Nghịch Hỏa

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong ảnh chụp, Phó Thừa cao hơn Giang Tự Châu, hình thể vạm vỡ hơn, anh mặc đồng phục huấn luyện, dáng vẻ cứng rắn kiên quyết, vẻ mặt thoải mái, khóe môi nở nụ cười nhẹ, nhưng Giang Tự Châu có vẻ hơi lo lắng, cậu mím môi nhìn hơi nghiêm túc, cơ thể cậu không tự chủ được nghiêng về phía sau một chút, tư thế của hai người nhìn rất thân mật.

Giang Tự Châu im lặng cất điện thoại di động, tìm một góc đứng chờ Phó Thừa.

Sinh viên xếp hàng ngay ngắn và từ từ di chuyển ra khỏi sân vận động dưới sự hướng dẫn của các thầy huấn luyện. Đoàn Nghị đang đứng ở khán đài nói chuyện với hiệu trưởng thì nhìn thấy Phó Thừa từ phía sau đi tới nên cất tiếng gọi anh.

"Đội trưởng Đoàn." Phó Thừa chạy tới.

Đoàn Nghị hài lòng vỗ vai anh, hiệu trưởng cũng nhìn qua, cười nói: "Hai tuần qua cực khổ cho đội trưởng Phó rồi."

Phó Thừa lịch sự đáp: "Là điều nên làm."

Hiệu trưởng nhìn Phó Thừa với ánh mắt ngưỡng mộ: "Những năm trước, sinh viên khi huấn luyện quân sự than thở rất nhiều, nhưng năm nay thì khá hơn. Không chỉ tân sinh viên mà cả các sinh viên khóa cuối cũng sẵn sàng chạy đến sân tập sau giờ học đấy."

Đoàn Nghị bình thường rất nghiêm túc, nhưng hôm nay lại nói đùa: "Phó Thừa năm nào chỉ huy huấn luyện quân sự cũng đều như vậy cả. Trong mấy năm đầu, sau khi về đội, tôi đều kiểm tra điện thoại di động của cậu ta xem có phải đã thêm WeChat cả một danh sách dài sinh viên rồi hay không đấy."

"Xem ra năm sau chúng tôi lại phải cử đội trưởng Phó tới đây rồi!" Hiệu trưởng cười lớn: "Đội trưởng Đoàn, nói rồi đấy, tôi đã đặt chỗ trước rồi."

Đột nhiên, trên khán đài các sinh viên vốn đang im lặng chợt reo hò lên. Phó Thừa cau mày nhìn sang thì thấy Đoàn Thính Vãn cầm trên tay một bó hoa sao baby, từ bên ngoài đi về phía khán đài rồi bước lên bậc thang.

Tính tình Đoàn Thính Vãn ôn hòa, hôm nay cô cố ý mặc quần áo đẹp và trang điểm, dưới ánh đèn trông càng xinh đẹp hơn so với bình thường.

Đoàn Thính Vãn rất căng thẳng khi tặng hoa trước mặt nhiều sinh viên như vậy, thậm chí không dám nhìn vào mắt Phó Thừa, cô dừng lại trước mặt Phó Thừa, lấy hết can đảm để đưa hoa: "Phó Thừa, chúc mừng anh đã hoàn thành khóa huấn luyện quân sự."

Việc này cũng không có gì đáng để chúc mừng, Đoàn Thính Vãn nói xong cũng hơi ngượng ngùng, cô chỉ có thể đứng như vậy đối mặt với Phó Thừa trước mặt mọi người.

Hiệu trưởng không biết quan hệ cha con của Đoàn Nghị và Đoàn Thính Vãn, ông ta nhìn thấy cảnh này thì đứng hình một lát rồi mới lấy lại tinh thần, vì che chở người bên mình, ông vội vàng giới thiệu: "Đây là cô Đoàn thuộc khoa Mỹ Thuật trường chúng tôi, là nữ thần xuất sắc của trường đấy, đội trưởng Phó à, hai người chắc cũng trạc tuổi nhau, vừa hay có thể thử tìm hiểu."

Quan hệ giữa cha và con gái không thân thiết lắm, nhưng nhiều năm qua, Đoàn Thính Vãn luôn vin vào đó để có nhiều cơ hội gặp Phó Thừa, mỗi lần đến đội cứu hỏa cô đều không làm gì khác ngoài việc nói chuyện với Phó Thừa, dù có sắt thép tới đâu thì Đoàn Nghị sao có thể không nhìn ra được tâm tư của con gái mình.

Phó Thừa là cấp dưới có năng lực nhất của ông, dù ở góc độ lãnh đạo hay đơn giản là từ góc độ của người lớn, ông rất thích Phó Thừa, nhưng với tư cách là đồng đội gắn bó ngày đêm, ông hiểu Phó Thừa và có thể nhìn thấy rõ Phó Thừa không hề có ý gì với con gái mình.

Trong các bài đăng trên diễn đàn, sinh viên ngày nào cũng đồn đoán về việc liệu thầy Phó đã có bạn gái cưa, một nam sinh thậm chí còn đăng một bài nói rằng thể hình của thầy Phó chính là niềm mơ ước của mọi chàng trai. Đoàn Thính Vãn thấy mọi người khen ngợi Phó Thừa như vậy thì tình cảm trong lòng cô dành cho Phó Thừa lại càng thêm mãnh liệt.

Đây có lẽ là việc điên rồ nhất mà cô từng làm trong đời, mỗi giây đều như kéo dài vô tận, dưới cái nhìn của hàng nghìn cặp mắt, Phó Thừa không hề nhúc nhích.

"Phó Thừa..." Đoàn Thính Vãn nhìn Phó Thừa cầu cứu, khi gọi tên anh, giọng điệu cô tràn đầy vẻ cầu xin.

Đoàn Nghị bình tĩnh nhìn Phó Thừa.

Phó Thừa và Đoàn Thính Vãn quen biết nhiều năm như vậy, trước mặt nhiều người thế này anh cũng không lý gì lại làm cô bẽ mặt, Phó Thừa đưa tay nhận lấy hoa, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Dưới khán đài vang lên tiếng reo hò chói tai, sinh viên điên cuồng hùa theo vỗ tay huýt sáo, lúc nãy còn đắm chìm trong nỗi buồn chia tay thầy huấn luyện nhưng giờ lại trở nên phấn khích.

"Anh xuống sau nhé, em đi trước." Vành tai Đoàn Thính Vãn đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn Phó Thừa.

"Thính Vãn." Phó Thừa gọi cô, "Chờ tôi ở lối vào sân vận động."

Đoàn Thính Vãn gật đầu, xoay người chạy xuống khán đài.

Sau khi tất cả sinh viên tập trung trong sân vận động tản đi, Phó Thừa mới tranh thủ gọi điện cho Giang Tự Châu, không ngờ anh gọi cho Giang Tự Châu liên tục nhiều lần nhưng bên kia đều không trả lời.

Bản thân Giang Tự Châu cũng tốt nghiệp Đại học Thiên Tân nên Phó Thừa không lo lắng cậu sẽ bị lạc, có lẽ do đông người quá cậu không thấy tiếng chuông nên anh gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng anh còn việc phải làm, cậu cứ về trước đi, sau đó anh đến cổng phụ tìm Đoàn Thính Vãn.

Trong sân vận động lúc này không có ai, Đoàn Thính Vãn đứng một mình dưới ánh đèn, ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm lối vào, khi nhìn thấy bóng dáng Phó Thừa xuất hiện, trong lòng cô không khỏi dâng lên vui mừng.

Phó Thừa dừng lại trước mặt Đoàn Thính Vãn vài bước, đưa bó hoa trong tay cho cô.

Đoàn Thính Vãn khó hiểu nhìn anh.

"Sinh hoạt trong đội không thuận tiện, sợ không chăm sóc hoa được, đem về mà để héo thì tiếc lắm." Giọng nói của Phó Thừa vô cảm, có chút xa cách: "Cô cầm hoa về nhà chăm đi."

Đoàn Thính Vãn không ngờ Phó Thừa lại nói như vậy, cô sửng sốt nói: "Cái này không cần chăm sóc kĩ, chỉ cần thả vào nước là được."

Phó Thừa vẫn giữ nguyên tay đưa hoa ra: "Thính Vãn, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tôi biết cô luôn xem tôi như anh trai, trong lòng tôi cũng xem cô như em gái mình, nhưng cứ thế này thì tôi sợ mọi người trong đội sẽ hiểu lầm."

Anh nói rồi tiến lên một bước: "Nếu hôm nay tôi nhận bó hoa này thì thế nào về sau cũng sẽ bị mấy người trong đội trêu ghẹo suốt."

Đoàn Thính Vãn cắn chặt môi dưới, vừa xấu hổ, vừa bối rối, nhất là cảm giác mất mát dâng trào làm tầm mắt cô mờ đi.

Có rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ ràng, trước đó Đoàn Thính Vãn cảm thấy mình không thể hiện đủ rõ nên khiến Phó Thừa không hiểu ý cô.

Nhưng bây giờ cô đã biết, không phải Phó Thừa không hiểu mà chỉ là anh giả vờ không hiểu, cho đến hôm nay, khi cô lên khán đài để tặng hoa, dù anh có từ chối thì cũng không sai nhưng anh vẫn giữ mặt mũi cho Đoàn Thính Vãn.

Đoàn Thính Vãn càng thêm buồn bã, cô gượng cười, đưa tay nhận lại bó hoa sao baby đã được chọn lựa kỹ càng: "Em biết rồi, cảm ơn anh."

Xe của Đoàn Thính Vãn đỗ ở cạnh sân vận động, Phó Thừa đi cùng cô, nhìn xe cô chạy khuất tầm mắt rồi đi về phía cổng trường.

Sáng hôm sau, khoá huấn luyện quân đội đã kết thúc, Phó Thừa phải trực đêm nên trở về đội trước. "Ngã Rẽ" vẫn chưa đóng cửa, ánh sáng vàng ấm áp từ cửa sổ kính trong suốt chiếu ra con đường bên ngoài, Phó Thừa vô thức đi đến đó nhìn vào trong.

An Tiểu Mễ và các sinh viên làm việc bán thời gian vô cùng bận rộn, nhưng anh không thấy Giang Tự Châu đâu.

Phó Thừa lấy điện thoại di động ra, trên WeChat có một tin nhắn.

[Châu: Có việc đột xuất phải đi trước]

Chỉ có vỏn vẹn bảy chữ, ngay cả dấu câu cũng lười viết, tin nhắn không mang theo bất kì cảm xúc nào, thế mà Phó Thừa đọc tin nhắn WeChat này có thể cảm nhận được tâm trạng Giang Tự Châu đang không tốt, cũng không biết tại sao lại vậy.

Suy nghĩ một chút, Phó Thừa liền gửi lại một tin nhắn cho Giang Tự Châu.

[Phó Thừa: Cậu về nhà chưa?]

Cho đến ngày hôm sau, tin nhắn này vẫn không được trả lời.

Đoàn Nghị xét thấy trong thời gian huấn luyện quân sự không có ngày nghỉ nào nên ông đặc biệt sắp xếp hai ngày nghỉ phép sau đợt làm nhiệm vụ, mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Sáng sớm, Ngưu Ngưu hưng phấn đến mức không ngủ nhiều được, cậu nhóc nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy vào nhà ăn của đội cứu hỏa, ăn thật nhiều rồi trước khi đi còn lấy bột chiên và trứng cho Phó Thừa.

Phó Thừa không có thói quen ngủ nướng, lúc Ngưu Ngưu trở về, anh đã tắm rửa thay quần áo xong, đang tựa người vào bàn xem điện thoại.

"Đây! Chú Phó, ăn nhanh đi!" Ngưu Ngưu thở hổn hển, lồ.ng ngực phập phồng dữ dội: "Ăn xong còn phải đi gặp ông cố nữa!"

Phó Thừa bất đắc dĩ xoa đầu Ngưu Ngưu: "Chú biết ngay cháu dậy sớm như vậy là có mục đích mà."

Ngưu Ngưu cười, trườn dài trên bàn nhìn chằm chằm Phó Thừa đang ăn sáng.

Hôm nay không phải cuối tuần, bãi đậu xe của viện dưỡng lão cũng không có nhiều xe lắm, Phó Thừa đỗ xe, vô thức nhìn bốn phía, nhưng không thấy xe thể thao của Giang Tự Châu.

Mấy ngày nay nắng đẹp, hai ông lão không chơi cờ nữa mà đang ngồi uống trà trong sân, đột nhiên, một bóng người nhỏ bé lao vào như một viên đạn, chạy tới cạnh ông Phó: "Ông cố!"

Ông Phó nheo mắt, tỏ vẻ thích thú, bế Ngưu Ngưu lên đùi và nói: "Ngưu Ngưu đến đấy à? Lại cao lên nữa rồi này!"

Ngưu Ngưu rất tự hào, trả lời dứt khoát: "Chú Tiết cũng nói như vậy!"

Phó Thừa đi theo nhóc vào trong: "Ngưu Ngưu, đây cũng là ông cố đấy."

Ông Kha đang âm thầm suy đoán mối quan hệ giữa ba người trước mắt, Phó Thừa nhìn còn trẻ, sao có thể có một đứa con trai lớn như vậy được!

"Chào ông cố!" Ngưu Ngưu lớn giọng chào.

Ông Kha rất thích Ngưu Ngưu, nhóc con vừa dễ thương vừa lễ phép, sau đó ông lại nghĩ đến đứa cháu trai của mình thì chán nản không thôi.

Nếu lúc nào đó mà Giang Tự Châu cho ông bế chắt thế này thì chắc chắn lúc ngủ ông cũng có thể cười!

"Tiểu Phó à." Ông Kha nhỏ giọng nói: "Gần đây cháu có gặp Tiểu Châu không?"

Phó Thừa ngồi xuống bên cạnh ông cụ: "Hôm qua bọn cháu mới vừa gặp nhau ạ."

Ông Kha trợn mắt: "Hừ, nó có thời gian vậy mà không thèm đến thăm ông gì hết, ông thèm món sườn nó làm quá!"

Người ta càng về già lại càng trở nên trẻ con, Phó Thừa cười giải thích: "Cậu ấy bận rộn lắm, quán cà phê kinh doanh rất tốt."

"Kinh doanh tốt thì có ích gì, kết hôn sớm mới là chuyện quan trọng!" Ông Kha vừa nói xong, lại giận dỗi nhìn sang Ngưu Ngưu.

"Ông ngoại!"

Ngoài cửa bỗng nhiên phát ra một giọng nói trong trẻo, Giang Tự Châu xuất hiện ở ngoài cửa, tay trái xách lồng mèo, tay phải cầm túi màu xanh lam.

Nhìn thấy Phó Thừa, Giang Tự Châu tất nhiên là rất ngạc nhiên rồi.

"Oa! Mèo!" Ngưu Ngưu quay lại nhìn thấy cái lồng đang được Giang Tự Châu cầm liền hưng phấn nhảy khỏi lòng ông Phó.

Trên tay cậu xách quá nhiều đồ nên Phó Thừa bước tới cầm túi giúp cậu.

"Cảm ơn." Trên mặt Giang Tự Châu vẫn không có nhiều biểu cảm, giọng điệu rất lạnh lùng.

Ngưu Ngưu nhảy tới trước mặt Giang Tự Châu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Giang Tiểu Hầu.

Ngược lại, ông Kha ngày càng bất mãn, ông khịt mũi hừ hừ: "Người ta thì mang trẻ con đến, cháu lại mang mèo tới!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio