Vì lúc trước, dù Độc Cô Lam Tranh bắt nạt nàng thế nào, nàng cũng ra vẻ bất khuất, kiên cường, giờ đột nhiên thấy nàng khóc, hắn thực sự lo lắng, cũng không còn để ý đến Băng Sơ cũng bị ngã xuống đất nữa, chạy qua xem Vũ Lâu: “Ngươi bị thương ở đâu?”
“Không sao đâu.” Ngoài miệng nói đừng lo, nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều, biểu cảm cũng càng lúc càng thêm thống khổ. Tuy rằng mắt Lam Tranh nhìn không rõ, nhưng ở khoảng cách gần thế này cũng cảm nhận được sự đau đớn của nàng: “Không đau thì sao lại khóc!” Nói xong lại học theo cách mỗi lần Vũ Lâu trấn an hắn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, Vũ Lâu cầm luôn lấy tay hắn, áp lên má mình, rưng rưng nói: “Lam Tranh… Chỉ cần ngươi tin tưởng, ta không phải loại nữ nhân xấu xa đó là tốt rồi.”
“Ta tin, ta tin.”
Vũ Lâu nghe hắn nói hai chữ tin tưởng, trên khuôn mặt thống khổ lại hiện lên nét vui mừng: “Vương gia tin tưởng thiếp là tốt rồi, vậy Băng Sơ muội muội cũng tin tỷ tỷ chứ.”
Đến nước này, Băng Sơ đành phải nói: “Đương nhiên là muội tin tỷ tỷ.”
“Tin tưởng là tốt rồi, như vậy, dù cổ tay tỷ tỷ có gãy, tỷ tỷ cũng cam tâm. Muội biết tỷ không phải người xấu, lần sau đừng đẩy tỷ tỷ mạnh như vậy là được rồi.” Bát nước bẩn làm gì có ai muốn nhận, ngươi hắt ta bao nhiêu, ta sẽ hoàn trả đầy đủ.
Lam Tranh nói theo Vũ Lâu: “Băng Sơ, lần sau ngươi cẩn thận một chút.”
Băng Sơ thấy tình hình đã xoay ngược trở lại thành mình là người xấu, liền khóc dữ dội hơn: “Lam Tranh, người nghe Băng Sơ nói…”
Không để nàng kịp nói xong, Vũ Lâu liền kêu lên một tiếng đau đến tận tim tận phổi, lôi kéo sự chú ý của Lam Tranh quay về. Lam Tranh thấy nàng đau, vội kêu lên: “Còn thất thần ra đấy làm gì, mau kêu y quan đến đây.”
Vũ Lâu nhân cơ hội này, liền nói: “Băng Sơ muội muội, tỷ tỷ thật là vô dụng, hôm nay bị ngã thế này e là không thể trò chuyện cùng muội được rồi. Muội vừa đi đường xa về mệt mỏi, hay là đi nghỉ trước đi, khi nào tỷ muội ta cùng khỏe lại, sẽ cùng nhau trò chuyện. Phi Lục, mau đưa Băng Sơ muội muội đi nghỉ ngơi.”
Băng Sơ không muốn rời Vương gia, lau nước mắt: “Tỷ tỷ bị thương, muội làm sao an tâm nghỉ ngơi được, hay là để muội hầu hạ tỷ tỷ cho đến khi hồi phục hoàn toàn đi.”
Phi Lục chán nản, thầm nghĩ ả này thật khó chơi, cũng không quản nhiều việc như thế, liền túm lấy cánh tay nàng, kéo ra bên ngoài: “Vương phi có Vương gia chăm sóc là đủ rồi, không phiền Băng Sơ cô nương lo lắng.”
Mau đi thôi.
Chờ Phi Lục dẫn Băng Sơ phiền phức rời đi. Y quan trong phủ cũng vừa tới, khám một hồi, chỉ nói Vương phi không bị thương tổn gân cốt, chú ý đừng để bị thương nữa là được. Vũ Lâu giữ chặt Lam Tranh bên cạnh, đến lúc ăn tối, từ đầu đến cuối nàng đều ở cạnh hắn, nên Băng Sơ không có cách nào tiếp cận.
Đến lúc đi nghỉ, Lam Tranh lại dính vào Vũ Lâu, khiến nàng thật ao ước có thể đánh hắn vài cái, nếu có thể đuổi hắn đi thì thật là tốt.
Nàng khép mắt không thèm để ý đến hắn, nhưng lại không tránh được tay hắn sờ sờ soạng soạng, đúng lúc hắn đang định đưa tay luồn vào trong áo lót nàng, nàng liền phát hỏa, đè lại ngón tay của hắn: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Vì Băng Sơ trở lại, nên ngài hưng phấn đến không ngủ được à?
“Nghe lời Ngũ ca, cởi sạch quần áo của ngươi.” Hắn còn nhớ rõ chuyện chưa kịp làm xong đã sinh bệnh ở Tần phủ.
Nàng cố kiềm chế ý muốn đạp hắn xuống giường, vẻ mặt cực kỳ ôn hòa trả lời: “Trời lạnh thế này, không nên làm thế.”
“Nếu lạnh, ta ôm ngươi là được.”
“….Hừ… Vì lý do gì mà người lại muốn làm như vậy?” Thử thuyết phục.
“Ngũ ca nói, nếu ngươi cởi hết đồ ngủ cùng ta thì sẽ có hài tử, ta muốn có hài tử.” Rất hợp tình hợp lý.
Nếu có thể giết người bằng ý nghĩ, thì Ngũ ca Lương Vương của Lam Tranh chỉ e là sẽ sớm bị oán niệm của Vũ Lâu giết chết rồi.
“… Ngũ ca người, nói sai rồi, người làm theo lời hắn, cũng sẽ không có hài tử.”
“Vậy làm thế nào mới có?” Hắn đã tin lâu như vậy, giờ lại biết là giả, thật rất thất vọng.
“Ta cũng không biết.” Nàng tùy tiện trả lời.
“Vậy dựa vào cái gì mà ngươi nói Ngũ ca sai?” Lam Tranh không đồng ý, phản bác lại: “Rõ ràng là ngươi gạt ta.” Nói xong liền cậy mình khỏe, cởi tung áo lót của nàng, nàng ra sức phản kháng.
Bỗng nhiên hắn bất động, kinh ngạc nhìn nàng, nhìn nàng với vẻ khó hiểu.
“Vũ Lâu…” Hắn cau mày, ôm miệng, vẻ mặt đau khổ: “Ta cảm thấy không thoải mái… cảm giác rất kỳ quái…”
Nàng tưởng vừa rồi chống cự mạnh mẽ không cẩn thận làm bị thương hắn, vội hỏi: “Sao lại không thoải mái?”
“Đây…” Hắn chỉ chỉ xuống hạ thân của mình.
Nàng vừa nhìn, đã thấy phía dưới của hắn nổi lên như túp lều rồi. (hị hị, ai không hiểu… thì ta cũng mặc kệ… không giải thích đâu nhé….:”>)
Nàng đỏ bừng mặt: “Ngươi — ngươi —”