Vẻ mặt Giang Tự Châu vẫn rất bình tĩnh, không ai có thể tưởng tượng được cậu sẽ dùng một gương mặt như thế để nói những lời như vậy. Phó Thừa sửng người, Giang Tự Châu nhân lúc đó rút tay ra rồi quay đi.
Cổ tay thon nhỏ đột nhiên bị rút đi, tay của Phó Thừa nắm vào khoảng không, anh cúi đầu cười bất lực rồi múc nửa bát cháo rồi ra khỏi phòng bếp.
Ở đây đều là những chàng trai thường xuyên rèn luyện thể lực, sức ăn lớn nên mua rất nhiều rau. Nồi lẩu vừa sôi lên, Lưu Dương liền bỏ hết thịt trong đĩa vào, cậu nhóc ứa nước miếng nhìn nồi lẩu.
"Nước chấm đã pha sẵn để trong bếp rồi!" Phùng Ninh bưng một bát ra: "Nếu muốn thì mau vào bếp lấy đi."
Phùng Ninh và An Tiểu Mễ là hai cô gái duy nhất ở đây, lại có tính cách hoạt bát nên đã nhanh chóng làm thân với nhau. An Tiểu Mễ nghe Phùng Ninh nói vậy thì đặt đôi đũa trong tay xuống rồi bưng cái bát rỗng trước mắt vào bếp.
"Yo, đội trưởng Triệu cũng ở đây à?" An Tiểu Mễ vừa vào bếp liền nhìn thấy Triệu Lâm đang bỏ rau mùi vào bát, cô mỉm cười bước tới: "Oa, em trai cũng thích ăn rau mùi à?"
Vẻ mặt Triệu Lâm không vui, liếc nhìn An Tiểu Mễ rồi bước sang một bên: "Chị thì bao lớn mà gọi tôi là em trai."
"Không biết tôi bao lớn nhưng nhìn cậu rất nhỏ tuổi." An Tiểu Mễ nhìn đôi mắt đang mở to của Triệu Lâm, đột nhiên cảm thấy mình đã hiểu tại sao một Tiêu Cương lầm lì ít nói như thế lại thích cậu ta.
Triệu Lâm không nói gì, An Tiểu Mễ cũng không muốn chọc giận cậu ta nữa: "Được rồi, tôi và đội trưởng Tiêu đã nói rõ ràng rồi, hiện tại tôi cũng đã có bạn trai, cậu có thể đừng chướng mắt tôi như vậy được không?"
Vốn tưởng rằng có thể dỗ được Triệu Lâm nhưng khi cậu ta nghe vậy thì lại càng không vui, hỏi: "Tại sao, Tiêu Cương có gì không tốt mà khiến chị phải thích người khác?"
An Tiểu Mễ bật cười: "Đội trưởng Tiêu cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện anh ấy không có tình cảm với tôi là không tốt thôi."
Triệu Lâm nghi ngờ nhìn cô, phải mấy giây sau, vẻ cảnh giác trên mặt cậu ta mới giảm đi một chút, cậu ta cúi đầu thêm rất nhiều dấm vào bát, lẩm bẩm: "Tôi đâu có chướng mặt chị đâu."
Xem ra, đội trưởng Tiêu vẫn chưa tán đổ được cậu chàng này rồi, Từ đó, An Tiểu Mễ nghĩ thầm lát nữa phải chỉ điểm thêm cho Tiêu Cương, sau đó cô trộn nước chấm rồi cùng Triệu Lâm ra ngoài.
Mùa đông, mọi người lúm xúm tụ tập ăn lẩu, ngoài trừ Tiết Kỳ An ít nói hơn chút thì những người khác còn không thèm ngồi ghế, cứ vừa đứng nhúng lẩu vừa trò chuyện.
Giang Tự Châu ngồi bên cạnh Phó Thừa, cậu lặng lẽ cầm thìa ăn cháo, Phó Thừa ít khi biểu đạt quá nhiều cảm xúc, anh cũng ít nói, thỉnh thoảng anh quay đầu lại xem cậu đã ăn được bao nhiêu.
"Đội trưởng Phó, ý anh sao?" Tâm trạng Triệu Lâm tốt lên hẳn, cậu ta lớn tiếng hỏi.
Phó Thừa ngước mắt nhìn sang: "Cái gì?"
Triệu Lâm tặc lưỡi, lắc đầu hỏi Tiết Kỳ An: "Chỉ huy Tiết, trong khi chúng ta thảo luận một vấn đề quan trọng như vậy mà đội trưởng Phó lại mất tập trung, có phải anh nên phê bình anh ấy chút không?"
Kể ra thì trong những cuộc họp và huấn luyện bình thường, Triệu Lâm thường xuyên bị Tiết Kỳ An gọi tên nhắc nhở trước mặt mọi người vì mất tập trung, bây giờ không thể tiêu chuẩn kép quá được.
Giang Tự Châu ngồi giữa Phó Thừa và Tiết Kỳ An, Tiết Kỳ An cúi đầu ăn nửa cái bánh bao tôm, rồi ngẩng đầu nói: "Việc đội trưởng Phó mất tập trung là điều dễ hiểu, nếu cậu có thể nói cho anh biết cậu nhìn ai trong cuộc họp dẫn đến mất tập trung thì anh có thể cân nhắc việc không nêu tên cậu nữa."
Phùng Ninh không nhịn được cười, cô cười xong thì thở dài một hơi: "Đã nói với em rồi mà, đừng tranh cãi với đội trưởng Phó và chỉ huy Tiết, em không nói lại bọn họ đâu."
Trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Lâm sợ Tiết Kỳ An lại trêu chọc mình nên vội vàng đổi chủ đề: "Em vừa nói là đã hai năm rồi thành phố Thiên Tân không có tuyết, năm nay tuyết rơi sớm như vậy làm em thấy hơi lo lắng."
Tuyết rơi đột ngột có khả năng gây ra lở tuyết ở các khu vực miền núi gần đó và các đội cứu hỏa thường phải làm việc cật lực vào mỗi mùa đông.
"Sao lại không nói chuyện?" Phó Thừa lại không để ý tới lời nói của Triệu Lâm, anh quay sang hỏi Giang Tự Châu: "Buồn ngủ rồi à?"
Giang Tự Châu ăn xong muỗng cháo cuối cùng, cậu cười lắc đầu: "Không có, em thấy ngồi nghe thôi cũng khá thú vị."
Từ nhỏ cậu đã học trong trường dành cho nhà giàu, bạn bè xung quanh không trò chuyện với nhau như thế này, hơn nữa tính cách cậu tương đối trầm lặng nên cũng ít tham gia vào những chuyện thế này.
Nhiệt độ trong nhà hơi cao, ai cũng xắn tay áo lên vì nóng, mặc áo thun cũng toát mồ hôi, thỉnh thoảng có người nói câu gì đó thú vị, mọi người cũng cười theo, không khí sống động như vậy khiến Giang Tự Châu cảm thấy rất mới mẻ và vui vẻ.
Bữa ăn kéo dài mấy tiếng đồng hồ, mãi đến gần mười giờ tối mọi người mới rời khỏi bàn, địa điểm trò chuyện chuyển từ bàn ăn sang ghế sofa. Phó Thừa phát hiện Giang Tự Châu hơi mệt mỏi. Cậu tựa người vào sofa ngáp dài, đôi mắt ươn ướt chớp chớp.
Ngay lúc Phó Thừa đang muốn nói đuổi người thì Tiết Kỳ An cũng chú ý tới sự mệt mỏi của Giang Tự Châu, cậu ta đứng dậy mặc áo khoác: "Nào, đã muộn rồi, sức khỏe của Tiểu Châu còn đang hồi phục, chúng ta về đội thôi, còn rất nhiều cơ hội khác, lần sau lại tụ tập tiếp."
Giang Tự Châu đang buồn ngủ, đầu óc hơi mơ màng, cậu nghe thấy có người nhắc đến tên mình thì ngồi thẳng dậy, thấy mọi người đều đã mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi, cậu lập tức đứng thẳng dậy.
"Em cứ ngồi đi." Phó Thừa đứng ở trước mặt cậu, đưa tay đè lên vai Giang Tự Châu: "Để anh tiễn bọn họ."
Giang Tự Châu cũng không từ chối, đúng là cậu hơi kiệt sức thật. Lúc Phó Thừa tiễn mọi người xuống lầu rồi quay lại thì Giang Tự Châu không còn ngồi ở ghế sofa nữa mà đã vào giường nằm.
Lúc tối cậu còn trêu chọc người ta trong bếp, đến giờ thì lại ngủ mất.
Phó Thừa tắm rửa xong thì nhấc chăn lên giường, anh cẩn thận che chắn vết thương của Giang Tự Châu rồi ôm cậu vào lòng.
Tuyết rơi suốt đêm, trước khi trở về đội vào chiều chủ nhật, trên đường bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, nhân viên dọn vệ sinh quét tuyết trên đường suốt đêm, mùa đông đã về trên thành phố Thiên Tân.
Phó Thừa mặc áo khoác cho Giang Tự Châu rồi đưa cậu ra ngoài, trên đường có tuyết nên không thể chạy quá nhanh, Giang Tự Châu chán nản nhìn điện thoại, cậu thấy ảnh chụp cảnh tuyết của mọi người trong vòng bạn bè. Sau đó, cậu nhìn ra cửa sổ xe thì thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cửa đội cứu hỏa.
Trong thời tiết lạnh giá như vậy, bên ngoài rất ít người, một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đen đứng cạnh cổng, vì lạnh mà đôi chân hơi run run, vẻ mặt bà khá lo lắng.
Khi nhìn thấy xe của Phó Thừa, ánh mắt của lính gác cổng sáng lên, cậu ta vội vàng chạy tới, Phó Thừa hạ cửa kính xe xuống, một cơn gió lạnh ùa vào.
"Đội trưởng Phó, dì này nói muốn gặp anh." Lính gác cổng nói.
Phó Thừa còn chưa kịp nói gì, Giang Tự Châu đã mặc áo khoác vào rồi đẩy cửa ghế phó lái bước xuống xe.
Chẳng trách vừa rồi trông bà cứ quen quen, bà chính là người mẹ đã mất con trai ở hiện trường vụ hỏa hoạn Phú Lâm vừa qua.
Người phụ nữ nhìn thấy Giang Tự Châu thì hơi bất ngờ, bà bước nhanh tới, quỳ xuống dưới chân Giang Tự Châu.
"Cậu Giang, tôi không ngờ có thể gặp được cậu ở đây, tôi..." Sự ngạc nhiên trên mặt bà không phải là giả, bà lắp bắp nói.
Phó Thừa còn chưa kịp mặc áo khoác đã đẩy cửa xe đi ra ngoài rồi kéo Giang Tự Châu đến bên cạnh mình.
Tư thế che chắn bảo vệ của Phó Thừa khiến người phụ nữ bật khóc, bà cảm thấy áy náy và tự trách mình: "Đội trưởng Phó, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn đến xem cậu Giang thế nào thôi."
"Không cần biết dì đến đây có ý đồ gì khác hay không nhưng hành động hiện tại của dì cũng đủ để người khác phải đề phòng."
Từ trước đến nay Phó Thừa luôn là người quân tử, nhưng hôm nay anh lại nhắm mắt làm ngơ trước sự cầu xin và bối rối của một người phụ nữ, anh lạnh lùng nhìn bà quỳ trước mặt Giang Tự Châu với ánh mắt đầy áp lực.
Người phụ nữ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Phó Thừa, bà càng bối rối hơn: "Tôi, rất xin lỗi, tôi không suy nghĩ nhiều đến vậy."
"Dì đứng dậy trước rồi nói tiếp." Bà sợ Phó Thừa, nhưng Giang Tự Châu lại không sợ, cậu bước tới, hơi khom người, đưa tay cho bà.
Người phụ nữ nhìn bàn tay trắng nõn duỗi ra trước mặt, bà lưỡng lự nhìn Phó Thừa, người đứng phía sau Giang Tự Châu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.
"Mau đứng dậy đi ạ, cháu không cúi xuống được." Giang Tự Châu đặt tay lên vết thương, giọng nói dịu dàng, thậm chí còn có chút áy náy.
Người phụ nữ lúc này mới nhớ tới việc Giang Tự Châu đang bị thương ở bụng, bà không đợi cậu đỡ nữa mà nhanh chóng đứng dậy khỏi nền tuyết.
Chắc hẳn bà đã đợi rất lâu, khi bà đứng dậy thì Giang Tự Châu mới nhận ra hai bàn tay của bà đã đỏ bừng vì lạnh.
Ngày chủ nhật đội cứu hỏa được nghỉ, lúc này có rất nhiều người lần lượt quay lại đội, họ đều nhìn thấy người phụ nữ đã đợi ở cửa mấy tiếng đồng hồ, con trai của bà đã bị thiêu chết trong vụ hỏa hoạn, lẽ ra bà phải nhận được sự đồng cảm của mọi người, nhưng chồng bà lại dùng con dao sắc nhọn để đâm vào những người lính cứu hỏa làm việc đến kiệt sức và Giang Tự Châu không hề có khả năng tự vệ.
Vì vậy tất cả mọi người đều nhắm mắt làm ngơ với bà, kể cả Phó Thừa.
"Bên ngoài hơi lạnh, hay là tìm một chỗ nói chuyện đi." Giang Tự Châu liếc nhìn "Ngã Rẽ" bên kia đường, chỉ tay nói: "Chúng ta tới đó đi."
Người phụ nữ mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Được được, cảm ơn cậu Giang."
Giang Tự Châu quay người liếc nhìn Phó Thừa, bên ngoài anh vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng cậu biết anh đang lo lắng bèn thấp giọng hỏi: "Đội trưởng Phó, anh có muốn đi chung với em không?"
Phó Thừa cau mày, không hài lòng nhìn Giang Tự Châu mấy giây, Giang Tự Châu cúi đầu nhìn áo len cashmere mình đang mặc, rồi nói thêm với anh: "Mau mặc áo khoác vào, coi chừng bị cảm lạnh."
Thế này khá giống với cây gậy và củ cà rốt*, khi Phó Thừa quay người vào xe lấy áo khoác, anh không khỏi suy nghĩ, xem ra ông chủ Giang rất biết cách dùng người.
*Cây gậy và củ cà rốt là một kiểu chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm làm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. "Cây gậy" tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, "củ cà rốt" tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.
Hôm nay An Tiểu Mễ được nghỉ phép, cô nàng không có ở cửa hàng, khi nhân viên phục vụ nhìn thấy Giang Tự Châu đi vào thì đều chào hỏi. Dù An Tiểu Mễ không nói gì nhiều nhưng mọi người đều biết Giang Tự Châu bị thương. Mọi người nhìn thấy cậu tới quán thì đều rất ngạc nhiên, sau đó tập trung xung quanh cậu, bày tỏ sự lo lắng quan tâm cho sức khỏe của cậu.
"Được rồi, đừng vây quanh anh nữa, làm cho anh hai ly trà sữa nóng." Giang Tự Châu chọn một bàn trong góc tường rồi ngồi xuống, Phó Thừa ngồi ở bên cạnh.
Lần trước khi nhìn thấy người phụ nữ này, khuôn mặt bà nhuốm đầy phong sương cực nhọc, bây giờ chỉ trong vòng một tháng, mái tóc vốn đã bạc của bà lại càng thêm bạc, sắc mặt tái nhợt, nhìn như già đi hơn mười tuổi.
Bà cầm hai túi trái cây trên tay, đặt lên bàn, lo lắng đẩy chúng đến trước mặt Giang Tự Châu.
"Cậu Giang, chồng tôi đã làm sai rồi, tôi có cố gắng để liên lạc với cậu lâu rồi nhưng thực sự không biết thông tin liên lạc của cậu, hôm nay tôi muốn thử vận may nên đến đội cứu hỏa xem thử có tìm được đội trưởng Phó không."
Người phụ nữ lén nhìn cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy, rồi bất an nhìn Phó Thừa đang ngồi bên cạnh chăm sóc cho Giang Tự Châu, bà vừa lo lắng vừa hối hận.
Giang Tự Châu cười nói: "Hiện tại cháu đã xuất viện rồi, cuối tuần này sẽ đến bệnh viện tháo băng và kiểm tra lại. Bác sĩ nói sẽ không có vấn đề gì lớn nữa."
Giọng điệu của cậu khi nói chuyện vẫn rất bình tĩnh, trong mắt luôn mang theo ý cười nhẹ, trái ngược hẳn với sự kìm chế của Phó Thừa bên cạnh, cậu cũng không hề đề cập đến việc mình phải chịu đau đớn thế nào sau khi bị thương.
"Rất xin lỗi, tôi biết chỉ nói ba chữ này thì không thấm vào đâu, nhưng tôi thật sự không biết phải làm gì nữa."
Người phụ nữ vừa nói chuyện, nước mắt vừa chảy dài trên khuôn mặt bà, nhưng trong cửa hàng có rất nhiều người, đội trưởng Phó đã cảnh báo bà rằng hành động của bà đang gây rắc rối cho Giang Tự Châu nên bà không dám khóc lớn mà chỉ có thể kìm nén tiếng nức nở.
"Không liên quan gì đến dì cả." Giang Tự Châu lấy khăn giấy ra đưa cho bà.
Người phụ nữ cảm ơn rồi nghẹn ngào nói: "Lần trước tôi đến trại tạm giam để gặp chồng tôi, ông ấy cũng biết ngày đó mình quá bốc đồng và nói rằng nếu tôi có thể tìm được cậu thì nhất định phải xin lỗi cậu, cả nhà tôi xin lỗi cậu."
Người phục vụ nhanh chóng bưng hai ly trà sữa và một ly nước ấm tới, Giang Tự Châu đẩy một ly trà sữa đến trước mặt Phó Thừa, Phó Thừa liếc nhìn cậu một cái, Giang Tự Châu cười nhẹ nói với bà: "Đây là món bán chạy nhất của quán cháu, dì uống thử chút đi."
Gần kết thúc học kỳ, nhiều sinh viên cảm thấy không khí ở thư viện không tốt lắm nên đến "Ngã Rẽ" để ôn tập, cả quán cà phê rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lê
Giang Tự Châu ngồi sát vách tường, bên cạnh là Phó Thừa, giọng nói cậu nhẹ nhàng ấm áp, cậu có thể cảm nhận được sự thù địch và bất mãn của Phó Thừa, cậu đặt tay lên đùi Phó Thừa xoa xoa.
Điện thoại trong túi áo khoác đột nhiên rung lên mấy lần, Phó Thừa vừa nhấc máy, giọng nói tức giận của Đoàn Nghi lập tức phát ra: "Phó Thừa, cậu đang ở đâu."
"Ở ngoài, có chuyện gì vậy?" Phó Thừa liếc mắt nhìn đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa mới tới giờ điểm danh, lúc này nhất định là Đoàn Nghị có việc gấp cần tìm anh.
Đoàn Nghị vừa nghe điện thoại vừa đi đi lại lại trong văn phòng, ông hạ giọng nói: "Có người viết đơn tố cáo nặc danh gửi Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật. Cậu lập tức quay về cho tôi!"