Editor: Trà Xanh
Thật ra An Tư Tình không rời khỏi bệnh viện, cô chỉ trốn trong phòng nghỉ của y tá.
Khi y tá trực ca đêm vừa đi, cô lặng lẽ thay quần áo y tá, núp trong bệnh viện cả buổi tối.
Cô kiên nhẫn chờ đến trưa hôm sau, Giản Phương Như đem quần áo và vé xe lửa tới gặp cô.
Hai người trốn trong nhà vệ sinh của bệnh viện, nhìn An Tư Tình trong bộ đồng phục y tá với vẻ mặt ủ rũ, Giản Phương Như vô cùng khó hiểu hỏi cô: “Vì sao phải làm như vậy? Sao em không nói một tiếng với cậu em?”
“Hiện giờ gió to sóng lớn, Thiệu Kình Phong đã phát hiện thân phận của em, nếu em không đi thì sẽ không bao giờ có thể rời… Hơn nữa Thiệu Kình Phong nhất định sẽ theo dõi cậu út, em không muốn gây rắc rối cho cậu…” An Tư Tình vừa nói, vừa thay bộ đồ đàn ông mà Giản Phương Như mang đến cho cô.
“Chị là người đi lấy số tiền mà anh ta chuyển cho em, em không hề bị lộ thân phận, sao anh ta biết được? Hơn nữa em chưa nhận giấy ly hôn, giờ rời đi có vội vàng quá không?” Giản Phương Như lo lắng nhìn An Tư Tình.
An Tư Tình cũng biết mình đang hoảng loạn và bỏ trốn trong tuyệt vọng, nhưng cô không có thời gian để đánh giá lại tình hình.
Một khi thân phận của cô bị lộ, với sự hiểu biết của cô về Thiệu Kình Phong, cô chắc chắn sẽ không có tự do.
“Đi tránh sự nổi bật trước rồi tính sau, chị Phương Như, chị có bút chì kẻ mày và gương không…” An Tư Tình vén tóc, nhét vào mũ lưỡi trai màu đen, biểu cảm kiên định và cố chấp, cực kỳ giống các thanh niên yêu nước với ý chí chiến đấu sục sôi đương thời.
“Có…” Giản Phương Như lấy túi mỹ phẩm ra, lấy một cây bút kẻ lông mày và gương đưa cho An Tư Tình.
An Tư Tình cầm lấy, soi gương vẽ lông mày của mình hơi thô, khuôn mặt vốn duyên dáng quyến rũ lập tức có chút oai hùng.
An Tư Tình rất hài lòng với sự thay đổi, “Chị Phương Như, cho em mượn cây bút này và gương luôn nhé.
”
Giản Phương Như thấy cô đã hạ quyết tâm, nói thêm cũng vô ích, vì thế gật đầu; “Tình Nhi, dọc đường nhớ cẩn thận, tới Thượng Hải thì gọi điện thoại cho chị để báo bình an.
”
An Tư Tình tạm biệt Giản Phương Như, xách va ly, ngăn một chiếc xe kéo, chạy tới ga xe lửa, kịp giờ lên tàu đi từ Thái Xương đến Thượng Hải.
Khoảnh khắc xe lửa khởi động, trái tim An Tư Tình mới lắng xuống.
Thái Xương không quá xa Thượng Hải, chạy từ trưa đến chạng vạng là đến.
Khi chuẩn bị đến trạm, An Tư Tình vươn vai, lấy gương ra định trang điểm lại cho mình theo thói quen.
Cô cẩn thận nhìn cặp lông mày hùng dũng của mình, khi cảm thấy không có vấn đề gì và đặt gương xuống, đột nhiên trong gương hiện lên một người khiến cô khiếp vía – Đằng Nguyên Thuần Nhất.
An Tư Tình không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cũng may Đằng Nguyên Thuần Nhất trong gương đang nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới mình, An Tư Tình vội vàng đặt gương xuống, kéo mũ lưỡi trai thấp hơn, ngồi bất động trên ghế.
Vừa đến ga, cô xách va ly vội vàng xuống xe lửa.
Quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau không có Đằng Nguyên Thuần Nhất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Giản Phương Như đã giúp cô đặt trước khách sạn ở Thượng Hải, sau khi An Tư Tình nhận phòng, cô vội vàng rửa mặt, thay quần áo đàn ông, xuống lầu ăn tối.
Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi, cô dần dần thả lỏng cảnh giác.
Khi cô lên lầu, trong lúc lấy chìa khóa mở cửa phòng, đột nhiên nghe một câu tiếng Trung nửa sống nửa chín vang lên sau lưng: ”An tiểu thư, Trung Quốc có câu tục ngữ, oan gia ngõ hẹp, cô thấy đúng không?”
Đằng Nguyên Thuần Nhất đã phát hiện An Tư Tình từ sớm, đừng nói đến chuyện giả làm đàn ông, dù cô biến thành tro thì gã cũng nhận ra.
Chính vì đụng phải người phụ nữ này, gã mới bắt đầu gặp xui xẻo, bị người của Thiệu Kình Phong đánh một trận, còn mất hết thể diện trước mặt quan trên.
Thật khó khăn mới trộm được tấm bản đồ từ Thẩm phủ để truy tìm kho báu, kết quả ngôi mộ hoàn toàn trống rỗng, càng xui xẻo hơn chính là thời điểm đi ra ngoài còn đụng phải cơ quan, những người mà gã mang theo chỉ còn vài người an toàn ra ngoài.
Thật là mất cả chì lẫn chài.
Quan trên hoàn toàn thất vọng về gã, vì thế trục xuất gã về Nhật Bản, hôm nay gã ủ rũ bắt tàu lửa đến Thượng Hải, sau đó lên thuyền về Nhật Bản.
Đằng Nguyên Thuần Nhất cảm thấy tất cả những chuyện này đều do An Tư Tình, Thiệu Kình Phong và Thẩm Cảnh Niên đưa đến.
Bởi vậy trong lòng luôn căm giận và bất bình.
Vì vậy nhìn thấy An Tư Tình lẻ loi một mình, điều đầu tiên gã muốn là hỏi cô.
Nhưng lần này gã cẩn thận hơn rất nhiều, theo dõi An Tư Tình suốt chặng đường, phát hiện An Tư Tình như hiện tại là vì có lẽ cô đã gây ra chuyện không hay, đang né tránh gì đó.
Gã yên tâm, dù sao bây giờ gã rất rảnh, có thể đưa cô một đoạn đường.
Vì thế gã không đợi An Tư Tình lên tiếng, gã dùng tay đẩy lưng cô: “An tiểu thư, tôi thấy nơi này rất hợp để chúng ta nối lại duyên cũ…”
Gã hận người phụ nữ muốn chết, nhưng trước khi giết cô, gã vẫn muốn nếm mùi của cô.
.