“Tiểu thư? Tiểu thư?” Lần này Phi Lục nghe rõ ràng một âm thanh trầm đục.
“Không sao, ta đang đập gián.” Tiếng Tần Vũ Lâu vọng ra.
“Có cần nô tỳ giúp một tay không?”
“Không cần, đánh chết rồi.”
“Nhưng mà ồn ào như vậy… là đập gián thật sao?” Phi Lục bất an.
“Ngươi mau ngủ đi, đừng hỏi nhiều.” Giọng điệu của Tần Vũ Lâu đã có vẻ bực mình. Phi Lục thấp thỏm nằm xuống, nghĩ ngợi, thôi được, có phải là gián hay không thì cũng mặc kệ nó, tiểu thư đánh chết rồi là được.
Ở bên này, nữ tử mặc trung y trắng đè lên nam tử mặc hắc y, Tần Vũ Lâu có chút đắc ý: “Ta cứ nghĩ khả năng của ngươi tốt thế nào, hóa ra cũng chỉ thế này thôi.”
“Muốn biết khả năng của ta thì lên giường đi. Thử một lần là biết.”
Trước khi thành thân, Tần Vũ Lâu đã được mẹ dùng xuân cung đồ dạy bảo cho, có những hình ảnh thật táo bạo, mãnh liệt, nóng bỏng, đã để lại ấn tượng thật sâu trong tâm hồn non nớt của nàng. Nghe những lời này của hắc y nhân, nàng không những hiểu ngay mà còn liên tưởng đến rất nhiều tình huống, sắc mặt cứ tái xanh chuyển sang đỏ lựng rồi lại tái xanh.
Tần Vũ Lâu tức giận kéo khăn che mặt của Hắc y nhân xuống: “Ta lại muốn nhìn xem mặt mũi cái tên đăng đồ tử háo sắc nhà ngươi thế nào.”
Khuôn mặt hắc y nhân vừa lộ ra, cằm Tần Vũ Lâu như muốn rơi xuống đất.
Nhìn mặt hắn có vẻ lớn tuổi hơn nàng một chút, mặt mũi sáng sủa, cực kỳ anh tuấn, đôi mắt hoa đào sáng rực như cười như không.
Nàng cứ tưởng hắn phải là một tên nam tử trung niên có râu quai nón, dáng vẻ dung tục giống tên đại thúc bán bánh bao đầu phố.
“Nếu nàng không đứng lên, ta sẽ gọi người đến đấy.” Hắn cười hì hì nói.
Tần Vũ Lâu khóc không ra nước mắt, bản thân mình đang cưỡi lên người đối phương như vậy, nếu bị thị vệ thấy được, e là nước miếng nàng thu được sẽ đủ để mở một con sông Trường Giang nữa mất. (Ý là bị người ta xỉa xói đồn đại)
Nếu đây là một ông chú hói đầu bụng bự, cùng lắm mọi người chỉ cho là hái hoa tặc lẻn vào khuê phòng của nàng thôi, xem như nàng thà chết không chịu thất thân, túm lấy đạo tặc. Nhưng nếu là một kẻ như thế này xuất hiện, thì ngày mai trên phố sẽ truyền ầm lên, Huệ Vương phi bỏ về nhà mẹ đẻ, dục hỏa công tâm, giữa đêm hẹn hò tình lang.
Tần Vũ Lâu vội bịt miệng hắn, hạ giọng: “Đừng gọi.”
Vừa nói xong nàng mới ý thức, sao lại bất tri bất giác đảo ngược vị trí rồi, giống như nàng là người muốn cường bạo hắn vậy. Không để nàng tiếp tục suy nghĩ, hắn tiếp tục ra lệnh: “Còn không mau xuống.”
Tần Vũ Lâu ngoan ngoãn đứng dậy, chỉ mong đối phương không la lên.
Hắc y nhân đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người, tháo dây thắt lưng đang bị quấn trên chân. Tần Vũ Lâu lặng lẽ ngoan ngoãn đứng bên cạnh như đầy tớ, chỉ mong hắn nhanh chóng biến đi.
Động tác phủi bụi của hắn càng lúc càng chậm, đột nhiên nở một nụ cười tà ác với Tần Vũ Lâu, nàng vừa cảm giác có chuyện không ổn thì đã chậm, hắn điểm huyệt nàng. Tần Vũ Lâu không thể nhúc nhích được, cũng không thể phát ra tiếng, bị hắn ôm lấy, phóng tới giường, đặt nàng nằm xuống rồi cười tủm tỉm đứng nhìn nàng.
Công lực của Tần Vũ Lâu không thể đạt tới cảnh giới có thể tự vận khí đả thông huyệt đạo, nên chỉ đành nín nhịn như dê đợi sói làm thịt, tùy ý đối phương thao túng. Nàng cố gắng trấn tĩnh lại, bày ra vẻ mặt như hung thần ác sát.
“Có phải nàng đang muốn nói, ta mà cử động được, ta sẽ giết chết ngươi không?” Hắn cười.
Tần Vũ Lâu không chỉ muốn giết hắn, còn muốn giết cả nhà hắn nữa. Tần Vũ Lâu cười lạnh, ý là, ai cần ngươi lo. Tức giận cũng không được gì, nàng định bụng sẽ triệt để coi khinh đối phương, lạnh lùng cười, như muốn nói, ngươi đừng hòng chinh phục được tâm của ta, lão nương không thèm để ý tới ngươi.
“Thế này đã sợ chưa?” Hắn rút ra một cây phi tiêu, dập tắt ngọn nến, trong phòng tối đen. Đột ngột như vậy, khiến mắt Tần Vũ Lâu không thể nhìn được gì, nhưng nàng vẫn cảm giác được hơi thở của đối phương gần trong gang tấc.
Nàng sợ, thật sự rất sợ.
Hắn ôm ngang lấy Tần Vũ Lâu, đặt lên phía giường đã sắp sẵn, kê gối đầu vào cho nàng, đắp chăn lên. Nói nhỏ bên tai nàng: “Ta chỉ muốn đến xem, nữ nhân vốn thuộc về ta lớn lên có diện mạo thế nào thôi.”
Tần Vũ Lâu kinh ngạc mở to mắt.
Tấn vương giải á huyệt cho nàng để nàng có thể nói được, thanh âm nàng run rẩy: “Tấn vương điện hạ?”