"Em đây là động phàm tâm hay chỉ là muốn để thua anh trai em thôi?" Kim Hà sao có thể không biết điểm tiểu tâm tư kia của cô: "Có điều anh họ Đổng Tiểu Lộ dáng dấp xác thực không tồi."
"Chả thế, không ra gì thì có thể khiến em nhớ thương sao?" Mẫu Đan nhìn về phía Kim Hà: "Em qua chỗ Đổng Tiểu Lộ ngồi một chút, một là ngứa tay muốn đánh hai ván, xem nước ở đó sâu bao nhiêu; hai nha..." Nói đến đây không khỏi than nhẹ một tiếng, trong đó đều là bất đắc dĩ, "Này phàm tâm động, em cũng kìm nén không được, về phần anh ruột cái gì, cái kia đều không trọng yếu."
Kim Hà gật đầu tán đồng: "Hoàn toàn chính xác, anh ruột như Hoa Bất Tận, thua thì cũng hơn là thả trong nhà chướng mắt."
"CUT." Trong lòng Trần Sâm vui vẻ nha: "Thược Dược nha đầu, kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, nói chính là cô." Đương nhiên ông cũng không dám quên một nhân vật trọng yếu khác: "Hà a, tôi thật là quá thẹn với bà, là sự ích kỷ của tôi khiến Trung Quốc chúng ta thiếu đi một vị ảnh hậu truyền kỳ."
"Kim Hà, lời này chị cũng tin?" Tiêu Minh liền đợi đến phá đâu: "Công phu mồm mép không lao lực tí nào, chút hoa ngôn xảo ngữ cũng không uổng phí đầu óc, trước tiên nịnh chị dỗ chị vui vẻ, sau đó liền chuẩn bị bắt đầu nói chuyện thêm cảnh quay, diễn viên quần chúng miễn phí..."
"Shut up!" Trần Sâm bị vạch trần, tức đến nối tiếng Anh cũng phun ra, một đôi mắt to liếc nhìn tên ngu dốt còn muốn tiếp tục châm ngòi ly gián, nhìn cái tướng kia là biết không phải người tốt mà, suy nghĩ cầm kịch bản đập chết hắn ở trường quay cũng có: "Lại nói nhảm, cậu có tin tôi xách cậu ra ngoài luôn không?"
Tiêu Minh nghe vậy miệng bĩu một cái, hắn không nói nữa được chưa.
Nhưng Kim Hà có lời muốn nói: "Tiêu huynh đệ, cậu vẫn là tuổi còn rất trẻ, đến số tuổi như chị này, lại đã kết hôn hơn mười năm, nữ nhân nào không phải diễn kỹ trác tuyệt, nếu không làm sao sống tốt được."
"Cái gì?" Trần Sâm kinh ngạc, có ý gì?
Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan quay chụp đều đâu vào đấy, kịch bản nội dung cũng không có quá vô lý, chỉ cần tình tiết hợp logic, Trần Sâm cũng không để ý cải biến sương sương, có điều đại phương hướng là nông cạn có thể nhưng nhất định phải vui.
"Cô vào bằng cách nào?" Một người phụ nữ cao gầy ăn mặc gợi cảm, đeo một chiếc dây chuyền vàng to bằng ngón út, ngón tay chỉ thẳng vào Mẫu Đan đang đảo mạt chược: "Cái biển tôi treo ở cửa cô không thấy sao?"
Liếc qua ba con bạc ngồi cùng bàn với Mẫu Đan, máu nóng lại sôi lên đầu tiếp, đây là mấy đứa mất dạy hôm nay chị phải dạy dỗ mà.
"Đừng nóng giận nha." Ngón tay Mẫu Đan lướt qua con bài mạt chược, liếc mắt nhìn về phía nữ nhân cao gầy nữ nhân, trong mắt bao hàm đầy "tình cảm": "Tôi đổi tên, không họ Hoa, hiện tại họ Mẫu." Nói mà lại xúc động, còn thở dài: "Ông già nhà tôi hầu hạ mẹ tôi cả một đời, tôi cũng không thể để Mẫu gia đoạn hương hỏa nha?"
Nữ nhân cao gầy chính là Đông Tiểu Tây diễn Đổng Tiểu Lộ, cô cứng cổ hít sâu một hơi, sau gằn từng chữ nói: "Cô đi ra ngoài cho tôi!" Trên con phố nhỏ này, họ Đổng cô cùng họ Hoa quyết không thể xuất hiện trong cùng một sòng bài.
Mẫu Đan phảng phất giống như không nghe thấy, tiếp tục đưa tay lấy mạt chược, ngón tay vân vê, cười nhạt một tiếng: "Đủ hàng xanh." Đẩy bài ra, ánh mắt đảo qua ba người còn lại, "Ngoan ngoãn đứng xem đi."
"Cô có đi hay không?" Đổng Tiểu Lộ tức chết mất, lẽ ra cô không nên phớt lờ nằm trong chăn hơn nửa giờ: "Không đi thì tôi đi cũng được, lúc nào lại đến ngồi một chút?" Tới đi, tổn thương lẫn nhau.
"Đi thôi." Mẫu Đan rung đùi, bắt đầu ngắm lại móng tay: "Đừng trách tôi không có nhắc nhở cô, hôm nay anh tôi trông quán ăn, cô đi cũng được, đến thì nhớ mang nhiều tiền, mặc thêm mấy bộ quần áo, tất bao tay cái gì vật nhỏ có thể mặc thì cứ mặc hết lên, sở thích của ổng cũng đơn giản lắm, ngoại trừ tiền, liền yêu cởi quần áo của người khác."
Đổng Tiểu Lộ cãi không lại nữ vô lại này, oa một tiếng khóc lên, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn: "Lão thiên gia, ngài mở mắt một chút nha, đây quả thật là không có đường sống."
"Pass."
"Thế nào?" Đông Tiểu Tây nước mắt còn treo ở trên mặt trong nháy mắt xuất diễn, từ dưới đất bò dậy nhìn về phía Mẫu Đan đã ngồi xổm trên ghế: "Diễn xuất của tớ được chứ?"
Vì cảnh khóc này, cô từ tối hôm qua liền bắt đầu hồi tưởng những gì từng xảy ra kể từ khi bước lên con đường này, lòng chua xót, lăn lộn trên giường luyện tập hai giờ, trước đó còn diễn thử với Mẫu Đan hai lần, vẫn cố kìm nén, vừa rồi mới phát tiết ra ngoài, cô thực sự khẩn trương đó.
Mẫu Đan giơ ngón tay cái lên: "Rất thật, được hơn tớ." Chí ít cô nhất thời bán hội là khẳng định không khóc được.
"Ăn cơm ăn cơm." Trước mắt Trần Sâm vẫn tương đối hài lòng với tiến độ hiện tại: "Vất vả mọi người, cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một giờ, chúng ta lại bắt đầu."
Cùng nhau trở lại phòng nghỉ, Mẫu Đan với Đông Tiểu Tây còn chưa ngồi xuống, Ngô Thanh đang bày cơm liền lên tiếng: "Đan Đan tỷ, trên mạng lại nổi gió, có mấy đại V không biết phát bệnh gì, vậy mà phân tích động cơ lần này Phong BOSS tăng số nhân viên công tác?"
"Thú vị." Đông Tiểu Tây rửa tay, dùng giấy thấm dầu nhấn nhấn hai bên mũi: "Theo lý việc này mặc dù từng lên hotsearch, nhưng cũng đã qua mấy ngày, nhiệt độ sớm nên lùi, tại sao lại có người nhấc lên, còn có mấy đại V?"
"Tớ xác định cậu là biết rõ còn cố hỏi." Mẫu Đan cầm một chiếc khăn vuông lau mặt: "Xem ra Phong lão bản gia tăng bảo an đúng là làm không vừa mắt mấy người, đương nhiên cũng có thể là cản trở đường phát tài của người khác, có điều những này cũng không phải mấu chốt." Quay người nhìn về phía Ngô Thanh, "Bọn họ nói thế nào?"
Ngô Thanh nhếch miệng: "Giống như phân tích thời sự ý, nói một đống, cuối cùng chỉ thẳng Phong BOSS không tín nhiệm Bách Vịnh Tuấn."
"Mấu chốt đây rồi." Mẫu Đan xì khẽ cười một tiếng: "Một mặt ly gián Phong lão bản và Bách tổng, một mặt khác còn có thể lợi dụng dư luận bức bách Phong lão bản giảm bớt bảo an." Còn có một chút giấu ở tầng sâu, "Trên mạng có người nhắc đến mẹ đẻ của Phong lão bản không?"
"Tạm thời còn không có." Ngô Thanh hừ lạnh châm chọc nói: "Nhưng mà cũng sắp, hôm nay liền đã có một số dân mạng nghị luận về tính hợp lý của chuyện Phong BOSS được chia sản nghiệp Bách thị, chiêu đánh hội đồng này thật sự là tâm tư Tư Mã Chiêu ai nhìn cũng thấy."
Đông Tiểu Tây nâng chén trà, ngồi vào trên ghế xoay: "Đối phương tựa hồ rất hiểu cách khống chế dư luận." Tiến hành theo chất lượng, từng chút từng chút dẫn dắt, cũng không cấp thiết, "Cao thủ."
"Cũng chưa chắc." Mẫu Đan uống hai ngụm nước ấm: "Cậu biết không? Trên đời có một loại người, cả người nhơ nhuốc mà còn cảm thấy bản thân ưu tú, mà loại người này hận nhất chính là người khác xé rách tấm màn che của bọn họ, sợ nhất chính là đối mặt với con người chân chính của mình."
Cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Giang Họa, đối phương cũng bắt đầu dẫn đạo dư luận tranh luận tính hợp lý của việc Phong lão bản kế thừa di sản mẹ đẻ để lại, vậy liền không cần che che lấp lấp, công khai từ đầu đến cuối câu chuyện đi, để xem quần chúng nhân dân nói thế nào.
Mà thân ở Peru Phong Hán ngay tại nghe điện thoại từ Bách Vịnh Tuấn, Yến Thanh cầm iPad ngồi đối diện anh trên ghế salon lướt xem bình luận trên mạng, đôi mày rậm lúc nhíu lúc buông, thần sắc rõ ràng không vui.
"Được, em biết rồi." Phong Hán hai mắt nhìn chằm chằm tay trái còn quấn băng gạc: "Yến Thanh sẽ xử lý, anh yên tâm đi, em bên này không có chuyện gì... Tốt... Chính anh cũng chú ý một chút... Vậy thôi nhé, tháng thủ đô gặp."
"Bách Vịnh Tuấn nói cái gì?" Yến Thanh thấy anh cúp điện thoại, liền không kịp chờ đợi hỏi: "Buổi họp báo vào tháng Bảy có biến động sao?"
Phong Hán lắc đầu: "Không, nhưng có người muốn để nó có biến, ý anh ấy là trong buổi họp báo không đàm phán phân chia tài sản, nhưng chờ tớ trở về kinh đô liền lập tức ký tên, tiến hành phân chia tài sản."
"Ngầm thao tác?" Yến Thanh đối này coi như tương đối hài lòng: "Nhưng chia cắt % tài sản, động tĩnh khẳng định không nhỏ, Bách Vịnh Tuấn giấu được sao?" Mặc dù năng lực của Bách Quốc Khánh bình thường, nhưng ông ta dù sao cũng là một trong những người sáng lập Bách thị, lại làm việc ở Bách thị hơn nửa đời người, quân cờ ẩn giấu cũng sẽ không thiếu.
"Tớ cũng không rõ lắm." Phong Hán đặt điện thoại lên bàn, dựa vào ghế: "Có điều Bách Vịnh Tuấn đã lựa chọn tiến hành phân chia tài sản vào thời điểm này, hẳn là đã làm tốt vạn toàn chuẩn bị, tớ cũng không có giục anh ấy."
Yến Thanh gật đầu: "Nên vậy." Đem iPad trong tay về phía đối diện, "Cậu xem một chút, hoa lửa xuất hiện, rất có liệu nguyên chi thế, tớ đã liên hệ đoàn đội khống bình, chuẩn bị thả một số thông tin ra."
"Cũng là bình thường." Phong Hán đảo qua những tranh luận kịch liệt, cười nhạt một tiếng: "Gần tỷ nhân dân tệ, nếu là kích không dậy nổi bọt nước mới không bình thường."
Vung tiền làm việc đó là thật sự nhanh chóng, không đợi Mẫu Đan nghỉ trưa kết thúc, trên mạng một vị chủ blog tên là "Hoa tiên tử" có gần ba trăm vạn FANS liền đại bạo Bách thị phát tích sử, liền tên nhà máy trước kia khi Bách Quốc Khánh còn chưa đến đất cảng đều viết rõ ràng, tách rời tư tình của Bách Quốc Khánh cùng Hồng gia Hồng Thanh Mặc ra.
Cuối cùng chất vấn, tiền vốn ban đầu của Bách gia là do chị em Phó Vịnh Mai cùng Phó Vĩnh Mẫn lấy ra, làm người con duy nhất của Phó Vĩnh Mẫn, dựa vào cái gì Phong Hán không thể kế thừa di sản của bà? Vậy số tiền này ai có quyền lợi kế thừa, tình nhân của đại Bách tổng Hồng Thanh Mặc cùng đứa con trai bà ta sinh ra sao? Ha ha...
"Nice." Mẫu Đan thật muốn like cho vị chủ blog này, nhưng bây giờ cô không nên thò đầu ra, ngược lại Ngô Thanh là không có chút nào cố kỵ, lập tức like rồi nhảy vào bình luận.
Mẫu Đan vốn tưởng rằng những thứ này một khi bị bóc ra, những tranh luận trên mạng cũng hẳn là có chỗ thu liễm, không ngờ lại giống như chọc tổ ong vò vẽ, một đám giống như người biết rõ nội tình nhảy vào công kích chủ blog kia, thậm chí còn uy hiếp chủ blog không xóa Weibo sẽ "diệt khẩu", chủ blog yên lặng nửa ngày cuối cùng cũng ra đòn đáp trả đám người này, lần nữa đổi mới động thái.
"Có lẽ những thứ bị tôi vạch trần đã khiến ai đó chướng mắt, nhưng sự thật chính là sự thật, có bản lĩnh có thể trực tiếp kiện tôi, nhưng tôi cũng đã nói trước, không biết rõ tình hình dân mạng trước khi làm việc phạm pháp, còn xin thận trọng, nếu không tôi cũng sẽ không khách khí, mấy thứ này là của thành viên trong gia đình tôi." Hình minh hoạ sáu tấm, tất cả đều là bằng luật sư.
Điền Nhất Kiến Thành: 【 Vcl, tiểu tỷ tỷ anh vũ, đây là tự chuẩn bị đoàn luật sư, mê mắt ING. 】
Không rời đầu Tào mỗ: 【 Đến nha đến nha, đám lưỡi đồng răng sắt vừa nãy trốn đi đâu hết rồi, sao chuyển hết sang làm rùa thế? Các người không phải muốn "thủ tiêu" người ta sao, người ta ngồi đợi các người phạm pháp, lập công trạng đây. 】
Công thần nghi lương: 【 Há há há, đây là muội tử thứ hai năm nay tôi nhìn trúng, thứ nhất chính là Đan mỹ nhân, chỉ là gần nhất cô ấy hình như quá bận rộn không rảnh lên Weibo, tôi tịch mịch lâu lắm rồi. 】
Hoa tiên tử: 【 Cả nhà chỉ mình tôi không có tiền đồ nhất, chưa thi tư pháp đã về nhà kế thừa tổ nghiệp, (âm trầm cười) trông coi mộ địa bán hoa. 】
Hán mê nhóm lực lượng cường đại, rất nhanh bài đăng này đã bi đẩy lên hotsearch, có điều mới được chưa đầy phút đã bị gỡ xuống, "Hoa tiên tử" chủ blog cái thứ nhất nhảy ra chất vấn: "Ai rút lui hotsearch của tui vậy?"
Xế chiều hôm đó, trang web tập đoàn Bách thị đổi mới động thái: 【 Một câu chuyện ngắn về "SISTER", 】
Đầu này động thái tường tận giảng giải quá khứ và hướng đi của hai chị em Phó Vịnh Mai cùng Phó Vĩnh Mẫn, có điều khiến ngoại giới cảm thấy kỳ quái là, trong câu chuyện, nội dung về Bách Quốc Khánh chỉ là sơ lược, trên mạng lập tức không còn gì tranh luận.
"Cô nhất định phải cược với tôi sao?" Đông Tiểu Tây vai Đổng Tiểu Lộ, hai tay chống hai bên bàn mạt chược, mắt không chớp nhìn chằm chằm thần sắc trên mặt Mẫu Đan, cô cảm giác Hoa Mẫu Đan lại đang chơi ám chiêu.
Hoa Mẫu Đan nhìn Đổng Tiểu Lộ khóc đến nỗi nhoè cả lớp trang điểm, thiện ý nhắc nhở: "Cô có muốn soi gương chút không?" Thấy Đổng Tiểu Lộ bị tức đến nỗi thở không nổi, hai mắt trợn ngược, cô lập tức lại bổ sung, "Thật, tôi cảm thấy cô thật sự cần soi gương."
"Ngậm miệng!" Đổng Tiểu Lộ đưa tay vuốt mũi, sau một chưởng đánh vào trên bàn mạt chược: "Tôi muốn cược mạng với cô."
Son môi cũng nhoè ra, Hoa Mẫu Đan nhìn Đổng Tiểu Lộ trang dung đáng sợ, yên lặng lấy ra một chiếc gương nhỏ từ túi đựng tiền bên eo, chiếu qua mình một cái, xác định mình vẫn xinh đẹp như cũ, mới yên tâm cất gương lại vào trong túi: "Chúng ta là hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, vừa gặp lại không cần cược to như thế."
"Hôm nay cô không chết thì là tôi vong." Đổng Tiểu Lộ đã phát điên: "Tôi liền cược..."
"Liền cược anh trai đi." Hoa Mẫu Đan nhẹ nhàng đặt hai tay lên bàn, hoàn toàn mất hết dáng vẻ du côn trước đó: "Cô có một ông anh họ, tôi có một anh ruột..."
Đổng Tiểu Lộ nhảy lên cao ba thước, lớn tiếng quát lớn: "Có mà nằm mơ."
"Cuộc mua bán này sẽ không thua thiệt." hoa Mẫu Đan rất bình tĩnh: "Mặc dù anh ruột tôi dáng dấp không tốt bằng biểu ca Thành Sâm của cô, nhưng thuật đánh bài của ổng lại tương xứng với tôi, nếu tôi thua, vậy sau này cô liền rốt cuộc không cần treo biển ở cửa ra vào nữa, cũng có thể mỗi ngày đến chỗ tôi ngồi một chút."
Không có Hoa Bất Tận, Hoa Mẫu Đan liền không còn cách phân thân, mà phòng bài bạc Vân Khách Lai của cô có Hoa Bất Tận, cái kia cô chẳng phải tự do rồi sao?
Hoa Mẫu Đan lại đến chỗ mình phá quán, cô còn có thể để hai anh em Hoa Bất Tận Hoa Mẫu Đan này tự giết lẫn nhau. Mà lại ngày sau có thời gian, cô còn có thể đi Trung Đông du lịch mười ngày, xem sư tử.
"Thế nào?" Hoa Mẫu Đan liền biết Đổng Tiểu Lộ chuẩn bị mắc câu, mừng thầm trong lòng, đợi lát nữa trước tiên thắng được Thành Sâm đã, sau đó cô lại cố gắng một chút chuyển ông anh trai độc thân kia của mình đi, quả thực liền là vẹn toàn đôi bên, dừng dừng... Không thể lộ bài.
Đổng Tiểu Lộ chần chờ một chút, cắn răng một cái, đại lực vỗ xuống bàn: "Cô chờ một chút." Hoa Bất Tận là anh ruột của Hoa Mẫu Đan, Thành Sâm cũng không phải anh ruột mình: "Tôi đi chu toàn một chút."
"Pass!" Trần Sâm vừa dứt lời, liền để Hồ đạo liên hệ Phong Hán, sau quay đầu nói với Đông Tiểu Tây: "Cô ấp ủ cảm xúc cho tốt, cảnh sau không thể NG quá nhiều lần, nếu không phải sẽ làm phiền Phong Hán nghỉ ngơi, chúng ta thật vất vả lắm mới mời được cậu ta, cần phải để cho cậu ta ấn tượng tốt về sự chuyên nghiệp."
Đông Tiểu Tây ngậm miệng không dám lên tiếng đáp lời.
Nghe nói cần liên lạc với Phong Hán, Mẫu Đan lập tức xích lại gần, bởi vì chênh lệch múi giờ, đã hai ngày cô không thấy được Phong lão bản.
Đông Tiểu Tây chạy đến góc hẻo lánh chút nữa lấy cảnh, ấp ủ cảm xúc, trong miệng lẩm bẩm lời kịch, hai tay nắm chặt cùng một chỗ.
"Alo." Giọng Phong Hán từ trong điện thoại truyền ra, màn hình là một mảnh đen kịt, bất quá rất nhanh đã sáng lên, Mẫu Đan đưa đầu hướng về phía trước: "Lão bản, anh đang nghỉ ngơi à?"
"Còn chưa ngủ." Phong Hán nhìn thấy bảo bối mình đang nhớ, thanh âm ấm áp: "Bên kia quay chụp còn thuận lợi sao, khổ cực hay không?"
Mẫu Đan thấy người, mũi chua chua: "Em bên này rất tốt, anh có phải lại gầy rồi không, mặt mày hốc hác chưa kìa?" Người cũng có vẻ hơi tang thương, mặc dù tuấn mỹ không giảm, nhưng cô liền là đau lòng, "Anh chừng nào thì trở về?"
"Ngày kia sẽ trở về một chuyến." Phong Hán cách màn hình, ngón tay lướt qua môi của cô: "Còn ngày liền có thể gặp được em."
"Ừ." Mẫu Đan nghĩ ngày còn lâu thật nha: "Hồ đạo tìm anh có việc, chúng ta trò chuyện sau nhé." Quay Thầy Giáo Quán Trà Nam, Phong lão bản cầm cát-sê triệu, tính toán tổng tư sản của mình bây giờ, muốn quanh năm nhận thầu Phong lão bản, cô còn phải càng thêm cố gắng mới được, "Gần nhất giống như cũng không có cái gì thu nhập thêm có thể kiếm."
"Tốt."
Lúc này nhân viên tổ đạo cụ đưa tới một tấm ảnh toàn thân: "Đan Đan tỷ, chị cầm lấy cái này, một hồi liền muốn dùng."
"Cám ơn." Mẫu Đan tiếp nhận ảnh chụp, ngửa đầu qua xem xét, mặt tròn nhỏ phúng phính, mắt to tròn, đỉnh đầu búi hai chỏm tròn tròn, yếm cá chép đỏ, cái này... Dùng tấm hình này ra mắt thật được không?
Đông Tiểu Tây từ nơi hẻo lánh lao đến: "Nhanh cho tớ xem một chút, trước hết để tớ cười cho đủ đã, gắng để lát nữa cười không nổi."
"Cho cậu." Mẫu Đan đưa ảnh chụp qua: "Ảnh chụp năm tớ ba tuổi, chẳng những dùng chính là camera xịn, người cũng tự nhiên đến không thể lại tự nhiên."
Cùng Phong Hán bên kia câu thông sau, hết thảy đều chuẩn bị xong, Trần Sâm đợi Đông Tiểu Tây tiến vào cảm xúc mới đặt ghi chép trường quay xuống, nhẹ giọng nói "Bắt đầu."
Đinh linh linh... Đinh linh linh...
"Mày làm sao... A!" Nam tử trong màn hình bị "mặt quỷ" làm giật mình kêu lên, tay trái cầm điện thoại tay phải mò loạn ở bên cạnh, rốt cục sờ được một bộ kính mắt đeo lên: "Mày hơn nửa đêm giả trang quỷ làm gì thế?"
Đổng Tiểu Lộ cứng nhắc cười, lộ ra bộ răng trắng dính điểm điểm son môi, ỏn à ỏn ẻn nói: "Biểu ca, anh chừng nào thì lá gan trở nên nhỏ như vậy..." Không đợi nam tử lên tiếng, lập tức nói tiếp, "Trách không được cô cô cứ sợ anh cô độc sống quãng đời còn lại, thường xuyên..."
"Có lời gì liền mau nói, quái dọa người." Phong Hán diễn Thành Sâm rõ ràng là không thích biểu muội nhà mình: "Chỗ anh đang là giờ đêm, đừng có vòng vo, sáng mai anh còn phải tiếp tục huấn luyện."
Đổng Tiểu Lộ khuôn mặt tươi cười vừa thu lại: "Được rồi, cô cô để em lưu ý đối tượng cho anh, trong tay em vừa vặn có hàng, anh xem một chút..."
"Không cần." Thành Sâm nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối: "Bạn của mày khẳng định là mê bài bạc giống mày, anh mày không chê sống lâu..." Nói liền muốn tắt điện thoại, Đổng Tiểu Lộ lập tức quát: "Mẫu Đan, Mẫu trong hoa mẫu đan, Đan trong hoa mẫu đan luôn, năm nay tuổi, thân cao ... tinh thông sáu loại ngôn ngữ, cũng không cá cược, trước nhìn xem ảnh chụp."
Mẫu Đan nghe vậy vội mò vào túi tìm ảnh, mở ra đưa tới, câu đầu nhìn nam nhân trong màn hình, hai mắt sáng lên, qua hôm nay đây sẽ chính thức là người của cô.
Đổng Tiểu Lộ dựng ảnh lên, đặt trước ống kính: "Thế nào?" Bé mập trước mắt là ai, sao trông quen mắt thế nhỉ?
"Mày cầm ngược rồi." Nam tử hai mắt đảo qua, bản thân khinh bỉ nói: "Anh mày vì cái gì khuya khoắt lại đi lải nhải cùng nữ quỷ, chẳng lẽ là muốn nghe chuyện ma?"
"A." Đổng Tiểu Lộ cũng không kịp nghĩ cái khác, lập tức lật ảnh qua: "Thế nào? Mắt to tròn thiên chân vô tà, miệng nhỏ phấn phấn nộn, nhìn này một thân tiểu thịt mỡ, thân thể khẳng định khỏe mạnh." Cũng không cho Thành Sâm cơ hội nói chuyện, cô liền chốt, "Tốt, liền cái này."
"Đáng yêu là rất đáng yêu, nhưng mấu chốt là cô ta thật sự không đánh bài sao?"
"Không đánh bài, tuyệt đối không đánh bài."
Mặt trời lặn đằng tây, Hoa Mẫu Đan hài lòng cầm một tờ hiệp ước bước ra khỏi Vân Khách Lai, mà tên đàn ông dáng hơi lùn nào đó thì bị trói vòng khiêng vào Vân Khách Lai, từ hôm nay trở đi, Hoa Bất Tận chính là của Đổng Tiểu Lộ.