Nghịch Lân

chương 12: thằng ngốc thiên tài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thôi Tiểu Tâm đứng ở cửa ra vào trầm ngâm một lát, đang chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa thì cửa đã bị người bên trong mở ra.

Một cô gái xinh đẹp để tóc ngắn ngang tai nghiêng đầu ra, thấy có người đang đứng trước cửa, đôi mắt xinh đẹp nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

Thôi Tiểu Tâm cũng đang đánh giá Lý Tư Niệm, nàng biết Lý Mục Dương có một muội muội, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ Lý Mục Dương lại có một muội muội xinh đẹp như vậy...

"Bọn họ là anh em ruột sao?". Tự nhiên trong đầu Thôi Tiểu Tâm xuất hiện một ý nghĩ như vậy.

Sau đó nàng lại đem ý nghĩ đó bỏ ra khỏi đầu. Lý Mục Dương là ân nhân cứu mạng của mình, tại sao lại có thể... khinh miệt người ta như vậy?

"Thôi Tiểu Tâm?". Lý Tư Niệm lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

"Lý Tư Niệm?". Không biết chuyện gì xảy ra, khi nghe Lý Tư Niệm gọi lên tên của mình, trong lòng Thôi Tiểu Tâm có chút mừng thầm. Nàng cho rằng đây là một loại thừa nhận, tuy rằng từ trước đến nay nàng đều không để ý đến việc có người thừa nhận mình hay không.

"Là em". Lý Tư Niệm liên tục gật đầu, cười hì hì nói: "Em cũng biết chị".

"Để chị xem Lý Mục Dương thế nào". Thôi Tiểu Tâm cảm thấy ánh mắt của Ly Tư Niệm có chút quỷ dị, chẳng qua điều này nàng cũng đã tưởng tượng qua khi đi trên đường tới đây. Thậm chí nàng còn nghĩ đến việc gặp phải tình cảnh càng phức tạp hơn, đó là cha mẹ Lý Mục Dương cùng một số người thân cũng ở đây, bọn họ sẽ dùng ánh mắt soi xét hoặc tán thưởng nhìn nàng.

Một cô gái xinh đẹp một thân một mình đến thăm bạn học trong bệnh viện, điều này thật dễ bị người ngoài xuyên tạc. Không hề nghi ngờ, nếu để cho những bạn học trong lớp biết, chỉ sợ chuyện xấu của hai người đều lan truyền khắp cả trường Phục Hưng cho mà xem.

Chỉ có một người là Lý Tư Niệm ở phòng bệnh, giúp nàng tránh được rất nhiều phiền toái.

"A, Lý Mục Dương là anh trai em...". Lý Tư Niệm vừa cười vừa nói. Nàng thân thiết kéo tay Thôi Tiểu Tâm, nói: "Tiểu Tâm tỷ tỷ, chị nhanh vào đi".

Thôi Tiểu Tâm không quen với hành động thân thiết như vậy, nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ kéo tay thân mật cùng một cô gái khác.

Nhưng mà Lý Tư Niệm thật sự là một cô gái rất đáng yêu, nụ cười của nàng rất thuần khiết, nàng lại nhiệt tình như thế nữa, giống như cự tuyệt nàng chính là chuyện có lỗi với thần linh vậy...

Thôi Tiểu Tâm hơi do dự, tùy ý để Lý Tư Niệm kéo đến bên cạnh giường bệnh của Lý Mục Dương.

"Ca, Tiểu Tâm tỷ tỷ anh hay nhắc tới đến rồi". Lý Tư Niệm hô lên, nàng trừng mắt với Lý Mục Dương, ra vẻ tội nghiệp nói: "Anh vừa mở mắt ra liền hỏi Tiểu Tâm tỷ tỷ thế nào, còn ép em đi hỏi xem nàng hôm nay có đi học không... Anh nhìn đi, anh nhìn đi, Tiểu Tâm tỷ tỷ không phải rất tốt sao, không bị thương ở đâu cả, có bị mất một sợi tóc nào không?".

"Ta chỉ...".

"Được rồi, anh đừng giải thích. Giải thích chính là che dấu". Lý Tư Niêm không cho Lý Mục Dương cơ hội nói chuyện, lên tiếng: "Hai người nói chuyện đi. Em ra ngoài ăn một lát, đói bụng quá đi".

Lý Tư Niệm nắm tay Thôi Tiểu Tâm, vừa cười vừa nói: "Tiểu Tâm tỷ tỷ, em giao ca ca cho chị".

Thôi Tiểu Tâm biểu tình cứng lại, vẫn gật đầu nói: "Được".

Nàng nghe ra trong câu nói của Lý Tư Niệm có ý khác, nhưng nếu nàng không đáp lại, dưới cái nhìn của người khác không phải mình nghĩ quá nhiều sao.

Lý Tư Niệm lén lút dùng tay ra hiệu với ca ca, sau đó rời đi.

Lý Mục Dương xấu hổ cười cười, nói với Thôi Tiểu Tâm: "Tính tình của nàng chính là như vậy, cô đừng để ý".

"Nàng rất đáng yêu". Thôi Tiểu Tâm nghiêm túc nói.

Lý Mục Dương khẽ gật đầu, nhìn Thôi Tiểu Tâm hỏi: "Cô không sao chứ?".

Làn da của Thôi Tiểu Tâm trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh tế không tỳ vết. Nàng mặc một cái quần jean màu xanh nhạt, áo sơ mi trắng tinh giắt vào trong quần. Không có đai lưng nhưng lại lộ ra vòng eo cực kỳ nhỏ nhắn và mềm mại như cành liễu trước gió. Toàn bộ trang phục làm cho người ta có một cảm giác sạch sẽ giản dị.

Trong trí nhớ của Lý Mục Dương, khi xảy ra vụ tập kích ở quán cafe Thôi Tiểu Tâm cũng bị thương... Nhưng hiện tại lại không nhìn thấy vết thương nào, tựa như chuyện ngày đó chỉ là một cơn ác mộng vừa rõ ràng vừa đau đớn.

"Thực xin lỗi". Mí mắt Thôi Tiểu Tâm rủ xuống, che dấu lông mi thật dài mê người khẽ lay động: "Ngươi liều mạng để cứu ta, ta lại chạy trốn..."

"Cô được người ta cứu đi, đúng không?". Lý Mục Dương vừa cười vừa nói. "Cái người hô 'nghiệt súc!' kia là người của cô, quả cầu đỏ thiêu đốt đám quạ đen kia cũng là do hắn thi triển. Sau khi các cô xác định tên sát thủ đó đã rời khỏi thì mới rời đi, đúng không?".

Thôi Tiểu Tâm mở trừng hai mắt, hỏi: "Làm sao ngươi biết những việc này?".

"Ta cảm thấy...". Lý Mục Dương nhếch môi mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng chói mắt đủ để làm người phát ngôn cho công ty kem đánh răng. "Đây mới là chuyện mà cô có thể làm".

"Cảm ơn". Thôi Tiểu Tâm cảm động nói: "Cảm ơn đã tin tưởng ta như vậy".

"Chúng ta là bạn bè, không phải sao?". Lý Mục Dương vừa cười vừa nói. "Tựa như cô tin tưởng còn có thể cứu vớt ta về phương diện học hành, ta cũng tin tưởng nhân phẩm của cô, tin tưởng cô không cố ý bỏ ta ở lại chiến trường nguy hiểm...".

"Đúng là người nhà ta dẫn ta đi". Thôi Tiểu Tâm nói. Nàng cảm giác mình thiếu nợ Lý Mục Dương một lời giải thích, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng muốn đi thăm Lý Mục Dương. "Lúc rời đi ta đã hôn mê, không thể phản kháng chút nào".

"Ta hiểu". Lý Mục Dương tùy ý khoát tay nói: "Ta có thể tưởng tượng ra trường hợp như thế".

"Vậy...". Thôi Tiểu Tâm muốn nói hẹn gặp lại.

Người kia đã tìm được hành tung của mình, lần này thất bại sợ là hắn sẽ thi triển ra nhiều thủ đoạn hơn, đồng nghĩa với việc mình sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh càng ác liệt hơn.

Nàng không muốn lại kéo Lý Mục Dương vào một lần nữa. Bởi vì ai cũng không thể cam đoan rằng Lý Mục Dương có còn... may mắn như vậy nữa không.

"Ước định của chúng ta còn có hiệu lực hiệu lực chứ?". Lý Mục Dương lên tiếng.

"Cái gì?".

"Cô đã nói, hôm đó ở quán cafe... từ hôm nay trở đi giúp ta giúp ta học bổ túc". Lý Mục Dương chăm chú nhìn ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm vừa cười vừa nói.

"A". Thôi Tiểu Tâm gạt gạt mái tóc trước trán, nói: "Ta đã đói như vậy, nếu ngươi còn muốn".

"Đương nhiên". Lý Mục Dương cười: "Ta cũng muốn đến đại học Tây Phong. Nghe nói ở đó có một cái hồ tên là Vị Danh, có thể nhìn thấy toàn bộ sự xinh đẹp của thế giới vào lúc hoàng hôn".

"Vậy thì chúng ta cùng cố gắng nào". Thôi Tiểu Tâm mở đôi môi mỏng mỉm cười.

...

Bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày Thôi Tiểu Tâm đều đến bệnh viện thăm Lý Mục Dương, còn giúp hắn học giờ.

Nàng là toàn năng học bá nổi danh toàn trường (học cái gì cũng giỏi ấy

), không có môn nào có thể làm khó nàng.

Nàng giảng cho Lý Mục Dương một số môn, sau đó để Lý Mục Dương đọc sách giải đề. Nếu như hắn không hiểu chỗ nào, nàng sẽ dùng cách dễ hiểu nhất giải thích một lần, cho đến khi Lý Mục Dương hoàn toàn hiểu rõ mới thôi.

Không biết là bởi vì nam nữ phối hợp làm việc không buồn chán hay bởi vì mỹ nữ có tác dụng giúp duy trì tỉnh táo, thời gian ngủ mấy ngày nay của Lý Mục Dương giảm bớt rất nhiều. Hơn nữa, tốc độ phản ứng của hắn cũng càng ngày càng nhanh. Có rất nhiều vấn đề khó, Thôi Tiểu Tâm chỉ nói qua một lần hắn đã có thể nhanh chóng hiểu rõ.

Thôi Tiểu Tâm rất kinh ngạc, cố ý tìm vài bài khó thử hắn, phát hiện Lý Mục Dương vẫn có thể giải rất nhanh. Đôi khi hắn còn không dùng cách nàng giảng để giải đề.

Điều này làm cho Thôi Tiểu Tâm rất nghi hoặc, từ trước đến giờ Lý Mục Dương không hề nghe giảng, đây cũng là lý do hắn mỗi lần thi đều đứng gần cuối hoặc điểm.

Hiện tại mình chỉ mới nói cho hắn một lần, hắn làm sao tìm được những cách giải khác?

Một suy ra ba?

Chẳng lẽ hắn là thiên tài ẩn giấu?

Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm dừng lại trên khuôn mặt đen của Lý Mục Dương, lại thấy càng nhìn càng thuận mắt. Tuy Lý Mục Dương làn da đen kịt, nhưng hắn lại có ngũ quan thanh tú và sâu sắc. Đặc biệt nhất là cặp mắt kia, rất linh động, dường như có thể cắn nuốt linh hồn của người khác.

"Lý Mục Dương...". Thôi Tiểu Tâm gọi.

"Cái gì?". Lý Mục Dương ngẩng đầu lên nhìn sang.

"Thật sự trước kia ngươi không biết gì cả sao?".

"Hẳn là thể". Lý Mục Dương gật đầu nói. "Gần đây không biết chuyện gì xảy ra, một chút mạo hiểm hiếm có ở bên ngoài đó, giống như ta đã từng trải qua một lần trước đây... những đề bài này cũng thế, rõ ràng là lần đầu tiên nghe cô giảng giải, lại hết lần này tới lần khác tìm được rất nhiều phương pháp giải".

Thôi Tiểu Tâm trừng to mắt, nhìn Lý Mục Dương nói: "Ngươi nói... mỗi loại đề ngươi đều tìm được rất nhiều cách giải?".

"Đúng vậy". Lý Mục Dương gật đầu. Sau đó hắn lại gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Có một số đề chỉ có một cách giải, những cách khác đều sai, bởi vì cứ tiếp tục giải thì chỉ càng sai, nó sẽ cho một đáp án ngược lại. Đó là cạm bẫy sâu bên trong học thuật, rất dễ dàng lãng phí nhiều thời gian vào nó".

Thôi Tiểu Tâm không tin, lập tức ra một bài về lý luận điểm trên không gian bốn chiều lên giấy nháp, để trước mặt Lý Mục Dương nói: "Ngươi giải nài này đi, dùng tất cả các cách ngươi biết".

Lý Mục Dương khẽ gật đầu, sau đó dựa vào bàn bắt đầu làm bài.

Năm phút trôi qua, Lý Mục Dương vẫn đang giải.

Mười phút trôi qua, Lý Mục Dương vẫn đang giải.

Nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua...

Trong lúc giải, Lý Mục Dương đổi một cây bút máy khác, còn lấy thêm tờ giấy nháp.

Hơn một giờ sau, hắn đưa mười tờ giấy cho Thôi Tiểu Tâm, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ biết những cách này...".

Thôi Tiểu Tâm nhanh chóng tiếp nhận giấy nháp, càng nhìn càng ngưng trọng. Cuối cùng, nàng gấp tất cả giấy nháp lại, nhìn Lý Mục Dương nói: "Ngươi dùng cách?".

"Đúng vậy". Lý Mục Dương gật đầu. "Thật ra còn một cách nữa ta chỉ giải được bước đầu, sau đó không suy tính được tiếp, không có cách nào hoàn thiện lý luận đang mơ hồ".

"Nhưng...". Thôi Tiểu Tâm cắn môi một cái, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Mục Dương, vô cùng khó khăn nói: "Ta chỉ biết có cách".

"..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio