Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!

chương 58: bước vào ký ức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm An Hạ chuẩn bị điểm tâm xong, cô đi đến xin phép mẹ Điếu Trạch Nghiễn: "Dì ơi, con muốn xin dì cho con về quê"

"Hả? Không phải, chẳng phải hai đứa đã làm lành rồi, sao con lại muốn về quê?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn hoảng hốt.

An Hạ cười ra nước mắt, vội giải thích: "Không phải ý đó đâu ạ, tháng sau đám giỗ bà, sẵn tiện con muốn về đó một thời gian chơi"

"À... làm dì cứ tưởng" mẹ Điếu Trạch Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực tịnh tâm lại.

"Phải, con cũng đi, chị An Hạ hứa dẫn con theo nữa" Ny Ny vừa ăn vừa nói, con bé bây giờ trở về đúng với tâm hồn một đứa trẻ.

"Được, nhưng mà dì mà theo thì không ai lo cho chú, ba đứa đi thì liệu có ổn không?"

"Ba đứa?" An Hạ biết mẹ Điếu Trạch Nghiễn đang nói đến anh, cô vội lắc tay: "Trạch Nghiễn không cần theo, cậu ấy ở đó sẽ không quen"

"Nó chổ nào mà chẳng sống được, ở đây không có con nó mới không sống được" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười ẩn ý, vẻ mặt gian tà không giấu vào đâu được.

Hỏi ý Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ vừa nhắc đến hai chữ "về quê", anh đã nhảy xổng lên nằng nặc đòi gom đồ theo cô. An Hạ dọa Điếu Trạch Nghiễn, ở nhà cô không có sân chơi bóng, không có mạng, không có máy tính, không có nhiều đồ điện,... Anh vẫn kiên quyết không thay đổi ý định.

Sở dĩ An Hạ không muốn Điếu Trạch Nghiễn theo vì sợ anh không thể sống trong môi trường thiếu điều kiện vật chất, điều còn lại là sợ anh không chịu đựng được mà kéo cô về thành phố theo. Mọi thứ đã được an bài đâu vào đó, giờ An Hạ chỉ còn cách thu dọn quần áo đưa Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny đi cùng.

Trong phòng, An Hạ cầm tấm hình của bà lên, mới đó bà đã xa cô gần một năm, thời gian trôi rất nhanh. Cô bây giờ sống rất tốt, có lẽ bà cô trên trời thấy được nhất định sẽ an lòng.

Trên xe về, An Hạ ngồi giữa Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny, hai bên tai cô bị ồn đến mức ù lên, hai anh em phấn khích đến nổi suốt bốn giờ đi xe, miệng nói không ngừng, may mà xe của nhà Điếu Trạch Nghiễn, nếu không đã bị tống cổ xuống từ lâu.

Đến nơi thì trời đã tắt nắng, đi dọc vào con đường mòn, rẽ vào một con đường nhỏ khác, đi khoảng năm trăm mét là đến nhà An Hạ. Ngôi nhà nhỏ dựng giữa khu vườn xanh ươm, trước nhà là hai bụi hoa to được ngăn cách bởi lối đi vào.

Hàng xóm thấy An Hạ trở về, ai cũng ghé sang hỏi thăm tình hình của cô, có người nhìn Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny, trêu cô có phải dẫn chồng với em chồng về, nghe xong An Hạ chỉ còn biết khóc không ra nước mắt.

Mở cửa vào nhà, bên trong vẫn còn nguyên đồ đạc, cô hàng xóm cạnh nhà mỗi tuần đều sang dọn dẹp giúp nên bụi bám cũng không đến nỗi nào, chỉ cần lau sơ qua là sạch.

Ở phòng khách, một tấm ván gỗ cỡ vừa đặt bên tay trái, sát vách tường bên phải là bàn ghế để ngồi, hướng đi xuống là phòng của An Hạ, phía sau cùng của ngôi nhà là căn bếp nhỏ, ra khỏi cửa sau là nơi rửa chén và phòng toilet nhỏ.

Sân sau nhà An Hạ trồng rau củ, cây cối tươi tốt, những lu đựng nước mưa đặt sát nhau, đàn gà khỏe mạnh trong chuồng ngăn lưới cao qua đầu, được hàng xóm nuôi giúp hết đợt này đến đợt khác.

Những ngôi nhà được ngăn cách nhau bởi những hàng cây lớn, không nhà lầu, không xe hơi.

Trong khi Ny Ny thích thú chạy khắp nơi chơi, Điếu Trạch Nghiễn chậm rãi quan sát tỉ mỉ những món đồ ở trong nhà, nơi đây là nơi An Hạ lớn lên, chạm tay vào những đồ vật liền có cảm giác bước vào tuổi thơ của cô.

Căn phòng của An Hạ chỉ bằng một phần tư phòng ở nhà Điếu Trạch Nghiễn, chỉ có một cái giường đơn bằng gỗ được phủ trên một tấm chiếu, một tủ quần áo và một cái bàn học nhỏ đặt ở góc phòng. Mọi thứ đều còn rất tốt, ngay cả một vết xướt nhỏ trên mặt bàn cũng không có, chỉ bấy nhiêu thôi cũng biết An Hạ trân trọng đồ đạc mà cô có như thế nào.

Điếu Trạch Nghiễn đi xuống bếp, căn bếp nhỏ nấu bằng than củi, trên tường đã cháy xém một màu đen. Từ tủ chén, nồi niêu đến những vật dụng linh tinh đặt trên kệ tự đóng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp.

Phía sau nhà, An Hạ dùng gáo núc nước tưới cây, Ny Ny đứng gần xem đám gà con, thỉnh thoảng còn bắt chước giả tiếng gáy.

Đến đây rồi Điếu Trạch Nghiễn mới hiểu lý do An Hạ muốn về quê sống. Bình yên, gần gũi với thiên nhiên, không đua đòi, không xa hoa, người dân thì tốt bụng hiền hòa. Nếu sau này An Hạ vẫn muốn về đây sống, Điếu Trạch Nghiễn cũng sẽ cùng cô về, mỗi ngày ra vào đều gặp mặt nhau, không cần phải lo lắng tiền bạc hay lòng dạ con người.

Điếu Trạch Nghiễn thầm nghĩ thật tốt vì có thể gặp được An Hạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio