Tần lão cha phân phó hạ nhân trong phủ chuẩn bị tiệc rượu, rồi rời đi để lại hai người bọn họ, Vũ Lâu xoa xoa thái dương, cau mày đau khổ. Lam Tranh vẫn loanh quanh bên cạnh con chim họa mi, bĩu môi trêu chúng nó. Nàng nghĩ ngợi quá nhiều, đêm qua lại không được ngủ ngon, giờ Lam Tranh còn tới quấy phá, thật đúng là kiệt sức.
“Ta muốn đút cho chúng ăn được không?”
“Đút đi, thức ăn của chúng ở trong lồng đấy còn gì?” Mắt không nhìn rõ, không thấy được.
“Đây là cái gì?” Lam Tranh gảy gảy hạt kê: “Đây có phải là đồ ăn để đút cho họa mi đâu.”
Lúc này Lưu Hi mới cười nói: “Vương gia, bình thường chim trong phủ chúng ta ăn não ngan, không phải là loại hạt này, nhưng mà, thứ này chim cũng ăn được.”
“Vậy à—”
Vũ Lâu nghe đã thấy khó chịu. Được lắm, nhà các ngươi có tiền, nhà chúng ta nghèo, so không nổi với nhà ngươi.
Lam Tranh chơi một hồi cũng thấy chán, bèn chuyển hướng chú ý sang thê tử của mình, kéo kéo tóc trêu chọc nàng: “Ngươi đang làm gì đó, chơi với ta đi.”
Con giun xéo mãi cũng oằn, Vũ Lâu trưng ra một ánh mắt ngoan độc, vừa muốn trách cứ, lại nhìn thấy ánh mắt vô tội hoảng sợ của hắn, sự tức giận nhất thời lại xẹp đi, đứng lên nắm lấy tay hắn, mệt mỏi nói: “Chúng ta đi ngủ trưa được không?” Vũ Lâu buồn ngủ đến díp cả mắt, cũng chẳng quan tâm Lam Tranh có đồng ý hay không, tự mình đi về phòng ngủ.
Vào đến phòng, cũng chẳng còn để ý gì nữa, đổ người xuống giường, thầm nghĩ, dù trời sập cũng không muốn rời giường nữa.
Lưu Hi giúp Lam Tranh đi đến mép giường, nằm vật xuống bên cạnh Vũ Lâu, vừa nằm đã vội ngồi bật dậy: “Không thoải mái gì cả, cứng quá.”
“…” Vũ Lâu nắm chặt tay, “…Van xin ngươi, im lặng một chút được không?” Lam Tranh nghe lời nàng, im lặng, lại nằm cạnh nàng.
Nhưng mà, miệng thì im lặng, còn tay thì lại không chịu yên, Vũ Lâu cảm giác tay hắn đặt trên hông nàng. Nàng nghĩ thầm, nếu thằng nhãi này còn dám gác chân lên, thì không xong với nàng đâu. Dường như Lam Tranh nghe được tiếng lòng của nàng, nên không làm thêm động tác gì nữa.
Nàng mê man ngủ thiếp đi.
“Vũ Lâu, đây là thầy dạy đàn cha mời cho con, cố gắng học nhé.”
“Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, cả khúc này cũng không đàn được, thì làm sao làm Vương phi của Tấn vương điện hạ được, thật là uổng công mẫu thân nuôi ngươi mà…hu hu…Được, mẫu thân không khóc nữa, ngươi đàn một trăm lần khúc này đi.”
“Hu hu hu… Vũ Lâu sẽ đàn mà… hu hu hu, Vũ Lâu phải làm Vương phi của Tấn vương điện hạ mà.”
Giật mình tỉnh giấc.
Vũ Lâu lau mồ hôi lạnh, đúng là một cơn ác mộng, làm sao lại đi mơ thấy tình cảnh khổ luyện ngày xưa.
Ha ha, Vương phi của Tấn vương điện hạ? Bây giờ nghĩ lại, Vũ Lâu chỉ thấy buồn cười.
Độc Cô Lam Tranh ngủ say như chết, nàng rón ra rón rén xuống giường, nhẹ chân đi ra cửa, đang chuẩn bị ra ngoài thả lỏng một chút, bỗng nghe thấy thanh âm nửa nam nửa nữ: “Vương phi, người đã tỉnh rồi.”
“Lưu Hi, làm ta sợ muốn chết.”
“Nô tài đáng chết, nô tài dập đầu nhận lỗi với người.”
“Không cần, không cần, vừa lúc ta có việc muốn hỏi ngươi.” Vũ Lâu nhìn quanh, bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng hỏi Lưu Hi: “Vương gia vì sao lại thành thế này? Không phải là bẩm sinh đúng không?”
“Nếu là bẩm sinh thì tốt rồi.” Lưu Hi thở dài nói: “Dù sao còn có thể khôi phục.” Hắn lỡ lời, vội lấy tay che miệng: “Nô tài đáng chết.”
Vừa mới tỉnh ngủ, nên Vũ Lâu nghe không hiểu lời nói của Lưu Hi, chỉ chú tâm suy nghĩ: “Vậy tức là không phải do bẩm sinh à? Đã từng tìm người chữa trị chưa?”
“Năm điện hạ mười ba tuổi, người cưỡi ngựa ra ngoài, bị ngã xuống gây tổn thương ở đầu. Danh y khắp thiên hạ đều đã khám qua, nhưng không chữa được.”
“Vậy… trước khi sinh bệnh thì điện hạ là người thế nào?”