"Lúc ra đời bị sét đánh?". Thôi Tiểu Tâm trừng mắt kinh hô.
Bởi vì chuyện này quá ngoài sức tưởng tượng. Mặc dù có tính cách trầm tĩnh và kiến thức rộng rãi, nhưng Thôi Tiểu Tâm cũng phải thốt lên, hỏi ngược lại một cách kinh sợ.
Ánh mắt của những người trong quán cafe đều nhìn sang, sau đó tất cả đều lộ vẻ hài hước quỷ dị.
"Tiểu tử đó muốn làm cô nàng kia vui mà không từ thủ đoạn đây...".
"Bị sét đánh mà còn sống? Tưởng chúng ta ngu lắm sao?".
"Cũng không phải không có khả năng, nếu không thì tại sao hắn lớn lên lại đen như thế...".
...
Thôi Tiểu Tâm cũng biết thanh âm của mình hơi lớn, đã mang đến cho Lý Mục Dương những phiền toái không cần thiết, vẻ mặt đầy áy náy nói: "Lý Mục Dương, ta không cố ý đâu... loại chuyện này thật làm người ta khó tiếp nhận".
"Ta hiểu". Lý Mục Dương gật đầu, chua chát nói: "Đừng nói là cô, ta bị đánh mười mấy năm rồi cũng chưa tiếp nhận được nữa là".
"Chuyện này là thật sao?".
"Tất cả đều là thật". Lý Mục Dương gật đầu, vô cùng khẳng định.
Thôi Tiểu Tâm đã tin, nàng có thể nhìn thấy sự thẳng thắn thành khẩn cùng... thống khổ trong ánh mắt của Lý Mục Dương.
Có thể giải thích đươc, cho dù là ai bị sét đánh cũng sẽ không cảm thấy đây là chuyện vui vẻ.
"Cho nên thân thể ngươi vẫn luôn không tốt?".
"Ừm, nghe nói khi ta vừa ra đời thì toàn thân đều là máu, suýt nữa thì không thể sống sót... Về sau cha mẹ ta mời một người phiêu bạt trong giang hồ về nhà, chính là lão đạo sĩ đã dạy cho muội muội của ta 'Phá Khí Thuật' mà ta đã nói. Mỗi ngày lão đạo sĩ đều ép ta uống đủ các loại thảo dược, uống mười mấy năm mới có thể duy trì thân thể như vậy... Nhưng mà cũng có rất nhiều di chứng, ta không thể uống đồ uống kích thích, bởi vì tim ta đập rất yếu. Không thể ăn đồ ăn có tính kích thích, không thể vận động kịch liệt, không thể học công phu và 'Ngũ Cầm Hí' phổ cập của đế quốc".
Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm, bất đắc dĩ nói: "Lúc lão đạo sĩ rời đi đã nói não vực của ta bị trùng kích cho nên luôn cảm thấy rất mỏi mệt. Loại chuyện này con người không thể trị khỏi, chỉ có thể mặc cho số phận... Không phải ta không muốn học tập cho tốt, chẳng qua là mỗi lần mở sách vở ra cơn buồn ngủ lại kéo tới. Ta đã thử rất nhiều biện pháp, lấy tóc buộc lên xà nhà, ghim kim lên đùi, lấy dầu cù là và nước ớt nóng bôi lên huyệt thái dương... một chút tác dụng cũng không có. Ta đã bị đánh bại, chuyện sau này thì cô đều biết rồi, ta sa ngã".
Thôi Tiểu Tâm rất thông cảm với Lý Mục Dương, nói: "Nhưng còn một tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệ trung học, nếu ngươi không chuẩn bị một chút... ngươi không nghĩ đến cuộc sống sau này sao? Cũng không thể ngủ cả đời a?".
"Ta từng nghĩ, mỗi ngày đều nghĩ, thế nhưng, có thể khác được sao?".
"Từ hôm nay trở đi, ta giúp ngươi học bổ túc". Thôi Tiểu Tâm cắn răng nói: "Ngay ở chỗ này".
Lý Mục dương khoát tay cự tuyệt nói: "Thôi Tiểu Tâm, ta vô cùng cảm tạ ý tốt của cô. Nhưng ta không thể làm phiền cô vào thời điểm này... Lý tư Niệm trước kia cũng muốn giúp ta học bù, muốn thành tích học tập của ta tăng lên, nhưng nàng đã thất bại".
"Ta không tin". Thôi Tiểu Tâm vẻ mặt kiên định nói. Nàng vốn là một cô gái có tính cách cố chấp, chỉ cần là chuyện nàng đã nhận định thì sẽ không dễ dàng buông tha. "Ta không tin trên đời này có chuyện không thể khắc phục. Ta không tin trên thế giới này có lĩnh vực mà con người không thể chinh phục. Từ hôm nay trở đi, ta bổ túc cho ngươi ngay tại đây, từ kiến thức cơ bản nhất... ngươi muốn học cái gì ta chỉ cái đó, ngươi không hiểu chỗ nào ta sẽ giải thích. Mặc dù thời gian hơi ngắn một chút, nhưng, so với chuyện gì cũng không làm mà trực tiếp buông bỏ thì mạnh mẽ hơn nhiều".
"Nhưng ta sợ...".
"Không có nhưng gì cả". Thôi Tiểu Tâm cắt đứt câu nói của Lý Mục Dương, nói: "Không cần nghĩ đến chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của ta. Ta đã chuẩn bị xong, chắc chắn sẽ đến được đại học Tây Phong".
"..."
Sự tự tin của cô bé này thật làm người khác choáng váng.
"Lý Mục Dương, câu trả lời của ngươi là gì?".
"Vậy thì đành nhờ cô vậy". Lý Mục Dương trầm giọng nói.
Hai người nhìn nhau cười, một thứ tình cảm mãnh liệt chảy xuôi trong lòng Lý Mục Dương.
Cảm giác này thật tốt.
"Tiểu thư, trái cây hai vị muốn đây". Một người mặc đồng phục nhân viên bưng cái mâm đựng trái cây đi tới.
Lý Mục Dương nhìn hắn một cái, một khuôn mặt đẹp trai thanh tú, cùng với người vừa rồi đưa cafe tới không phải một người.
Lý Mục Dương vừa cười vừa nói: "Cảm ơn".
Hắn học theo Thôi Tiểu Tâm sử dụng lễ nghi quý tộc của đế quốc, y như đúc, làm Thôi Tiểu Tâm hai mắt tỏa sáng, tựa như ngồi trước mặt nàng là một vị kỵ sĩ tôn quý của đế quốc.
"Ngươi gọi trái cây sao?". Thôi Tiểu Tâm lên tiếng hỏi.
"Đâu có". Lý Mục Dương lắc đầu. "Không phải cô gọi sao?".
"Ta không gọi".
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Tiểu Tâ đột nhiên tái nhợt, há miệng muốn nói gì đó...
Phản ứng của nàng đã nhanh, nhưng vẫn chậm một bước.
Tên bồi bàn trẻ tuổi đang cầm khay hoa quả lộ ra ý cười tàn nhẫn, con dao gọt trái cây sắc bén trong tay hắn đâm tới cổ của Thôi Tiểu Tâm.
Cổ là một trong những bộ phận yếu ớt nhất cơ thể con người. Chỉ cần con dao kia đam vào động mạch chủ của nàng, cơ thể xinh đẹp đang tản ra mùi hương xử nữ thơm ngát kia sẽ trở thành một xác chết ngay lập tức.
Nàng chính là mục tiêu đến Giang Nam lần này của hắn.
"Nguy hiểm".
Lý Mục Dương cảm thấy nguy cơ.
Tưởng tượng cảm giác giống như là đang dạo bước ở chốn hoang vu không người thì có một con quái thú kinh khủng xuất hiện.
Nhịp tim của hắn gia tốc, mỗi sợi tóc gáy đều dựng đứng lên.
Lý Mục Dương ngồi ở vị trí đối diện Thôi Tiểu Tâm, cho nên khi hắn nhìn thấy con dao gọt trái cây trong tay tên bồi bàn thì phản ứng đầu tiên là nhào về phía tên sát thủ.
Không có lựa chọn tốt hơn... hắn cũng không biết còn có lựa chọn khác hay không.
Chạy trốn? Đó cũng là một lựa chọn tốt. Thế nhưng, ý nghĩ đó căn bản không hề xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn há mồm muốn nói nhưng lại không thành tiếng.
Trái tim của hắn đập thật nhanh, thậm chí hắn không biết nó có nhảy ra khỏi lồng ngực hay không.
Lý Mục Dương cũng rất sợ, sợ phải chết.
Thế nhưng hắn vẫn vươn tay bổ nhào về phía tên sát thủ.
Hắn muốn lao tới dùng thân thể mình ngăn trước mặt Thôi Tiểu Tâm.
Tên sát thủ trước lúc ra tay đã chú ý đến bên này.
Ngoại trừ vị thiên kim của đế quốc này cũng chỉ có một tên thiếu niên có màu da đen kịt ngồi đối diện nàng.
Là một sát thủ đứng trong top của đế quốc, Quạ Đen sở hữu một ánh mắt sắc bén cùng thân thủ rất cao siêu.
Y tin tưởng vào phán đoán của mình, thiếu niên xấu xí kia chỉ là một người bình thường, thậm chí so với người bình thường còn yếu hơn. Chỉ nói chuyện có mấy câu mà trán của hắn đã lấm tấm mồ hôi, hai chân đang đứng thẳng cũng không ngừng run.
Y đã thấy quá trình Lý Mục Dương giữ Thôi Tiểu Tâm lại, quan sát cẩn thận hơn người khác rất nhiều.
"Đồ không biết sống chết". Trong nội tâm Quạ Đen thầm khinh bỉ.
Y vốn không định động tới Lý Mục Dương, dù sao y cũng nhận được tiền cho một đầu người. Lần này y làm sát thủ cũng không có dịch vụ mua một tặng một.
Trong dự đoán của y khi mình động thủ thì tên ngu ngốc này sẽ sợ đến tê liệt không động đậy nổi ấy chứ. Không ngờ hắn còn có thể xông tới muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
Anh hùng thì có kết cục tốt hay sao? Mỹ nhân kia cũng không phải dễ cứu như thế?
Lý Mục Dương còn chưa kịp xông lại thì Quạ Đen đã ném cái khay hoa quả trên tay trái qua che mắt hắn lại.
Loảng xoảng...
Khay hoa quả nện lên đầu Lý Mục Dương, thế lao tới của hắn liền bị cản lại.
Tay trái ném khay hoa quả, đồng thời tay phải Quạ Đen cũng không rảnh rỗi.
Con dao trong tay y xoáy ra một đóa đao hoa xinh đẹp hướng tớ cổ họng của Thôi Tiểu Tâm.
Y muốn điêu khắc trên cái cổ trắng nõn của Thôi Tiểu Tâm một cây hoa anh đào, lúc huyết dịch đỏ tươi chảy ra cũng là lúc cây hoa anh đào nở rộ ra những bông hoa tuyệt đẹp.
Giết...
Con dao gọt trái cây gọn gàng cắm vào bên trong da thịt.