Editor: Trà Xanh
Nhìn thấy dáng vẻ thân thiện của Đằng Nguyên Thuần Nhất, An Tư Tình lặng lẽ khẽ nhích thân thể một chút, cách xa gã một đoạn.
Ngay lúc hai người đang loạng choạng, cô nhìn thấy Thiệu Kình Phong đứng phía sau Đằng Nguyên Thuần Nhất.
Khuôn mặt tuấn tú của anh u ám mây mù, khiến An Tư Tình không khỏi thấp thỏm trong lòng, giống như chút nữa anh sẽ nhảy ra bắt gian ngay tại chỗ.
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm ly rượu mỉm cười với Đằng Nguyên Thuần Nhất nhưng không đáp lời gã.
Đằng Nguyên Thuần Nhất hơi xấu hổ.
Làm sao Đằng Nguyên Thuần Nhất nhận ra An Tư Tình? Đó là một cơ duyên tình cờ, gã gặp một ông chủ sạp hàng đang cò kè mặc cả với An Tư Tình ở chợ đồ cổ.
Bề ngoài xinh đẹp và tinh xảo, vốn hiểu biết phong phú, khả năng nói chuyện làm ăn của An Tư Tình khiến gã vô cùng ngưỡng mộ, vì vậy bắt đầu có ý muốn kết bạn với cô.
Thế nhưng An Tư Tình lại không có ý này, tuy Đằng Nguyên Thuần Nhất có diện mạo đẹp đẽ, sạch sẽ chỉnh tề, nhưng ánh mắt của gã khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Không ngờ gã Nhật Bản này dây dưa không dứt, nếu không vì những bảo bối của gã hôm nay, cô cơ bản không muốn đến.
Thấy Đằng Nguyên Thuần Nhất đang định mở miệng nói chuyện, An Tư Tình đột ngột nghiêng đầu nhìn về phía Thiệu Kình Phong, dáng vẻ vui mừng khôn xiết: “Thiệu gia, anh đã đến!”
Đối với An Tư Tình, vào thời điểm này Thiệu Kình Phong được coi như vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.
Suy cho cùng, anh là người quen “đã lạy trời đất và vào động phòng” cùng với cô! Tức là bà con xa, láng giềng gần, nào có đạo lý không tận dụng?
Một câu Thiệu gia ngọt ngào giòn giã khiến Thiệu Kình Phong thoải mái cả người, anh nhướng mày, cười nhẹ, nhìn An Tư Tình yểu điệu đi về phía mình một cách nghịch ngợm đáng yêu.
Tuy rằng lúc này anh mạnh mẽ tự tin, đứng thẳng tắp, nhưng chỉ có bản thân anh mới nghe được nhịp tim như trống trận.
An Tư Tình đứng một cách tự nhiên bên cạnh Thiệu Kình Phong, ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt đang nhìn xuống của Thiệu Kính Phong, hai người nhìn nhau cười.
Mức độ hiểu ý ngầm này càng khiến những người xung quanh thầm thở dài, Đằng Nguyên Thuần Nhất vừa rồi tự mình đa tình quá mức.
Tuy nhiên, người phụ nữ An Tư Tình này, đã tìm được Thẩm Cảnh Niên làm hậu thuẫn, lại còn quen thân với quân nhân.
Nếu lúc này còn muốn lợi dụng cô ấy, vậy thật sự là một suy nghĩ quá sức mơ mộng.
Đằng Nguyên Thuần Nhất không biết Thiệu Kình Phong, nhưng nhìn khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo, cao hơn mình một cái đầu, biểu tình khinh thường mình, khiến gã ngửi được mùi vị của kẻ thù.
Đằng Nguyên Thuần Nhất chửi thề một câu trong lòng, nhưng ngay sau đó lập tức thẳng lưng, thản nhiên lên tiếng: “Ha ha, cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc của kẻ hèn.
Nếu mọi người đều đến đông đủ, hôm nay chúng ta bắt đầu đánh giá các bảo bối.”
“Được đó, được đó!” Một đám người vội vàng phụ họa, đi theo Đằng Nguyên Thuần Nhất, cùng nhau lên dự tiệc trên sảnh ở lầu hai.
An Tư Tình cũng muốn đi theo nhưng bị Thiệu Kính Phong lập tức ôm eo, ôm chặt vào lòng, ghé vào tai cô nói: “Bà chủ An, dùng tôi xong lại muốn chạy ư?”
An Tư Tình nhanh nhẹn như một con cá chạch nhỏ, uốn éo vòng eo trượt khỏi vòng tay Thiệu Kình Phong, đôi mắt cười thành một vầng trăng non: “Nào có, tôi hy vọng Thiệu gia nể mặt, đi lên xem cùng với tôi.”
“Trên đó có gì đẹp?” Thiệu Kình Phong hất cằm, nhìn An Tư Tình cười đầy ẩn ý, anh không có hứng thú cùng với mọi người tụm lại xem bảo bối của Đằng Nguyên Thuần Nhất.
Sớm muộn gì anh sẽ lấy về nguyên vẹn những món bảo bối đó.
“À, xem trò hay thôi!” An Tư Tình lắc nhẹ vòng eo thon, vừa đi hai bước thì đột ngột xoay lại nở một nụ cười xinh đẹp với Thiệu Kình Phong.
Cơ thể duyên dáng lồi lõm kia sống động kỳ ảo như hoa sen trong nước, lay động nhiều vẻ hấp dẫn lòng người.
Niềm vui và sự thỏa mãn trong lòng Thiệu Kình Phong phút chốc lại dâng lên, vì vậy anh sải bước đi tới, đuổi kịp An Tư Tình, nắm chặt bàn tay bé nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, bà chủ An, lần này em đừng làm tôi thất vọng.”.