Một tháng sau trong khu rừng hắc ám sâm lâm, một người thanh niên cùng một với gái đang đứng trước một cái hồ lớn, người thanh niên ngước mặt nhìn lên trời một cái rồi quay lại nhìn người Ngọc đang đứng bên cạnh mình
Một tháng qua hắn cũng nàng chung sống ơn nơi đây như một gia đình thực sự, hắn cảm thấy đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời hắn suốt bao năm qua, chỉ là hạnh phúc này như bong bóng, nó sắp tan vào trời xanh
Bên cạnh hắn người con gái ấy cũng như hắn, một tháng qua sống bên cạnh hắn nàng cảm thấy như tìm lại được một chút thật lòng từ thế gian dối trá này, đôi khi nàng cảm thấy nếu hắn thực sự muốn cưới nàng thì nàng sẽ đồng ta vô điều kiện chủ là việc đó chưa từng sảy ra ; hắn vẫn vậy, vẫn giữ một chút khoảng cách với nàng
- Có lẽ đã bắt đầu rồi - hắn lẩm bẩm một câu rồi nhìn về phía xa xăm nói, đứng trong trận pháp hắn đã cảm nhận được những chấn động mãnh liệt
- Chúng ta đi thôi - hắn thu trận bàn cùng một số hành lý, sau khi hoàn tất mọi việc hắn quay đầu lại nói với uyển phượng
- Ta biết rồi - nàng trả lời lại hắn một cách lạnh nhạt. Hắc ám sân lâm đúng là một mê cung rộng lớn, hắn đang suy nghĩ nếu không phải yểu phượng nói nàng có thể các định được phương vị đại khái thì không biết hắn có giám bước chân vào đây không nữa
Hắn đi một cách rất cẩn thận, mỗi đường đi nước bước đều tính toán rất kỹ vì hắn biết nơi này vô cùng nguy hiểm, một vùng đất chỉ dành cho yêu thú cấp cao không giống bình thường tất nhiên nguy hiểm luôn luôn cận kề
Một đường đi tới không biết là do hắn may mắn hay là do nhân tộc ra tay quá nặng mà hắn không gặp bất kỳ một con yêu thú cấp cao nào, có chăng chỉ là mấy con yêu thú kết đan kỳ đều được hắn và nàng an táng hết
Một đoạn đường phải nói vô cùng thuận lợi, thận lợi tới mức làm cho hắn cảm giác có gì đó không đúng
- Uyển phượng! nàng có cảm giác gì không - hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng hỏi
- Quá yên tĩnh! như thể nơi này là sa mạc hoang vu vậy - nàng trả lời trong giọng nói ẩn chứa đầy hoài nghi, nàng cũng giống hắn: nàng cảm thấy có gì đó không đúng, ba ngày qua nàng cùng hắn đi xuyên qua cánh rừng mà hầu như không gặp mấy trở ngại
- Nếu mà nói yêu thú cấp cao bị dụ ra chiến trường thì ta hoàn toàn hiểu, nhưng ta không tin là chúng không để một ai ở lại canh chừng nơi này, phải biết rằng yêu tộc cấp cao linh trí cũng không kém con người là mấy - hắn cũng nói ra suy nghĩ của mình
- Chẳng lẽ đây là một cái bẫy, chẳng lẽ chúng không nhắm vào nhân tộc cấp cao mà chủ yếu nhắm vào thường dân cũng như tu sỹ cấp thấp - suy nghĩ một lát hắn đưa ra một đáp án khiến cho hắn không rét mà run một trận
- Chúng ta phải nhanh lên - hắn nói xong tuy rằng đáp án hắn cho là đúng kia không có khả năng sảy ra nhưng vạn nhất là thật thì nhân tộc nguy to rồi
Sâu trong vùng hắc ám sâm lâm có hai người đang di chuyển một nam một nữ, hai người này di chuyển một cách cực nhanh như thể họ đang truy tìm cái gì mà hoàn toàn không có ý tứ dấu diếm
- Phía trước - bất chợt cô gái phía sau thốt lên một câu khiến chàng trai kia ngừng lại đôi chút
- Nàng chắc chắn chứ!
- Ta chắc chắn! tiếng triệu hoán nằm ngay phía trước - nàng khẳng định
- Vậy thì được! chúng ta đi tới đó - chàng trai không chút dị nghị xông thẳng về phía trước, vì hắn tin nàng không lừa hắn
Hai người phi thân về phía trước thì bỗng họ gặp một cảnh tượng khiến hai người hoảng hồnbg-ssp-{height:px}
Phía trước mặt hai người giờ đây là một hình ảnh mà khiến cả hai đều khiếp đảm, một hình ảnh khủng bố đang diễn ra tại nơi đây, phía trước mắt hai người là một vùng xoáy cực kỳ to lớn, vùng xoáy được tạo nên bởi vô số máu huyết của yêu thú, xung quanh vùng xoáy là xác của rất nhiều yêu thú, chúng như triều bái vùng xoáy nguyện đem thân máu huyết của mình giao cho cao tầng vậy
Cho tới lúc máu huyết của tất cả yêu thú xung quanh canh kiệt thì một con yêu thú to lớn xuất hiện, con yêu thú này không giống bất kỳ con yêu thú nào mà hắn từng biết, tu vi của con yêu thú này thì cao không tưởng nó đã đạt đến cấp độ mà hắn hoàn toàn nhìn không ra tu vi của đối phương, trường hợp này thì hắn chắc chắn tu vi của con yêu thú này phải ngang bằng với sư phụ của hắn
- Nàng có biết đây là yêu thú gì không? hắn hỏi lại vì hắn hoàn toàn không có đáp án, mong rằng nàng có chút manh mối nào đó
- Ta cũng không biết! nhưng con yêu thú này chứa đựng rất nhiều loại khí tức khác nhau, có thể vì nó pha trộn các loại máu huyết của rất nhiều yêu tộc cho nên nó giống như một con quái thú mang trong mình hỗn tạp linh lực vậy, nhưng kỳ lạ thay tất cả chúng đều hoà thành làm một, không hề có ý định đả kích hay xung đột gì nhau.Nhưng đậm đặc nhất vẫn là khí tức của phượng tộc bọn ta - nàng suy ngẫm một lát rồi nói
- Phượng tộc! chẳng lẽ bọn chúng đã đánh cắp truyền thừa rồi - hắn vô cùng ngạc nhiên với suy luận của nàng, nếu mà thế thật thì việc yêu tộc chủ động tấn công nhân tộc là hoàn toàn có khả năng ; với con át chủ bài này thì yêu tộc hoàn toàn nắm phần thắng rồi
- Không hẳn! vì nó đang kêu gọi ta - nàng nói một cách bất đắc dĩ, trong tiếng triệu hoán kia nàng nghe thấy mẹ mình đang khóc, đang cầu xin nàng giúp nàng ta được giải thoát
- Vạy là nó vẫn còn linh trí tồn tại - hắn suy ngẫm rồi nói
- Đúng là như vậy! nó vẫn còn nhân cách nhưng cực kỳ yếu ớt - nàng trả lời
- Vậy thì hành động thôi - hắn quết đoán đưa ra quyết định vì hắn hoàn toàn tin tưởng nàng, vì hắn không muốn tai ương gieo rắc xuống cho nhân tộc. Nói đoạn hắn đưa hai tay lên những phiến linh bàn bay múa chúng như có sinh mạng lao vào phiến không gian mà con yêu thú này đang đứng
- Uyển phượng! ta muốn nàng được sống vì vậy nàng hãy sống thật tốt, hãy đoạt lấy truyền thừa của mẹ nàng và giải cứu nhân tộc - hắn nói xong rồi bay vút lên bầu trời hướng con yêu thú to lớn đi tới, với tình hình hiện tại thì hắn hoàn toàn hiểu khó khăn ở trong đó, không những vậy việc cao tầng của các tông môn chưa thể xông tới đây chứng tỏ ngoài kia cũng tồn tại rất nhiều yêu thú cấp cao, có thể cầm chân được tông chủ của các môn phái thì có thể hiểu được tu vi của chúng mạnh như thế nào rồi. Có thể đây sẽ là cuộc chiến cuối cùng của hắn, hắn chỉ hi vọng nàng sẽ sống
Trên đường hắn bay đi thì khí thế của hắn cũng biến đổi, một loại khí thế sát phạt được toả ra, loại khí thế mà hắn luôn che dấu trong lòng mình bấy lâu nay được giải khai, tu vi của hắn được kéo lên cho tới nguyên anh đỉnh sơ kỳ rồi dừng lại
- Điên đảo ngũ hành trận, trận luân! khai - hắn hét một tiếng thật to rồi từ bàn tay của mình hắn nắm lấy thanh chuỷ thủ đâm vào trong ngực nơi mà trái tim hắn đang trú ngụ ; dùng máu huyết của mình để tăng cường trận pháp là một điều cực kỳ nguy hiểm, hắn biết điều đó nhưng trước hoàn cảnh này hắn không còn lựa chọn nào khác
Những tia máu từ trong thân thể hắn bắn ra hoà nhập vào từng cái linh bàn, lúc này linh bàn đã hoàn toàn biến đổi từ màu xanh chuyển sang màu đỏ của máu, không những vậy được kiên cố hoá bởi máu huyết của hắn trận pháp như càng thêm uy lực. những đám mây màu đỏ như có linh tính chúng không ngừng đan xen nhau tạo thành một cái lồng màu đỏ bao bọc lấy nửa thân dưới của con quái thú
Hoàn thành xong trận pháp thì thân thể hắn chao đảo như sắp ngã, hắn gắng gượng bản thân rồi lao lên phía trên nơi nửa phần trên của con yêu thú đang không ngừng vũng vẫy nhằm thoát ra trận pháp
- Hống - nó hống lên một tiếng làm võ tam xuýt ngã, hắn lảo đảo thân mình một cái cố gắng định thân nhưng ngững giọt máu từ trong miệng của hắn chảy ra như báo hiệu hắn đã tới cực hạn
- Phá tan linh hải ẩn, dồn sức mạnh của mình vào một đòn chắc uy lực sẽ mạnh lắm đây - hắn thầm lẩm bẩm một câu rồi cũng chẳng suy nghĩ nhiều dùng linh lực còn sót lại trong thân thể đập tan linh hải ẩn, thực ra hắn hoàn toàn có thể vận dụng vân mộng quyết để bổ sung chân nguyên tại linh hải nhưng hắn không làm như vậy vì hắn biết nếu làm như vậy thì tu vi của mình cũng chỉ ở nguyên anh sơ kỳ, mà với mức tu vi này hoàn toàn không có khả năng đánh thắng tên quái vật kia, vì vậy hắn lựa chọn một cách cực đoan nhất chính là lấy cắp toàn bộ linh lực trong linh mạch ẩn để tăng tiến tu vi của mình. Đây cũng là bí thuật cuối cùng được ghi lại trong hoá long quyết, là bí thuật bá đạo nhất mà hắn từng được thấy
Một luồng linh lực cực mạnh tràn theo kinh mạch đổ về bản thân hắn làm tu vi của hắn không ngừng kéo lên cho tới đỉnh nguyên anh hậu kỳ
- Thưc không biết hậu quả sẽ ra sao đây - hắn mỉm cười chua chát rồi dồn lực vào chiếc chuỷ thủ thấm máu