Giang Tự Châu tính tình hiền lành, cậu rất kiên nhẫn với người già và trẻ em. Sau khi quán cà phê tạm nghỉ, Giang Tự Châu dành hai ngày để đi mua quần áo Tết với hai ông, ăn nhiều món ngon, thậm chí còn bị lôi kéo chơi đấu địa chủ.
Mãi đến đêm giao thừa, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hai ông lão, Giang Tự Châu mới đưa hai ông về viện dưỡng lão.
Nhân viên viện dưỡng lão đã dọn dẹp phòng từ lâu, họ cầm câu đối đang định dán lên cửa thì thấy hai bên cửa đã được dán câu đối. Khi quay lại, họ nhìn thấy Giang Tự Châu thì mỉm cười nói: "Ông chủ Giang tự mình chuẩn bị câu đối Tết năm nay đấy à?"
Giang Tự Châu xách đồ của hai ông lão, lúc đi thì mỗi người chỉ đem theo mấy bộ quần áo mà lúc về thì lại mang về rất nhiều đồ.
“Ông ngoại rất thích câu đối Tết." Giang Tự Châu đứng sang một bên, đợi ông Phó lấy chìa khóa ra mở cửa: “Nếu ông ngoại đã không thích rồi thì dù có dán lên ông cũng sẽ bắt gỡ xuống thôi."
Ông Kha trừng mắt: "Làm sao? Sở thích của ông chỉ có như vậy thôi!"
Mọi người cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa khó chịu của ông lão, họ đặt đồ đạc vào phòng của hai ông, ngồi chơi một lúc rồi mới rời đi.
Đã gần đến đêm giao thừa, là một thành phố du lịch, lượng du khách đến sân bay thành phố Thiên Tân đã lên đến đỉnh điểm, người người tập trung đông đúc ở cổng đón khách. Triệu Lâm chạy xe tới, chưa đầy 5 phút đã có mặt. Từ xa, cậu ta nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên khoảng ngoài năm mươi tuổi đẩy hai cái vali to bước ra ngoài.
"Ba! Mẹ! Bên này!" Triệu Lâm vẫy tay.
Mẹ Triệu nhìn thấy con trai mình, bà trìu mến nắm lấy cánh tay của ba Triệu đi tới, đánh Triệu Lâm một cái: "Ở nơi công cộng mà la hét cái gì."
Triệu Lâm cười cười, giả vờ xoa xoa cánh tay của mình: "Mẹ, mẹ đánh con đau lắm đấy!"
“Giả vờ là giỏi.” Mẹ Triệu đi một đôi bốt cao ngang mắt cá chân, bà bước những bước dài: “Mau đi thôi, đưa ba mẹ đến bệnh viện."
Triệu Lâm cầm một cái hộp đi theo mẹ Triệu: “Con đưa ba mẹ về nhà trước, sau đó…”
“Về nhà cái gì hả!” Mẹ Triệu đi rất nhanh, bà cũng lười nói chuyện với đứa con trai lơ ngơ của mình: “Mau dẫn đường đi.”
Tình cảm mà Tiêu Cương dành cho Triệu Lâm đã chôn sâu trong lòng anh ta nhiều năm, lần này chứng kiến Tiêu Cương hôn mê mấy ngày, lại nhìn thấy lá thư tuyệt mệnh do Tiêu Cương viết cho mình, Triệu Lâm không chỉ cảm động mà còn cảm thấy rất áy náy và có lỗi. Tính cách của cậu ta ngây thơ, không thể kìm chế được lời nói của mình, đến nỗi khi mẹ Triệu gọi đến hỏi cậu ta có về nhà đón Tết hay không thì cậu ta đã nói hết mọi chuyện về mối quan hệ giữa mình và Tiêu Cương.
Mẹ Triệu rất sốc trước thông tin con trai mình đưa ra, nhưng bà chưa kịp hỏi về tên tuổi lý lịch của người ta thì đã hay tin người ta bị thương nặng và vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Mẹ Triệu không biết phải làm gì, bà bối rối nói lại những lời của Triệu Lâm cho ba Triệu, sau đó hai người nhanh chóng đặt vé máy bay để bay đến Thiên Tân.
"Ba, mẹ. Tiêu Cương vẫn chưa biết chuyện hai người đặc biệt đến đây." Triệu Lâm vừa lái xe đến bệnh viện vừa nhìn khuôn mặt mẹ Triệu qua gương chiếu hậu: "Chúng ta về nhà trước nhé, đợi con nói anh ấy một tiếng rồi hãy đến bệnh viện."
“Mẹ thấy khi con gọi cho mẹ trông con nghiêm trọng lắm mà, con dọa ba mẹ phải chạy ngay đến đây, bây giờ lại không cho ba mẹ đến đó à?" Mẹ Triệu tức giận nói.
Triệu Lâm liếc nhìn ba Triệu: "Ba, ý ba thế nào?"
Ba Triệu trầm ngâm một lúc, đến khi cánh tay của ông bị vợ nhéo thì ông mới nói: "Ba mẹ rất muốn gặp đội trưởng Tiêu mà con nhắc tới, con yên tâm đi, ba mẹ sẽ không quá nhiệt tình hay hù dọa cậu ấy đâu."
Triệu Lâm lo lắng nhìn mẹ Triệu: “Con không lo lắng về ba…”
Mẹ Triệu cảm thấy mình bị nhắm tới, bà lẩm bẩm mấy câu, cho đến khi bước vào thang máy của bệnh viện, bà mới hứa: "Mẹ sẽ không hù dọa đội trưởng Tiêu đâu! Yên tâm đi!"
Ra khỏi thang máy, phòng của Tiêu Cương là phòng đầu tiên, gần với phòng y tá nhất, Triệu Lâm chỉ vào cửa: “Đây là phòng của Tiêu Cương.”
Người đàn ông trong phòng bệnh mặc bộ đồ bệnh nhân, cao 1m85, trong mắt những người lớn tuổi thì anh ta chính là “con rể tốt nhất”, thoạt nhìn trông rất điềm tĩnh và thật thà.
Nhưng vì bị thương nên thân hình vốn khỏe mạnh của Tiêu Cương chỉ có thể dồn một phần trọng lượng lên các y tá bên cạnh, anh ta chật vật đi lại trong phòng bệnh, khiến mẹ Triệu cảm thấy đau lòng.
“Gần đây mới có thể xuống đất và đi lại một chút…”
Triệu Lâm chưa kịp nói xong thì mẹ Triệu ban nãy vừa hứa "không dọa Tiêu Cương" đã đẩy cửa phòng bệnh ra.
Cánh tay của Tiêu Cương còn đang bó bột, đột nhiên có một người phụ nữ xông tới trước mặt, anh ta giật mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy Triệu Lâm đi theo sau, Tiêu Cương ngơ ngác nhìn bọn họ.
"Để tôi." Triệu Lâm đưa tay đỡ Tiêu Cương, y tá mỉm cười đóng cửa đi ra ngoài.
“Đây là ba mẹ của em.” Triệu Lâm thấp giọng giới thiệu, biết rằng Tiêu Cương từ nhỏ đã không có cha mẹ, cũng không biết trong lòng anh ta có muốn gặp lại cha mẹ hay không nữa: "Năm nay ba mẹ sẽ đón Tết ở thành phố Thiên Tân."
Rõ ràng là mẹ Triệu không hài lòng với lời giải thích của Triệu Lâm, bà nhiệt tình tiến lên một bước: “Nghe Lâm Lâm nói cháu bị thương, ba thằng bé rất lo lắng, dạo này khó mua được vé, nếu không chú và dì đã đến thăm cháu từ sớm rồi!"
Triệu Lâm cảm giác được cơ thể Tiêu Cương khẽ run lên.
"Chú, dì." Giọng nói của Tiêu Cương hơi lúng túng, anh ta lo lắng muốn bắt tay với ba Triệu, nhưng lại không biết động tác như vậy có thích hợp hay không.
“Cháu đang bị thương, đừng đứng nữa!” Mẹ Triệu ra lệnh: “Lâm Lâm, đỡ Tiêu Cương ngồi xuống trước đi!”
Bà làm như thể phòng này là do bà làm chủ vậy, Triệu Lâm từ lâu đã quen với sự nhiệt tình của mẹ, cậu ta đỡ Tiêu Cương ngồi xuống nhỏ giọng nói: “Tính cách mẹ em luôn như vậy đấy.”
Tiêu Cương chưa bao giờ tiếp xúc với người lớn tuổi trong hoàn cảnh thế này, anh ta ngồi bên giường bệnh muốn rót nước cho ba mẹ Triệu.
“Anh đừng động đậy nữa, không phải đã có em rồi sao." Triệu Lâm hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của Tiêu Cương, trong lòng cậu ta cảm thấy vừa ấm áp lại vừa hơi buồn cười.
"Để chú và dì phải đến tận đây, cháu rất áy náy." Từ phản ứng nhiệt tình quá mức của mẹ Triệu, Tiêu Cương biết rằng có lẽ Triệu Lâm đã nói với ba mẹ về mối quan hệ của họ rồi.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Cương gặp ba mẹ của Triệu Lâm, nhưng cũng không nên gặp trong hoàn cảnh này.
Mẹ Triệu xua tay rồi cởi áo khoác ra: "Cái gì mà áy náy với không áy náy, nhiệm vụ bây giờ của cháu là dưỡng thương cho tốt."
Ánh mắt mẹ Triệu rơi vào Tiêu Cương, bà hoàn toàn không có bất kỳ ý định che đậy gì, càng nhìn càng hài lòng, bà cười nói: "Tốt thật đấy, Tiêu Cương, con là người ở đâu? Cha mẹ ở nhà có khỏe không? Con có phải con một không? Lần này bị thương sao không..."
Khụ khụ!" Ba Triệu ho khan mấy tiếng, ra hiệu mẹ Triệu đừng đặt cậu hỏi tới tấp nữa.
Triệu Lâm đưa ly giấy sang: “Ba mẹ uống chút nước trước đi.”
"Chú, dì, cháu đến từ thành phố Thiên Tân và lớn lên trong cô nhi viện."
Kể từ khi chọn ở bên Triệu Lâm, Tiêu Cương không muốn che đậy cuộc sống của mình mà thẳng thắn nhìn vào mắt mẹ Triệu.
"Dì, cháu biết cháu không xứng với Triệu Lâm, cháu không có gì nhiều cả nhưng cháu thật lòng yêu em ấy."
Tiêu Cương vốn không giỏi ăn nói, ngay cả trước mặt ba mẹ Triệu Lâm cũng không biết cách bày tỏ, anh ta hơi đỏ mặt nói: "Cháu rất thích Triệu Lâm, xin chú dì cứ yên tâm giao em ấy cho cháu, để cháu chăm sóc em ấy."
Phòng bệnh bỗng chốc trở nên im lặng, ba Triệu hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm túc, mẹ Triệu không nói gì, cúi đầu uống một ngụm nước.
Triệu Lâm dựa vào giường bệnh, lo lắng nói: "Mẹ!"
"Con la cái gì? Con làm mẹ giật mình đấy." Mẹ Triệu đau lòng nhìn Tiêu Cương: "Đứa trẻ này từ nhỏ đã phải chịu khổ rồi!"
Trong lòng Tiêu Cương đã nguội lạnh, anh ta nghe được lời nói bất ngờ của mẹ Triệu thì ngơ ngác nhìn qua.
Mẹ Triệu nở một nụ cười, Tiêu Cương chưa từng nhìn thấy mẹ bao giờ, nhưng vào lúc này, Tiêu Cương cảm nhận được sự dịu dàng của một người mẹ, sự dịu dàng mà trước đây anh ta chưa từng cảm nhận được.
"Được rồi, chú và dì đến thăm thấy cháu như vậy là yên tâm rồi." Mẹ Triệu đứng lên, ấm áp nói: "Lâm Lâm nói ngày mai bác sĩ sẽ cho cháu xuất viện, dì về dọn dẹp nhà cửa trước, chuẩn bị nhiều món ngon, ngày mai chúng ta sẽ cùng vui vẻ đón Tết Nguyên Đán nhé.”
Triệu Lâm đưa hai người xuống lầu rồi đi lên lại, Tiêu Cương ngồi trên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào cửa, dường như đang chờ đợi cậu ta quay lại.
“Sao lại ngây người thế này?” Triệu Lâm cười cười đi tới: “Bị dọa sợ à?”
Tiêu Cương không ngờ Triệu Lâm lại quay lại nhanh như vậy: "Sao em không đưa chú và dì về nhà?"
“Ba em lái xe của em đi, mẹ em bảo em lên với anh.” Triệu Lâm đứng bên cạnh giường bệnh, mỉm cười nhìn Tiêu Cương.
Tiêu Cương đưa tay nắm lấy tay Triệu Lâm, ngẩng đầu nhìn cậu ta, tựa như dòng suối khô khốc bỗng nhiên được dòng nước tưới mát, trái tim trống vắng của Tiêu Cương như nở hoa. Tiêu Cương nhìn vào đôi mắt biết cười của Triệu Lâm, đôi mắt to tròn của cậu ta tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, cả hai đều không biết phải nói gì.
Sự cảm ơn trong lòng và niềm vui bất ngờ khiến tình yêu càng thêm vững bền.
"Anh có nghe thấy mẹ em nói gì không? Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé." Triệu Lâm cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Cương, nhẹ nhàng nói: "Em còn đang đợi anh mua nhà cưới cho em đấy."
Hai ông lão đã rời đi, Phó Thừa ở đội cứu hỏa, còn Giang Tự Châu rúc mình trong cái chăn ấm áp quen thuộc, cậu ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau, điện thoại đặt trên gối bên cạnh rung lên đánh thức cậu.
"Chúc mừng năm mới, chú Giang!" Giọng nói vui vẻ của Ngưu Ngưu vang lên: "Chúc chú mạnh khỏe! Mọi điều ước đều thành hiện thực!"
Giang Tự Châu chưa mở mắt nổi, cậu uể oải đáp: "Chúc mừng năm mới Ngưu Ngưu, năm nay cháu có tới đội chơi không?"
"Không ạ! Mẹ và cháu đang ở nhà ông bà ngoại!" Ngưu Ngưu lớn tiếng trả lời: "Cháu vẫn chưa gọi điện để chúc mừng năm mới chú Phó mà gọi cho chú trước đấy!"
“Cảm ơn Ngưu Ngưu.” Giang Tự Châu duỗi người: “Lần sau gặp mặt chú Giang sẽ dẫn cháu đi ăn pizza nhé."
"Dạ được! Cảm ơn chú Giang!" Ngưu Ngưu lớn tiếng trả lời như một ông cụ non.
"Mau gọi cho chú Phó đi, nếu không chú ấy sẽ ghen tị đấy." Giang Tự Châu ngồi dậy.
Ngưu Ngưu hừ một tiếng: "Sẽ không đâu ạ! Nếu chú Phó biết cháu gọi điện thoại cho chú trước thì nhất định sẽ khen cháu đấy!"