Cái bình trên tay An Tiệp rơi xuống đất, chiếc bình nhỏ trong suốt không biết làm bằng chất liệu gì thế mà lại không vỡ, lăn lăn trên đất mấy vòng. Bước chân của y lảo đảo, cả người đập mạnh lên vách tường phía sau. Toàn bộ dây thần kinh như bị một đôi tay kéo dãn ra hai bên, giọng nói của Mạc Thông càng ngày càng xa…
Mạc Thông mắt mở trừng trừng nhìn y đột nhiên ngã xuống, cảm giác tim mình chỉ trong nháy mắt đập nhanh gấp đôi. Khi An Tiệp nói ra hai chữ ‘óc người’, thanh âm tuy yếu ớt mà ánh mắt lại lạnh lẽo như người xa lạ, sau đó ánh mắt chợt mất đi tiêu cự, cứ thế mà gục thẳng xuống. Cho dù là ở nơi tối tăm như trong này hắn cũng có thể nhìn ra được sắc mặt y đã trắng bệch.
Mạc Thông do dự một chút, nhặt cái chai lăn lóc dưới đất lên, dùng khăn tay bọc lại nhét vào trong túi quần, sau đó cúi người ôm lấy An Tiệp, tìm ra ngoài theo con đường đi vào ban nãy. Một cánh tay hắn đỡ dưới đầu gối An Tiệp cầm lấy đèn pin, ánh sáng lấp lóe không ổn định hắt lên vách tường cực kỳ quỷ dị. Trong nội tâm hắn bỗng nhiên dấy lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hắn tận lực bước đi thật nhẹ, cả người cơ hồ là dán sát vào mặt tường mà tiến lên.
Mẹ nó, cái đồ không nên thân An Tiệp này, đúng cái lúc quan trọng thì không trông mong gì được. Mạc Thông ôm siết An Tiệp vào lòng, nhiệt độ trên người y vốn đã không cao lúc này càng trở nên lạnh giá, cánh tay rũ xuống, đầu nghiêng sang bên, cơ hồ không nghe thấy tiếng thở.
Tim Mạc Thông càng đập càng nhanh, đôi môi khô khốc, miễn cưỡng lắm mới áp xuống được tinh thần loạn như cháo nhuyễn. Hiện tại hắn không thể biết được An Tiệp mất đi ý thức là vì bất chợt nhớ ra điều gì hay là bởi chạm phải cái gì không nên chạm…. Cái hang chuột này rốt cuộc có bao nhiêu đường?!
Hắn khẽ cắn môi, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng điều hòa hơi thở, dùng sức nhắm mắt lại rồi mở trừng ra___Lúc nãy An Tiệp đưa hắn vào trong, hắn đã âm thầm nhớ kĩ đường đi lối lại, thế nhưng không hiểu vì sao lúc này nơi bọn họ đang ở tựa hồ không giống như chỗ bọn họ tiến vào ban đầu, ngay phía trước lại có thêm mấy lối rẽ.
Mạc Thông cẩn thận quỳ xuống buông An Tiệp ra, để cho y gối đầu lên chân mình. Hắn dùng đèn pin soi tất cả những lối rẽ trước mặt một lần. Những con đường này nối ra bốn hướng, hơn nữa đường nào cũng giống đường nào như một cái mê cung, cực dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, bất tri bất giác đã rẽ lầm phương hướng. Mà kết cấu bên trong nó hình như còn có thể khiến cho người vào mất đi cả cảm giác về phương hướng luôn.
Một tay nhẹ nhàng xoa xoa trên mặt An Tiệp, Mạc Thông từng chút từng chút nhớ lại con đường mình đã đi qua. Hồi lâu sau hắn đứng lên một lần nữa, ôm lấy An Tiệp lùi trở về, bước chân của hắn giờ đây ổn định hơn nhiều, từng bước đều cực kì cẩn thận, tiếng bước càng thêm khẽ khàng. Nếu có vật sống tồn tại trong này, ngoại trừ ánh sáng của đèn pin thì cơ hồ không thể cảm giác được bất cứ dấu hiệu nào của một vật thể đang chuyển động.
Đột nhiên, Mạc Thông biến sắc, đèn pin nhanh chóng tắt phụt. Hắn đưa theo An Tiệp nhanh chóng náu mình trong một lối rẽ. Một lát sau, một tràng tiếng bước chân không nhanh không chậm ngày càng rõ ràng, tới gần, tới gần…
Mạc Thông đặt An Tiệp dựa vào một vách tường, đứng lên, thò tay vào túi quần nhẹ nhàng móc súng ngắn ra, ngón tay để ngay cò súng.
Người nọ chậm rãi tiếp cận, ánh sáng lấp lóa từ một con đường khác chiếu tới, Mạc Thông nheo mắt lại, mơ hồ trông thấy bóng của một người đàn ông cao lớn. Lúc này An Tiệp được hắn giấu trong góc an toàn dường như hơi nhúc nhích, Mạc Thông không quay đầu lại mà chỉ khẽ khàng xua tay với y, ý bảo y đừng lộn xộn.
Động tác này còn chưa chấm dứt, Mạc Thông đã thấy phần gáy đột nhiên đau nhức. Trong khoảnh khắc đó, hắn không dám tin mở to hai mắt, sau đó trước mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối. Thứ cuối cùng hắn cảm nhận được trước khi mất đi ý thức chính là mùi hương quen thuộc dễ ngửi trên người ai đó.
An Tiệp đỡ lấy hắn đặt sang bên, thuận tay nhặt được khẩu súng vừa rơi xuống, xoay một vòng trên tay. Ánh đèn càng ngày càng gần đã soi đến trên mặt y, soi sáng cả cái áo sơmi bám bụi và cái cằm nhòn nhọn. Người nọ lập tức dừng lại, lẳng lặng đứng yên một chỗ.
An Tiệp nở nụ cười, giơ súng lên, chĩa thẳng vào người đàn ông cách đó không xa___Dáng người cao lớn, bả vai rộng, cơ bắp vạm vỡ in hằn đường cong như ẩn như hiện dưới lớp quần áo, làn da ngăm đen, vết sẹo thật dài kéo nghiêng xuống từ mắt trái, cổ áo còn treo kính râm ____ Túy Xà.
Gã bị An Tiệp chĩa súng vào, vẫn đứng nguyên ở đó, không nói gì, chiếc đèn pin trong tay chiếu ra ánh sáng nhu hòa.
Mãi nửa ngày sau, An Tiệp buông súng xuống, bỏ nó vào túi quần. Y tựa vào mặt tường cách Túy Xà không xa, đánh giá gã: “Ông anh thỏa nguyện rồi hửm.”
“Ẩm Hồ.” Túy Xà nhẹ nhàng gọi y một tiếng, giọng nói dịu dàng ngoài dự đoán, thật giống như bọn họ vẫn còn thân mật như lúc trước, có thể trêu chọc nhau và nổi giận vì nhau, có thể phó thác cho nhau cả sinh mệnh, “Mấy ngày nay hình như chú sống rất vất vả.”
An Tiệp cười lạnh một tiếng: “Hàn huyên thì xin miễn, tôi đây cũng chỉ động động hai chân hối hả ngược xuôi tí thôi, làm sao mệt bằng ông anh phải suy tính mưu mô kĩ càng thế. Nói ra thì…đến giờ tôi mới hiểu được cái gì là người lao động trí óc thống trị người khác, kẻ lao động chân tay bị người khác thống trị (). Túy Xà, so với ông anh, mấy đứa chúng tôi ở cùng nhau đúng là một lũ gà mờ.”
“Chú đều nghĩ đến cả rồi?”
An Tiệp nhìn gã không nói.
Túy Xà thở dài, thử thăm dò bước lên phía trước một bước, lại bị An Tiệp lạnh lùng quát dừng: “Đứng lại! Tử tế tí đi, bằng không đừng trách tôi trở mặt vô tình, ông đây muốn bắn anh lâu lắm rồi đấy.”
Túy Xà bất đắc dĩ mà cười: “Chú muốn bắn anh thì đã không đánh ngất Mạc Thông… Ẩm Hồ, có thể nói anh đã nhìn chú lớn lên đấy.” Gã thò tay vào túi áo khoác lấy ra một quyển giáo án cũ nát, An Tiệp tập trung ánh mắt vào quyển sổ, hơi hơi nhíu mày.
Quyển sổ này y nhặt được trong văn phòng của giáo sư Mạc…ngay trước khi bị tên mặc áo mưa…cũng chính là thằng cha Túy Xà khốn nạn này tặng cho một quả bom trong đêm hôm đó. Ngoài bìa sổ chẳng có gì đặc biệt, lúc đó y nhặt nó chẳng qua chỉ muốn cho Mạc Thông làm kỷ niệm thôi, không ngờ sau đó nghe được gặp được quá nhiều chuyện thành ra quên mất, cuối cùng lại để ở chỗ Túy Xà.
Túy Xà cẩn thận cúi người, đặt quyển giáo án lên mặt đất, dùng tay đẩy tới chân An Tiệp: “Anh cố ý nhân lúc Lý không chú ý để lại cho chú thứ này, hơn nữa trong tủ còn có gợi ý của lão Mạc, cứ nghĩ thế nào chú cũng có thể biết được gì đó, ai dè chú thật sự không phụ sự mong đợi của mọi người mà không thèm chú ý đến.”
An Tiệp nhìn quyển giáo án dưới chân, nhướn mày: “Theo tôi biết ấy, đã là người bình thường thì đều có công năng nói chuyện cả. Ông anh có chuyện gì không thể nói rõ mà cứ phải phí công phí sức vòng vèo lắm thế làm gì? Túy Xà, tôi không nghĩ ra, ông anh liên tục trước sau làm nhiều chuyện như thế, liên lụy nhiều người như thế, rốt cuộc là vì cái gì? Ông anh có ý đồ gì vậy?”
Trên mặt Túy Xà đột nhiên hiển lộ thần sắc bi thương, gã nhìn An Tiệp đăm đăm, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Người duy nhất anh thấy có lỗi chính là chú… Ẩm Hồ, anh không nghĩ tới, giáo sư Mạc cũng không nghĩ tới…” Ánh mắt của gã từ sợi dây treo nắp lon trên cổ An Tiệp rơi xuống cổ tay y, nơi đó có một nốt ruồi đỏ như chu sa, cũng nơi đó, từng đeo chuỗi vòng Lục Châu xanh biếc.
Túy Xà dừng một chút, thở dài: “Thời gian dài như vậy, anh không tin trong lòng chú không nghĩ bất cứ điều gì… Sao chú không xem giáo án của giáo sư Mạc? Đó mới là di ngôn chân chính của ông ta đấy.”
“Ông anh đừng có lấy người đã chết ra để nói…”
“Ẩm Hồ, tự chú tính xem, từ đầu xuân năm nay đến giờ chú cảm mạo bao nhiêu lần rồi ? Thời gian khỏe mạnh nhiều hơn hay là thời gian ốm vặt nhiều hơn? Thân thể của chú bây giờ mới có mười tám mười chín tuổi, bị con bé Mạc Cẩn đâm cho một dao còn không bị thương chỗ hiểm, có thể nghiêm trọng đến đâu nào? Thế nhưng đến tận bây giờ vết thương còn chưa khỏi hẳn, có phải không?” Túy Xà nhìn chằm chằm vào An Tiệp, “Hơn nữa… khi chú kích động lên sẽ không cảm thấy vùng ngực đau như kim châm hay sao? Hả?”
An Tiệp sững sờ, hai đầu lông mày dần nhíu chặt lại.
Túy Xà thoáng nhìn Mạc Thông bên cạnh, miệng giật giật tựa hồ muốn cười, cuối cùng lại thành ra ngập tràn khổ sở: “Hơn nữa, nếu thực sự không hề nghi ngờ gì, vì sao chú không muốn cho cậu ta nghe thấy những lời tôi nói?”
An Tiệp theo ánh mắt của gã, nhìn Mạc Thông nghiêng đầu dựa vào góc tường, trong ánh mắt không dễ phát hiện nổi lên một tầng mê mang. Mãi sau y mới chậm rãi cúi người nhặt quyển giáo án giáo sư Mạc lên___Trong tủ ở văn phòng của lão Mạc có hình vẽ diên vỹ nước Đức nhưng lại không biết bị ai dùng nước sơn lộ liễu giấu đi, An Tiệp phải cạo hết đi mới biết. Lúc ấy y vẫn không hiểu đối phương làm vậy là ý gì.
Y nhặt chiếc đèn pin rơi từ tay Mạc Thông xuống, nâng cuốn sổ lên cao, rọi ánh sáng vào từng tờ từng tờ. Nhìn cho kĩ lại, đằng sau những chữ viết kia có những đường cong như ẩn như hiện, cực mỏng cực nhạt, cho nên y một mực không chú ý đến: “Đây là cái gì?”
Túy Xà lấy ra một cái bình nhỏ, hơn nửa bình sóng sánh chất lỏng trong suốt: “Vì không muốn cho người khác biết nên ông ta làm rất tỉ mỉ, anh nghiên cứu thật lâu mới tìm ra loại nước thuốc này, chú bôi lên thử xem.”
An Tiệp không nhận lấy mà chỉ lật lại kĩ càng bản giáo án của giáo sư Mạc từ đầu đến cuối một lần, sau đó lùi về góc tường ngồi xuống. Y khẽ kéo ống quần dài, hai tay vòng quanh đầu gối, khuôn mặt chìm trong bóng tối không nhìn ra biểu tình: “Không cần, ông anh nói đi, trên đó là cái gì?”
“Chú có tin trường sinh bất lão không?” Túy Xà đột nhiên hỏi.
An Tiệp im lặng một hồi rồi cực kì chậm chạp lắc đầu, Túy Xà nở nụ cười: “Anh biết chú không tin, thế nhưng lại có người tin___Thứ chú đang cầm trong tay là bản dập của một cuốn sách cổ mà giáo sư Mạc phục chế được, nguyên bản đã hủy rồi, hiện tại cả thế giới chỉ có một bản đó thôi. Nó có ghi chép về một tòa thành cổ.”
“Thiên Kính.”
“Đúng vậy, những người hành thương trong sa mạc đều gọi thế. Cái thành cổ kết hợp vô số triều đại giống như vô số thời không chồng lên nhau đó, rốt cuộc là do ai tạo ra đây?” Túy Xà cũng ngồi xuống đối diện với An Tiệp, hai tay ôm đầu gối, đầu nghiêng sang một bên, có vẻ vô cùng mỏi mệt, “Căn cứ theo ghi chép đó, chính là do một đám người trường sinh bất lão, bọn họ dõi mắt nhìn theo quá nhiều năm tháng, dần dần lãnh đạm với nhân gian…”
An Tiệp cười nhạo thành tiếng, đơn giản bình luận hai chữ: “Vô nghĩa.”
“Chính chú đã tự mình đi qua rồi.”
“Đương nhiên là tôi có đi qua, thế nhưng ngoại trừ một đám yêu ma quỷ quái thì không thấy lấy nửa mống người… Ông anh muốn tôi tin cái lũ rắn nhện đội đầu người kia là đám người trường sinh bất lão ấy đấy à ?”
“Không ai biết vì sao những kẻ được xưng tụng là trường sinh bất lão này lại mai danh ẩn tích.” Túy Xà bình tĩnh tự thuật,“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chú đã gặp những con sâu kia___ chú có biết vì sao Lý lại giết nhiều người như thế không?”
——————–
Chú thích :
() Đây là một câu nói của Mạnh Tử, nguyên văn : Lao tâm giả trị nhân, lao lực giả trị vu nhân.