Editor: Trà Xanh
Tuy nhiên đúng như bà nội Thiệu mong muốn, An Tư Tình bị Thiệu Kình Phong nhớ thương mà không hề hay biết.
Trở lại phủ, việc đầu tiên anh làm là lập tức cử người đi điều tra nguồn gốc của người phụ nữ xinh đẹp gặp nguy hiểm nhưng không hoảng hốt này.
Chờ đến một ngày sau, rốt cuộc có người đến báo cáo.
Vốn đang tràn đầy hứng thú, nghe xong thì tâm tình dần dần rơi xuống đáy vực sâu, đôi mày thanh tú cau lại giống như thắt nút.
Theo điều tra, An Tư Tình đến từ một thôn nhỏ xa xôi không có tên tuổi, có người chồng đính hôn từ bé, sau khi hai người kết hôn, người chồng đã bị quân đội nào đó bắt đi lính, đến nay tung tích không rõ.
Thôn của cô gặp lúc mất mùa.
Cô dẫn cô em chồng và một thiếu niên nhà hàng xóm chạy nạn tới Thái Xương, đến ở nhờ nhà người cậu họ Thẩm Cảnh Niên.
Thẩm Cảnh Niên là một nhân vật không dễ chọc, tổ tiên của anh kiếm tiền bất hợp pháp, nhưng tới thế hệ anh đã dần dần tẩy trắng.
Sản nghiệp trên danh nghĩa của anh rộng lớn và nhiều không kể xiết, cửa hàng trang sức của An Tư Tình cũng chỉ là thứ không đáng kể đối với anh.
Tuy Thẩm Cảnh Niên đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, nhưng vì sức khỏe không tốt nên ru rú trong nhà quanh năm.
Gần hai năm nay, anh giao một ít sản nghiệp cho An Tư Tình lo liệu.
Hơn nữa An Tư Tình cũng có tính cạnh tranh, không chỉ nhanh nhẹn, nhạy bén và tinh tế, bởi có sự giúp đỡ của Thẩm Cảnh Niên, cộng với sự nỗ lực của bản thân nên vô cùng thịnh vượng trong giới kinh doanh ở Thái Xương.
Tuy nhiên mối quan hệ của họ cũng khiến người khác suy nghĩ miên man, trai đơn gái chiếc sống chung một nhà, Thẩm Cảnh Niên chăm sóc An Tư Tình tận tình.
Những người hợp tác với Thẩm Cảnh Niên đều coi An Tư Tình là người phụ nữ của Thẩm Cảnh Niên, dù sao thì những người có nhiều tiền đều thích nuôi các “cô cháu gái” trẻ trung xinh đẹp bên mình.
Nghe đến đó, Thiệu Kình Phong đập bàn, hoàn toàn đen mặt.
Cấp dưới cũng là người thức thời, vội vàng ngậm miệng, nhanh chóng lui ra ngoài.
Thiệu Kình Phong chống tay lên bàn, đập mạnh hai cái nữa.
Mấy tờ giấy trên bàn bị lay động bay lên, anh mới để ý, đó là mấy hình vẽ bậy mà hôm qua anh đã vẽ An Tư Tình khi nhớ tới cô, anh cầm mấy tờ giấy vo thành một cục rồi ném xuống đất.
Anh thật xui xẻo, khó khăn lắm mới có chút hứng thú với phụ nữ, kết quả cô là người phụ nữ góa chồng thì thôi đi, còn làm tình nhân cho người khác?
Thế giới này xuống dốc thật rồi.
Thiệu Kình Phong vô cùng tức giận đi tới đi lui trong nhà, nhưng đi một hồi, cơn giận của anh cũng dần dần tan biến một chút, bản thân cũng bình tĩnh lại.
Trong tâm trí anh lại hiện lên giọng nói và nụ cười của An Tư Tình.
Cô là một góa phụ trẻ, nếu muốn sống sót thì phải tìm chỗ dựa, đi theo Thẩm Cảnh Niên không danh không phận như vậy, e là do cuộc đời ép buộc.
Vì thế anh cúi xuống nhặt mấy tờ giấy vo tròn trên mặt đất, ngồi vào bàn, vuốt ra đặt trên bàn.
Anh từng học phác hoạ trong thời gian du học, cho nên vài nét bút đã phác thảo ra đường nét của An Tư Tình, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, anh lại nghĩ tới đôi mắt sáng ngời rực rỡ của cô, đôi mắt kia thật sự khiến người ta rung động.
Thiệu Kình Phong không khỏi khẽ thở dài.
Tại sao không gặp được cô ấy sớm hơn?
Nếu anh là người gặp cô trước, có phải sẽ không có Thẩm Cảnh Niên hay không?
Nhưng nếu anh có thể cho cô thứ mà Thẩm Cảnh Niên không cho được, liệu cô có sẵn lòng ở bên anh không?
Nghĩ đến đây, Thiệu Kình Phong vội vàng lắc đầu, tự giễu:” Thiệu Kình Phong à, dừng lại, dừng lại, anh nghĩ nhiều quá rồi.
Anh chỉ hơi tò mò về cô ấy mà thôi.
Gặp thêm vài lần sẽ thấy cô ấy không có gì đặc biệt…”.