Hướng Nghiên đi rồi, Vương Thiến Thiến vẫn sống tại ngôi nhà chung của hai người, đột nhiên chỉ còn lại một mình cô, đương nhiên sẽ không quen. Mỗi đêm hai người đều gọi điện thoại nói chuyện rất lâu, báo cáo cho nhau hôm nay đã làm gì, ăn gì……..
Vương Thiến Thiến nghĩ, ngày tháng sẽ nhanh như vậy mà vọt đến hai năm sau. Nhưng mà một ngày lại một ngày, cuộc sống cô đơn một mình lại dài đằng đẵng như thế. Thì ra cô đã quên mất, lúc hai người ở bên nhau, thời gian mới trôi qua nhanh, mà lúc một người tràn đầy nhung nhớ, thời gian lại dài như vậy.
Cũng may nhà của Hướng Nghiên gần đại học N, lúc Vương Thiến Thiến rảnh rỗi thường trở về đại học N tìm Tống Nhiên ăn cơm, tới cuối tuần còn có thể kêu Lí Nam đi ra họp mặt nho nhỏ một chút, thỉnh thoảng khi nhàm chán cũng có thể kêu Triệu Đình đi uống rượu này nọ.
Khoảng thời gian đầu tiên, hai người mỗi tháng gói cước tin nhắn cũng không đủ dùng, sau đó từ từ tin nhắn trả lời chậm, gọi điện thoại có đôi khi không nghe, sau đó rất lâu mới trả lời lại. Vương Thiến Thiến dần dần bắt đầu cảm thấy, khoảng cách giữa cô và Hướng Nghiên không phải chỉ là khoảng cách về địa lý, cho dù cô biết cô đã suy nghĩ nhiều, cô tin Hướng Nghiên chắc chắn là bận quá, có rất nhiều nghiệp vụ phải học, bổ sung, nhưng một khi rảnh rỗi sẽ nhịn không được mà miên man suy nghĩ. Cảm giác bất lực không thể diễn tả được cứ yên lặng mà sinh ra, cô mơ hồ cảm thấy có chút cảm giác không thể bắt được Hướng Nghiên.
Sau nửa năm yêu xa như vậy, Vương Thiến Thiến cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ đông, nói cách khác cô có tất cả thời gian mười ngày đi đến bên cạnh Hướng Nghiên, tuy rằng chỉ là mười ngày, nhưng cũng làm cho cô cảm động không thôi. Tất cả lo lắng và bất an, chắc là sẽ biến mất sau khi nhìn thấy Hướng Nghiên?
Qua bốn giờ ngồi máy bay, Vương Thiến Thiến hạ xuống thành phố có Hướng Nghiên. Vừa xuống máy bay, tâm trạng đột nhiên tốt lên, cô nghĩ chắc là cô thích thành phố này, vì thành phố này có Hướng Nghiên.
Cô lặng lẽ đến, trước đó cũng không nói cho Hướng Nghiên, bởi vì muốn cho chị ấy một sự bất ngờ. Cô cũng không mang theo hành lý gì, cho nên gọi xe đi thẳng đến phía dưới tòa nhà của công ty Hướng Nghiên.
Tính toán thời gian Hướng Nghiên cũng có lẽ tan tầm, vì thế Vương Thiến Thiến gọi điện thoại cho Hướng Nghiên: “Tan sở rồi chưa?”
“Ừ, đang đi ra ngoài đây.” Hướng Nghiên vừa ấn thang máy vừa nói.
“Ồ, thế sau khi tan sở thì làm gì?”
Vừa lúc thang máy đến, Hướng Nghiên nói: “Đợi lát nói tiếp với em, vào thang máy, tín hiệu không tốt.” Im lặng trôi qua hơn mười giây, Hướng Nghiên từ trong thang máy đi ra, “Vừa rồi em nói gì?” Lời còn chưa dứt, đã thấy Vương Thiến Thiến đứng ở đại sảnh giống như pho tượng.
Hướng Nghiên hơi kinh ngạc, Vương Thiến Thiến cũng không tiến lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chứa tình.
Có đồng nghiệp thấy Hướng Nghiên sững sờ đứng một chỗ, liền hỏi: “Sao vậy? Gặp người quen à?”
Hướng Nghiên cười cười: “À, đây là em gái em, em không biết hôm nay cô ấy lại đến………” Nói xong đi qua kéo tay Vương Thiến Thiến giới thiệu với các đồng nghiệp.
Có một đồng nghiệp nam hay nói đùa, nói: “Ôi, em gái nhỏ thật dễ thương nha.”
Bên cạnh lại có một đồng nghiệp nữ thúc giục mọi người nói: “Tổng giám đốc Trương đã đặt chỗ xong rồi, chúng ta nhanh lên một chút.”
Hướng Nghiên nhìn Vương Thiến Thiến, vừa định nói chuyện, có người giành nói trước: “Hướng Nghiên, đem theo em gái em cùng đi đi.”
Vương Thiến Thiến biết đây có thể là buổi tụ họp của bộ phận bọn họ, vì thế nói: “Không được, em chỉ tới tìm chị em lấy chìa khóa mà thôi.” Sau đó, quay đầu lại nói với Hướng Nghiên: “Đưa chìa khóa cho em, em về nhà ngủ trước, hơi mệt.”
Hướng Nghiên lấy chìa khóa ra đưa cho cô, thuận miệng dặn dò một câu: “Nhớ ăn cơm.”
Đợi Vương Thiến Thiến đi rồi, Hướng Nghiên mới lên xe của đồng nghiệp, còn không quên gửi tin nhắn cho Vương Thiến Thiến, dặn dò cô ấy trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn, có thể tự mình làm đồ ăn, hoặc là trên bàn trà có số điện thoại của nhà hàng gần đó, có thể gọi điện gọi cơm. Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc cô ấy đợi mình thì có thói quen không ăn cơm.
Vốn là một bữa cơm gia tăng tình cảm đồng nghiệp, lại làm cho Hướng Nghiên ăn đến tâm trí không yên. Chị ấy vẫn cầm điện thoại không buông, sợ Vương Thiến Thiến gửi tin nhắn đến mình không nghe được, nhưng mà lúc này đây Vương Thiến Thiến thật ngoan, không có giống như mọi khi quấn quít lấy chị ấy gửi tin nhắn, chỉ tùy tiện hỏi vài câu linh tinh ăn cơm ở đâu thì không có động tĩnh gì nữa.
Trong lòng Hướng Nghiên mơ hồ cảm thấy một chút bất an, nói không rõ là vì sao, là lâu lắm không gặp rồi sao? Cho nên phải dè dặt như vậy?
Ăn cơm xong, Hướng Nghiên vội vàng nói lời tạm biệt đồng nghiệp, lòng như lửa đốt mà trở về nhà, vừa mở cửa, đã thấy Vương Thiến Thiến quả nhiên giống như oán phụ rút vào một góc sô pha, đèn cũng không bật.
“Ăn cơm chưa?” Hướng Nghiên ngồi vào bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.
Vương Thiến Thiến khẽ gật đầu, chỉ chỉ phòng bếp nói: “Ăn rồi, nhưng mà, bát chưa rửa.”
“Ăn gì là tốt rồi, bát để chị rửa.” Hướng Nghiên hôn mặt cô, “Sao lại có vẻ không vui?”
Vương Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hướng Nghiên, đôi mắt to, sáng rực hơi hơi nheo lại, giống như chỉ cần mạnh thêm một chút sẽ trào ra nước.
“Sao vậy?” Hướng Nghiên nhịn lại cảm xúc, tiếp tục hỏi.
Vương Thiến Thiến thở mạnh một hơi, “Sao lúc nãy trước mặt đồng nghiệp lại nói em là em gái chị?”
“Vậy chị nên nói thế nào?” Hướng Nghiên giúp cô vén vén mái tóc che khuất đôi mắt.
“Chị cũng có thể nói là bạn học này, bạn này.”
“Thế còn không phải sẽ phí lời giải thích với bọn họ?”
“Dù sao đối với xưng hô em gái này em có bóng ma.” Vương Thiến Thiến khẽ nghiêng đầu, tay của Hướng Nghiên cứ như vậy mà tạm dừng giữa không trung.
Sau đó, Hướng Nghiên thu tay về, ánh mắt nhìn về chỗ khác nói: “Không phải em cũng sợ người khác biết sao?”
Vương Thiến Thiến vừa định phản bác, nhìn thấy vẻ mặt của Hướng Nghiên trầm xuống, vội đứng dậy ngồi xổm trước mặt chị ấy, cầm tay chị ấy nói: “Hướng Nghiên……… Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt, đừng nói những lời tổn thương tình cảm như vậy nữa được không?”
Hướng Nghiên thở dài, rõ ràng là Vương Thiến Thiến khơi mào trước, sao nói một hồi lại giống như biến thành chị ấy không đúng? “Là ai khơi mào trước đây?”
“Đúng, là em không đúng. Ừm……… Em nhớ chị……” Vương Thiến Thiến đùa cợt cọ cọ lên vai Hướng Nghiên.
“Đừng lộn xộn……. Chị rất mệt.” Hướng Nghiên bận làm việc một ngày, tan sở lại đi liên hoan, thật sự là rất mệt. Vội vã quay trở về, cũng vì nhìn cô ấy sớm một chút, nhưng lại không nghĩ tới cô ấy lại có lời oán trách như thế.
“Một lát thôi sẽ hết……..” Vương Thiến Thiến còn dựa vào người Hướng Nghiên bất động.
“Thật mà, đừng náo loạn.” Hướng Nghiên bất đắc dĩ, đành phải sờ sờ đầu cô.
“Hướng Nghiên……” Vương Thiến Thiến tiếp tục đánh chết cũng không buông.
“Thế nếu chị ngủ em cũng đừng trách chị.” Chị ấy cũng không muốn ngày hôm sau phải ôm eo đi làm.
Vương Thiến Thiến gật mạnh đầu, “Nếu vậy, em sẽ dùng cách của em để gọi chị thức.”
“A…… đồ vô lại nhà em……..”
Hai tay sớm đã dự mưu trước, không để cho Hướng Nghiên có cơ hội đổi ý, sớm hành động theo bản năng.
.
.
.
Vương Thiến Thiến chưa từng nghĩ đến cũng có thể gặp Liêu Kiệt ở thành phố S, đây đã từng là ngài tình địch của cô, cũng e có thể là hiện tại.
Hướng Nghiên đi làm, buổi chiều Vương Thiến Thiến đi dạo ở siêu thị lân cận mà thôi, không nghĩ đến sẽ gặp được Liêu Kiệt.
Thái độ của Vương Thiến Thiến đối với Liêu Kiệt tự nhiên cũng ác liệt như trước đây, tuy rằng đã không gặp hai năm, nhưng Vương Thiến Thiến xem ra, mặt mũi của Liêu Kiệt vẫn là làm người ta chán ghét như trước. Một tên đàn ông con trai, cũng không phải là gay, không có việc gì ngoại hình trắng như vậy làm gì? Làn da đẹp như vậy làm gì? Đáng chết nhất chính là lúc cười lên còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cô vừa nhìn thấy anh ta, liếc mắt một cái đã nhận ra, anh ta cũng như vậy, nhưng cô không định sẽ nói chuyện với anh ta, cho nên cố ý nghiêng đầu đi một bên. Kết quả anh ta lại gọi cô, “Thật trùng hợp, vậy mà gặp em ở đây.”
“Ha ha.” Vương Thiến Thiến miễn cưỡng nhếch miệng.
Liêu Kiệt cũng không đặt sự không lễ phép của cô trong lòng, chỉ nói: “Cho dù hôm nay không gặp em, sắp tới đây anh cũng định tìm em nói chuyện.”
Vương Thiến Thiến liếc anh ta một cái, thờ ơ nói: “Giữa chúng ta có cái gì để nói sao? Em nhớ lúc còn trong trường cũng không phải quá thân với anh.”
“Về Hướng Nghiên, anh cảm thấy em sẽ có hứng thú biết một chút chuyện về bên này của chị ấy.”
Trong lòng Vương Thiến Thiến căng thẳng, có chuyện gì mà Hướng Nhiên không thể nói với mình, lại nói với Liêu Kiệt? Cô nghĩ đến sẽ nói một câu từ chối anh ta: Không quan trọng, Hướng Nghiên có chuyện gì đều sẽ nói cho em biết. Nhưng mà…… khi mở miệng ra lại nói – “Thế nói chuyện vài câu vậy, Hướng Nghiên sắp tan ca, em còn muốn trở về chuẩn bị cơm chiều.”
Hai người vào một quán cà phê ở góc đường, Vương Thiến Thiến gọi một ly latte Hướng Nghiên thích, sau đó nhìn Liêu Kiệt dùng vẻ mặt vô cùng hưởng thụ mà uống cà phê đen, một chút đường cũng không bỏ vào. Người này thật đáng ghét, giống như luôn muốn khác người. Vương Thiến Thiến nhớ tới lời Nguyệt Lượng dùng để hình dung Lí Nam — Tư duy khác với người thường.
“Có lời gì, cứ nói nhanh đi.” Vương Thiến Thiến lại lười nhìn anh ta, quay đầu nhìn người đi qua lại ngoài cửa sổ.
“Thế anh sẽ nói thẳng, nghe nói em làm việc ở công ty nhà nước?” Anh ta nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, cũng theo ánh mắt của Vương Thiến Thiến mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ừ.” Vương Thiến Thiến cũng không thèm quay đầu lại.
“Hơn nữa tiền lương, một tháng có thể được ba nghìn?”
Lúc này Vương Thiến Thiến mới quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười ngay khóe miệng Liêu Kiệt, giống như mang theo nét mặt chế giễu cộng thêm một chút khinh thường nói ra hai chữ “ba nghìn” này. Vương Thiến Thiến lạnh mặt xuống, nói: “Chuyện này liên quan gì đến anh?”
Liêu Kiệt khẽ cười một tiếng, “Em như thế này, có thể cho cô ấy cái gì?”
Vương Thiến Thiến vốn chướng mắt anh ta, nghe anh ta hỏi như vậy, không chút suy nghĩ đã nói: “Chị ấy và tôi ở bên nhau rất hạnh phúc, tôi có thể cho chị ấy được hạnh phúc.”
Liêu Kiệt nghe xong vẫn tiếp tục cười, tao nhã uống một hớp cà phê, “Em có thể cho cô ấy hạnh phúc gì? Hiện giờ, ngay cả em cũng không cho được bản thân mình một cuộc sống như mong muốn, sao em có thể cho cô ấy được hạnh phúc? Trước kia, cô ấy vì em mà bỏ qua đại học C, bây giờ em còn muốn cô ấy vì em bỏ qua cả công việc hiện tại sao?”
Vương Thiến Thiến không phục nói: “Chị ấy chỉ ở đây hai năm, chị ấy vẫn sẽ trở lại, vì sao anh lại nói chị ấy vì tôi mà bỏ công việc này?”
“Xem năng lực của chị ấy, em cảm thấy chị ấy vẫn cứ tiếp tục quay về tổng công ty làm một nhân viên quèn, thích hợp à? Hay là nói em có thể vì chị ấy vứt bỏ đi công việc ổn định ở công ty nhà nước sao?” Nói xong lại tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có một bà mẹ đang chơi cùng con của mình, bà ấy cướp lấy quả bong bóng trong tay đứa nhóc, đứa nhóc kia lập tức khóc lên, lúc đưa quả bong bóng lại trong tay đứa nhóc, trong mắt còn lấp lánh nước mắt, nhưng bàn tay nhỏ bé rõ ràng đã nắm rất chặt.
Vương Thiến Thiến im lặng nửa ngày, cũng chưa nói một câu, cô đúng là nên nhảy dựng lên lớn tiếng bác bỏ quan điểm của Liêu Kiệt, thế nhưng, đột nhiên cô lại không có sức lực. Lời hứa hai năm sau…… Hướng Nghiên không thể trở về sao?
Liêu Kiệt vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con ấy đi xa, mới quay đầu nhìn Vương Thiến Thiến, “Đừng quá ngây thơ, không phải tất cả phụ nữ đều chỉ cần tình yêu là đủ. Ít nhất, Hướng Nghiên không phải.”
Vương Thiến Thiến sững sờ ngồi tại chỗ, cho dù đây là sự thật, cho dù thật là như vậy, những lời này, cô cũng không nên nghe được từ chỗ của Liêu Kiệt. Cô không nói gì, đứng lên nổi giận đùng đùng đi ra cửa