Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
Tôi xấu hổ vội cúi đầu xuống.
Cảm giác như đang bị thầy bắt quả tang vậy.
Thầy hình như không giống như những gì mà tôi tưởng tượng cho lắm, nhưng cụ thể là không giống ở điểm nào, tôi cũng không rõ nữa…
Anh tôi lúc này đã ngà ngà rồi, mặt đỏ bừng.
“Chiêu Chiêu, anh đột nhiên nhớ ra, Tịnh Hán từng làm bài tập giúp mày rồi đấy.”
“?”
“Hồi còn học đại học, anh đưa mấy đứa bạn thân về nhà, lúc đấy mày sắp đi học lại rồi mà bài tập hè vẫn còn chất đống.”
“???”
“Mày nhờ anh giúp nhưng anh lười quá, cuối cùng mày kéo Tịnh Hán qua nhờ nó làm hộ, hết hai tiếng đồng hồ liền.”
Anh tôi nói không to lắm nhưng Tống Tịnh Hán nhất định nghe được.
Thầy không phản bác gì cả mà chỉ ung dung nhìn phía tôi.
“...”
Cmn, tôi nhớ ra rồi!
Khi đó tôi gần như đã khóc tu tu, vậy mà vị huynh đài kia vẫn nhỏ nhẹ dỗ dành rồi tốt bụng giúp tôi xử lý món bài tập ác mộng.
Người ấy thật sự là Tống Tịnh Hán á?
Rốt cuộc thì biến cố gì đã khiến một người con trai ôn nhu, ấm áp trở nên lạnh lùng, lãnh đạm như thế này???
.
Thì ra tôi sớm đã gây ấn tượng không tốt với thầy rồi.
Ngày hôm nay lẽ ra không nên đến mới đúng
Thi thoảng tôi lại cảm nhận được ánh mắt của thầy, nhưng thật sự không có chút dũng khí nào để đối mặt nữa rồi.
Nào là mít ướt, nào là tr/ai, nào là dốt toán,...
Còn có chiếc video trời ơi đất hỡi kia nữa…
Lòng tôi nặng trĩu, cảm thấy bản thân mình thật thất bại.
Thôi thì ăn xong bữa này sẽ nói lời xin lỗi một cách tử tế vậy.
Tôi thầm nghĩ.
.
Ăn xong thì cũng khá muộn rồi.
Anh tôi lâu ngày gặp lại đứa bạn chí cốt, vì vui quá mà hơi quá chén, lúc đứng dậy thì lảo đảo không đứng vững nữa, phải nhờ Tống Tịnh Hán gọi taxi giúp.
Trước khi lên xe còn cố nói với, “Tịnh Hán, đưa con bé về hộ tao.”
Tống Tịnh Hán là giảng viên của trường tôi, nên lời nhờ vả ấy chẳng có nửa điểm để bắt bẻ.
Tôi cũng không từ chối, bởi đây là cơ hội tốt nhất để tôi nói lời tạ tội rồi.
Tống Tịnh Hán “Ừm” một tiếng rồi chào tạm biệt ông anh quý hóa của tôi, sau đó nhìn tôi tỏ ý bảo đi cùng.
Tôi ngoan ngoãn chạy theo thầy.
Mùa đông của phương Bắc rất lạnh, Tống Tịnh Hán lúc này cũng mặc một chiếc áo bông gần giống kiểu của tôi, nhưng chân thầy ấy dài nên nhìn không cồng kềnh chút nào.
Đi được một đoạn, thầy đột nhiên khựng lại, khiến tôi suýt nữa thì tông trúng.
“Em đợi ở đây một lát”, dứt lời, liền rảo bước thật nhanh sang bên kia đường.
Phía đối diện có mấy hàng ăn vặt, bởi vì gần trường nên giờ này vẫn chưa đóng cửa.
Tống Tịnh Hán vẫn chưa no ư?
Tôi chưa kịp nghĩ thêm giả thiết nào thì thầy đã trở lại.
Đến khi đã đến gần chỗ tôi, thầy lấy một túi đồ ra.
“???”
What, bánh gà?
.
Biểu cảm của tôi lúc này dường như đã mất kiểm soát, tim đập như ngựa phi, “Thầy, đây là..”
“Tôi nay hình như em không ăn được mấy”, giọng nói của thầy vẫn bình ổn như mọi khi, không nghe ra cảm xúc ẩn chứa đằng sau đó là gì.
Tôi run rẩy đưa tay ra đón lấy, “Em cảm ơn thầy.”
Thời cơ đến rồi, phải nhân lúc thầy đang mủi lòng thương mà ra tay mới được.
“Thầy ơi, em có chuyện muốn…”
“Thực ra không cần phải gọi tôi là thầy”, Tống Tịnh Hán bất ngờ xen ngang lời tôi.
“Dạ?”
Thầy nhìn tôi, cười nói, “Có thể gọi là anh cũng được.”
.
???
Thính giác của tôi có vấn đề đúng không?
Tống Tịnh Hán bảo tôi gọi thầy ấy bằng “anh”?
Tôi do dự nửa ngày không biết phải mở lời như thế nào, cuối cùng rặn ra được một câu, “Như vậy không phù hợp cho lắm ạ…”
Tống Tịnh Hán chau mày nhưng lại làm một bộ thờ ơ đáp, “Tùy em”, nói xong thì liền quay người đi về phía trước.
Tôi cũng lật đật chạy theo, lời xin lỗi khi nãy bị cắt ngang, bây giờ tôi không biết nên mở lời lại như thế nào nữa.
Thấy cổng trường thấp thoáng hiện ra, tôi nhắm mắt, quả quyết nói, “Thầy ơi, em xin lỗi, em…”
“Chiêu Chiêu?”
Trời ạ, lại là ai ngắt lời tôi nữa vậy?
Tôi bực dọc quay lại thì liền nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khương Giang.
Mà phía sau cô ấy thì như thường lệ chính là Kiều Triết.
Hai người đi chơi đến tận giờ này?
Khương Giang nhìn tôi rồi lại nhìn Tống Tịnh Hán, nói mà như sắp khóc, “Cậu đang làm gì đấy?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, nam thần của Khương Giang chính là Tống Tịnh Hán.
Tôi vô thức đến gần Tống Tịnh Hán thêm một bước, cố tỏ ra bình tĩnh đáp, “Chúng tôi vừa ăn xong, chuẩn bị về trường.”
Khương Giang như nghe được tin trời đánh, cả người suýt nữa khuỵu xuống.
Kiều Triết thấy vậy thì liền nắm lấy tay cậu ấy.
Trái tim tôi như bị ai bóp chặt.
Tôi nhìn Kiều Triết lúc này, hình như là có sự khó hiểu, có sự oán trách cũng có cả sự đau lòng?
Nhưng không đợi tôi kịp lý giải mớ cảm xúc hỗn độn trên gương mặt cậu ấy, Tống Tịnh Hán đã cất lời, “Không còn sớm nữa, nếu không có chuyện gì thì hai em mau về đi.”
Khương Giang bặm môi không nói gì.
Kiều Triết kéo tay Khương Giang ra khỏi đó, trước lúc đi còn cố tình quay lại nhìn tôi thêm một lần.
Tôi cúi đầu, muốn che giấu đôi mắt đang đỏ hoe của mình.
“Thầy ơi, thầy đưa em đến đây là được rồi ạ,..., em tự về được.”
“Khi nãy em nói, “chúng tôi” cùng nhau ăn cơm?”, Tống Tịnh Hán vừa hỏi vừa khẽ cười.
“...”
Thấy tôi chần chừ không đáp, thầy liền chuyển chủ đề, “Em vừa mới nói xin lỗi tôi?”
Trọng điểm, trọng điểm đây rồi.
Tôi gật đầu lia lịa, thận trọng hỏi, “Thầy ơi, gần đây thầy có xem được hay nghe được mấy thứ hơi kì quặc không ạ?”
Tống Tịnh Hán cụp mắt nhìn tôi, cả người như trở về trạng thái nghiêm túc lúc đầu.
Tôi sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng.
“Thầy ơi…”
Tôi đang run rẩy đến mức sắp khóc một trận ra đây thì thầy lại bật cười, “Gần đây à? Có, nghe được một chuyện khá thú vị.”
Tôi nuốt nước bọt.
“Chuyện gì ạ…”
Thầy như cúi người thấp hơn nữa, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi hỏi, “Nghe nói, tôi yêu thầm em?”