Lam Tranh vẫn sợ nàng chạy trốn, nên vừa hôn vừa muốn cởi quần áo của nàng, nhưng lại càng luyến tiếc không muốn thả tay ôm nàng ra. Vũ Lâu đẩy hắn: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, chọn một việc thôi chứ.” Hắn nói: “Trước tiên là phải cởi hết y phục của nàng đã.” Hắn không hôn nữa, động người mở vạt áo của nàng, cởi áo khoác ra, lại sợ nàng nhặt được, nên ném rất xa. Cởi sạch thân trên, hắn lại lần xuống dưới. Vũ Lâu xấu hổ lấy tay che mắt, nhưng vẫn cảm giác được nụ hôn của hắn kéo dài xuống đến thắt lưng, rồi lại lần xuống dưới nữa. Nàng nhớ lại chuyện đêm hôm trước, vội vùng dậy gọi hắn: “Lam Tranh, mau dừng lại đi.”
Lam Tranh liếc nàng một cái, cắn thắt lưng của nàng kéo xuống. Vũ Lâu vừa xấu hổ vừa vội, đẩy hắn ra, đưa tay cởi: “Để ta tự làm.” Hắn vừa mới cao hứng, lại bị nàng phá rối, tức giận: “Quên đi, quên đi, không cần nữa.”
Vốn dĩ Vũ Lâu chiều theo hắn là vì áy náy, giờ nghe hắn nói thôi, đúng như ý của nàng, vội hỏi: “Vậy tâm tình ngươi tốt lên chưa?”
Lam Tranh hối hận, lập tức giật tiết khố của nàng, ném xuống đất, sau đó lao về phía nàng: “Ta muốn làm gì thì làm đó, không được phản đối.” Vũ Lâu bất đắc dĩ, thôi thì nhanh đi cho xong chuyện: “Tùy ngươi, tùy ngươi.”
Lam Tranh cười xấu xa hai tiếng, lại bắt đầu làm mấy chuyện xấu với nàng.
Vũ Lâu bị hắn trêu chọc cũng bắt đầu động tình, đang lúc không chịu nổi khẽ rên nhẹ lên một tiếng thì nghe hạ nhân bên ngoài bẩm báo: “Vương gia, có người trong cung đến, nói thân thể Thái tử bất an, nên muốn gặp ngài.”
Lam Tranh vừa nghe thấy, tức giận không thôi, vốn tưởng hôm nay mưa to gió lớn không có chuyện gì, Vũ Lâu cả ngày đều ở bên hắn, nên nãy giờ chỉ lo trêu chọc, khiêu khích nàng, dục hỏa của mình đang đốt người thì chưa phát tiết được. Nếu đi thẳng vào việc chính ngay từ đầu, thì bây giờ cũng sung sướng hưởng lạc được vài lần rồi.
“Lam Tranh……” Vũ Lâu khẽ gọi hắn: “Thái tử muốn gặp ngươi à.” Nàng nghĩ hắn bị tin tức thân thể Thái tử không khỏe dọa đến ngây ngẩn cả người.
Lam Tranh chỉ thầm mắng Độc Cô Tĩnh Thần, cố tình phái người tới gọi, phá vỡ chuyện tốt của hắn. Hắn cúi người, ghé sát vào tai Vũ Lâu nói: “Tứ ca ta bệnh tật lâu rồi, không vội, không vội, để ta………”
Người truyền tin ngoài cửa lại nói thêm một câu: “Nghe nói bệnh của Thái tử rất nặng……”
“………” Lam Tranh oán hận gào lên: “Biết rồi, chờ một chút!”
“Xe đang chờ ở cửa sau, xin Vương gia nhanh chân một chút.”
Vũ Lâu nói với Lam Tranh: “Ngươi nên đi nhanh đi, chính sự quan trọng hơn.”
“……” Hắn hối hận muốn chết, lưu luyến nhìn Vũ Lâu: “Nàng chờ ta trở về, không được mặc quần áo.”
“Ta còn chạy đi đâu được nữa.”
Lam Tranh bị phá chuyện tốt, mặt hầm hầm, âm u như tiết trời lúc này vậy. Lúc ngồi trên xe vào cung, thỉnh thoảng hắn lại liếc đầu than tiếc. Sao Thái tử lại có thể bị đả kích như vậy được, hắn chỉ mới phát ra một chút tín hiệu khai chiến, dùng bánh vải trêu đùa hắn một chút, thế mà hắn lại bệnh nghiêm trọng như vậy.
Ngàn vạn lần không được để hắn ta chết dễ dàng, hắn chỉ vừa quay lại cuộc chơi, còn chưa muốn chấm dứt sớm.
Đợi đến lúc nhìn thấy Độc Cô Tĩnh Thần hơi thở mỏng manh, Lam Tranh thầm nghĩ, Tứ ca, ngươi thật đúng là không chịu thua kém, ta chỉ vừa tỉnh lại, cùng ngươi chơi trò tranh giành ngôi vị, sao ngươi chưa kịp tiếp chiêu đã muốn chết rồi thế. Trong lòng cũng cảm thấy bi ai, đi đến sát bên giường: “Tứ ca… Thập đệ đến thăm huynh đây.”
Độc Cô Tĩnh Thần nghe thấy tiếng Lam Tranh đến, để cung nhân đỡ hắn ngồi dậy, cười yếu ớt: “Đệ đến là tốt rồi, Tứ ca dù có chết cũng được an tâm.”
Thái tử phi Tạ thị đứng bên cạnh gạt nước mắt: “Điện hạ, đừng nói những lời như thế, thần thiếp không chịu được……”
“Tứ ca là người tốt, chắc chắn sẽ được trời phù hộ, không có việc gì đâu.” Lam Tranh nói, hắn nhìn bốn phía không thấy Hoàng hậu: “Mẫu hậu đâu rồi? Sao lại không đến thăm huynh?”
“Mấy đêm nay mẫu hậu đều ở đây, đến tận sáng mới về nghỉ ngơi.” Tĩnh Thần ho khan, hơi thở không liền mạch, nghẹn đến đỏ bừng mặt nôn khan, Lam Tranh làm ra vẻ bị dọa, tránh sang một bên. Để cung nhân vội vội vàng vàng giúp Tĩnh Thần thuận khí, hơi thở của Tĩnh Thần càng mong manh, nói với Lam Tranh: “Nếu Tứ ca có mệnh hệ nào, đệ phải chăm sóc tốt cho mẫu hậu…… Đệ phải tranh đấu, không được để người ta bắt nạt mẫu hậu.”
Này, không phải ngươi muốn chết thật đấy chứ. Lam Tranh gạt nước mắt: “Tứ ca, đừng nói chuyện xui xẻo, huynh nhất định sẽ khỏe mà.”
Tĩnh Thần lắc đầu: “Xem ra, tuy mẫu hậu là Mẫu nghi thiên hạ, nhưng cũng là người vô phúc, đầu tiên là đệ gặp chuyện không may…… Ta lại bệnh tật thế này, nếu ta qua đời, theo tình hình của đệ bây giờ, ngay cả bản thân mình cũng không bảo hộ được, nói gì đến bảo hộ cho mẫu hậu…… Khụ khụ!”
Lam Tranh cười lạnh trong lòng, cố ý hỏi: “Đệ gặp chuyện không may gì thế?”
Tĩnh Thần nhìn hắn, lại nằm xuống: “…… Không có gì, đừng hỏi nữa. Giờ ta đang khó chịu, đệ có thể ở lại với Tứ ca được không?”
“Tứ ca muốn đệ làm gì cũng được.”
Chết thì chết nhanh đi, ta còn muốn về gặp Vũ Lâu nữa.
Tĩnh Thần mỉm cười, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Nếu đệ thông minh như trước kia, sau khi ta qua đời, vị trí Thái tử này chắc chắn sẽ thuộc về đệ……”
Đúng vậy, cho nên Độc Cô Tĩnh Thần hắn hận, hận đệ đệ kia còn giỏi giang hơn mình rất nhiều.
Vì sự tồn tại của hắn ta mà giảm đi giá trị của sinh mệnh hắn.
Thân thể Thái tử suy yếu, nhưng không sao cả, hắn mà chết đã có Huệ vương thay thế rồi.
Rất nhiều người nói như vậy.
Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng, phải có một người chết đi, thiên hạ mới có thể thái bình.
(Trời đã sinh Chu Du sao còn sinh Gia Cát Lượng)
Lam Tranh quỳ trước giường Thái tử ca ca, nắm tay hắn nói: “Ta không cần làm Thái tử, ta chỉ cần ca ca còn sống…..” cố gắng nghẹn ngào: “Ca ca nhất định sẽ khỏe.” Tĩnh Thần hé mắt nhìn Lam Tranh: “Có lời này của đệ là đủ rồi.”
Lúc này, Tạ thị bê chén thuốc đến, rưng rưng nói: “Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tĩnh Thần lộ vẻ mặt sợ hãi: “…… Ta sợ lại bị người ta bỏ vào thứ gì đó ta không ăn được……”
Đã để lại bóng ma không đuổi được trong lòng hắn.
Tạ thị nói: “Không đâu, thiếp đã thử rồi, chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm cho điện hạ.” Tĩnh Thần vẫn lo lắng, Tạ thị gạt nước mắt nói với Lam Tranh: “Huệ vương là đệ đệ ruột của điện hạ, hiểu điện hạ nhất, phiền ngài nếm thử một chút thuốc này, qua lời người xác nhận, điện hạ mới yên tâm được.”
Lam Tranh đã nghe ra lời này có ẩn ý sâu xa, hắn hiểu rõ Độc Cô Tĩnh Thần nhất, nên việc hại hắn ta, có thể liên quan đến hắn.
“Ta thử, ta thử cho.” Lam Tranh đón lấy chén thuốc, uống một ngụm, ghê tởm phun ra: “Đắng quá.”
Tạ thị hỏi: “Có mùi vị gì khác lạ không?”
Lam Tranh lắc đầu: “Trừ đắng ra thì đều bình thường.”
Độc Cô Tĩnh Thần nghe xong mới yên lòng để Tạ thị hầu cho uống thuốc. Tạ thị ra vẻ cảm kích, liên tục nói đa tạ với Lam Tranh, lại càng yêu cầu quá đáng: “Có thể nhờ Huệ vương tạm thời lưu lại Đông cung, làm bạn với Thái tử được không? Thái tử rất nhớ đệ đệ người, người lưu lại bên cạnh, chắc chắn Thái tử sẽ nhanh hồi phục hơn.”
“Việc này……”
Độc Cô Tĩnh Thần ho dữ dội hơn.
“Thần đệ sẽ lưu lại với hoàng huynh.”
Đáng giận.