[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

chương 32: 32: thời gian mang thai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian mang thai, tin hương của Trương Tiểu Phàm hỗn loạn vô cùng, đại phu kê mấy miếng dán an thần và thanh tâm đan, uống rồi vẫn không thấy có hiệu lực.

Y trở nên đặc biệt khát vọng tin hương của Bách Lý Hoằng Nghị, thường xuyên bám Bách Lý Hoằng Nghị không chịu buông, thời gian mang thai Trương Tiểu Phàm nặng dục, vừa thân mặt liền chảy nước.

Nhưng Bách Lý Hoằng Nghị sợ y bị thương, làm sao cũng không chịu đi vào, quấn quýt đến cuối cùng thường dùng ngón tay giúp y đỡ thèm.

Bách Lý Hoằng Nghị một khi nhận định cái gì liền sẽ chấp hành nghiêm khắc, hắn cho rằng thời gian mang thai, chuyện hành phòng có thể thương tổn hài tử, đại phu nói ba tháng đầu tốt nhất đừng làm, hắn liền thật sự không làm chút nào.

Lúc dục vọng bành trướng, cũng sẽ không kêu Trương Tiểu Phàm giúp hắn nữa, hoàn toàn không chừa cho mình đường lui.

Ngược lại không phải Bách Lý Hoằng Nghị chưa hầu hạ y thoải mái, mà chẳng qua là thân thể của Khôn trạch vốn rất dễ động tình, Càn nguyên còn ở bên cạnh, hắn lại chỉ sờ sờ, không gãi đúng chỗ ngứa, một hai lần còn được, thời gian dài liền cảm thấy khó chịu, vừa khó chịu liền tính khí lớn, cảm thấy nhìn đâu đâu cũng thấy phiền.

Có một lần y nằm trên đầu vai Bách Lý Hoằng Nghị được hắn dùng ngón tay xoa nắn, ngón tay vừa kéo ra y liền cảm thấy bên trong hư không đến hoảng, thút tha thút thít khóc lên, y ngửi tin hương của Bách Lý Hoằng Nghị, vừa khóc vừa ngang ngược vô lý chất vấn: Sao chàng không phải là bánh hoa quế chứ?

Bách Lý Hoằng Nghị bị y hỏi khó, hắn cũng không biết vì sao tin hương của hắn là trà phổ nhị mà không phải là bánh hoa quế.

Ngày hôm sau sai người tìm hương liệu cả thành, nhưng tính khí này của Trương Tiểu Phàm âm tình bất định, chờ hắn tìm được rồi, Trương Tiểu Phàm lại đã sớm quên mất việc này.

Trương Tiểu Phàm cả ngày buồn bực không vui, Đoan Mộc Vân nhìn mà lo lắng, hỏi y có phải luôn ngây người ở trong phủ nên khó chịu không, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút không.

Vừa lúc y nhận lời mời của Bắc Đường Mặc Nhiễm lúc trước, đến phủ Vương gia.

Dĩ nhiên là xe đón xe đưa, bắt đầu từ khi Trương Tiểu Phàm bước ra cửa phòng, người bên cạnh liền hận không thể nhét y vào trong túi, sợ y bị đụng té.

Nói là ra ngoài một chút, thật ra chính là từ một phủ đệ này đổi thành đến một phủ đệ khác, nhưng dù sao y chưa từng đến phủ Vương gia này, thoạt nhìn cũng mới mẻ.

Mấy ngày liền buồn bực được mùi hoa ở hậu viện phủ Vương gia quét sạch một phát, Bắc Đường Mặc Nhiễm đợi đã lâu, đi đến dìu y ngồi xuống.

Trương Tiểu Phàm vừa mới ngồi ổn, phía sau liền chui ra một vị khách không mời mà đến.

Tạ Doãn không biết nhô ra từ đâu, vỗ vỗ vai trái của Trương Tiểu Phàm, lại ấu trĩ trốn đến bên phải.

Từ sau khi Trương Tiểu Phàm mang thai, học đường cũng không thể đến, cả ngày ngây người trong nhà dưỡng thai.

Tạ Doãn không phải không đến thăm y, chẳng qua là đều không đúng dịp, thời gian ngủ không quy luật của Trương Tiểu Phàm khiến bọn họ bỏ lỡ liên tục.

Sau khi Trương Tiểu Phàm vạch trần trò hề nhàm chán của hắn, cười hỏi hắn: "Sao ngươi cũng ở đây?"

Tạ Doãn thờ ơ hừ hừ, "Trèo tường vào." Sau đó sáp đến Bắc Đường Mặc Nhiễm ngồi xuống bên cạnh, Bắc Đường Mặc Nhiễm hơi ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, nhưng cũng không nhúc nhích.

Trương Tiểu Phàm nhớ đến hình như hai người này có chút quan hệ, nhưng y da mặt mỏng, ngượng ngùng khi hỏi như vậy.

Mở miệng vẫn là chuyển thành đề tài khác: "Cảm ơn Vương gia lần trước tặng vải."

"Không có việc gì." Hạ nhân xung quanh đều bị sai đi, Bắc Đường Mặc Nhiễm rót trà cho y, hỏi: "Có hợp khẩu vị của ngươi không?"

Trương Tiểu Phàm "Ừm" một tiếng, "Rất thích!"

Tạ Doãn không biết hai người bọn họ còn có mối liên hệ này, mê mang hỏi: "Quả vải gì?"

Bắc Đường Mặc Nhiễm thuận miệng đáp một câu, "Nửa tháng trước trong cung đưa đến một giỏ." Nói như vậy Tạ Doãn cũng liền sáng tỏ đại khái, sau đó hơn phân nửa nửa giỏ còn lại đều vào trong miệng Tạ Doãn.

Bắc Đường Mặc Nhiễm lại hỏi: "Nghe nói gần đây khẩu vị của Tiểu Phàm không tốt lắm, ta vừa hỏi đầu bếp Ngự Thiện Phòng trong cung, muốn vài thực đơn khai vị, đợi lát nữa ở lại ăn bữa cơm đi? Cũng thử xem tay nghề của đầu bếp này hợp khẩu vị của ngươi không."

Cái này thật sự mất công, Trương Tiểu Phàm không dám nhận lại không dám từ chối, Tạ Doãn cười pha trò nói mình cũng muốn nếm thử tay nghề của đầu bếp Ngự Thiện Phòng này, lại mặt dày nói lúc trước Trương Tiểu Phàm nợ hắn nhân tình, ở lại ăn cơm với mình là thiên kinh địa nghĩa, lúc này Trương Tiểu Phàm mới đồng ý lời mời.

Bắc Đường Mặc Nhiễm và Trương Tiểu Phàm không quá quen thuộc, muốn thân cận cũng không có cách nào dễ dàng đến gần, hai người một người cho quá trực tiếp, một người khác lại luôn cảm thấy nhận lấy thì ngại, cũng may Tạ Doãn ở bên trong giật dây bắc cầu, cuối cùng bữa cơm này vẫn ăn xong rồi.

Ăn uống no đủ, bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm, hỏi Trương Tiểu Phàm về chuyến đi lần này, nói nói lại nói đến Trương Tiểu Phàm lúng túng say rượu lần thứ hai.

Tạ Doãn chen vào một câu: "Cũng giống như lần đầu tiên thôi, hắn ghen đó mà."

"A?" Trương Tiểu Phàm cho rằng ngày đó hắn chỉ là không vui mà thôi, không ngờ còn có việc này.

Tạ Doãn nói y lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng tiến bộ chút nào, hỏi y say rượu xong có phải Cố Phán đưa y về không, Trương Tiểu Phàm vừa nói phải, Tạ Doãn liền nhịn không được gõ đầu y, "Lần trước Bách Lý Hoằng Nghị suýt chút nữa ăn ta luôn.

Vị chua kia ta cách thật xa đã ngửi được rồi." Nói xong hắn lại tỏ lòng trung thành với Bắc Đường Mặc Nhiễm bên cạnh: "Lần đó thật sự chỉ cùng Tiểu Phàm làm trò thôi, bây giờ em nên tin rồi đi?"

Bắc Đường Mặc Nhiễm "Ừm" một tiếng xem như đáp lại, lại uống một ngụm trà, nhịn không được nói với Trương Tiểu Phàm: "Sao hai người các ngươi nghĩ và nói hoàn toàn không cùng một đường vậy?"

Phân tích kỹ một lúc mới biết được Trương Tiểu Phàm sẽ tự nhận lỗi về mình khi mắc lỗi, người khác còn nhìn ra được Bách Lý Hoằng Nghị người này tức giận, giận bản thân mình hoàn toàn chính là hờn dỗi.

Hai người lại còn có thể đàn gảy tai trâu đâm lao phải theo lao mãi đến tận bây giờ, thật đúng là kỳ tích.

Bắc Đường Mặc Nhiễm biết mình nói như vậy hơi vượt khuôn, liền chọt chọt Tạ Doãn, mượn lời của hắn nói: "Cái này là tình yêu mà, có lời gì nhất định phải nói ra.

Vẫn luôn nghẹn dễ sinh hiểu lầm, đến lúc đó sẽ không tốt."

Trương Tiểu Phàm được lợi không ít, trước khi dẹp đường hồi phủ, đột nhiên y nhịn không được mà nôn khan vài cái, điều này khiến hai đại nam nhân không có kiến thức gì sợ hãi, sốt ruột muốn kêu thái y, vẫn là Trương Tiểu Phàm ngăn lại, nói đây là phản ứng bình thường, đừng lo lắng.

Tạ Doãn một mặt lo lắng cho Trương Tiểu Phàm, một mặt khác lại nhịn không được phỉ báng Bách Lý Hoằng Nghị trong lòng: Nhìn khuôn mặt người sống chớ gần kia, ngay cả nói một câu cũng tốn sức, lại không ngờ một chuyến hành trình trở về, không chỉ nhanh chóng cấp tốc thành thân với Trương Tiểu Phàm, còn thành hôn xong liền có con.

Hắn thì sướng rồi, trẻ tuổi còn có nương tử có tiểu hài tử, người bị giày vò chính là Tiểu Phàm, Tạ Doãn nhịn không được nghĩ, sau này hắn không nên để Bắc Đường Mặc Nhiễm chịu nỗi khổ này.

Vì thế, lúc Tạ Doãn đưa Trương Tiểu Phàm hồi phủ, liền giả vờ thân mật, vẫn luôn trò chuyện về chuyện lý thú ở học đường với Trương Tiểu Phàm, làm lơ Bách Lý Hoằng Nghị đứng chờ ở cửa đón người.

Bách Lý Hoằng Nghị hầm canh xong mới biết Trương Tiểu Phàm xuất môn rồi, vừa hỏi mới biết là Đoan Mộc Vân cho phép, xe của phủ Vương gia đến đón, dùng xong cơm lại đưa về.

Lúc thị vệ đến báo, nói xe của phủ Vương gia sắp đến cửa, hắn ngồi không yên một khắc nào mà ra cửa chờ người, chờ đến chính là Trương Tiểu Phàm trò chuyện vui vẻ với Tạ Doãn.

Từ khi Trương Tiểu Phàm mang thai, rất ít cười vui vẻ như vậy.

Bách Lý Hoằng Nghị thầm thuyết phục mình trong lòng, không thể lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng vẫn sẽ nhịn không được mà để bụng: Tiểu Phàm ở bên hắn, thật sự không vui như vậy sao?

Bách Lý Hoằng Nghị chưa bao giờ làm tốt việc giữ cảm xúc.

Trương Tiểu Phàm lại quá biết "Nhìn sắc mặt hắn", gần như là sau khi tạm biệt Tạ Doãn liền biết Bách Lý Hoằng Nghị không có tâm trạng tốt.

"Hoằng Nghị." Trương Tiểu Phàm cười nắm tay Bách Lý Hoằng Nghị, thoạt nhìn tâm tình của đối phương hơi tốt một chút.

Trương Tiểu Phàm không ngừng cố gắng, tích cực báo cáo hành trình với hắn, "Hôm nay đến phủ Vương gia chơi, Vương gia rất tốt!"

"Ừ." Bách Lý Hoằng Nghị bao tay y, nắm y đi về, nghiêng tai nghe y nói ríu rít, thoạt nhìn Trương Tiểu Phàm thật sự rất vui.

"Hôm nay Hoằng Nghị làm gì a?" Trở về phòng, hai người vẫn nắm tay, Trương Tiểu Phàm nghịch ngợm gãi gãi lòng bàn tay của hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm túc trả lời: "Làm chút canh, học hai món rau trộn, đợi lát nữa cho em nếm thử."

Bây giờ Trương Tiểu Phàm đã có thể biết rõ cách làm sao khiến hắn vui, giai đoạn này chỉ cần y ăn thêm hai miếng, Bách Lý Hoằng Nghị sẽ vui vẻ ôm y hôn lấy hôn để, vì thế y nói: "Được."

Nhưng mà lúc y ăn, thoạt nhìn Bách Lý Hoằng Nghị vẫn hơi lo lắng sốt ruột, chẳng lẽ hôm nay y diễn ăn uống ngon lành diễn không được tốt vậy sao? Nhưng lúc nãy ăn ở phủ Vương gia, y cảm thấy bây giờ vẫn còn no.

"Chàng sao vậy a?" Trương Tiểu Phàm nghiêng đầu hỏi hắn.

Tạ Doãn nói giữa bọn họ thiếu khơi thông, buồn bực lại luôn nghẹn không nói, rất dễ sinh ra khe hở.

Trương Tiểu Phàm giống như bị giáng một gậy vào đầu, định hôm nay bắt đầu bước ra bước đầu tiên, khơi thông với Bách Lý Hoằng Nghị nhiều một chút.

Nhưng y phải làm sao khơi thông nhiều một chút đây? Bách Lý Hoằng Nghị không chịu nói, y cũng chỉ có thể đoán.

Trương Tiểu Phàm thúc đẩy suy nghĩ, lấy ra tinh thần nghiên cứu sách vở, tìm căn nguyên tìm nguồn gốc mà đoán: "Bởi vì Tạ Doãn?" Y nhớ rõ lúc trước người không biết biểu đạt như Bách Lý Hoằng Nghị lại chủ động thổ lộ, hoàn toàn là bị Tạ Doãn kích động, nghĩ đến là vẫn để bụng Tạ Doãn.

Trương Tiểu Phàm cam đoan với hắn: "Em thật sự không có gì với Tạ Doãn, người Tạ Doãn thích là Vương gia a."

Thoạt nhìn Bách Lý Hoằng Nghị hơi sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Không phải Tạ Doãn......!theo đuổi em sao?"

Đây lại là tin tức từ đâu tới! Tạ Doãn theo đuổi y sao y không biết! Trương Tiểu Phàm thật là muốn kêu oan: "Tạ Doãn thật sự không thích em, lúc trước hắn giúp em theo đuổi chàng."

"Ồ." Bách Lý Hoằng Nghị lên tiếng, thoạt nhìn dường như hơi cao hứng.

Xem ra là đoán trúng rồi, Trương Tiểu Phàm thừa thắng xông lên, "Hôm nay là vì em chơi với Tạ Doãn nên không vui sao?"

Bách Lý Hoằng Nghị rũ mắt, cũng gãi gãi lòng bàn tay y, ngoan ngoãn trả lời: "Có một chút." Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: "Là vì trước đây ta hiểu lầm hắn, em chơi với bằng hữu không có gì sai, là ta có thành kiến nhầm."

Lần đầu tiên nếm thử kết quả tốt hơn so với tưởng tượng của y, thật ra Trương Tiểu Phàm đã sẵn sàng khi Bách Lý Hoằng Nghị ngậm miệng không nói chuyện rồi, nhưng không ngờ hắn vẫn chịu nói ra.

Trương Tiểu Phàm hơi mơ hồ, lại hỏi: "Chuyện hôm nay đều nói với em được không? Em thích chàng nói hết với em."

Nói trắng ra như vậy, Trương Tiểu Phàm cũng không thường nói.

Nhưng y nghĩ đến trong khoảng thời gian này Bách Lý Hoằng Nghị có thể mỗi ngày không chê phiền mà dỗ y nói chỗ nào không vui, người không quen biểu đạt tình cảm lại có thể thao thao bất tuyệt biểu đạt mình thích y để trấn an sự nóng nảy bất an của y.

Vậy, y cũng có thể làm được.

Nhận thức của Bách Lý Hoằng Nghị với tình cảm của mình đặc biệt không nhạy bén, càng đừng nói phải biểu đạt ra, hắn hiểu đạo lý hơn ai khác, nói ra đạo lý rõ ràng, lúc dỗ Trương Tiểu Phàm cũng hoàn toàn nghiêm túc, đến chính mình lại quên hết sạch, rất nhiều lần đều buồn bực tự mình tiêu hóa.

Trương Tiểu Phàm nghĩ, có lẽ y có thể ỷ vào sự đặc biệt của y trong lòng hắn, để trở thành người khiến hắn mở miệng thổ lộ tình cảm.

Bách Lý Hoằng Nghị bắt đầu kể ra: "Hôm nay làm canh không được ngon."

"Lúc đi ra không nhìn thấy em, rất lo lắng."

"Ta không làm tốt, khiến em ngây người ở nhà không vui."

"Nào có!" Trương Tiểu Phàm lập tức phản bác, cái tay còn lại cũng duỗi đến nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, "Em ở bên chàng vẫn luôn rất vui vẻ."

"Thật sao?" Bách Lý Hoằng Nghị hiếm thấy không quá tự tin hỏi.

"Thật mà." Trương Tiểu Phàm hôn hôn mặt hắn.

Bách Lý Hoằng Nghị cúi người để y có thể càng tiện hôn hơn, một tay khác không quên lặng lẽ che chở bụng y, hơi uất ức lại hỏi: "Thật sao?"

Y nghĩ, ưu điểm duy nhất của mình hẳn là rất có kiên nhẫn.

Y có thể canh mỗi một phần điểm tâm ra lò, có thể không có mong đợi mà chờ một câu đáp lại mờ ảo, có thể chờ đến khi Bách Lý Hoằng Nghị thích y, dĩ nhiên cũng có thể khẳng định một lần lại một lần: "Thật mà."

Không có ai sinh ra liền biết yêu đương, cho nên đều phải học, hai người đều phải cùng nhau tìm tòi, suy nghĩ, lĩnh ngộ, mài hợp.

Trương Tiểu Phàm được ngâm trong tình yêu đột nhiên có chút tự đại nghĩ, có lẽ sau này, bọn họ có thể đi với nhau thật lâu.

(Nguyên văn là Ma hợp 磨合: mài hợp là sống chung tiếp xúc với nhau, thông qua ma sát và thích ứng không ngừng để tìm ra cách hòa hợp và phù hợp ở chung với nhau.).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio