Nghề Vương Phi

chương 160: như người xa lạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, một thái giám già đến thay cho tên thái giám chủ quản cũ. Mọi người đều gọi ông là Lý công công, nên Vũ Lâu cũng gọi theo. Giáo phường tư chung quy cũng là nơi xướng ca, so với Ca Phỉ lâu thì nơi đây càng hút bạc nhiều hơn, các đại thương nhân và quan lại thường xuyên ra vào chỗ này. Tối đến, những ca khúc dâm đãng không ngừng vang lên bên ta. Vì Vương Lân đã dặn trước, nên tạm thời nàng không có nguy cơ phải tiếp khách, nhưng chỉ cần còn ở trong giáo phường tư một ngày, thì nàng đã cảm thấy mình bẩn thỉu từ đầu đến chân rồi.

Đêm càng khuya, càng thêm huyên náo. Vũ Lâu ngồi an nhàn trong phòng, bỗng cánh cửa rầm một tiếng bị mở ra, một tên nam nhân say khướt bước vào, xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn thấy Vũ Lâu đã cười toe toét nói với nàng: “Tiểu mỹ nhân, nàng ở trong này làm gì. Lại đây, hầu gia uống rượu nào.” Dứt lời, hắn ta liền vồ lấy nàng, Vũ Lâu đứng vụt dậy né tránh, vừa chạy ra cửa đã nhìn ngay thấy gã sai vặt chạy vào.

“Gia — gia— nàng này không được đâu, để chúng ta chọn cho ngài cô nương khác.”

Gã nam tử kia không chịu, vừa nghe thấy không được liền tức giận quăng cốc chén xuống đất: “Tại sao lại không được? Gia đây không thiếu tiền.”

“Đây không phải là vấn đề có tiền hay không. Động vào nàng sẽ mang họa mất mạng đó.”

“Hừ! Mạng à? Muốn mạng à? Ông đây cũng có!” Gã ta mượn rượu, vỗ ngực rống to, đẩy gã sai vặt ra đi bắt Vũ Lâu. Vũ Lâu biết không thể nào nói lý với một tên mượn rượu làm càn được, liền xoay người ra cửa phòng, muốn tránh bị hắn quấy nhiễu. Nhưng gã kia nhất quyết muốn nàng, nàng chạy vội dọc theo hành lang gấp khúc, thì gã kia cũng chạy ngay phía sau luôn miệng gọi mỹ nhân, mỹ nhân.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người, chặn đường lại. Gã nam tử kia đuổi kịp đến nơi, cười hì hì túm lấy Vũ Lâu: “Chạy đi đâu, để gia mang nàng đi hưởng khoái hoạt.”

“Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Tiếng quát lớn đột ngột vang lên, nói ra những điều Vũ Lâu đang muốn nói.

Một công tử mặc áo gấm bước ra từ phía sau đội hộ vệ mở đường, Vũ Lâu vừa nhìn thấy oan gia này, liền không hề cảm thấy biết ơn vì người ta cứu mình kịp thời một chút nào, ngược lại, lửa giận như bùng lên trong lòng. Rít răng gằn từng từ một: “Lam…… không, Huệ vương điện hạ.”

Lam Tranh trừng gã kia: “Còn không mau buông tay!”

Gã kia vốn là con cháu một hầu tước, tuy chỉ là một viên quan nhỏ, có chức không có quyền, nhưng vẫn có cơ hội gặp qua Huệ vương. Nhìn thấy Huệ vương đứng trước mặt, lập tức tỉnh cả người, nhanh chóng buông tay ra nói: “Điện hạ tha mạng, tiểu nhân cút ngay.”

“Ôi, đừng vội vàng thế, để ta hầu ngài uống rượu.” Ngược lại, Vũ Lâu lại bắt ngay lấy tay gã nam tử kia, cười nói: “Khách quan, chúng ta đi thôi.”

Lam Tranh không ngờ Vũ Lâu sẽ dùng chiêu này, giận dữ nói: “Xem ra, nàng rất thích hợp với cuộc sống này nhỉ?”

“Chẳng lẽ Vũ Dương hầu chưa nói cho ngài biết sao, ta sống ở đây rất tốt.” Vũ Lâu cười sáng lạng: “Chẳng qua ta vừa cùng vị khách quan này đùa giỡn một chút, lạt mềm buộc chặt cho thêm lạc thú thôi mà, ai ngờ lại bị ngài phá hủy mất.” Nàng xoay người nói với gã kia: “Chúng ta mau đi thôi.” Vũ Lâu không thèm nhìn nét mặt Lam Tranh, cứng rắn kéo tay gã kia, xoay người bước đi. Những gã kia vội vàng túm lấy rào chắn bên hành lang, khóc ầm lên: “Cô nương mau buông tay ra, tiểu nhân còn muốn sống thêm vài ngày nữa, tiểu nhân ngàn vạn lần không dám chạm đến nữ nhân mà Vương gia vừa mắt đâu.”

“Ta vốn không biết điện hạ hay gì cả, khách quan đừng lo lắng.” Vũ Lâu vừa lôi vừa kéo. Đột nhiên cảm thấy tay hụt một cái, quay lại nhìn, hóa ra người kia vì muốn chống cự để không bị lôi đi mà quỳ sụp xuống đất. Nàng cũng không thể lôi kéo thêm, vừa thả tay ra, người kia đã vội vàng chạy biến mất, nhanh như chớp không thấy đâu nữa.

Lam Tranh khinh thường nhướng mày cười nhạo: “Xem ra, nàng có tình, nhưng người ta lại không có ý.”

Những lời này, cũng là hắn tự nói với chính mình.

“Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang”. (Bảo vật thì dễ kiếm, tình lang tốt khó tìm) Vũ Lâu hạ thấp người thi lễ: “Điện hạ tới đây, nên thoải mái hưởng lạc cho thật tốt, ta chỉ là một phụ nhân thô bỉ, không dám làm chướng mắt ngài.” Dứt lời, nàng xoay người bước đi. Lam Tranh cũng không giữ lại, mặc kệ nàng đi.

Nàng đẩy cửa phòng mình ra, thổi tắt đèn đi, nhìn những ngọn đèn sáng ngoài cửa sổ, nàng bịt chặt hai tai, ngồi co ro trên giường. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, mà dường như nàng đã khóc hết nước mắt của cả một đời mình. Không biết giờ mọi người thế nào rồi, nếu bị bắt lại sẽ không còn đường sống nữa.

Đang mải nghĩ ngợi, cửa đột nhiên bị đạp mạnh, Lý công công cùng vài gã sai vặt bước vào: “Vẫn còn sớm mà đã tắt đèn rồi à, Tần Vũ Lâu, mau đứng dậy đón khách.” Vũ Lâu vén màn lên hỏi: “Không phải đã bảo ta không cần tiếp khách sao?”

“Là khách quý, đừng hỏi nhiều.”

Gã sai vặt đốt nến lên, căn phòng lại bừng sáng. Lý công công vừa nhìn thấy Vũ Lâu đã kêu lên một tiếng: “Cô xem cô kìa, khóc đến sưng cả mắt như quả hạch đào rồi, mau lấy phấn che đi. Để ngài không vui sẽ phá hỏng chuyện lớn đó.” Hai lão bà lập tức đi vào, không nói nhiều, lôi ngay Vũ Lâu xuống dưới đặt nàng ngồi bên bàn trang điểm, nhanh tay thoa phấn cho nàng, Vũ Lâu vội nói: “Để ta tự làm, các người đừng động vào ta!”

“Vậy cô mau mau lên!”

Vũ Lâu chỉ đơn giản dặm một chút phấn lên mắt, đứng dậy nói: “Đi được rồi.”

“Như vậy sao được, cô nhìn môi cô kìa, chẳng tươi tắn gì cả.”

“Hắn sẽ thích như thế.” Nàng soi gương, vén gọn tóc mai: “Ta hiểu hắn hơn các người.”

Lý công công cũng thầm ngạc nhiên, làm sao nàng biết ai muốn gặp nàng. Vũ Lâu nhìn ra suy nghĩ của ông, khẽ cười nhẹ, đứng dậy đi ra cửa: “Hắn đã đẩy ta vào đây, làm sao có thể bỏ qua mà không đến tra tấn ta được.”

Ban đêm vẫn có chút hơi lạnh, quần áo Vũ Lâu rất mỏng manh, gió lạnh vừa thổi một chút đã khiến nàng rét đến thấu xương. Gã sai vặt đẩy một cửa phòng lớn ra, nói với nàng: “Mời vào.” Vũ Lâu vừa bước vào, cửa đã bị đóng lại.

Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, những đồ trang trí đều lộ ra một vẻ đẹp dung tục, tầm thường. Nhưng không khí dâm đãng của giáo phường tư lại cực kỳ hợp với sự dung tục vàng son ấy.

Bỗng nghe trong phòng truyền ra tiếng đàn tỳ bà thánh thót, nàng vén tấm lụa mỏng lên, đi vào bên trong, nhìn thấy một nữ tử mặc váy lụa xanh biếc đang ôm tỳ bà ngồi bên bàn gỗ lim, bộ ngực sữa đầy đặn, cái eo nhỏ tinh tế, mắt hạnh, mày liễu, môi hồng khẽ nhếch lên cười, tô điểm thêm cho dung nhan kiều diễm. Nàng ta vẫn tập trung đàn, không để ý có Vũ Lâu vào. Vũ Lâu lại đưa mắt nhìn, chỉ thấy Lam Tranh trái ôm phải ấp hai nữ nhân hở đến nửa bầu ngực sữa, đầu lại gối lên một nàng khác.

Thấy Vũ Lâu, hắn lười biếng ngồi dậy, nói với cô gái đang đàn kia: “Lại đây.” Chờ nàng kia đi đến bên cạnh hắn, hắn liền hôn nhẹ xuống môi nàng ta một cái, cười nói: “Đàn hay lắm.”

“Ở cái nơi vạn người nếm qua đó, ngươi không ngại bẩn thỉu sao?”

Lam Tranh liếc nhìn nàng, cười lạnh: “Cô thì sạch sẽ à?!”

“Ta đã bị chó cắn qua, đương nhiên cũng không sạch sẽ.”

Lam Tranh bị chọc tức đến khó thở: “Tần Vũ Lâu, cô cho là cô còn tư cách nói chuyện với ta sao?! Bây giờ vị trí của cô thế nào, cô còn không tự biết chừng mực à?!”

Nàng đáp lời: “Ta là kỹ nữ của giáo phường tư.” Nàng nâng cánh tay phải, khẽ vuốt nhẹ hai bên lông mày của mình: “Trước kia à, là con gái của thị lang, rồi là Vương phi cao cao tại thượng. Giờ thì…… chà……” Nàng ngồi xổm xuống, cúi người chỉ xuống đất: “Hiện giờ, địa vị còn không cả bằng một con kiến.”

“Nếu cô đã biết thế, vì sao còn không cung kính với bản Vương?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio