Trong lối đi nhỏ tối tăm, toàn thân Túy Xà đều bao trong cái áo khoác trông như áo đi mưa, chỉ lộ ra đôi mắt. Gã đi rất nhanh, ánh mắt lúc này cho người ta cảm giác lạnh lẽo như đá hoa cương. Gã không đeo kính râm, vết sẹo trên mắt hết sức dữ tợn, chạy dài đâm thẳng vào trong tóc mai.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng hét thảm, theo sau là tiếng chửi rủa và âm thanh cái gì đó vừa bị đập nát. Túy Xà dừng chân một chút, ngọn đèn sáng ngời nơi góc rẽ chiếu tới mắt đột ngột khiến cho đồng tử gã co rút kịch liệt như thể ánh lên một quầng sáng lạnh.
Sau đó gã trông thấy tên tóc vàng No. tựa trên tường, tay kẹp thuốc, lãnh đạm quay đầu nhìn về phía mình, gương mặt tên kia trong làn khói thuốc trở nên mờ ảo. Giọng cười sắc nhọn cùng tiếng kêu thảm thiết trong căn phòng gần đó ngày càng chói tai, Túy Xà nhịn không được cau nhíu mày.
No. nhếch môi méo mó, chẳng rõ là đang cười hay đang trào phúng: “Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ rồi, hắn sẽ mang thuốc an thần tới. Tốt nhất bây giờ ông anh không nên vào chọc gã thì hơn.”
Túy Xà do dự một chút, ánh nhìn quét một vòng nơi cửa phòng, người vẫn đứng yên không nhúc nhích.
No. gõ gõ tàn thuốc, mi nhãn tuấn tú đột nhiên chợt hiện bi thương: “Tôi thấy lão điên rồi.”
Túy Xà dường như không phản ứng kịp, gã sững sờ, sau đó quay đầu lại cẩn thận đánh giá người trẻ tuổi kia: “Ai? Lý à?”
Khóe miệng No. lộ ra một chút ý cười không rõ ý tứ, hắn nheo mắt lại. Thoạt nhìn cả người hắn cực kì an tĩnh, mái tóc vàng mềm mại cùng với làn da trắng tuyết khiến cho hắn càng thêm giống thiên sứ trong ngày tận thế, hắn nhẹ nhàng nói: “Suỵt, nghe xem.”
Cho dù hiệu quả cách âm của cánh cửa kim loại rất tốt, thế nhưng tiếng cười mắng cuồng dại bên trong vẫn truyền ra một cách rõ ràng, Túy Xà nghe ra giọng điệu điên cuồng kia chính là R?Lý, gã bất giác chau mày lại.
“Vì sao lại chết?! Vì sao?! A… Ta không tin, không thể có chuyện đó, ta là thần, ta mới là thần! Ngoan… Yên nào… Đừng kêu, đừng kêu, các người có cơ hội trường sinh bất lão, ta và các người có thể có được toàn bộ thế giới, yên nào…”
“Vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao?!”
“Yên nào, ta làm được, ta làm được mà… Không ai có thể đánh bại ta! Không ai hết! Không ai giết chết được ta, mi muốn giết ta sao? Ha ha… Ha ha ha ha ha!”
Một tràng tiếng bước chân dồn dập chạy tới, không bao lâu sau,“bác sĩ” vội vã địa xuất hiện. Hắn ngưng thần nghe một hồi, tiếp đó xanh mặt gật đầu với No., hít vào một hơi thật sâu, năm ngón tay lướt như bay nhập mật mã vào cạnh bên cửa sắt, mở cửa. Tiếng kêu thảm thiết và tiếng rít gào phóng to gấp bội, Túy Xà nhịn không được lui về sau một bước.
No. thần sắc như cũ không hề nhúc nhích, hai người đàn ông đứng đối diện nhau. Một lát sau, tiếng động bên trong từ từ bình ổn lại, Túy Xà thở dài, đi vượt qua No. định vào xem sao. No. đột nhiên nói: “Năm đó mấy người không giết được lão, lại làm cho lão nổi điên.”
Túy Xà xoay mạnh người lại, lạnh lùng nhìn No.: “Sao nào? Mi muốn báo thù cho lão? No., xét kĩ lại năng lực của mi rồi nói sau…”
No. dường như không nghe thấy lời của gã, đường nhìn chiếu thẳng xuống đất có vẻ mờ mịt, giọng nói của hắn rất nhẹ: “Tôi không rõ, vì sao lão không chỉ muốn tìm lại bộ dạng của mình năm đó mà còn muốn bắt An Ẩm Hồ cũng quay lại bộ dạng trước kia, chẳng lẽ cả đời chỉ có thể thắng, không thể bại hay sao?”
Túy Xà “Hừ” một tiếng: “Mi không rõ sao? Vậy thì chứng minh là mi còn chưa điên đủ.” Gã không để ý đến No. nữa mà xoay người đi vào gian phòng được cảnh giới sâm nghiêm kia. Đập vào mắt toàn là thiết bị chữa bệnh, sâu bên trong còn có một cái xác bị hút khô ném lung tung trong bồn lớn. Cái bồn đầy tràn thứ chất lỏng màu xanh biếc, bên cạnh treo không ít đàn ông trần truồng. Có người đã sợ đến mức không khống chế nổi đại tiểu tiện, có người toàn thân đẫm máu, cũng có kẻ đã ngất xỉu đi rồi.
“Bác sĩ” cẩn thận đem R? Lý đã mê man đặt lên xe lăn, đẩy ra bên ngoài. Mặt đất trải đầy xilanh và không biết bao nhiêu mảnh vỡ đồ đạc, cái mũ của Lý cũng rơi xuống để lộ ra cái đầu nửa thịt nửa sắt đáng sợ kinh người nghiêng nghiêng một bên.
“Bác sĩ” bị đục cho một lỗ thật sâu trên tay, máu nhuộm đỏ cả tay áo blouse trắng. Hắn gật đầu với Túy Xà: “Phiền anh giải quyết hậu quả cho tốt.”
Túy Xà nhìn thi thể há mồm trông như xác ướp trong bồn, đè cảm giác buồn nôn xuống: “Lão đột nhiên nổi điên, là vì…lại thất bại à?”
Bác sĩ trầm mặc một hồi, thở dài: “Lão trước sau vẫn không thành công, nhưng mà biến đổi trên cơ thể An Ẩm Hồ khiến cho lão một mực không chịu từ bỏ… Anh nói xem lão chết tiệt họ Mạc kia rốt cuộc là đã giấu thứ đó ở nơi nào?” Khi hắn nói câu này, ánh mắt chòng chọc nhìn Túy Xà không chớp,“Anh nói xem?”
Túy Xà nhướng mày, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm liếc lại hắn: “Làm sao tôi biết? Đi mà hỏi lão người chết kia kìa.”
Trên khuôn mặt đại chúng nhìn qua hàm hậu thành thật của “bác sĩ” xuất hiện biểu cảm chẳng lấy gì làm bình thường cho lắm: “Người chết vĩnh viễn là kẻ có khả năng sáng tạo kì tích nhất. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong sa mạc thì đúng là không ai biết được lão già kia cư nhiên nắm giữ bí mật mà Lý truy tìm cả đời. Hừ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Mặc dù có chút bất kính, có điều tôi thấy con mắt chọn đối tác của R chung quy không được tốt cho lắm.”
“Chẳng bằng anh nói luôn là trông tôi không thuận mắt cho rồi.”
Bác sĩ lắc đầu, thở dài: “Tôi không biết anh dự đoán được cái gì rồi. R không hỏi, ông ta tin tưởng anh, tôi cũng tạm thời tin tưởng ông ta… Thế nhưng, anh không biết là anh đã làm quá nhiều chuyện dư thừa sao?”
“Anh có ý gì?”
“Chẳng có ý gì, đầu tiên là muốn chúng tôi giúp anh giết chết cái tên bệnh tim, sau đó lại âm thầm bắt cóc con bé kia…”, “Bác sĩ” dừng một chút,“Còn có gần đây anh đã dùng danh nghĩa của Lý để làm một số chuyện kì quái___tỷ như giết người nào đó.”
“Anh giám thị tôi?” Túy Xà nhìn hắn chằm chằm, cắn răng phun ra mấy chữ.
“Bác sĩ” ngoài cười nhưng trong không cười đi lướt qua bên cạnh gã: “Lý muốn phục chế toàn bộ sự tình năm đó, anh lại âm thầm giết Hà Cảnh Minh___Ông anh Judas, không ngờ ông anh to gan đến thế, nên tự giải quyết cho tốt đi.”
Túy Xà nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt.
——————————————————–
Lúc Mạc Thông tỉnh dậy thì An Tiệp đang thu xếp hành lý trong phòng khách. Trên bàn cơm đặt bữa sáng đang tỏa hơi nghi ngút. Trên cổ An Tiệp đeo sợi dây xuyên nắp lon, tay áo sơ mi bên buông bên xắn, cổ áo tháo hai cúc kết hợp với cái quần bò rách và mái tóc nửa dài, trông qua cực kì phá cách. Mạc Thông đột nhiên cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt, nhịn không được mà nở nụ cười.
An Tiệp ngẩng đầu nhìn hắn, dương dương tự đắc hất cằm về phía bàn ăn: “Rửa mặt đi, xong ra ăn cơm.”
Mạc Thông mặt dày sáp tới bên cạnh ôm eo An Tiệp, chôn mặt trên vai y cọ cọ như con chó lớn, hít vào một hơi thật sâu, hàm hồ mơ màng nói: “Sao tôi thấy cứ hư ảo thế nào ấy nhở…”
“Thế thì lăn về mà ngủ tiếp đi.”
“Không ngờ tôi cứ thế có được anh trong tay… Còn tưởng mới ở kì đầu trong tám năm trường kì kháng chiến thôi chứ.”
An Tiệp xanh mặt.
Mạc Thông không đợi y phát tác đã cười lớn nhảy ra, phi thẳng vào nhà tắm trốn mất mặt. Đến khi hắn để nguyên cái đầu còn vương bọt nước đi ra thì An Tiệp đã xếp đặt xong hành lý để ngay ngắn một bên rồi. Y ngồi cạnh bàn ăn, cầm trong tay một tập bản đồ, biểu cảm đã có chút nôn nóng không yên. Mạc Thông ngồi đối diện rót cho mình một li sữa đầy: “Thế nào, muốn ra ngoài à? Lần này anh định đi đâu? Có mang gia quyến theo không?”
An Tiệp không trả lời, đầu ngón tay y khép lại, cùi chỏ đặt trên bàn, lông mày khẽ nhăn như đang do dự điều gì.
“Làm sao vậy?” Mạc Thông cảm thấy người này ngủ một giấc dậy hình như có chút khác với ngày thường.
“Chỗ này của tôi…” An Tiệp gõ gõ huyệt thái dương,“Hẳn là đã quên chuyện gì đó, việc này dạo gần đây càng ngày càng rõ ràng, nhất là đêm qua ___Tôi đột nhiên nhớ ra bức tường có cơ quan ở sân sau nhà mình, hơn nữa còn nhớ mình từng xuống đó.”
Mạc Thông hơi khựng lại. Hắn đương nhiên biết rõ An Tiệp đang nói đến cái gì. Chuyện An Tiệp quên đi thứ gì đó Tống Trường An đã nói với hắn hết tiền căn hậu quả, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ biểu cảm thâm ý sâu xa của vị bác sĩ kia khi nằm trên giường bệnh ngày nào, nhớ cả bộ dáng khi anh ta nói “Có lẽ sẽ có một ngày y nguyện ý nhớ lại, nguyện ý nói cho cậu biết”. Không hiểu sao hắn có chút căng thẳng: “Sau đó thì sao?”
“Không thoát được quan hệ với Tống Trường An,” An Tiệp thở dài,“Tôi không phải người dễ dàng tiếp nhận ám thị tâm lý. Nếu như tôi đã quên thứ gì thì chắc chắn là chủ động, thế nhưng…hiện tại có vẻ như có người muốn phục chế tình cảnh khi đó, buộc tôi phải nhớ lại.”
Kẻ hiểu rõ y nhất quả nhiên là chính bản thân y. Mạc Thông suy nghĩ cực nhanh, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Hắn phết mứt hoa quả vào bánh mì rồi đưa tới trước mặt An Tiệp, động tác rất tự nhiên: “Anh định làm thế nào?”
An Tiệp ngạc nhiên nhìn thứ được đưa đến tận tay mình, lời đến bên miệng đột nhiên lại nói không ra, y mất tự nhiên nhếch nhếch môi: “Chẹp…cậu không cần……” Y nhướn nhướn mày, cứ thấy là lạ làm sao ấy, Mạc Thông tinh mắt trông thấy tai y nhuộm thành một màu đỏ hồng.
Người trẻ tuổi cười cười: “Anh nghĩ anh quên mất cái gì?”
An Tiệp ngơ ngác một chút, lập tức rất thong thả rất chậm rãi mà lắc đầu: “Tôi nhớ không ra____” Y tựa hồ có chút do dự, Mạc Thông tới tận bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy y với bộ dáng không xác định như thế,“Đúng là bởi vì không nghĩ ra nên mới không an lòng. Vấn đề hiện tại không phải là tôi có mong muốn nhớ lại hay không, mà là trí nhớ của tôi đang khôi phục rồi.”
Mạc Thông cuối cùng vẫn nuốt xuống câu hỏi “Anh đã nhớ ra cái gì rồi ?”, hắn nhét bánh mì vào mồm miếng được miếng không, chờ người đối diện nói tiếp.
“Hình như tôi có gặp phụ thân ở trong mật đạo… Kỳ quái là, rõ ràng tôi nhớ mắt của ông ấy màu đen, thế mà trong đoạn trí nhớ hỗn loạn kia ông ấy lại có một đôi mắt lam xám hiếm thấy, điều này nói lên cái gì ?”
“Ông ta muốn che giấu vật gì đó.” Mạc Thông không chút do dự nói, hắn nhấp một hớp sữa, buông cốc, vượt qua mặt bàn nắm lấy tay An Tiệp, “An Tiệp, anh nghe tôi nói, đoạn trí nhớ này là chính anh tìm tới nhờ bác sĩ Tống giấu đi, buổi tối trước khi ra đi, chính miệng anh ấy nói cho tôi biết…”
An Tiệp mở to hai mắt.
“Tôi rất biết ơn anh ấy.” Mạc Thông xua tay không cho y nói,“Tôi biết ơn anh ấy tin tưởng tôi___Anh ấy nói anh làm việc này là để bảo vệ cho một người nào đó. Tôi không hiểu lắm ý của anh ấy, cũng không biết anh làm thế để làm gì, thế nhưng, nếu anh còn tin tưởng bản thân mình của mười năm trước, thì phải cẩn trọng.” Hắn cười cười,“Bất luận thế nào tôi cũng đi theo anh.”
An Tiệp nghe thấy tiếng lòng mình đang rung động.
“Ai bảo anh là bà xã tôi chứ.”
Tập bản đồ trong tay An Tiệp phóng thẳng vào đầu Mạc Thông, hắn toét miệng cười ngả vội ra phía sau.
Sự thật chứng minh, đôi mắt kém năng lực của Tiểu Cẩn cũng có chỗ độc đáo riêng của nó. Khi Mạc Thông còn là một thằng trẻ trâu không để ai vào mắt, khi An Tiệp còn thích giả bình tĩnh giả tang thương, nó đã nói một câu xác định chuẩn xác thuộc tính của cả hai___Một tên trung khuyển, một tên ngạo kiều ~