Editor: Trà Xanh
Giản Phương Như lục tất cả quần áo trong tủ, nhưng vì cô cao gầy và đầy đặn hơn An Tư Tình cho nên quần áo của cô, dù là đồ tây hay váy đều có kích thước lớn hơn An Tư Tình.
Trong khoảng thời gian hai người quanh quẩn trong phòng, An Tư Tình mơ hồ mô tả chuyện giữa cô và Thiệu Kình Phong.
Sau khi nghe xong, Giản Phương Như cười nghiêng ngả mất hết phong độ.
Cuối cùng dưới ánh mắt bất đắc dĩ của An Tư Tình, cô nắm tay An Tư Tình trấn an: “Em gái, chị thấy ông trời cho em một cơ hội để lựa chọn lần nữa.
Em thấy bây giờ em trẻ trung xinh đẹp, tại sao sống mơ màng hồ đồ chỉ vì vụ đính hôn này?”
An Tư Tình quấn áo ngủ của Giản Phương Như, ngẩng đầu, vẻ mặt sẵn sàng lắng nghe chi tiết.
Giản Phương Như bước đi thong thả như đang dạo chơi, lấy một bộ đồng phục học sinh trong tủ đưa cho An Tư Tình.
An Tư Tình không nhịn được cười: “Chị Phương Như, không phải đang đóng kịch đó chứ?”
Giản Phương Như nhét quần áo vào tay cô: “Em gái, cuộc đời như một vở kịch, kịch là đời, đến thời điểm em hoá trang lên sân khấu, làm sao lại luống cuống được?“
Sau đó cô lấy lại bộ đồ học sinh, giũ ra trước mặt An Tư Tình, “Em xem này, trong tủ quần áo của chị chỉ có bộ này hợp với em.
Đây là bộ chị mặc lúc còn đi học, em muốn thử không”
An Tư Tình không học trường nữ, vừa nhìn cũng cảm thấy mới mẻ, không ngờ mặc vào thì kích thước vừa vặn.
Áo màu lam nhạt, váy màu đen, đôi tất trắng dài đến đầu gối, Giản Phương Như giúp cô chải lại hai bím tóc, trở thành một nữ sinh xuất sắc trong veo như nước đứng dưới cây hoa sơn chi.
An Tư Tình nhìn mình trong gương, nghĩ đến lời nói của Giản Phương Như, trong lòng chợt lóe lên ý tưởng, cô hưng phấn xoay người lại, nắm cánh tay Giản Phương Như, kích động nói: “Chị Phương Như, chị nói rất đúng, em nghĩ ra một ý tưởng một mũi tên bắn trúng hai con chim, có thể vứt được thuốc mỡ bôi trên da chó một cách chính đáng, còn có thể kiếm được một đống tiền, đến lúc đó em ra nước ngoài để học chuyên sâu, sống một cuộc sống mà em muốn! Nhưng em cần chị Phương Như giúp em một việc.”
Nói xong cô nhón chân đến bên tai Giản Phương Như, thì thầm điều gì đó.
Sau khi nghe những lời của An Tư Tình, Giản Phương Như đột nhiên ngộ ra, chỉ vào chóp mũi cô nói, “Chẳng trách cậu em coi trọng em, chị vừa mới gợi ý một chút, em đã nói ra suy luận của mình.
Em giống trẻ nhỏ dễ dạy, trò giỏi hơn thầy.
Yên tâm, chị Phương Như của em đóng kịch giỏi lắm, em cứ làm theo chuyện em sắp xếp, chị sẽ phối hợp.”
Nói xong, hai chị em nhìn nhau cười, nắm tay bước ra khỏi cửa.
Tới phòng khách, thấy Thẩm Cảnh Niên đang thưởng thức trà và đọc báo giống như ở nhà mình.
Nghe tiếng động, anh nhìn về phía hai người đang đi tới, thấy cách ăn mặc của An Tư Tình, anh vô cảm chọc một câu: “Hai người định đi đóng kịch phải không?”
An Tư Tình vẫn đang chìm đắm bên trong sự kích động vì kế hoạch kín kẽ của mình, cô thuận miệng đáp lại: “Cậu út, cậu chờ xem trò hay đi!”
Thẩm Cảnh Niên nhún vai tỏ vẻ không đồng ý, đứng dậy đi đến bên cạnh hai người, móc ra một xấp tiền mặt trong bóp da đưa cho An Tư Tình, “Cậu có chuyện muốn nói với chị Phương Như, cháu đi xem phim trước đi, nghiền ngẫm kỹ năng diễn xuất một chút, cậu rất lo lắng về màn trình diễn của cháu hôm nay.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Trời Sinh Thích Em
.
Mấy Mẩu Truyện Nhỏ Nhặt Được Khi Đi Dạo Một Vòng
.
Đồ Mi Không Tranh Xuân
.
Em Là Chân Ái
=====================================
An Tư Tình đau lòng trước những lời của Thẩm Cảnh Niên, cầm tiền bỏ vào túi, rầu rĩ bước ra khỏi cửa.
An Tư Tình vừa rời đi, Giản Phương Như liếc Thẩm Cảnh Niên, trách móc: “Đừng nói về cô ấy như vậy, khi em còn nhỏ như cô ấy có hiểu gì đâu, cô ấy bây giờ không tệ…”
Giản Phương Như chưa kịp hết lời đã bị Thẩm Cảnh Niên ôm chặt, áp vào tường, duỗi tay vào trong váy cô, kéo quần lót cô xuống đến đầu gối, một chân dẫm xuống, sau đó nhấc một chân cô lên và treo trên khuỷu tay, ngọc long cứng ngắt dưới thân áp vào khe hoa hơi hé mở của cô, đầu rồng vừa cọ xát hoa châu và hoa môi mềm mại, vừa thản nhiên nói: “Lúc em còn nhỏ không hiểu gì đã ở cùng chỗ với anh, nhưng anh chưa từng cảm thấy khi em còn nhỏ, ngoại trừ phía dưới non nớt, cho dù đâm em kiểu nào cũng không buông lỏng.”
Nói xong anh dùng răng xé quần áo cô, vùi đầu vào cặp nhũ trắng như tuyết đầy sóng gió của cô, liên tục cắn mút từng ngụm!
Giản Phương Như ngẩng đầu nhìn trần nhà, cơn đau ở ngực đổi lấy sự ẩm ướt ngứa ngáy giữa hai đùi.
Cô thầm thở dài, người đàn ông hào hoa phong nhã, ấm áp như ngọc vừa nãy thật sự chỉ là ảo giác mà thôi!.