Editor: Trà Xanh
Sau khi xuống xe lửa, tuy An Tư Tình đang rúc vào vai Thiệu Kình Phong, nhưng cô vẫn nhìn thấy vài chữ to trên sân ga —— Nam Kinh.
Cô nhìn Thiệu Kình Phong đầy nghi hoặc, không biết anh có chiêu gì.
Thiệu Kình Phong cố ý úp úp mở mở, không nói lời nào.
Mãi đến khi anh đưa cô đến một căn hộ nhỏ nửa cũ nửa mới ở trung tâm thành phố, sau khi sắp xếp ổn thỏa mới ngồi cạnh cô, vô cùng trịnh trọng nói: “Anh sẽ chính thức ký thư hòa li mà em muốn rồi cử người đưa đến cho em.
Căn nhà này là một trong những khoản anh bồi thường cho em.
Em có thể lựa chọn đi học tiếp, sau khi hoàn thành việc học thì tìm việc với khả năng của mình! Anh biết trước đây anh có rất nhiều điều có lỗi với em, anh không mong em tha thứ hay chấp nhận anh ngay lập tức, nhưng anh sẽ tiếp tục ở bên cạnh em theo cách của anh.”
Nghe đến đó, An Tư Tình buột miệng: “Anh không cần…”
Thiệu Kình Phong lắc đầu: “Anh biết em muốn nói gì, anh làm như vậy là có lý do.
Em đợi anh ở quê nhiều năm như vậy, hiện tại đến lượt anh chờ em, không có gì quá đáng.
Hơn nữa những năm gần đây trông anh có vẻ tự do bừa bãi, thật ra là không tìm được một người có thể kìm chế anh.
Bây giờ anh đã gặp, anh tình nguyện không cần tự do.”
Không đợi An Tư Tình khuyên thêm, Thiệu Kình Phong dứt khoát đứng dậy, dặn dò cô nghỉ ngơi rồi rời đi.
Những ngày sau đó, Thiệu Kình Phong nói được là làm được, thật sự không đến quấy rầy cô.
Tuy trực giác An Tư Tình biết rằng anh còn biến hóa lạ lùng bên cạnh cô, nhưng chưa có lần nào bị cô bắt gặp.
Một tháng sau, An Tư Tình thành công nhập học vào một trường của nhà thờ, chọn khoa kiến trúc mà rất ít nữ sinh lựa chọn.
Không lâu sau khi cô khai giảng, Thiệu Kình Phong hoàn thành việc chuyển công tác, làm giáo viên trong học viện quân sự ở Nam Kinh, sau đó nghênh ngang dọn tới gần căn hộ của cô, bắt đầu làm hàng xóm của cô một cách đàng hoàng.
An Tư Tình nhanh nhẹn, xinh đẹp, rất nổi tiếng ở trường, bởi vậy Thiệu Kình Phong đưa cô đi học và đến đón về mỗi ngày, mục đích là để bóp chết đám hoa đào thối nát từ trong trứng nước.
An Tư Tình không từ chối, dù sao cô cũng không có ý định yêu đương, hành động của Thiệu Kình Phong giúp cô giảm bớt nhiều rắc rối, cô dồn hết tâm sức cho việc học, muốn bù đắp những gì đã mất bao năm qua.
Tiếng Anh là điểm yếu của An Tư Tình, cho nên Thiệu Kình Phong giúp cô bổ túc mỗi khi anh rảnh, dần dà, đề tài hai người có thể tán gẫu ngày càng nhiều, An Tư Tình càng thả lỏng hơn khi ở trước mặt anh.
Đồng thời cô cũng phát hiện không ít ưu điểm của Thiệu Kình Phong, chẳng hạn như anh học rộng hiểu nhiều, trọng điều phải, biết thay bóng đèn, biết sửa bồn nước, ra được phòng khách, vào được phòng bếp.
Đương nhiên điều quan trọng hơn là, anh có thể chịu đựng điều mà người thường không thể chịu đựng.
Ba năm qua, anh không hề chạm vào tay cô, hoàn toàn khác hẳn với người đàn ông không biết xấu hổ trước đây.
Thế nên cô thả lỏng cảnh giác tựa như ếch luộc trong nước ấm.
Qua năm mới, trong lúc An Tư Tình chuẩn bị tìm việc, đột nhiên phát hiện toàn thân bắt đầu hơi mệt mỏi, không muốn ăn uống, vì thế bị Thiệu Kình Phong kéo đến bệnh viện để khám.
Nghe lời chúc mừng của bác sĩ, An Tư Tình trợn tròn mắt, còn Thiệu Kình Phong thì sững sờ.
Thật là, cố tình trồng hoa nhưng hoa không nở, vô ý cắm liễu thì liễu lại mọc thành hàng.
Thì ra vào ngày giao thừa, hai người hợp sức làm một bàn đồ ăn để đón năm mới, nâng ly tới rạng sáng, gió xuân đột ngột lướt qua thần không biết quỷ không hay, không ngờ chỉ một lần đã trúng độc đắc..