"Hẳn một "đại nam nhân" cơ đấy!" Mẫu Đan dở khóc dở cười, sắc đẹp mê người, làm sao cô lại có thể nhất thời động tình quên mất trong nhà còn có trẻ nhỏ chứ, một tay đẩy đầu Yến Thanh ra: "Đừng dọa cháu trai em."
Phong Hán đứng sau lưng Mẫu Đan, cười nhìn tiểu mập mạp trong phòng, cánh tay với bắp chân nhỏ như ngó sen, trắng nõn, đôi mắt to đen bóng cực kỳ giống Giang Họa, từ ngũ quan còn có thể nhìn ra một chút bóng hình của Mẫu Đan, nhất là cặp mi dài cong cong kia.
Anh vừa định chào hỏi, lại thấy tiểu mập mạp vốn đang đứng bất động nhìn bọn họ chằm chằm đột nhiên ôm cái bụng nhỏ tròn vo chạy về phía ban công.
"Dương Dương!" Mẫu Đan thấy như vậy liền đoán được cậu bé muốn làm gì, cũng không rảnh lý sự với hai người đứng ở cửa, vội chạy theo: "Con muốn đi tiểu đúng không?"
"Con muốn gia gia cơ..." Thanh âm non nớt từ ban công truyền đến, trong giọng nói mang theo vội vàng, Phong Hán đưa tay mở tủ ra, lấy một đôi dép.
"Ấy ấy!" Yến Thanh đang say sưa xem náo nhiệt, thấy anh đi vào, vội vàng kêu lên: "Cậu đi nhầm nhà rồi."
Phong Hán không dừng bước: "Cũng đâu phải nhà tớ." Đi vào ban công, thấy Mẫu Đan đang ngồi xổm trước mặt tiểu gia hỏa, luống cuống tay chân muốn tháo cúc quần cho cậu bé, nhưng tiểu gia hỏa cực kỳ không phối hợp, hai bàn tay nắm chặt cạp quần, nghiêm mặt vểnh miệng kêu: "Không... Con muốn gia gia, ông ngoại... Ba ba..."
"Gia gia không ở đây, cô tháo ra cho con có được hay không?" Mẫu Đan mềm giọng: "Chờ tiểu xong, chúng ta liền ra ngoài."
Mập Dương Dương tránh né tay Mẫu Đan, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên, cuối cùng vội la: "Không phải đi tiểu, là muốn ị thối thối."
"Để anh tới đi." Phong Hán cũng vui vẻ, tiến lên: "Em về phòng trước đi." Nói liền ngồi xổm người xuống, nhìn tiểu gia hỏa núp bên cạnh cái bô trẻ em hình Bạch Long mã, nhẹ giọng hỏi: "Thúc thúc cởi cho con có được hay không?"
Dương Dương mập đại khái là gấp lắm rồi, dịch dịch mông, buông tay ra.
Phong Hán lập tức động thủ cởi quần yếm cho cậu bé, vừa cởi xong, tiểu gia hỏa kéo quần xuống ngồi ngay lên bô, thần sắc tương đối nghiêm túc.
Thấy cảnh này, Mẫu Đan đứng ở cửa cũng không biết nên nói gì cho phải, đứa cháu trai còn chưa đầy tuổi của mình đã hiểu nam nữ phân biệt rồi sao, nhìn nó kìa?
"Ban công nóng lắm, thúc thúc chuyển con đến phòng vệ sinh có được hay không?" Phong Hán đưa tay sờ nhẹ cái trán hơi ướt mồ hôi của tiểu gia hỏa, đây đại khái là vừa rồi gấp quá.
Đã không còn vội vàng như ban đầu, Dương Dương mập ngồi trên bô lúc này rất an tâm, đụng đụng cái mũi nhỏ, đối mặt với Phong Hán xa lạ, có chút xấu hổ: "Thối quá thối quá!" Hai tay không biết để đâu, nghĩ đi bịt mũi, nhưng lại cảm thấy không tốt, liền để đó lắc qua lắc lại.
Phong Hán thấy cậu bé nhíu mày, tâm đều tan thành nước, cười đứng dậy nâng cả bô lẫn người lên, hai tay Dương Dương mập theo bản năng bắt lấy áo thun màu trắng của Phong Hán.
Mẫu Đan khoanh tay đứng trong phòng khách Mẫu Đan, nhìn hai người đi qua trước mặt.
Yến Thanh về nhà cất đồ đạc xong, cầm một chai nước suối, lê dép sang cửa , vào nhà liền làm bộ hít mũi một cái, sau hướng phía phòng vệ sinh khoa trương nói: "Ai nha, đây là hương vị kì diệu gì vậy? Mùi sữa mùi sữa."
Nghe nói như thế, Mẫu Đan cũng phục anh chết mất: "Hai ngày trước ở Thân thành, tôi còn nghe Đông Tiểu Tây nói muốn điều dưỡng thân thể sinh con cho anh, hiện tại, đứng dưới góc độ bạn bè, tôi phải khuyên nhủ cô ấy cho thật tốt, đừng làm chuyện ngu xuẩn rồi."
"Ai, đừng nha!" Mới trêu một câu thôi mà đã bị uy hiếp, Yến Thanh vội vàng xin lỗi: "Anh sai rồi anh sai rồi, đây không phải sợ tiểu bảo bối thẹn thùng sao? Điều tiết bầu không khí, biết chưa?"
Mẫu Đan cũng lười để ý đến anh, đi đến cửa phòng vệ sinh, nói: "Trong ngăn tủ dưới bồn rửa tay có khăn ướt dùng cho trẻ em." Từ khi Dương Dương ra đời, những vật này trong nhà đều sẽ chuẩn bị, bao gồm cả bô trẻ em.
"Anh thấy rồi." Phong Hán lấy từ trong tủ một gói khăn ướt, mở ra để ở một bên, Dương Dương ngồi trên bệ, hai mắt nhìn theo Phong Hán: "Ồ... Cô cô nấu mì, ăn rất ngon."
Ngoài cửa, Mẫu Đan vừa định đi về phòng thay quần áo, liền nghe được một câu nói như vậy, lập tức vui vẻ, thằng bé vẫn còn ngồi ở trên bồn cầu đâu. Có điều Dương Dương không đề cập tới, cô cũng quên mất, xoay người hỏi Yến Thanh: "Hai người ăn cơm chưa?"
Yến Thanh đầu lắc như trống bỏi: "Không, mấy ngày nay quá bận rộn, Phong Hán không chỉ tham gia triển tú hãng A, còn chụp một bộ tạp chí thời trang, một bộ ảnh bìa, hai người lên máy bay liền ngủ, chưa ăn gì cả."
"Em nấu cho hai người bát mì thịt bò đi." Mẫu Đan tạm thời không thay quần áo, đi hướng phòng bếp: "Không định đổi hình tượng cho Đông Tiểu Tây sao?"
"Đương nhiên có." Yến Thanh quay đầu đóng cửa lại, đi theo vào phòng bếp: "Vả lại tuổi của cô ấy cũng không nhỏ, nếu không phải là bởi vì quá tự hạn chế, kiếp sống người mẫu sớm đã kết thúc, anh cũng không muốn cô ấy bay đi bay lại khắp nơi."
Đột nhiên cảm thấy Yến Thanh với Đông Tiểu Tây còn rất hợp nhau, hai người đều hiểu rõ chính mình, vô cùng rõ ràng cuộc sống mình muốn là như thế nào, Mẫu Đan mở tủ lạnh: "Đạo diễn Trần có tìm anh không?"
"Đạo diễn Trần không tìm anh." Yến Thanh cười khẽ: "Nhưng Giang Họa có gọi điện thoại cho anh, kịch bản Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan chiều hôm nay sẽ được đưa tới, anh cùng Phong Hán đều sẽ nghiêm túc xem kỹ nhân vật Thành Sâm này."
Mẫu Đan nghe vậy, không cảm thấy kinh ngạc, chẳng qua là cảm thấy rất thú vị: "Làm sao thay đổi chủ ý, là bởi vì Đông Tiểu Tây?"
"Sao mà thế được, anh là người không có nguyên tắc như vậy sao?" Yến Thanh cũng bất đắc dĩ: "Nói khách khí một chút, anh là bị tinh thần kiên nhẫn của đoàn làm phim Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan đả động; đương nhiên sự thật tình huống là thế nào, chúng ta cũng không cần nghiên cứu kỹ."
Từ Trần Sâm đến Tiêu Minh, lại từ Tiêu Minh đến Mã Lai, từ Mã Lai đến Giang Họa, thay nhau oanh tạc, cậu chỉ có một người, thế đơn lực bạc quả thật ngăn không được, cuối cùng chỉ có thể nhả ra.
"Anh cảm thấy kịch bản Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan nhất định phải thêm chiến thuật xa luân chiến vào. Thật, đoàn làm phim các người từ đạo diễn đến nhà phát hành, nhà sản xuất đều am hiểu rất sâu tinh túy xa luân chiến, điểm này không thể lãng phí."
Mẫu Đan liếc mắt nhìn anh: "Em làm sao lại nghe nói bộ phim này với anh có nguồn gốc sâu lắm nhỉ?" Thấy anh ủy khuất, nếu cô mà không cảm kích, sợ còn tưởng rằng anh thật sự ủy khuất.
"Cái này..." Yến Thanh ai thán một tiếng, bất lực phản bác: "Vô tâm tưới liễu, nào ngờ hậu hoạn vô tận?" Xem tình hình, đoán chừng cả Phong Hán cũng chuẩn bị góp một chân.
Nghe gian ngoài có động tĩnh, Mẫu Đan lập tức bỏ dao trong tay xuống, đi ra, chỉ thấy Phong Hán dắt cháu trai thần thanh khí sảng từ phòng vệ sinh ra, cô cười nói: "Nhân sinh đại sự giải quyết, dễ chịu thoải mái."
Dương Dương mập buông tay Phong Hán, vọt tới bên người Mẫu Đan, ôm hai chân cô, vùi đầu giấu khuôn mặt nhỏ đi.
"Ui, đây là thẹn thùng hả?" Yến Thanh đưa tay đặt ly nước đã uống hết một nửa lên kệ, ngồi xổm xuống: "Xin chào, chú là bạn tốt của cô cô, Yến Thanh, tên con là gì?"
Mẫu Đan vuốt vuốt đầu tiểu mập mạp, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hán: "Định về chỗ Yến Thanh tắm rửa sao? Em nấu cho hai người bát mì."
"Ừ." Phong Hán tiến lên, vừa vặn thiếu nhi duy nhất trong phòng đã giấu mặt đi rồi, xích lại gần hôn bảo bối nhà mình, tham lam cướp đoạt ngọt ngào của cô, một hồi lâu không nỡ buông cô ra: "Chút nữa anh qua."
"Ừ." Hai tay Mẫu Đan đặt trên đầu Dương Dương mập, mặt phấn phấn có chút thẹn thùng: "Nhanh." Nhịp tim đã loạn, đây chính là lý do mấu chốt khiến cô đồng ý, bởi vì khó được động lòng, cho nên không muốn bỏ qua.
Phong Hán cúi người xuống, Mẫu Đan buông tay ra, cười nhìn anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu Dương Dương một cái.
"Thúc thúc qua nhà đối diện rắm rửa, chút nữa tới chơi cùng con." Nhẹ nhàng sờ lên vành tai nhỏ đã đỏ ửng của cậu bé, Phong Hán kéo Yến Thanh còn định tiếp tục đùa đứng dậy: "Đi."
Vừa đóng cửa xong, mập Dương Dương liền ngoảnh mặt ra, miệng nhỏ vểnh đến cao cao, còn thở dài như người lớn: "Mất mặt quá đi."
Mẫu Đan dẫn cậu bé vào phòng bếp, cô phải câu thông với cậu bé cho tốt: "Dương Dương, hôm nay nếu là thúc thúc không ở đây, con sẽ chống lại cô cô đến cùng, kéo thối thối ở trong quần luôn đúng không?"
"Không!" Tiểu gia hỏa trả lời tương đối có trật tự: "Thúc thúc không ở đây, cô... cô cô có, nhưng, nhưng mà có khách... khách ở đây, Dương Dương nghĩ... nghĩ..."
Nghĩ nửa ngày không có vế sau, hôm nay Mẫu Đan cũng mở mang kiến thức, cậu bé còn hiểu "khách", để "khách" phục thị mình kéo thối thối liền không mất thể diện?
Phong Hán trở về nhà Yến Thanh, liền nghe Yến Thanh bắt đầu lải nhải: "Vừa rồi ai nói đây không phải nhà của cậu, vậy cậu bây giờ lại đi vào chẳng khác gì nhà mình, đây là tình huống gì?"
"Trẻ nhỏ thích gì?" Phong Hán làm như không nghe thấy oán niệm của cậu, mở vali, lấy quà cho Mẫu Đan ra. Anh hoàn toàn không ngờ lúc trở về còn có thêm một tiểu bảo bối: "Transformers?"
Anh nghĩ tới, lập tức lấy điện thoại cầm ra.
Yến Thanh nghe anh nói với bên Mercedes muốn mua xe cho trẻ em, đột nhiên ý thức được một vấn đề, trong nhà Đông Tiểu Tây có bé con không nhỉ? Cũng mặc kệ có hay không, cậu đều phải chuẩn bị trước: "Hai chiếc hai chiếc, tiền tớ trả."
Giải quyết vấn đề quà cáp cho tiểu gia hoả xong, Phong Hán kéo vali vào phòng mình, khi tắm lại cảm thấy có gì đó sai sai, tiểu gia hỏa tới Lý Hoa đình thế nào? Khẳng định không thể là qua đêm ở chỗ Peony, nghĩ đến cũng chỉ còn một khả năng, anh khó thấy khẩn trương.
Tắm xong, đứng trước gương, Phong Hán vuốt vuốt lại mái tóc đã dài, nhíu mày, thế này trông có vẻ không tốt lắm nhỉ?
Mẫu Đan nấu mì xong, tiểu mập mạp lại bắt đầu thòm thèm, có điều lần này Mẫu Đan chỉ múc cho cậu bé một muỗng canh, mới đặt mì lên bàn, chuông cửa liền vang lên.
"Hai người tới vừa đúng lúc."
Yến Thanh nín cười, đi sau lưng Phong Hán.
Vừa nãy trong phòng vị ảnh đế nào đó đẹp trai đã hơn ba mươi năm loạn hết cả lên, áo sơ mi đổi bảy tám cái, cuối cùng mặc áo thun màu hạnh với quần bò sẫm màu, chân đi giày thể thao, xem ra là ý thức được hôm này sẽ có khả năng gặp cha mẹ Hoa Mẫu Đan.
Gặp lại Phong Hán, mập Dương Dương đã không công thẹn thùng nữa, nâng cao bụng nhỏ đứng bên cạnh bàn trà, chứ miệng: "Con chào chú."
"Chào con." Phong Hán đi đến trước mặt cậu, ngồi xuống, nhìn thoáng qua chén canh không trên bàn: "Chút nữa thúc thúc dẫn con với cô cô ra ngoài chơi có được không?"
"Đi đi sân chơi!" Dương Dương mập nói ra kế hoạch ban đầu của bọn họ, Mẫu Đan cũng không ngăn cản: "Họa nhi với anh trai em đi New Zealand, hôm nay lại là kỉ niệm năm ngày kết hôn của cha mẹ em, ông bà ngoại Dương Dương thân thể không được khoẻ, nó liền đến chỗ em."
Phong Hán sờ lên má cậu bé, mềm mềm non nớt, khiến anh không dám dùng lực tí nào: "Vậy thúc thúc dẫn con với cô cô đi sân chơi có được hay không?"
"Được!"
"Nó lớn lên giống Giang Họa, nhưng khuôn mặt với lông mày vẫn y hệt ba ba." Yến Thanh nhìn về phía Mẫu Đan: "Anh cũng giống mọi người, vô cùng hiếu kì nếu hai người có con thì sẽ trông như thế nào?"
"Muội muội!" Dương Dương mập nghe lời này, lại đột nhiên thở ra một cây: "Còn muốn có muội muội."
Mẫu Đan thật muốn cầm kim khâu miệng Yến Thanh lại: "Anh đừng có hết chuyện để nói như thế, cha mẹ nó đã bị ép phải đi New Zealand tạo ra con người rồi đấy."
Nhìn Dương Dương mập, trong lòng Phong Hán lại có càng nhiều mong đợi cùng khát vọng, nhịn không được hôn lên trán cậu bé một cái, đáy mắt ấm áp.
"Em không làm mì Ý, không ăn ngay là bị trương đấy." Mẫu Đan cầm đũa: "Mau thử xem thế nào." Lâu lắm rồi cô chưa xuống bếp.
"Tốt." Phong Hán đứng lên, tiếp nhận đũa, thấy trên bàn chỉ có hai bát: "Em không ăn?"
Mẫu Đan cầm một chiếc muỗng nhỏ, đi đến bên ghế sofa: "Em với Dương Dương mới ăn xong không lâu." Nói liền sờ lên cái bụng căng tròn của Dương Dương mập: "Hai người nhìn cái đường cong này này."
Phong Hán ngồi xuống ghế, mì được đặt trong tô to, phong phú hơn chén nước dùng của Dương Dương mập rất nhiều, trên có cà chua cùng thịt bò lát mỏng, bên cạnh còn có chút rau quả màu sắc xanh tươi, nhìn thôi là đã thèm rồi
Yến Thanh cũng mặc kệ mọi việc, cám ơn xong liền miệng lớn bắt đầu ăn, cậu thật sự đói chết mất, còn có hai phần cơm đang trên đường tới, hôm nay Phong Hán khẳng định sẽ không lăn lộn cùng cậu.
Phong Hán cũng đói, nhưng bởi vì tô mì này là Mẫu Đan nấu cho mình, nên anh hết sức trân quý, thậm chí cảm giác mình đã yêu cái mùi này mất rồi.
"Đến đây, chúng ta cũng ăn!" Mẫu Đan thấy tiểu mập mạp nhà mình nhìn chằm chằm tô mì của Phong Hán với Yến Thanh, cũng không còn cách nào, đưa muỗng cho cậu bé.
Yến Thanh với Phong Hán bị tiểu mập mạp nhìn cũng không dám ngẩng lên, hai người cúi đầu "chuyên tâm" ăn mì.
Cũng may chưa ăn xong mì, xe đã tới nhà, nhà bán còn vô cùng tri kỷ, Phong Hán muốn xe cho trẻ em, người ta mang cả ghế ngồi an toàn cho trẻ nhỏ tới luôn.
Mập Dương Dương nhìn hai chiếc G-Class uy vũ bá khí, trợn cả mắt lên, không còn thèm ăn nữa, canh cũng không uống, đứng bên xe không rời.
Phong Hán ký nhận xong, liền ôm lấy Dương Dương mập bỏ vào trong xe. Mẫu Đan bảo anh trở về tiếp tục ăn mì, cô thì cầm điều khiển từ xa lái chiếc G-Class chạy khắp phòng, Dương Dương mập chơi vui lắm, cười ha hả.
Thấy hai người đã ăn xong, Mẫu Đan đưa điều khiển cho Phong Hán: "Anh chơi với Dương Dương chơi một hồi, em đi rửa bát."
"Em đi chuẩn bị đi, phòng bếp anh dọn dẹp, Dương Dương anh cũng trông luôn." Phong Hán tiếp lấu điều khiển từ xa: "Xong thì chúng ta đi khu vui chơi."
"Có thể... Có thể mang xe sao?" Hai tai Dương Dương mập lại hồng lên, Phong Hán gật đầu: "Có thể."
Mẫu Đan nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần giờ rồi: "Vậy được."
"Mấy người đi khu vui chơi thật luôn hả?" Yến Thanh nhìn về phía Phong Hán, đây là ngại quá ít người sao?
"Đây là đáp ứng trẻ nhỏ, chẳng lẽ khi chúng còn chưa nhớ chuyện đã định dạy nó thất tín sao?" Phong Hán cũng không để ý khu vui chơi cho trẻ em có nhiều người hay không, bởi người đến đó đa phần đều dẫn theo con nhỏ, không có khả năng chú ý tới người khác quá nhiều.
"Ý của tớ là có cần bao hết hay không?"
Mẫu Đan cự tuyệt: "Công viên trò chơi chính là muốn mọi người cùng nhau chơi mới vui, trống rỗng sẽ bớt thú vị hơn rất nhiều." Huống hồ đặt bao hết phải hẹn trước từ sớm.
Phí sức một hồi, Mẫu Đan bôi kem chống nắng, đổi một thân quần áo nhẹ nhàng, tết gọn tóc lại, cầm một chiếc mũ che nắng liền ra khỏi phòng ngủ.
Phong Hán đã thu dọn phòng bếp xong, đang bôi kem chống nắng cho Dương Dương: "Chúng ta lái chiếc Mercedes của Yến Thanh, cốp xe khá lớn, có thể mang xe của Dương Dương theo."
"Tốt." Không đợi Mẫu Đan đáp lời, Dương Dương đã đồng ý.
Mẫu Đan không có ý kiến, đi vào phòng bếp: "Lấy cốc nước của Dương Dương ra dùm em với!"
"OK." Phong Hán bôi kem chống nắng Dương Dương xong, liền mở balo lấy cốc nước ra, đi hướng phòng bếp, thấy Mẫu Đan đang rửa bình nước, nhịn không được ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn tóc mai cô: "Bảo nhi, anh nhớ em."
"Em cũng nhớ anh." Mẫu Đan quay đầu, thấy tiểu thiếu nhi đang dồn hết chú ý vào chiếc xe của mình, liền ngẩng đầu lên, Phong Hán tất nhiên là không buông tha, ôm chặt cô hôn sâu.
giờ, hai lớn một nhỏ mang theo một chiếc Mercedes G-Class bản mini ra khỏi nhà. Mẫu Đan buộc nửa đuôi ngựa lên cho Phong Hán, để anh đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai, nhưng cho dù có như vậy, anh đứng đó không thôi vẫn rất hấp dẫn ánh nhìn, dáng người, bóng lưng, góc nghiêng, cơ hồ là hoàn mỹ không góc chết.
Cô mặc đồ rộng rãi, đeo đôi kính, chụp mũ chống nắng lên, mặt bị che một nửa, không chú ý nhìn vẫn còn tính an toàn.
Đi vào nhà để xe, Yến Thanh đã lắp ghế ngồi trẻ em xong. Phong Hán cầm lấy chìa khoá, bỏ chiếc G-Class mini vào trong cốp, Yến Thanh ôm Dương Dương đi sau Phong Hán tựa như cái đuôi nhỏ: "Ghế ngồi của con ở phía trước."
Ba người lên xe, Yến Thanh vẫn không yên lòng: "Hàng xóm, em gọi điện cho bảo tiêu nhà em đi, người của Phong Hán bên này còn chưa tới, phải đến đêm nay, chúng ta đề phòng vạn nhất."
"Tốt." Mẫu Đan cũng có ý nghĩ này: "Vậy bây giờ em gọi bọn họ luôn."
Phong Hán lái xe ra khỏi Lý Hoa đình, hướng thẳng đến Hoan Nhạc Cốc, không quá hai phút, Hách Đổng liền gửi vị trí tới, Mẫu Đan tiếp nhận: "Phong lão bản, ngày mai đi Thiệu thành anh có dùng xe bảo mẫu không?"
"Không." Phong Hán nghĩ đến sau này bọn họ sẽ có một đoạn thời gian chung sống rất dài, tâm tình liền tốt: "Anh với Yến Thanh với hai vị tiên sinh kia đi chiếc xe thương vụ của anh, đến Thiệu thành, chúng ta có thể dùng chiếc Sprinter của em."
"Cũng được." Mẫu Đan nghĩ đến ngày mai sẽ phải vào đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam liền có chút thấp thỏm: "Cảnh mở đầu kia, anh có nghiên cứu qua sao? Em vẫn cảm thấy em không thể lộ mặt, nếu không có khi còn NG đến nỗi đạo diễn Trương đòi diễn giả làm thật."
Mấu chốt là cho dù diễn giả làm thật, chỉ sợ cũng phải NG, bởi vì cô căn bản cũng không có kinh nghiệm thực chiến, làm thật cũng sẽ không giống một vị thiếu phụ "kinh nghiệm sa trường". Này có thể làm thế nào, chẳng lẽ muốn "vừa học vừa làm"?
Sau khi làm khách mời ở Tuyên Thành Kiếm Ảnh, anh đã nghiên cứu lại kịch bản Thầy Giáo Quán Trà Nam, vô cùng may mắn cô không phải vị nữ sát thủ xinh đẹp - Thiên Diện Hồ Ly: "Không cần lo lắng, đến lúc đó chúng ta có thể thương lượng với đạo diễn Trương."
Mẫu Đan đang nghịch tay Dương Dương mập, nhìn về phía người trên ghế lái: "Phong lão bản, trước kia anh chụp cảnh nóng có phản ứng hay không vậy?"
Đây là câu hỏi chí mạng mà Yến Thanh nói? Phong Hán nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: "Anh rất ít quay cảnh nóng, không ít cảnh còn có thể tá vị, chiếu ảnh..." Nói xong lời cuối cùng còn đùa: "Biết vì sao sau khi vào nghề anh lại cố gắng vậy không?"
"Vì sao?" Anh hỏi như vậy, khẳng định không phải là vì tiền.
Phong Hán cười nói: "Bởi vì nổi tiếng đến một độ nhất định là có thể sửa kịch bản, từ chối một số cảnh không cần thiết."
"Coi trọng nữ minh tinh nào, còn có thể thêm một số cảnh muốn thêm." Mẫu Đan bổ sung cho anh: "Thêm mấy lời, người cũng thành của mình luôn."
"Vậy anh thẳng thắn với em một chuyện đi." Phong Hán hắng giọng một cái, cười nói: "Hai cảnh giường chiếu trong Thầy Giáo Quán Trà Nam, là anh yêu cầu thêm."