết có phải bởi vì nguyên do được anh nắm hay không; Tay phải thì lạnh, có thể khẳng định chính là lòng đang giãy giụa, có chút bàng hoàng, cũng có chút luống cuống.
Hết thảy đều bắt đầu rối loạn, không hiểu thì loạn, hiểu càng loạn hơn.
Không để ý thì loạn, để ý còn loạn hơn, thậm chí rất có thể trên loạn thêm phiền.
Bầu không khí ngưng trệ, hai người lẳng lặng nhìn đối phương, bốn mắt nhìn nhau, lâm vào trầm mặc đáng kể, mỗi người đều có tâm sự riêng, bách chuyển thiên hồi[].
[] Bách chuyển thiên hồi: trăm lần nghĩ ngợi.
Theo bản năng nắm lại tay anh, đầu quả tim đột nhiên run lên, tựa hồ nắm chặt chính là nỗi đau chôn ở chỗ sâu trong lòng. Ngay sau đó, một gương mặt anh tuấn rõ nét hiện ra ở trước mắt, cả người An Dĩ Nhược cứng đờ, cô đang làm cái gì? Cô không thể. Thân thể nhanh chóng lùi lại, suy sụp buông tay, nhẫn tâm rút khỏi tay của anh, cô quay mặt đi ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi giúp anh rót ly nước uống."
Mục Nham không nói, chú ý tới vẻ mặt thay đổi của cô, tâm tình dường như dâng lên sóng lớn, kiềm chế nắm chặt bàn bay trống không.
Cô là người phụ nữ một lòng một dạ, trong lòng cô có người khác, có lẽ cô có cảm tình với anh, nhưng cũng không phải là yêu. Anh vốn không nên như vậy, đây đối với cô mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy rất lúng túng, ít nhất không phải là cam tâm tình nguyện.
Ổn định tinh thần, An Dĩ Nhược xoay người điều chỉnh độ cao giường bệnh, cẩn thận đỡ anh ngồi dậy, cầm áo choàng ở trên vai anh, Mục Nham phối hợp mặc cho cô loay hoay, nhìn bên cô tai cô hơi ửng đỏ, nắm tay rõ ràng được nới lỏng, anh lại hé miệng nở nụ cười: "Không sợ tôi?" Hiện tại trên người anh cũng là trần trụi, tuy cô có chút ngượng ngùng nhưng phản ứng khác hẳn với lần chợt xông vào phòng bệnh khi đó, dù sao chăng nữa, quan hệ của bọn họ đúng là vẫn còn có chút khác biệt.
"Hả?" Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cô thật sự hận không thể ngất đi, bị giọng nói đột nhiên tới của anh làm giật nảy mình, cô khó hiểu ngẩng đầu lên, đầu cũng không cẩn thận va vào cằm của anh, ngay sau đó nghe Mục Nham rít lên một tiếng.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Để cái ly xuống, cô vừa xin lỗi vừa xoa xoa cằm của anh, "Không sao chứ? Tôi không có cố ý."
Tay mềm mại của cô khẽ chạm vào da thịt của anh, cả người Mục Nham cứng đờ, đợi bình tỉnh lại giơ tay phủ lên mu bàn tay của cô, giương mắt nhìn cô, cất giọng dịu dàng nói: "Dĩ Nhược."
Hít thở nhất thời khó khăn, đầu óc ngừng lại tất cả suy nghĩ, An Dĩ Nhược cắn môi dưới, tay vẫn không nhúc nhích cứng đờ ở trên mặt anh, giật mình nhìn về phía anh, nhưng dường như tiêu cự lại ở nơi khác, vẻ mặt trông rất bi thương, cái gì cũng không nói, có lẽ bọn họ còn có thể là bạn.
Nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, lòng Mục Nham trống rỗng, không hiểu sao có chút quặn đau, vươn cánh tay ôm vào eo nhỏ của cô, ngay sau đó, cô đã bị anh kéo thật mạnh vào trong lòng, "Dĩ Nhược, tôi..." Anh đột nhiên rất muốn nói cho cô biết ý nghĩ trong lòng mình, nhưng vẫn có vài phần do dự, cô mới thoát hiểm, có lẽ còn có chút chưa tỉnh hồn, lúc này mở miệng thật sự thích hợp sao? Cánh tay hơi buộc chặt, để cho mặt cô nhẹ nhàng dán ở bên gáy anh, Mục Nham muốn nói lại thôi.
Im lặng chốc lát, cảm giác được người trong lòng lo lắng muốn rút lui, Mục Nham giữ chặt eo của cô, càng ôm chặt cô ở trước ngực hơn, để cho cô cảm nhận được nhịp tim của mình, anh trầm giọng: "Đừng kháng cự." Có lẽ cô cần thời gian xác định tâm ý, anh có thể đợi, nhưng vào giờ phút này, anh muốn ôm cô. Đáy lòng bất an lan tỏa đến, Mục Nham cảm thấy qua tối nay, bọn họ không thể có cơ hội thân mật mà dựa vào nhau như thế này nữa.
Giọng nói trầm thấp làm như có chút băn khoăn, nhưng lại không cho cự tuyệt. Hai tay buông xuống để ở bên người anh, không có giãy dụa nữa, nhưng rốt cuộc không có ôm lại anh, lòng An Dĩ Nhược rất rối, vài lần mở miệng, cuối cùng tìm về giọng nói của chính mình, cô nói: "Anh, anh buông tay trước đã..." Cảm thấy giọng nói của mình cũng đang run run, thấy anh không chịu buông tay, cô nhíu mày, "Anh làm đau tôi rồi..." Tâm tình của anh bất ổn, ngay cả trên lưng cô bị roi làm tổn thương cũng đã quên.
Quả nhiên Mục Nham nhanh chóng nới tay, có lẽ là tác động đến vết thương, anh không thể không bỏ tay phải xuống, nhưng tay trái vịn bờ vai cô, giương mắt hỏi: "Bôi thuốc chưa?" Đối với không bình tĩnh của mình, trong lòng anh đang ảo não, nhưng trên mặt cũng đã bình tĩnh lại.
An Dĩ Nhược ừ một tiếng, không để lại dấu vết mà đẩy tay anh ra, "Uống nước đi, môi của anh khô đến rạn nứt rồi." Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy cực kỳ mập mờ, hai má hơi ửng đỏ, cô không được tự nhiên đưa cái ly đến trong tay anh.
Mục Nham nhìn chằm chằm mặt cô, không nói lời nào cũng không đưa tay nhận lấy cái ly, tay An Dĩ Nhược không dám dùng sức, chỉ quật cường nâng hai tay, làm như phân cao thấp với anh.
Nhiệt độ không khí đột nhiến hạ xuống, trong phòng bệnh xẹt qua trầm mặc đáng kể.
"Tay tôi nhấc không nổi." Ngay tại lúc An Dĩ Nhược nhịn không được muốn nói, cuối cùng Mục Nham cũng lên tiếng, ánh mắt khóa chặt cô, sau đó giống như một đứa nhỏ ăn vạ tức giận mà dựa vào đầu giường. Đúng là có chút tức giận, ai bảo cô lại né tránh đụng chạm của anh, nhưng nói cũng phải nói thật, cánh tay vừa động lại tác động đến vết thương, vô cùng đau đớn.
Bầu không khí lúng túng không hiểu sao tản đi, An Dĩ Nhược trừng mắt nhìn anh, không thể không nâng cái ly lên cao chút đưa tới bên môi anh. Trong lúc Mục Nham cúi đầu, cô nhìn thấy bên môi anh nở một nụ cười nhạt, không khỏi lắc đầu, hóa ra đàn ông cũng biết tùy hứng, rõ là...
"Sao không đi nghỉ ngơi?" Uống hết nước, Mục Nham hỏi.
"Ngủ đủ rồi." Đương nhiên cô sẽ không nói là vì lo lắng cho anh mà không ngủ được.
"Ăn no thành như vậy?" Mục Nham nhíu mày, giương mắt nhìn về phía mắt thâm quầng của cô, "Cùng gấu trúc không có gì khác biệt." Phụ nữ không phải thích nhất là xinh đẹp sao, cô không biết ngủ không đủ giấc đối với cơ thể rất không tốt sao? Cô ngất đi cũng là bởi vì thể lực có chút cạn kiệt.
Liếc anh một cái, An Dĩ Nhược phản bác, "Không cần anh nhắc nhở, tôi biết bộ dáng của tôi bây giờ rất xấu."
"Cô tự mình phê bình còn rất đúng trọng tâm." Mục Nham trêu ghẹo, liếc nhìn tay của cô: "Vết cắt tay phải rất sâu, ngàn vạn lần đừng dùng sức, càng không thể thấm nước, bằng không lành chậm lại còn có thể để lại sẹo." Có lẽ anh còn chưa có phát hiện, mình trở nên càm ràm.
Cô gật đầu, thấy anh không chút buồn ngủ, nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng, "Tiêu Nhiên đâu? Cô ấy thế nào? Tôi hỏi bọn họ, bọn họ nói không biết." Ngoài cửa có hai viên cảnh sát ở lại canh giữ ở trong bệnh viện, lúc An Dĩ Nhược đi tìm y tá rút kim tiêm cho Mục Nham thì có hỏi qua một lần, đáp án đương nhiên là không làm cô vừa lòng, hơn nữa ánh mắt của bọn họ khiến cô cảm thấy mình giống như phạm nhân, vì thế, cô đã từ bỏ ý nghĩ truy hỏi, chờ anh tỉnh trực tiếp hỏi anh.
"Theo thường lệ cô ấy là nên bị đưa đi đến nhà giam bệnh viện." Nhắc tới Tiêu Nhiên, vẻ mặt Mục Nham buồn bã, cô ấy bị bắt, ở dưới loại tình huống này, Cố Dạ không cứu được cô ấy, cuối cùng từ bỏ.
"Dường như tay của cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, không có sao chứ?" Cũng không bất ngờ khi cô ấy bị bắt, nhưng tình yêu vô hạn này của cô lại bắt đầu lan tràn, đã sớm quên việc Tiêu Nhiên mưu tính tiêm ma túy cho cô khiến cô sống không bằng chết.
"Con sói kia đã từng được huấn luyện đặc biệt, mặc dù không đến mức cắn chết người, nhưng tay của cô ấy..." Nói đến đây, đáy mắt Mục Nham bắt đầu hiện ra cảm xúc phức tạp, có lẽ anh ra tay quá độc ác, nếu như không phải anh bóp gãy xương cổ tay của cô trước, có lẽ cô không đến nỗi bị thương nặng như vậy, nếu như cô vì vậy mà mất đi cánh tay kia, vậy anh... Mục Nham đã không nói được tâm tình của mình, đối với Tiêu Nhiên, mặc dù anh vừa vô tâm lại vừa vô tình, nhưng cũng không hy vọng rơi vào kết cục như vậy.
"Đúng rồi, con sói kia là sao? Còn người huấn luyện con sói đó rốt cuộc là ai? Nằm vùng sao?" Đây mới là chỗ cô khó hiểu nhất, tình thế nghịch chuyển dường như vượt quá khả năng chấp nhận của cô, An Dĩ Nhược rất mơ hồ.
Khôi phục tâm tình, thu lại vẻ ảm đạm khó hiểu trên mặt, anh nói: "Trần Văn Sinh, chính là người huấn luyện sói, công tác ở Cửu Toản hai năm, bởi vì đã từng huấn luyện sói, cuối cùng vào nữa năm trước đã đến tiếp cận Cố Dạ." Điều chỉnh thế ngồi, thấy An Dĩ Nhược cau mày tỏ vẻ không hiểu, anh kiên nhẫn giải thích, "Cửu Toản là công ty vàng bạc đá quý lớn nhất và nổi tiếng nhất Vân Nam, mà thân phận đối ngoại của Cố Dạ là lão tổng Cửu Toản, anh ta rất có đầu óc kinh doanh, thời gian tiếp nhận chỉ có mấy năm, đã đem Cửu Toản đẩy đến cực thịnh, thậm chí hình thành tiêu thụ độc quyền." Nghĩ đến Cố Dạ được máy bay trực thăng cứu đi, Mục Nham nắm chặt nắm tay, "Đều do tôi phản ứng quá chậm, nếu có thể ở thời điểm Trần Văn Sinh cố ý tiếp cận cô thì sẽ phát hiện khác thường của anh ta, có lẽ Cố Dạ sẽ không chạy được, ánh mắt anh ta nhìn chúng ta rõ ràng khác biệt, đây không phải là biểu cảm nham hiểm của một người huấn luyện sói nên có." Nếu như anh có thể để ý người anh ta nhiều hơn một chút, không cần đề phòng Trần Văn Sinh, có lẽ sẽ không bỏ lỡ cơ hội để cho Cố Dạ chạy trốn.
"Cố Dạ chạy?" An Dĩ Nhược kinh ngạc, hiển nhiên đối với tất cả chuyện xảy ra sau đó là hoàn toàn không biết gì cả.
Người hầu lái máy bay trực thăng nổ súng bắn chết con sói kia, ở lúc Cố Dạ trèo lên thang dây, người huấn luyện sói bất chấp an nguy của mình nhào tới ý đồ muốn bắt lấy hắn, nhưng đạn không có mắt, anh ta đã trúng mấy phát súng, cuối cùng ngã xuống trong vũng máu. Xe cấp cứu chạy băng băng trên đường, giành giật từng giây từng phút với tử thần, rốt cuộc vẫn không thể đoạt lại mạng sống của anh ta, còn chưa có chạy tới bệnh viện, anh ta cũng đã ngừng thở.
Cảnh đội cứ như vậy mà mất đi một đồng chí, Trần Văn Sinh dùng máu tươi kết thúc cuộc đời và sự nghiệp cảnh sát của mình.
Trong cuộc giải cứu này, thân là cảnh sát nằm vùng Trần Văn Sinh đã hy sinh.
Mục Nham hơi ngẩng đầu lên, thở dài nặng nề. Người sống ở trong mưa bom bão đạn giống như bọn họ thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng đối mặt với sự ra đi của đồng đội, vẫn buồn không thôi.
Mạng sống có khi rất kiên cường, nhưng nhiều lúc, cũng rất mong manh. Giống như chỉ cần xoay người một cái, người, sẽ mất.
Cảm nhận được tâm tình nặng nề của anh, cảm thấy được sự thê lương nhìn mà thấy giật mình, An Dĩ Nhược không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay anh cùng ở bên cạnh anh, lẳng lặng mặc cho thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Một đêm này, đặc biệt dài đằng đẵng, nhưng suy cho cùng vẫn là trải qua trong im lặng của hai người.
Ánh mặt trời buổi sáng vẩy vào phòng bệnh, độ lên một tầng màu vàng kim vào người phụ nữ đang ngủ say, An Dĩ Nhược ừ nhẹ một tiếng, từ từ mở mắt ra, đảo mắt một cái mới phát hiện mình nằm trên giường bệnh, cô trở mình đứng lên, không cẩn thận chạm phải vết thương ở tay phải, kêu lên một tiếng, đau đến nước mắt liền rơi xuống.
Mục Nham mặc đồ bệnh nhân đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy cô ngồi ở trên giường rơi nước mắt, bước tới, đồ ăn cầm trong tay để ở trên bàn, nắm lấy tay cô, hỏi: "Sao vậy? Rất đau?"
Cô rất muốn an ủi nói với anh là không đau, nhưng nước mắt không ngừng trào ra lại bán đứng cô, An Dĩ Nhược đành phải gật đầu. Đã nói tay đứt ruột sót, quả nhiên không sai, đau đến cô cũng đã chảy mồ hôi lạnh rồi.
Nhíu chặt mày, Mục Nham thương tiếc mà vuốt vuốt tóc của cô, an ủi: "Tôi vừa mới hỏi bác sĩ, họ nói vết cắt rất sâu, một tuần sau mới có thể giảm bớt đau đớn một chút, muốn hoàn toàn hồi phục còn phải thêm chút thời gian. Cô đừng lo lắng, bình thường cần phải cẩn thận một chút, nhất là lúc đi ngủ đừng có đè lên." Tối hôm qua cô mệt mỏi ghé vào bên giường ngủ thiếp đi, Mục Nham muốn ôm cô trở về phòng bệnh, đáng tiếc vết thương thực sự rất đau, cái ôm trước đó đã khiến tiêu hao hết hơi sức cả người, cuối cùng đành phải nhờ cảnh sát bảo vệ bọn họ giúp đỡ, nâng thần trí mơ hồ của cô trở về.
Sợ anh kéo rách vết thương, cánh tay gầy mảnh khảnh của An Dĩ Nhược gạt cánh tay giơ cao của anh xuống, hai mắt ngấn lệ mông lung trách cứ: "An phận một chút đừng có lúc nào cũng lộn xộn, tôi phát hiện anh có thể có nhiều động chứng[], bằng không sao lại không thể nằm đàng hoàng một lát." Thấy anh không tự giác nhíu mày, cô mắng anh: "Nếu lại kéo rách vết thương, tôi thật sự mặc kệ anh, để cho anh tự sinh tự diệt."
[] Là bệnh rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếng Anh: Attention-deficit hyperactivity disorder-ADHD) là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý.
Mục Nham giương mắt nhìn cô, nước mắt trên mặt An Dĩ Nhược còn chưa có khô, vẻ mặt lại lộ ra quật cường, bộ dáng ngốc nghếch thật là đáng yêu, anh nhịn không được nở nụ cười, nhướng mày hỏi: "Nếu như tôi đàng hoàng tử tế, cô định làm thế nào chăm sóc tôi?" Tay cô cũng đã bị thương thành ra như vậy, anh thật muốn biết cô làm thế nào chăm sóc anh.
Nét mặt An Dĩ Nhược quẫn bách, đang do dự không biết nên trả lời anh thế nào, cửa phòng bệnh bị người dùng sức đẩy ra.
Cả hai đều nhìn ra cửa, Phương đội thở hổn hển vọt vào, "Mục, Mục đội... Tiêu Nhiên, tự sát..."
Người trước mắt tựa hồ giật thót một cái, ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, cơ hồ tức giận, hít sâu, quay đầu nhìn An Dĩ Nhược: "Cô nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi ra ngoài một chút." Giọng nói vừa phải, nhưng lại nặng nề khiến người ta bất an.
Cô im lặng, nhìn bóng lưng cao ngất của anh biến mất ở trong phòng bệnh, quay đầu đưa mắt về phía ngoài cửa sổ, có vẻ đăm chiêu.
Muc Nham đi rất lâu, mãi đến qua giờ cơm trưa cũng không có trở về. An Dĩ Nhược lẳng lặng ghé vào trên cửa sổ, mặt không có chút biểu cảm, trầm ngâm nhìn về phương xa, đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Cửa phòng bệnh lại lần nữa bị đẩy ra, cô nghe được giọng nói không lạ gì vang lên ở phía sau, "An tiểu thư, bác sĩ nói cô chưa ăn cơm trưa?" Hiện tại công việc bảo vệ An Dĩ Nhược do Phương đội phụ trách, anh đưa Mục Nham đi nhà giam bệnh viện, nhưng sau khi sắp xếp công việc trong đội xong quay trở về chợt nghe bác sĩ nói An Dĩ Nhược chưa có ăn cơm trưa.
An Dĩ Nhược quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt giống như ánh hoàng hôn, cô khẽ nói: "Tôi không đói."
"Mục đội dặn nhất định phải cho cô ăn cơm đúng giờ." Phương đội cầm đồ ăn trong tay mang đến để ở trên bàn, "Ít nhiều ăn một chút bổ sung sức khỏe, nếu không thì phải truyền dịch."
"Tiêu Nhiên thế nào?"
"Tình hình có vẻ rất nguy hiểm, thần trí cũng không rõ, nhưng miệng luôn gọi tên của Mục đội." Đưa chén đến trong tay An Dĩ Nhược, Phương đội thành thật trả lời.
Tay cầm thìa sứ bị cứng một lúc, ngay sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường, An Dĩ Nhược cúi đầu húp một hớp cháo nhỏ, không nói nữa.
Bầu không khí không hiểu sao lặng xuống, Phương đội ngồi ở trên sofa, mà cô, chỉ lẳng lặng khuấy đảo thìa sứ, không có cho vào miệng ăn lần thứ hai nữa.
"Có thể phiền anh dẫn tôi đi nhà giam bệnh viện được không..."
Nửa tiếng sau, An Dĩ Nhược đã đứng ở ngoài phòng bệnh của Tiêu Nhiên, ánh mắt xuyên thấu qua cửa kính dừng ở trên người Mục Nham, cô thấy anh nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Nhiên, vùi mặt ở trên mái tóc của cô ấy...