Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

chương 89: khiêu chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhật Bản tuy rằng là một quốc gia không lớn, thế nhưng người Nhật Bản cho tới bây giờ cũng không thiếu dã tâm, đó là chứng minh tốt nhất.

Lý Dật tự nhiên sẽ không tin tưởng người của Sơn Khẩu Tổ chỉ là muốn làm sinh ý buôn lậu xe hơi tại Thượng Hải. Tuy rằng hắn không chửi tục như Trịnh Dũng Cương, thế nhưng nói ra điều kiện bá vương, Biên Đằng Thắng tự nhiên sẽ không đáp ứng, bằng không chẳng khác gì đem tiền đưa cho Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang.

“Lý tiên sinh, ngài là vì Trịnh tiên sinh nên mới làm như vậy sao?” Biên Đằng Thắng hiển nhiên cũng điều tra qua tư liệu của Trịnh Dũng Cương, đối với chuyện tổ tiên của Trịnh Dũng Cương đều tương đối rõ ràng.

Theo việc ít người biết được Lý Dật đề ra điều kiện bá vương hơn phân nửa là vì cha con Trịnh Thiết Quân, bởi vậy rất thẳng thắn gật đầu: “Ông có thể cho là như vậy.”

Lý Dật nói làm Trịnh Dũng Cương một trận kích động, tựa hồ Trịnh Dũng Cương thật không ngờ Lý Dật sẽ vì cha con bọn họ làm ra điều như vậy, không khỏi cảm kích liếc mắt nhìn Lý Dật.

Lý Dật cũng cười cười không nói gì, nguyên dựa theo ý tứ của Trịnh Thiết Quân, muốn giết chết đám người Nhật Bản này, hôm nay thả bọn họ đi đã rất làm khó Trịnh Thiết Quân, nếu như còn đồng ý cùng người Nhật Bản hợp tác chính là đánh vào mặt Trịnh Thiết Quân, Lý Dật tự nhiên sẽ không làm như vậy.

Huống chi, với phương thức hiện tại mà nói, không chỉ đánh đuổi người Nhật Bản, còn có thể cấp cho Trịnh Dũng Cương một chiêu thuận nước giong thuyền.

Thấy Lý Dật trả lời thẳng thắn như vậy, Biên Đằng Thắng hiểu được, người của Sơn Khẩu Tổ rút lui khỏi Thượng Hải là chuyện chắc chắn.

“Lý tiên sinh, nên nhớ, quyết định của ngài, sẽ làm Tiêu tiên sinh mất đi một người bạn cường đại.” Mắt thấy sự tình đã không còn cách đàm phán tiếp, Biên Đằng Thắng lộ ra sự cuồng vọng vốn có của người Nhật Bản: “Tôi sẽ dựa theo lời ngài trong vòng hai ngày, dẫn người rời khỏi Thượng Hải.”

Biên Đằng Thắng nói làm Lý Dật nhíu mày, hắn nghe được, Biên Đằng Thắng tựa hồ không muốn bỏ qua, nhưng nghĩ lại nghĩ, Biên Đằng Thắng cũng không làm ra được trò gì, vì vậy cũng không nói gì nữa, mà là mang theo Trịnh Dũng Cương rời đi.

Lý Dật và Trịnh Dũng Cương vừa mới rời đi, nguyên trong đại sảnh trống rỗng chợt hiện ra hai người Nhật Bản sắc mặt lạnh lùng.

“Biên Đằng quân, lẽ nào chúng ta thật sự phải rời đi sao?” Trong đó một gã Nhật Bản mở miệng hỏi với vẻ không cam tâm.( quân đây không phải là tên, mà nó là chữ San, Kun, đệm của người nhật, biểu lộ thân mật hay kính trọng.)

Tâm tình Biên Đằng Thắng cũng không tốt được bao nhiêu, nghe được thủ hạ nói, tức giận: “Tiêu Thanh Sơn là hạng người có thủ đoạn ác độc, hơn nữa người đắc lực nhất của hắn là Trịnh Thiết Quân đối với người Nhật Bản hận thấu xương. Nếu như chúng ta không rời đi, chỉ sợ cũng sẽ không đi khỏi Thượng Hải được nữa.”

Nói đến đây Biên Đằng Thắng nhiều ít có chút tiếc nuối. Hắn đã sớm nghe được thủ đoạn của Tiêu Thanh Sơn rất cao, độc chiếm khối bánh Thượng Hải, rất nhiều hắc bang đến Thượng Hải phát triển phân xã đều bị đuổi ra ngoài. Hắn vốn định mượn cơ hội đến Thượng Hải phát triển phân xã, kiếm chút công lao, sau khi trở về có thể được đề thăng địa vị trong bang hội. Hôm nay xem ra, suốt ba năm ẩn núp đã toàn bộ uổng phí.

“Biên Đằng quân, nếu phải rời đi như thế, chúng ta cũng không cam tâm!” Một gã Nhật Bản khác cũng phụ họa nói.

Biên Đằng Thắng nhíu nhíu mày: “Lẽ nào các ngươi có ý kiến gì hay?”

“Biên Đằng quân, nếu họ Trịnh không chịu cho mặt mũi như thế, chúng ta cũng triệt để buộc hắn khó khăn một hồi!” Tên Nhật Bản đầu tiên mở miệng âm độc nói: “Trong tay Trịnh Thiết Quân có một nơi dành cho trò đấu chó cùng hắc quyền, chúng ta đi đập địa bàn của hắn!”

“Đập địa bàn?” Trước mắt Biên Đằng Thắng sáng ngời, sau đó nói: “Ý của ngươi là tìm một tên bù nhìn thay chúng ta đứng ra?”

“Đúng vậy, Biên Đằng quân, người Đài Long của Trân Châu Cảng hội sở là một tên bù nhìn tốt nhất.” Người Nhật Bản đưa ra chủ ý âm âm cười nói: “Tôi có hỏi thăm tư liệu về hội sở của Trịnh Thiết Quân, tôi nắm chặt có thể phá được hội sở của hắn. Hơn nữa, Trịnh Thiết Quân thích cá cược, chúng ta có thể mượn cơ hội hung hăng tìm một bút tiền trở về, ở chỗ lão đại có thể nói chuyện một chút.”

“Tốt, ta sẽ hướng lão đại xin một chút chỉ thị, nếu như lão đại đồng ý, việc này do ngươi đi làm.” Trong lòng Biên Đằng Thắng đang nghẹn một bụng lửa giận, đang nghĩ đến biện pháp trả thù, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, theo hắn xem ra phương thức phá địa bàn cũng giống như phá mặt mũi, Tiêu Thanh Sơn chỉ có thể ngậm bồ hòn hơn nữa còn có thể hạ uy phong của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang và hắc đạo Trung Quốc.

Hai ngày sau, Biên Đằng Thắng mang theo người của Sơn Khẩu Tổ rời khỏi Thượng Hải.

Sau khi biết được tin tức này, Tiêu Thanh Sơn tự mình đi tới Vĩnh Hòa hội sở, biểu hiện ra muốn thưởng cho Lý Dật, trên thực tế là muốn gặp mặt Lý Dật, dù sao hắn rõ ràng, Lý Dật sẽ không có khả năng chủ động đến Tiêu gia trang viên tìm hắn.

Lúc Tiêu Thanh Sơn đi đến hội sở, Lý Dật cùng Trịnh Thiết Quân còn đang luận bàn, cho nên hắn không quấy rối, mà là xa xa đứng nhìn. Khi hắn thấy Lý Dật dùng ưu thế tuyệt đối đánh bại Trịnh Thiết Quân, có vẻ thập phần kinh ngạc.

Mỗi ngày Tiêu Thanh Sơn đều gọi điện thoại cho Trịnh Thiết Quân, hỏi tình huống của Lý Dật. Nguyên bản, Trịnh Thiết Quân nói cho Tiêu Thanh Sơn, tu vi cách đấu của Lý Dật đã siêu việt cả hắn, Tiêu Thanh Sơn cũng không tin tưởng, cho rằng Trịnh Thiết Quân chỉ muốn nói tốt để làm cho hắn hài lòng, hôm nay vừa nhìn, mới phát hiện, Lý Dật xác thực mạnh hơn cả Trịnh Thiết Quân.

Mắt thấy hai người luận bàn đã xong, Tiêu Thanh Sơn mới cất bước đi tới hướng hai người, mà Trịnh Thiết Quân cũng mang theo Lý Dật bước tới đón.

“Đại ca, ta đã nói hiện tại ta không phải là đối thủ của tiểu Dật, anh còn không tin, vừa thấy được chứ?” Trịnh Thiết Quân đi tới trước người Tiêu Thanh Sơn, cười ha hả nói, cũng không có chút phiền muộn vì bị thua bại bởi Lý Dật.

Tiêu Thanh Sơn cười ha hả gật đầu, sau đó vui mừng nhìn Lý Dật nói: “Chuyện Sơn Khẩu Tổ, con xử lý rất khá.”

Lý Dật mỉm cười, cũng chưa nói gì.

Trên thực tế, với thực lực của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang ở Thượng Hải, chuyện này giao cho bất luận kẻ nào đi làm, đều có thể xử lý, dù sao Sơn Khẩu Tổ không dám công khai chống đối, chỗ sáng duy nhất của Lý Dật chính là không cần động võ, như vậy chỉ làm chuyển biến xấu quan hệ giữa hai hắc bang.

“Chỗ này của Phá Quân trên cơ bản con đã thành thuộc, bắt đầu từ ngày mai con đi sang bên phía Gia Cát Minh Nguyệt, học tập cách làm sinh ý cùng với phương diện kinh nghiệm tẩy trắng.” Tiêu Thanh Sơn cười cười, nói.

Lý Dật suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.

Thấy dáng dấp lạnh lùng của Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn khe khẽ thở dài, hắn có thể cảm giác được, sau chuyện xích mích với Tiêu Huỳnh Huỳnh ngày hôm đó, thái độ của Lý Dật đối với hắn sản sinh biến hóa vi diệu.

“Đại ca, anh không dễ gì tới đây một lần, đi, chúng ta vào biệt thự chơi cờ.” Trịnh Thiết Quân nhận thấy được bầu không khí có chút cổ quái, vội vã bước ra giảng hòa.

Ở dĩ vãng Tiêu Thanh Sơn cũng không thường chơi cờ với Trịnh Thiết Quân, bởi vì thuật chơi cờ cùng nhân phẩm của Trịnh Thiết Quân hoàn toàn ngược lại, đòi đi lại cũng không nói, làm Tiêu Thanh Sơn đau đầu chính là, có đôi khi Trịnh Thiết Quân đòi chơi lại mấy nước đi, thậm chí nhìn thấy mình sắp thua, lại còn chơi xấu buộc Tiêu Thanh Sơn nhường cho mình mấy quân cờ, cuối cùng đành phải chơi cờ hòa.

“Tốt!” Tiêu Thanh Sơn cười gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Lý Dật nói: “Tiểu Dật, con biết không?”

Lý Dật nhìn ra được mục đích thật sự của Tiêu Thanh Sơn là muốn chơi cờ với hắn, nói trắng ra là muốn có thời gian trò chuyện với hắn.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy rằng hắn bị “Lý Dật” kia ảnh hưởng, đối với Tiêu Thanh Sơn cũng có oán niệm, thế nhưng khát vọng đối với thân tình của hắn lớn hơn lòng oán niệm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà lúc trước hắn chịu nhận thức Tiêu Thanh Sơn là cha, sau đó Tiêu Thanh Sơn làm ra một loạt cử chỉ làm cho hắn cảm nhận được sự thân tình mà kiếp trước hắn không có.

Ở trong lòng Lý Dật, vị trí của Tiêu Thanh Sơn rất đặc thù, không có khắc cốt minh tâm như Hạ Vũ Đình, thế nhưng nếu có người dám thương tổn Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật tuyệt đối sẽ ra tay!

Điểm này, hắn rõ ràng.

Sau đó, Lý Dật và Trịnh Thiết Quân theo Tiêu Thanh Sơn đi vào biệt thự.

Để làm cho không khí trình diễn càng chân thực hơn một ít, Trịnh Thiết Quân cũng không để Lý Dật trực tiếp đánh cờ với Tiêu Thanh Sơn, mà là tự mình đánh trước.

Khác với dĩ vãng chính là, lúc này Trịnh Thiết Quân chơi cũng không tồi, kết quả, không tới năm phút đồng hồ liền bị Tiêu Thanh Sơn dùng chiêu liên hoàn mã bỏ nhất xe làm tiêu mất tướng.

Trong lúc đó, Trịnh Thiết Quân đại khai sát giới, ăn tươi một con xe của Tiêu Thanh Sơn, hai con pháo, thế nhưng Tiêu Thanh Sơn cũng không có lưu ý.

Tục ngữ nói chơi cờ có thể thấy được tính cách của một người, lời này một chút cũng không giả, Trịnh Thiết Quân thuộc về loại hình đằng đằng sát khí, mà Tiêu Thanh Sơn lại là lãnh tĩnh bố cục đến cuối cùng vì thắng lợi mới cam nguyện buông tha một ít thứ gì đó.

“Tiểu Dật, cậu tới, ta không phải là đối thủ của đại ca.” Trình diễn xong, Trịnh Thiết Quân cười ha hả tránh chỗ, nói: “Ta đi pha trà cho hai người.”

Mắt thấy Trịnh Thiết Quân nhường lại không gian nói chuyện cho hai người, Lý Dật cũng không có cự tuyệt.

Khác với phong cách chơi cờ của Trịnh Thiết Quân, Lý Dật chơi cờ cũng không lưu sướng, hơn nữa từ mặt ngoài mà xem thế tiến công cũng không mãnh liệt, thế nhưng cũng hoàn toàn ẩn dấu, giấu diếm sát khí phù hợp với phong cách sát thủ ở kiếp trước của hắn.

Tài chơi cờ của Lý Dật làm Tiêu Thanh Sơn có chút kinh ngạc, hắn vừa cười vừa nói: “Trước đây bình thường hay chơi cờ?”

“Không có, chỉ là đùa đùa mà thôi.” Lý Dật cười cười, cầm lấy con mã nhảy một nước, không đối cờ với Tiêu Thanh Sơn, dùng sự trả giá ít nhất đổi lại thù lao lớn nhất, vĩnh viễn là tín điều cuộc sống của Lý Dật, kiếp trước khi hắn ở trong tối giết mục tiêu, chưa bao giờ cùng mục tiêu cứng đối cứng, mà là chú ý một kích phải giết.

Cũng giống như chơi cờ, Tiêu Thanh Sơn không bao lâu liền bị Lý Dật ăn một con xe và một con ngựa, bất quá hắn đã hình thành tư thế vây quanh tổ chim của Lý Dật.

Chỉ là Tiêu Thanh Sơn thật không ngờ là, ngay khi hắn cho rằng mình nắm chắc thắng lợi, Lý Dật lại đi nét bút nghiêng, nhân cơ hội Tiêu Thanh Sơn không chú ý, một con pháo dẫn đầu tiêu diệt lão tướng của Tiêu Thanh Sơn, kết thuộc ván cờ.

“Ngay từ đầu con đã nghĩ đến kết cục này phải không?” Tiêu Thanh Sơn thua, thế nhưng cũng không phiền muộn, ngược lại có chút hài lòng, năng lực bố cục của Lý Dật làm hắn mở rộng tầm mắt.

Lý Dật đáp không đúng câu hỏi: “Có chút thời gian, vì kết quả mà buông tha thứ gì đó bên người thì cũng không nhất định có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.”

Lý Dật nói làm trong lòng Tiêu Thanh Sơn run lên, hắn ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Lý Dật, thấy gương mặt hắn thật bình tĩnh.

“Ta biết con hận những gì ta đã làm trong quá khứ, thế nhưng sự tình đã qua đi, ta có thể làm chỉ là dùng hết sự nỗ lực bù đắp cho con.” Tiêu Thanh Sơn thở dài.

Lý Dật cầm lấy con xe mà Tiêu Thanh Sơn cố ý để cho hắn ăn, cười cười, nói: “Nếu như trở lại cuộc cờ này một lần nữa, ông còn muốn chịu tổn thất con xe không?”

Sắc mặt Tiêu Thanh Sơn bỗng nhiên biến đổi, thân thể không thể khống chế run rẩy một chút.

Trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Thanh Sơn cười khổ một tiếng, nói: “Ta nghĩ, ta muốn.”

Lý Dật tựa hồ đoán được đáp án của Tiêu Thanh Sơn, vẫn chưa nói cái gì, mà lúc này, Trịnh Thiết Quân vẻ mặt sầm xuống hướng bên trong đi tới, người còn chưa tới, tiếng chửi vang đã truyền đến: “Mẹ nó, đám Nhật Bản con không ngờ dám tới phá địa bàn của ta!”

“Nga?” Trịnh Thiết Quân nói làm Tiêu Thanh Sơn hơi ngây ra, sau đó trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Vừa rồi một gã bù nhìn do Sơn Khẩu Tổ an bày tại Thượng Hải chạy tới hạ một phần chiến thư cho ta, dự định vào mười ngày sau, ở chỗ này tiến hành ba trận tỷ thí.” Trịnh Thiết Quân thẳng thắn đáp.

“Tỷ thí?” Vùng lông mày của Tiêu Thanh Sơn trong nháy mắt cau lại, hắn hiểu rõ, Sơn Khẩu Tổ làm như vậy tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tỷ thí.

“Phá Quân, vô luận như thế nào, cuộc so đấu lần này nhất định phải thắng.” Biểu tình Tiêu Thanh Sơn có chút ngưng trọng: “Bởi vì tỷ thí lần này không chỉ đại biểu một mình cậu, còn đại biểu cho Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang, thậm chí, đại biểu cho toàn bộ giới hắc đạo hai miền nam bắc!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio