Trần Nặc trừng mắt nhìn Lâm Vãn Thu, khám cho người trước mặt xong thì ngoắc ngoắc mấy ngón tay, ý bảo Lâm Vãn Thu tới đây.
Lâm Vãn Thu đi tới ngồi đối diện với Trần Nặc, khóe mắt cong cong: "Ở nơi này cũng có thể gặp lại chị, chúng ta quả đúng có duyên."
Trần Nặc mang khẩu trang, nói tiếng không được rõ, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Thu trong veo, sáng ngời. Cô ta quan sát Lâm Vãn Thu vài giây, tiếp sau cúi đầu đo huyết áp cho cô: "Xem ra em và Bạch Thuật Bắc đã hoàn toàn chấm dứt."
Lâm Vãn Thu mấp máy môi, ảo não gật đầu.
Trần Nặc ngước mắt, như có điều suy nghĩ, nhìn cô đăm đăm: "Lần trước ở bệnh viện, chị không nhịn được, mỉa mai anh ta vài câu. Người đàn ông này quá ngạo mạn rồi, anh ta sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ em ở nơi đây, quả thực là ——"
Trần Nạc không biết dùng lời gì để diễn tả, đối với Lâm Vãn Thu, cô ta vừa thương xót vừa phẫn nộ tức giận.
Lâm Vãn Thu từng nghe Cao Hách kể lại việc Trần Nặc gây khó dễ cho Bạch Thuật Bắc tại bệnh viện. Trước đó, hai cô không hề quen biết, Trần Nặc vốn là thanh mai trúc mã với Cao Hách. Trần Nặc là kiểu người thẳng thắng, nhanh mồm nhanh miệng, có sao nói vậy, chướng mắt người nào thì sẽ trực tiếp nhạo báng ngay trước mặt, chẳng thèm kiêng nể hay lo lắng bà đây sẽ đắc tội với ma nào.
Lâm Vãn Thu rất quý mến Trần Nặc, mỉm cười với cô ta: "Cám ơn chị đã giúp em hả giận, nhưng mà em tự mình đến đây ở, anh ta không biết."
Trần Nặc ngoài ý muốn nhìn cô, Lâm Vãn Thu nói tiếp: "Hi vọng chị giữ bí mật giúp em."
Trần Nặc trợn hai mắt, vẻ khinh khi hiện rõ trên khuôn mặt: "Chị đâu phải là kẻ ăn no rửng mỡ, không biết phân biệt phải trái, đi lẻo mép với tên đàn ông mắc bệnh tự kỉ nặng đó. Có điều nhìn em thê thảm quá, đã cùng anh ta đi đến bước này, thì ít gì cũng phải vơ vét của anh ta một khoản tiền cho mình chứ. Sao mà dại đến mức ngay cả một ngôi nhà cũng không có."
Lâm Vãn Thu có chút xót lòng, e là khó có thể giãi bày cho Trần Nặc hiểu.
Trần Nặc đo xong huyết áp cho cô, giơ tay tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt nghiêm túc: "Bạch gia có tiền có quyền, em tội gì tự chuốc khổ cho mình. Đối với loại đàn ông thiển cận như Bạch Thuật Bắc, cứ thẳng tay tính toán rõ ràng. Mà anh ta thiều chi tiền, em có đòi bao nhiêu, anh ta cũng chả đau lòng."
Lâm Vãn Thu dở khóc dở cười, đem tay áo phủ xuống: "Thôi chị ạ, em không muốn đụng tới tiền bạc hoặc bất kì vật gì của anh ta. Mắc công sau này xài tiền của anh ta, lại gián tiếp nhớ về anh ta."
Không phải cô ra vẻ ta đây thanh cao, cũng không phải có thù hằn với tiền bạc. Chỉ là nhớ đến anh ta, sẽ bị giày vò đau khổ, chi bằng buông bỏ mọi thứ, để tâm hồn được thanh tịnh, cần gì phải dính líu vì những việc không đáng.
Trần Nặc dẩu môi, chậc chậc lưỡi tiếc nuối: "Vì em quá hiền lành nên mới dễ bị ức hiếp, hèn gì Bạch Thuật Bắc không thèm không tôn trọng em."
Lâm Vãn Thu biết tính tình của Trần Nặc, lời nói thẳng như ruột ngựa, dễ gây thương tổn, nên cô không để bụng, huống chi những lời này hoàn toàn đúng, cô không thể phản bác. Đối với người mình yêu thì bao dung, nhân nhượng vô điều kiện, không so đo hay tính toán chi li. Đây chính là cách yêu của cô, đáng tiếc đến cuối cùng, đối phương vẫn không yêu, dù cô làm gì cũng giống như « dã tràng xây cát biển đông ».
Từ đầu tới cuối, chỉ có cô ra sức vun đắp tình cảm, còn với đối phương và những người khác, hệt như một trò hề rẻ tiền.
Trần Nặc tiếp tục kiểm tra những thứ khác cho Lâm Vãn Thu. Thời kì nguy hiểm của ba tháng đầu đã an toàn vượt qua. Bởi vì sự cố lần trước cùng với những tác dụng phụ của thuốc men, Lâm Vãn Thu luôn lo sợ đứa bé sẽ không chịu đựng nỗi. Thế nhưng, đứa bé này thật sự quá ngoan cường, cùng cô trải qua bao sóng gió, vẫn có thể bình an vô sự.
Ngay cả Trần Nặc cũng phải thốt lời cảm thán: "Đứa bé này rất có duyên với em đấy, chịu biết bao hành hạ mà vẫn vượt qua. Cơ mà, nếu em giữ lại đứa bé, chỉ sợ cả đời sẽ cùng Bạch Thuật Bắc dây dưa không rõ."
Lâm Vãn Thu trầm mặc, thật ra có nhiều người đã thắc mắc nguyên nhân cô giữ lại đứa bé. Trong lòng cô từng do dự, lý do giữ lại, cô không nghĩ ra được. Nhưng bắt cô phải phá bỏ, trừ khi cô chết thì có thể.
Trần Nặc không nhịn được, hỏi thẳng: "Không phải em còn muốn cho anh ta cơ hội, nên mới giữ lại đứa bé? Mấy cái tình tiết này xuất hiện nhan nhản trên phim ảnh, hai vợ chồng vì đứa con, quyết định gương vỡ lại lành."
Lâm Vãn Thu ngớ ra, ngay sau đó bật cười khanh khách: "Đứa bé không phải của riêng anh ta, em cũng có phần. Em không thể bỏ rơi con mình."
Những năm cô mất đi Manh Manh, đã tạo thành một thói quen, hay ngắm nhìn những đứa trẻ cô tình cờ thấy ở ven đường, dần dần cô sinh ra cảm giác thương yêu, quý mến trẻ con. Hơn nữa, sống một mình cô đơn nhiều năm, nên khát vọng về tình thân của cô rất lớn, luôn ước ao hơi ấm của con người.
Trần Nặc nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, quyết định giữ im lặng.
Tuy cô ta ra mặt bất bình giùm Lâm Vãn Thu, nhưng Lâm Vãn Thu khiến cô ta không vừa mắt, đã biết rõ trong lòng người ta chỉ có bạn gái cũ, còn ráng đâm đầu vào, cuối cùng bị ruồng rẫy cũng đáng đời.
Có điều qua buổi nói chuyện hôm nay khiến cô ta phải thay đổi cách nhìn, ấn tượng với Lâm Vãn Thu dần chuyển biến theo chiều hướng tốt.
"Em quá gầy, nhớ phải ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng, còn phải nuôi đứa bé nữa chứ." Trần Nặc vừa dặn dò vừa cúi đầu ghi đơn thuốc, "Đừng quá tiết kiệm, thể trọng không đủ tiêu chuẩn thì sau này sẽ khó sanh đấy."
Lâm Vãn Thu nghe cô ta nói, gật đầu lia lịa.
Lâm Vãn Thu làm kiểm tra xong, bèn đi ra ngoài sân phơi nắng. Ánh nắng buổi sáng dịu nhẹ ấm áp, toàn thân Lâm Vãn Thu buông lỏng thoải mái. Nghĩ đến trong bụng mình đang dưỡng dục nên một sinh mạng bé nhỏ, đứa bé này hoàn toàn thuộc về cô, niềm hạnh phúc dào dạt này, lấn áp mọi khó khăn gian khổ hiện tại.
Trần Nặc xong việc thì cầm theo ly nước, hướng đến cái ghế dài, lười biếng ngồi xuống: "Chị chắc chắn không nói cho Bạch Thuật biết, còn Cao Hách thì sao ? Thằng nhóc đó vẫn đang điên cuồng tìm em đấy. Lúc biết em đã bán quán cháo, cậu ấy nhốt mình trong phòng tự trách, mắng mình không đủ tỉ mỉ quan tâm em."
Nói đoạn, Trần Nặc quay đầu nhìn Lâm Vãn Thu, giọng nói khẽ trầm: "Mặc dù Cao Hách là kẻ đến sau, nhưng cậu ấy là người đàn ông tốt, rất có ý thức trách nhiệm."
Khóe môi Lâm Vãn Thu nhẹ nhàng nâng lên, khuôn mặt đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, lộ ra tầng ánh sáng trắng muốt: "Chị biết chúng em không thể mà."
Trần Nặc nhìn chằm chằm Lâm Vãn Thu mấy giây, cuối cùng không nhịn được xua xua tay, mi tâm chau chặt: "Thôi mệt quá, muốn dối lòng, nói tốt cho thằng nhóc ấy vài câu mà sởn cả da gà. Cậu ấy có cả đống tật xấu, chỉ giả vờ ra vẻ đàn ông tốt trước mặt em thôi. Hơn nữa, hai bác Cao cũng không dễ ứng phó, cho nên. . . . . . chị không nhẫn tâm đẩy em vào hố lửa."
Lâm Vãn Thu rất mến mộ tính cách của Trần Nặc, không kiểu cách không giả tạo. Cô khẽ khàng hít thở, hơi bần thần nhìn quang cảnh xung quanh: " Bác sĩ Trần, cảm ơn chị. Nếu được, em hi vọng chị đừng nói với Cao hách. Em không muốn liều lĩnh nữa, và muốn vĩnh biệt mọi thứ có liên quan tới quá khứ."
Trần Nặc cúi đầu nhìn ngón tay mình, lát sau thở dài thườn thượt: "Ừm, chị đồng ý. Dù sao chị nói láo với Cao Hách cũng không phải là lần một lần hai." -
Sau đó, Trần Nặc thường đến viện phúc lợi khám bệnh từ thiện, quan hệ của hai cô càng ngày càng thân hơn, thường xuyên bí mặt gặp nhau. Thỉnh thoảng, Trần Nặc không nhịn được, bàn luận vài câu về Bạch Thuật Bắc: "Chị nghe kể, anh ta đi làm nhiệm vụ, càng lúc càng liều mạng. Mới ba mươi mốt tuổi, chẳng lẽ còn muốn thăng chức cao hơn."
Lâm Vãn Thu nghe xong, không hề có phản ứng, đưa quả cam đã bóc vỏ cho cô ta: "Chị ăn đi, ngọt lắm."
Trần Nặc lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô, không nhìn ra được điểm đặc biệt, bất đắc dĩ đằng hắng một tiếng: "Thật ra là. . . . . là Bạch Thuật Bắc cứ làm phiền Cao Hách, chị ở bệnh viện nhìn thấy nhiều lần. Hai người đó vì chuyện này, còn suýt đánh nhau. Bạch Thuật Bắc khăng khăng khẳng định, Cao Hách biết chỗ của em ở. Chị có cảm giác, hình như anh ta thay đổi so với trước."
Lần đó gặp mặt anh ta ở bệnh nữa, xém nữa Trần Nặc không nhận ra.
NGười đàn ông ấy vốn dĩ kiêu căng ương ngạnh hơn người, lúc đó, tuy anh ta vẫn giữ được khí chất lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ, nhưng sự mệt mỏi, kiệt quệ nơi đáy mắt hiện lên rất rõ.
Động tác nhai nuốt của Lâm Vãn Thu khẽ ngưng một giây, vẻ mặt lại kín kẽ, không chút kẽ hở.
Cô không ngờ Bạch Thuật Bắc ngoan cố đến vậy, tự ái của anh ta lớn đến thế sao? Lâm Vãn Thu vẫn giữ vững suy nghĩ, hiện giờ Bạch Thuật Bắc cố chấp không chịu ly hôn và tốn công tìm cô, chẳng qua là lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương, không chấp nhận nổi. Nếu đổi lại, người yêu cầu chia tay trước là anh ta, kết quả có khả năng sẽ hoàn toàn khác biệt.
Trần Nặc xoa xoa ngón tay, tự lầu bầu trong miệng: "Tuy chị nói năng chua ngoa đanh đá đấy, chứ lòng dạ thì y chang miếng đậu hũ mềm. Cái loại đàn ông tự cao tư đại đấy, suốt đời không có vợ là đáng nhắm. Bất quá nhìn dáng vẻ suy sụp của anh ta, bỗng nhiên cảm thấy thương hại."
Lâm Vãn Thu từ từ quay đầu nhìn cô ta, Trần Nặc có chút khó xử: "Con gái của anh ta đó, ngày hôm qua mới nhập viện. Bạch Thuật Bắc ở bên cạnh, trông nom con bé suốt một ngày một đêm, cũng không tìm hộ lí. Xem ra, anh ta cũng có điểm tốt. Quả thật, chị có chút bối rối, không xác định được, anh ta rốt cuộc là loại người gì"
Lâm Vãn Thu không quan tâm đến những lời nhận xét liên quan đến Bạch Thuật Bắc, nghe thấy Manh Manh phải nhập viện, trái tim cô như bị kim châm đến mấy lỗ, lo lắng hỏi: "Nhập viện? Bé bị gì?"
Trần Nặc không biết quan hệ thật của Lâm Vãn Thu và Manh Manh, hơi ngỡ ngàng với phản ứng thái quá của cô: "Là đau dạ dày, có thể là ăn đồ không hợp vệ sinh."
Trái tim Lâm Vãn Thu co thắt từng cơn, Manh Manh còn nhỏ, bị đau bụng hay ói mửa sẽ vô cùng đau đớn, còn mất nhiều sức đề kháng.
Trần Nặc thấy mặt mày cô trắng bệch, cau mày nghi hoặc: "Em sao vậy? Không phải con bé ấy là con của Bạch Thuật Bắc và bạn gái cũ của anh ta sao? Em quan tâm đến nó thế ?"
Lâm Vãn Thu không giải thích thêm,chỉ dùng sức nắm chặt tay Trần Nặc, chân thành nhìn cô ta: "Bác sĩ Trần, chị làm ơn giúp em với" .
Mấy ngày nay, Bạch Thuật Bắc bận tối mặt tối mày, nhưng Manh Manh bị bệnh, anh đành bỏ dỡ hết công việc, tập trung lo cho con. Nhìn bộ dạng đau đớn của bé, anh hận không thể thay bé nằm trên giường. Con cái là trái tim của cha mẹ, con đau bao nhiêu thì cha mẹ đau hơn gấp trăm lần. Ở những phương diện khác, Bạch Thuật Bắc có thể là kẻ máu lạnh, là kẻ khốn kiếp, nhưng với Manh Manh, anh thật sự là người cha tốt.
Manh Manh đờ đẫn nằm trên giường, khuôn mặt nhăn nhó, ngay cả khi đang ngủ, vẫn nhíu chặt hai hàng chân mày. Bạch Thuật Bắc khoanh tay, trầm tư ngồi bên cạnh giường.
Trong mộng, bé thất thanh kêu vài tiếng « mẹ, mẹ » , mỗi một tiếng đều khiến trái tim anh co thắt. Anh mạnh mồm bảo đảm với bé, sẽ tìm về Lâm Vãn Thu.Vậy mà đã qua một tháng, vẫn không có bất kì tin tức của cô.
Cứ như cô đã “bốc hơi” khỏi thế gian.
Bạch Thuật Bắc dùng mọi biện pháp. Cử người theo dõi ở viện an dưỡng của Tri Hạ, nhiều lần thăm dò Cao Hách…. Quan hệ trong cuộc sống của Lâm Vãn Thu rất hạn hẹp, lúc đầu anh cứ tự tin mình thừa khả năng tìm được cô.
Nhưng đâu ai ngờ, một người chỉ có lưa thưa vài mối quan hệ, sau khi mất tích, muốn tìm được, lại gần như trở thành nhiệm vụ bất khả thi? Bây giờ Bạch Thuật Bắc mới biết, có một số việc khiến anh “lực bất tòng tâm”, hao tổn biết bao tâm huyết, vẫn chẳng đi đến đâu.
Manh Manh mở mắt, miệng tràn ra tiếng rên: "Ba ơi, bụng con đau quá."
Bạch Thuật Bắc xốc lại tinh thần, nhoài người nằm nghiêng cạnh bé, lòng bàn tay dày rộng nhẹ nhàng nắn vuốt bụng bé, dùng lực vừa phải, nhằm xoa dịu nỗi đau cho bé.
Phòng bệnh đang an tĩnh, chợt vang lên âm thanh thều thào của cô bé nhỏ: "Tay mẹ cũng ấm áp như vậy nè. Ba, nếu mẹ biết Manh Manh bị bệnh thì có đến thăm con không?"
Hô hấp của Bạch Thuật Bắc đặc nghẽn, từ trong khoang miệng tràn ra tiếng “ừm” nhẹ.
Lệ nóng đảo trong hốc mắt, Manh Manh ngước đầu nhìn trần nhà trắng xóa, hai cánh mũi thút tha thút thít : "Ba ngốc hết thuốc chữa, lâu như vậy mà chưa tìm được mẹ. Manh Manh nhớ mẹ lắm, lại không biết mẹ đang ở đâu. Giờ mẹ cũng không biết Manh Manh bị bệnh, không biết Manh Manh đang rất cần mẹ…cái gì mẹ cũng không biết nên mẹ sẽ không đến thăm Manh Manh."
Bạch Thuật nghe tiếng khóc của con, trong lòng khó chịu và hổ thẹn, anh đem bé ôm sát vào ngực, lặng im áp cằm vào mái tóc bé.
Anh không cách nào mở miệng an ủi bé, nói những câu trấn an qua quýt nữa, đâu thể trơ mặt lừa dối bé hoài.
Có lẽ Lâm Vãn Thu đã không còn ở Dong Thành. Nếu còn ở đây, chắc chắn cô sẽ xuất hiện xung quanh nhà trẻ của Manh Manh. Anh đã cố ý quan sát nhiều ngày, cơ bản không phát hiện được bóng dáng của cô.
Đứa bé khóc rất lâu, âm thanh từ lanh lảnh dần chuyển sang tiếng nấc nghẹn ngào đè nén. Tâm tình Bạch Thuật Bắc ngày càng nặng nề, sau cùng tựa hồ như vùi vào hầm băng.
Bé cứ mếu máo, vừa khóc vừa kể lể: "Thuốc đắng quá…mẹ sẽ mua Đại Bạch Thỏ cho Manh Manh."
: Là nhãn hiệu kẹo nổi tiếng ở Trung Quốc được mọi người yêu thích và gắn liền với thời thơ ấu của những đứa trẻ.
"Kim chích đâm vào da….mẹ sẽ ôm Manh Manh... Còn ba không trông nom kĩ Manh Manh . . . . ."
Bé nói đứt quãng, nhưng Bạch Thuật Bắc hiểu, bé đang nhớ về Lâm Vãn Thu. Nỗi nhớ khắc sâu theo thời gian, tăng dần theo tình cảm. Thời gian bé ở cạnh Lâm Vãn Thu không nhiều bằng anh, nhưng tình cảm thì bé chia đều cho cả hai.
Manh Manh khóc đến lả người, ấm ức thiếp đi trong lòng Bạch Thuật Bắc . Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn in dấu những vệt dài của những hàng nước mắt, vài giọt đọng trên hai hàng mi cong, vô cùng chói mắt.
Dáng vẻ đấy nhìn cực kì đáng thương, Bạch Thuật Bắc giơ tay lau sạch nước mắt cho bé, bất giác nhận ra, càng lớn bé càng giống Lâm Vãn Thu, đặc biệt, bộ dáng ấm ức, tủi thân của bé hệt như phiên bản nhí của Lâm Vãn Thu, khiến ngực anh sắp nứt toạc ra.
Mệt mỏi muốn tìm đến hơi thuốc, Bạch Thuật Bắc bèn đứng dậy, dịch lại chăn cho bé, xoay người chuẩn bị ra ngoài hóng mát một tẹo.
Lúc này cửa phòng bệnh vừa vặn mở ra, một cô ý tá trẻ thong thả bước vào.
Đối phương hơi cúi thấp đầu, phần mặt lộ ra ngoài khẩu trang rất ít, trong đêm tối nhìn không thấy rõ. Bạch Thuật Bắc khẽ liếc mắt một cái, thấy cô ta đang cầm bệnh án trong tay, không để ý nhiều, thản nhiên ra khỏi phòng.