[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

chương 11: 11: túy hoa lâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

️????????️

Tạ Doãn không nghĩ tới Trương Tiểu Phàm nói muốn gặp cha nương là chỉ đốt tiền giấy cho hai vị.

Trương Tiểu Phàm mua chút nguyên bảo, dùng tiền mà y vẫn luôn cất giấu.

Sau khi đến Bách Lý gia, y không có chỗ tiêu tiền nhưng y vẫn luôn mang theo một ít tiền trên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

(Nguyên bảo 元宝: đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa.)

Hiển nhiên không thể chạy về thôn Thảo Miếu đốt tiền giấy cho cha nương rồi, Trương Tiểu Phàm lộn vòng chạy đến ngoại ô, tìm nơi đất trống không người bắt đầu quẹt diêm.

Sau khi Tạ Doãn giúp y châm lửa xong liền tránh đi, sợ hắn ở bên cạnh sẽ khiến Trương Tiểu Phàm ngại mở miệng.

Trương Tiểu Phàm ngồi xổm ở đó, nhỏ giọng nói gì đó.

Tạ Doãn nghe được một ít, đại khái là đang báo cáo tình hình y ở Bách Lý gia, lại cảm thấy bộ dáng nghe lén này của mình không quá quân tử nên cách xa một chút, cho đến khi không nghe được nữa mới dừng bước.

Đợi ánh lửa ở đó cháy hừng hực, nhỏ dần rồi tắt, Tạ Doãn mới trở về giúp dọn dẹp hiện trường.

Đôi mắt của Trương Tiểu Phàm sáng lên, không biết có phải đã khóc hay không, biểu cảm dại ra, còn chưa phục hồi tinh thần lại.

"Tiểu Phàm, chúng ta đi nhé?" Tạ Doãn khẽ hỏi y.

Trương Tiểu Phàm phản ứng lại, ấp úng mở miệng: "Thật sự muốn đi Túy Hoa Lâu sao? Ta hơi sợ......"

"Ngươi là Trung dung nhỉ?" Tạ Doãn đột nhiên hỏi y.

Người chưa phân hoá không khác gì Trung dung, Trương Tiểu Phàm cảm giác phỏng chừng sau này mình cũng là Trung dung, liền lên tiếng ừm.

"Vậy ngươi sợ cái gì? Ta mới sợ đó."

Trương Tiểu Phàm không rõ vì sao Tạ Doãn lại sợ, thấy Tạ Doãn vào hiệu thuốc mua thanh tâm đan uống, liền càng buồn bực.

Trương Tiểu Phàm bị Tạ Doãn gõ một phát: "Tri thức này của ngươi cũng quá cằn cỗi rồi, hôm nào ca bổ túc cho ngươi."

Về những kiến thức phân hoá này, quả thật Trương Tiểu Phàm không biết nhiều lắm, nguyên do là cha nương y còn chưa kịp dạy đã mất.

Các tiên sinh ở học đường cũng chỉ tóm lược về mấy cái này.

Trương Tiểu Phàm mơ màng hồ đồ bị lừa vào Túy Hoa Lâu, lúc được tiểu nhị đón vào liền thấp thỏm đến mức tay chân đều phát run.

Túy Hoa Lâu không quá giống thanh lâu theo như lời tiên sinh thuyết thư nói, không phải cảm thấy vui mắt, không phải ít người, mà là không chen chúc huyên náo giống như thanh lâu bình thường.

Vừa lên sương phòng lầu hai, mùi son phấn lững lờ trong không khí và tiếng trêu đùa ái muội trở nên hết sức rõ ràng, thậm chí còn có mấy gian quên đóng cửa, xa xa Trương Tiểu Phàm liền thấy một vị nữ tử duyên dáng lớn mật ngồi trên người một nam nhân, y sợ tới mức lập tức thu hồi tầm mắt, cúi đầu đi theo Tạ Doãn.

Đi đến trước sương phòng, đột nhiên Tạ Doãn dừng lại, Trương Tiểu Phàm hỏi hắn sao vậy.

Tạ Doãn cười cười nói không sao, dược hiệu của thanh tâm đan còn chưa phát huy hoàn toàn, đi vào ngửi được tin hương của Khôn trạch, hơi bị ảnh hưởng, nhưng mà bây giờ ổn rồi.

Bây giờ Trương Tiểu Phàm vẫn chưa ngửi được tin hương, nhưng Tạ Doãn không giống vậy, là một vị Càn nguyên nam tử đã phân hoá thành niên, khứu giác của hắn đặc biệt nhanh nhạy nên trước khi đến Túy Hoa Lâu mới đi mua thanh tâm đan uống, phòng ngừa bị tin hương của Khôn trạch ảnh hưởng.

Dù sao đi nữa cũng là kinh thành đệ nhất lâu, bản chất cũng là thanh lâu, nắm giữ tình ái, tin hương này khó có thể giấu, không có một vị khách làng chơi nào muốn giấu tin hương khi đến nơi này cả, kìm nén sẽ không tận hứng.

Nguyên nhân Tạ Doãn thường đến đây rất mâu thuẫn, vừa lưu luyến bụi hoa, cũng vừa muốn thanh tĩnh.

Các tiểu nhị ở Túy Hoa Lâu đều lanh lợi, cho chút bạc vụn liền có thể vớt được một tay tình báo về dân gian quan trường ở kinh thành, cũng có thể đóng cửa lại suốt đêm không ai quấy rầy, cho dù ngươi bất chợt muốn ăn Mãn Hán Toàn Tịch thì chỉ cần dùng tiền đúng chỗ, cái gì cũng đều có thể chuẩn bị giúp ngươi.

Tiểu nhị ân cần rót rượu cho hắn, rượu hoa quế, vào miệng hương thuần ngọt lành, là chiêu bài của Túy Hoa Lâu.

Trương Tiểu Phàm chưa từng uống rượu, không biết tửu lượng của mình như thế nào, sợ hãi thu tay, không dám nhận.

"Thích nam hài tử hay là nữ hài tử?" Tạ Doãn nhấp miệng hỏi y.

"Hả?" Trương Tiểu Phàm cố gắng suy nghĩ, y không thích ai cả, chỉ có một mình Bách Lý Hoằng Nghị thôi.

Cho nên là thích nam hài tử sao? Nhưng y lại không có loại tâm tư này với những nam hài tử khác.

Tạ Doãn vỗ trán: "Chậc, là ta hồ đồ.

Thích kiểu nam hài tử nào?"

Trương Tiểu Phàm vẫn không biết trả lời thế nào.

"Đã biết đã biết." Tạ Doãn hận rèn sắt không thành thép, quay đầu dặn tiểu nhị: "Tìm một người tài nghệ tốt, tướng mạo phải đẹp, cái loại băng sơn mỹ nhân đó, hiểu chưa? Liễu Y Nhất có rảnh không? Có thì nói hắn ta đến đánh đàn.

Cứ nói là ta tới."

Người đến rất nhanh, ngoại trừ Liễu Y Nhất kia, còn có một người tên Cố Phán.

Đúng là có phong vận thanh thanh lãnh lãnh kia của Bách Lý Hoằng Nghị, chẳng qua Trương Tiểu Phàm người này đã chết não, vừa so sánh liền vẫn cảm thấy Bách Lý Hoằng Nghị đẹp hơn, Tạ Doãn nói y đây là bị tình yêu che mắt.

Cố Phán lễ nghi chu đáo, chỉ nói chuyện trời đất với Trương Tiểu Phàm, giúp lột quả rót rượu, không vượt rào chút nào, Trương Tiểu Phàm cũng câu nệ, sau khi trò chuyện liền hoàn toàn xem Cố Phán như một cái thùng rác để tâm tình, thấm thoát đã uống rượu hoa quế hết ly này đến ly khác.

"Này này này, được rồi, đừng uống nữa." Tạ Doãn thấy hai má của Trương Tiểu Phàm đã hồng thấu mà vẫn cứ muốn uống, vội vàng đi qua vỗ rớt tay y, Trương Tiểu Phàm say rượu không ngoan giống như trước nữa, muốn phát cáu, Tạ Doãn không cho y uống thì y càng muốn uống.

Ban đầu Tạ Doãn cũng chỉ muốn mang y đến vui vẻ một chút, mình cũng tiện đường nghe tiểu khúc thả lỏng thả lỏng chút.

Lần này thì hay rồi, Trương Tiểu Phàm biến thành tửu quỷ thèm rượu, tiếp tục như vậy, đưa người trở về sẽ bị vấn tội một trận không tránh được.

Tạ Doãn vừa nghĩ đến liền tê cả da đầu, qua loa xong việc.

Vừa ra khỏi cửa, trước mặt đụng phải một vị nam tử áo tím, bị Trương Tiểu Phàm kéo cong lưng nên đầu tiên Tạ Doãn thấy được một vòng eo nhỏ bị đai lưng thắt chặt, nhìn lên trên mới thấy được khuôn mặt quá mức xinh đẹp kia.

Muốn chết, sao lại gặp phải ở đây?

"Sao hôm nay Vương gia có hứng như thế a?" Tạ Doãn kéo Trương Tiểu Phàm đứng thẳng, lòng bàn tay chột dạ không dám đặt lên trên nhưng lại sợ Trương Tiểu Phàm té ngã.

Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn chằm chằm tay nắm nhau của hai người, cười cười: "Thế nào? Túy Hoa Lâu này chỉ cho phép Tạ công tử đến, ta không thể đến sao?"

"Sao lại thế?" Tạ Doãn xua xua tay, không ngờ lòng bàn chân của Trương Tiểu Phàm mất lực, bản năng duỗi tay đi nắm cổ áo của Tạ Doãn để đứng vững.

"Xem ra Tạ công tử rất bận, không quấy rầy nữa." Bắc Đường Mặc Nhiễm nhếch mép một cái, tầm mắt vẫn dừng trên tay nắm lấy cổ áo của Trương Tiểu Phàm.

"Chờ đã!" Tạ Doãn thấy mỹ nhân rời đi, gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, muốn đi tới giải thích, Trương Tiểu Phàm lại không thuận theo, còn bị lảo đảo một cái bởi động tác của hắn.

Aiz, thật là nợ ngươi mà.

Tạ Doãn bất đắc dĩ lắc đầu.

Vẫn nên mang Trương Tiểu Phàm về trước đi, còn Bắc Đường Mặc Nhiễm bên kia, đêm nay trèo tường hao chút bản lĩnh vậy.

️????????️

Tiểu mỹ nhân của ku Doãn xuất hiện dồi ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio