… Mình đã bị gì rồi!
Tạ Phi ngã xuống đất đau đến đòi mạng, cảm thấy cái lạnh khắp toàn thân giống như là tản đi mấy phần, muốn lên tiếng nhưng cổ họng khô khốc giọng nói cũng trở nên khàn khàn, muốn nói một câu cũng không được, tức đến sắp rơi nước mắt, rồi cảm thấy đột nhiên được người bế lên, sau đó cẩn thận đặt lên giường, lại đè góc chăn, sờ sờ đầu cậu rồi người kia mới rời khỏi.
Cậu cảm thấy rất oan ức chảy xuống hai hàng nước mắt sau có đôi mắt mông lung rồi nhìn thấy một bóng người.
Một vị vóc người cường tráng, thân hình tam giác, cơ lưng, cơ vai săn chắc, đứng ở trước giường mình, quay lưng lục tìm quần áo dưới đất chuẩn bị mặc vào.
Quá kích thích rồi. Tạ Phi mắt mờ chân chậm không thấy rõ phong cảnh nam sắc ở trước mặt, muốn lấy tay từ trong chăn ra mà dụi đôi mắt, kết quả chăn bao cậu rất chặt làm cậu như cương thi nằm ở trên ghế mọi động tác không làm được gì.
Cũng rất tức giận nha.
Cố Khải mặc quần áo tử tế quay đầu lại nhìn thấy Tạ Phi bị chảy máu mũi không hề động đậy trừng hai mắt nhìn mình chằm chằm.
“!!!” Theo bản năng muốn làm động tác che ngực như một cô thiếu nữ làm cho Cố Khải cảm thấy có chỗ không đúng.
Thế nhưng Tạ Phi nhìn thấy người này quay đầu lại thì càng làm mình thêm tức.
Tại sao lại là Cố Khải! Cố Khải người này sao lại đáng ghét như vậy! Sao anh lại đến nhà mình.
Đúng rồi, mình còn chảy máu mũi! Người này thực sự là quá đáng ghét, tại sao vừa thấy anh lại chảy máu mũi!
Anh thanh thanh cổ họng, đang chuẩn bị mở miệng, thì chuông cửa lại “Leng keng leng keng” vang lên.
Cố Khải liếc mắt nhìn Tạ Phi còn tiếp tục chảy máu mũi, đầu tiên là nhanh chóng tìm một đống giấy ăn nhét vào lỗ mũi Tạ Phi, lôi cậu từ trong chăn ra, bắt cậu ngữa đầu dựng thẳng lên dựa vào đầu giường, đem góc chăn áp kín, hôn Tạ Phi một cái trên mặt, cười híp mắt đi mở cửa.
Tạ Phi bị hôn một cái ngồi ngốc lăng ở trên giường, trong lỗ mũi cậu còn nhét giấy, mặt vẫn đỏ bừng bừng một mảnh, nhìn ngơ ngác đáng yêu vô cùng. Cố Khải quả thực không muốn rời cậu dù một giây đồng hồ nhưng cửa bị gõ cạch cạch cạch đến động trời, anh chỉ sợ lát nữa hàng xóm sẽ tới mắng người.
Ba chân bốn cẳng chạy tới cửa, anh mở cửa, cố ý cúi đầu thật thấp sợ người giao thức ăn nhận ra mình là ai, kết quả là bị người ngoài cửa dễ dàng đẩy cửa ra, rất tự nhiên nhìn anh: “Tạ Phi có bị gì không?” Thuận tiện đem hộp cháo mang theo đưa cho anh. Anna tự nhiên nói: “Sững sờ làm gì, tôi đổi giày anh cầm giúp một chút đi.” Nhìn Cố Khải mặt dại ra nhìn mình đưa tay về phía anh, Anna không vừa ý, cái kẻ ngu si này có thể hay chăm sóc tốt cho Tạ Phi được không?
Cô giao chìa khóa cho Cố Khải, sau đó ngồi ở nhà đứng ngồi không yên, gọi điện tới cho Tạ Phi vẫn không có ai bắt máy, lương tâm( lương tháng) điều khiển cô nhất định phải đi xem coi chuyện gì xảy ra.
Cô thật sự sợ Tạ Phi bị sốt đến hồ đồ mà khoan khoái nói chia tay với Cố Khải.
Tuyệt đối không thể để cho hai người đó chia tay!
Anna vừa vào cửa nhìn thấy cả phòng quần áo tán loạn, cô cũng nhớ quần áo Cố Khải đang mặc không phải quần áo của anh đang mặc khi nãy, vẻ mặt của cô vô cùng vi diệu..không phải chứ, bị sốt cũng có thể làm một pháo sao?
May mà trong không khí mùi vị vẫn hết sức chính trực, cũng không có mùi vị dâm mỹ khiến người dễ dàng hiểu lầm, nhưng buồng tắm tràn ngập mông lung hơi nước lại làm cho mí mắt cô rạo rực.
Tiến triển như thế này vẫn làm người ta thoả mãn.
Sau đó cô nhìn thấy Tạ Phi như một kẻ ngốc dựa vào đầu giường, bị giấy nhét vào lỗ mũi giống như con heo, đối phương nhìn thấy cô trong phút chốc vẻ mặt giống như quần chúng nhìn thấy hồng quân cách mạng.
“An… na!” Cổ họng quá khô khốc vừa mở miệng Tạ Phi cảm thấy như bị gai đâm giọng khàn khàn làm Anna sợ đến lập tức đưa ly nước cho tiểu thiếu gia uống, sau đó ở trước mặt Cố Khải nhận lấy chén cháo anh đưa tới rất tri kỷ mà đóng cửa một cái, cùng Tạ Phi tâm sự.
Cố Khải: Hello???
Cố Khải rất phiền muộn, Tạ Phi cùng một người phụ nữ khác ở trong phòng nói chuyện rất vui vẻ, một mình anh cô quạnh như tuyết ngồi xổm ở trong phòng khách. Anh đem nhà bếp thu dọn sạch sẽ, rồi đi chà rửa buồng tắm sạch sành sanh, đem rác rưởi tích lũy nhiều ngày trong nhà của Tạ Phi tất cả đều thu thập sạch sẽ ném vào trong túi rác quấn chặt, đội mũ đi ra cửa ném vào tầng để rác.
Một vài người hàng xóm nhìn thấy anh ở sau lưng nói lén mà cũng không sợ Cố Khải nghe thấy: “Người này có bị bệnh không? Ở đây mà còn đội mũ.”
Cố Khải:…
Đem toàn bộ căn nhà ngoại trừ phòng ngủ đang đóng chặt thu dọn sạch sẽ thậm chí ngay cả giá để đĩa video của Tạ Phi cũng lau qua một lần, anh thấy đĩa phim điện ảnh của mình sắp xếp gọn gàng không có một chút xíu bụi! Điều này chứng tỏ cái gì? Tạ Phi nhất định thường ở nhà xem phim do mình đóng! Tâm tình Cố Khải trở nên tốt vô cùng.
Thế nhưng lập tức anh nghe thấy tiếng cười phát ra trong phòng của Tạ Phi khi cậu và Anna nói chuyện lại làm cho anh vô cùng mất hứng.
Tạ Phi còn đang bệnh, không thể nói chuyện nhiều em ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt im lặng nằm.. đương nhiên là phải nằm ở bên cạnh mình, có thể để mình hôn thêm mấy lần thì sẽ tốt hơn, Anna thật sự là cô gái đáng ghét.
Thế nhưng anh lại không dám đi quấy rối bọn họ.
Cho nên anh ngồi xổm ở cửa đem lỗ tai kề sát ở trên tường nghe lén xem hai người kia đang nói cái gì.
Đương nhiên anh không nghe thấy gì hết.
Bởi vì Tạ Phi đã sớm đoán được anh đang nghe lén.
Anna đứng ở sau cửa nghe được tiếng bước chân của Cố Khải đi về phía nơi này, điên cuồng ra dấu cho Tạ Phi thiếu chút nữa cười đến nghẹt thở.
Cố Khải rốt cục không nhịn được lễ phép gõ gõ cửa, nhìn vào bên trong phòng biểu đạt ý nguyện của chính mình.
Anna cười híp mắt nhìn Tạ Phi vung vung tay, lấy ngón tay chỉ điện thoại di động, ý là dùng tin nhắn liên hệ. Cô mở cửa đem chén cháo Tạ Phi ăn xong để vào tay Cố Khải, vênh vang đắc ý đi ra ngoài, cuối cùng cách một phòng khách chỗ Tạ Phi không nhìn thấy xa xa mà nói với cậu: “Phi Phi.. tiểu bảo bối tạm biệt!”
Làm cho Cố Khải tức gần chết.
Phi Phi là tên cô có thể gọi sao? Tiểu bảo bối cũng là cô có thể gọi sao? A? Những lời nói này cô có thể nói ra sao?
Anh rất là tức giận nhưng vì muốn chăm sóc Tạ Phi nên không thể nói ra chỉ có thể nhịn.
Ăn cháo và cùng bạn tốt tâm sự xong, nhìn Tạ Phi không còn dáng vẻ bệnh hoạn nữa, nhưng nhìn thấy Cố Khải còn muốn nói gì với mình, cậu cầm lấy điện thoại di động ngón tay “Cộc cộc đát” chọc chọc trên màn ảnh, làm bộ không thấy Cố Khải đi tới muốn nói chuyện với mình.
Tạ Phi trong lòng cũng hoảng loạn, có thể vì quá yêu thích Cố Khải, bắt đầu từ năm cấp hai lần đầu tiên tình dục phun trào là đến từ người này, sau đó lớn lên đã hiểu chút chuyện một buổi tối nằm mộng thấy cùng Cố Khải một thiếu niên vừa đẹp trai lại ngây ngô lăn qua lộn lại, sau khi tỉnh lại cậu nắm quần lót ẩm ướt dính nị của mình, một mình ngồi ở trong phòng tắm nữa ngày không có khí lực đứng dậy.
Một mình ở nước ngoài cậu luôn nhớ tới Cố Khải, anh giống như là mặt trời nhỏ luôn ở bên cạnh mình, lại như một giấc mộng xa không thể với tới. Cậu học hành rất nghiêm túc, mỗi ngày kiên trì đi tập gym tập thể hình, buộc mình phải ăn kiêng, từ một cậu bé mập ú nhờ giảm cân trở thành dáng vẻ hiện tại.
Mẹ Tạ cả một học kỳ không gặp cậu, nhìn thấy con trai mình gầy thành như vậy đau lòng muốn chảy nước mắt, cậu cũng cười híp mắt nhìn mẹ nói: “Mẹ có như vậy người khác mới yêu thích con.”
Lúc nói lời này trong lòng cậu lo sợ, không phải là cậu không gặp những cô gái theo đuổi Cố Khải.
Hoa khôi của trường học trên bọn cậu một lớp rất ưu ái vị học đệ này, kiên trì vào mỗi tiết thể dục ở trên sân xem Cố Khải chơi bóng, sau khi nghĩ giải lao cô sẽ đưa cho anh một chai nước ướp lạnh, gương mặt với đôi mắt đào hoa nói với anh: “Cố Khải bạn thật là giỏi nha!” Được Cố Khải ôm lấy môi nở nụ cười, cô cười mặt càng thêm hồng.
Tạ Phi đứng ở bên cạnh thấy Cố Khải ôm cô gái đó, đầy người mồ hôi vào thời khắc ấy lại trở nên lạnh lẽo.
Đúng nha anh ấy được rất nhiều cô gái xinh đẹp yêu thích, làm sao lại yêu thích mình.
Hoa khôi trường chờ ở anh mỗi khi học tan học hỏi một cách uyển chuyển: “Cố Khải, mình có thể cùng bạn làm một cặp đôi hay không?” Nam sinh dắt xe đạp mặc áo sơ mi trắng, cổ áo lỏng lỏng lẻo lẻo thắt ca-ra-vat, trên mặt đều là thần thái của một thiếu niên thích tự do, cũng hiểu được cách uyển chuyển mà từ chối.
“Nhưng mà tôi chưa nghĩ tới chuyện đó vào lúc này.”
Tâm của thiếu niên như dò kim đáy biển, khi yêu mới biết được tìm hiểu thiếu niên tâm như tìm kim ở dưới biển thái bình dương, khiến người khác đoán cũng đoán không ra.
Cố Khải không biết tại sao Tạ Long Long không để mắt đến mình, mỗi ngày ôm sách của cậu ở nơi đó làm bài tập, mình tan học đi tìm cậu nói chuyện hoặc là hỏi có đi chơi bóng rổ không cũng bị cậu lễ phép từ chối.
Đã lên lớp , bài tập bắt đầu nhiều lên, bài tập ôn thi được phát ra ào ào ào, chỉ cần ra khỏi phòng ôn tập đi ra căn tin mua bánh mì về ăn thì chỗ ngồi cũng có thể bị các bạn học khác chiếm chỗ.
Cố Khải chỉ cảm thấy Tạ Long Long học tập đến tẩu hỏa nhập ma, mỗi ngày lúc nào cũng ôm bài tập sách vở ngồi học, điểm kiểm tra lúc nào cũng dẫn đầu bỏ qua người thứ hai đến mười mấy điểm, giáo viên chủ nhiệm nhìn cậu bằng ánh mắt càng ngày càng hiền lành, nhưng lại nhìn Cố Khải bằng ánh mắt chỉ tiếc mài sắt không thành kim, lấy Tạ Long Long làm tấm gương bảo anh phải học tập cậu, không thể từ sáng đến tối chỉ biết chơi, làm Cố Khải thấy phiền muốn chết.
Nhưng bạn tốt Tạ Long Long đã lâu không để ý tới mình!
Anh cảm thấy cậu gầy đi thật nhiều, ngũ quan vốn thanh tú đã mất một tầng mỡ dày che chắn, ngược lại làm hiện rõ một cậu nhóc mi thanh mục tú rất là đẹp trai.
Cố Khải vô cùng đau lòng.
Bạn tốt của tôi! Tạ Long Long! Vì học tập cuồng si nên khuôn mặt cũng trở nên nhỏ bé gầy gò! Không biết còn tưởng rằng là vì thất tình mới ra nông nỗi này đây… Quá đau lòng rồi!
Vô cùng đau lòng nên Cố Khải kiên trì không ngừng quấy rầy Tạ Long Long, thừa dịp tan học đi đến căn tin từ trong biển người mênh mông giành được một ổ bánh mì, như hiến vật quý đi lên lầu nhét vào tay Tạ Long Long, buộc cậu ăn cho bằng được mới hết sức hài lòng đi ra. Sau đó bị giáo viên chủ nhiệm thấy được tưởng anh quấy rầy những bạn học khác học tập lại mắng anh máu chó đầy đầu, vô cùng oan ức.
Cho nên anh không thể nhìn thấy lúc Tạ Long Long gặm bánh mì lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bạn học nữ ngồi bên cạnh cậu nói: Long Long cậu có điên không, sao nhìn bài tập lại cười vui vẻ như vậy?