Nhưng hết thảy đều không thể thực hiện được vì nó đã không còn là chiếc xe mà cô thiết kế cho anh nữa rồi. Nước mắt ngập trong hốc mắt Thẩm Khê, lau thế nào cũng không hết. Cô đã lớn như vậy rồi, ngay cả lúc mất đi Thẩm Xuyên cô cũng không căm hận ai nhưng lúc này Thẩm Khê hận Lâm Thiếu Khiêm.
Thẩm Khê biết mình không phải là một mỹ nữ như Triệu Dĩnh Nịnh, không xuống được phòng bếp, không ra được phòng khách, không biết cách làm nũng, không biết nói lời dễ nghe, không hiểu lòng người, không dịu dàng đáng yêu, điều mà cô am hiểu nhất chỉ có đua xe mà thôi. Đây là điều duy nhất cô có thể làm tốt cho Trần Mặc Bạch và cũng là mối liên hệ sâu sắc nhất giữa cô và anh.
Nhưng mối liên hệ ấy dường như đã bị Lâm Thiếu Khiêm cắt đứt hoàn toàn rồi. Thậm chí Thẩm Khê còn không dám tưởng tượng sau khi trận đua kết thúc, Trần Mặc Bạch sẽ đến gặp Thẩm Khê và hỏi cô tại sao chiếc xe mà cô thiết kế cho anh lại trở thành đồ của người khác rồi?
Thẩm Khê không thể trả lời.
Cô nghiêng mặt dựa vào cửa sổ thủy tinh, mãi cho đến khi cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới trước mặt mình, người đó hơi cau mày, giống như rất vất vả mới có thể đến được đây. Dưới ánh nắng nhợt nhạt, dường như có thứ gì đó tỏa ra từ sâu trong đôi mắt trên gương mặt anh tuấn ấy.
Hình như người này là Trần Mặc Bạch thì phải?
Thẩm Khê thấy nhất định là mình đã xuất hiện ảo giác mất rồi. Cô dụi mạnh hai mắt, vừa mở mắt ra bóng dáng của Trần Mặc Bạch đã biến mất.
“Thật sự là ảo giác…” Thẩm Khê cười tự giễu. Sao Trần Mặc Bạch có thể đến đây được chứ?
Cô không muốn ai tìm ra mình nên mới đến quán cà phê đã từng hẹn gặp mặt Skyfall. Quán cà phê này chỉ tồn tại trong hồi ức của cô và Skyfall thôi.
Chuông vang lên, cửa quán bị đẩy ra, có tiếng bước chân không nhanh không chậm tiến về phía Thẩm Khê khiến cô lần thứ hai hoài nghi rốt cuộc đây là thực hay là mơ. Hình bóng của người kia quá đỗi quen thuộc, tựa như xuyên qua tầng tầng mây mù. Tất cả cảm giác của Thẩm Khê theo đó mà trở nên linh mẫn hơn, thậm chí cô có thể nhận ra mùi hương của anh trong hương vị cà phê nồng đậm này.
Anh kéo chiếc ghế ở đối diện ra rồi ngồi xuống.
Áo len màu cà phê phối với quần bò rộng, đơn giản mà gọn gàng. Càng đơn giản lại càng làm nổi bật nét đặc biệt của Trần Mặc Bạch, khiến người ta không kìm được mà thưởng thức khí chất của anh.
“Nếu cô không ở đây thì tôi thật sự không biết nên đi tìm cô ở nơi nào nữa.” Một giọng nói đầy yếu ớt vang lên, tựa như từ độ cao vạn dặm rơi xuống trái tim của Thẩm Khê.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những lỗ hổng đều được lấp đầy, tất cả những thất vọng lột xác thành sự chờ mong. Thẩm Khê nhìn anh thật kỹ rồi ngây ngốc nở cười.
“Anh không phải là Trần Mặc Bạch… Sao anh có thể xuất hiện ở nơi này được chứ?” Nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn ra.
“Nếu tôi không phải Trần Mặc Bạch vậy lúc cô gọi điện cho tôi là muốn nói gì với tôi đây?”
Người ngồi ở phía đối diện kia rất mơ hồ nhưng Thẩm Khê muốn vẽ lại hình dáng của anh thật rõ, giống như chỉ cần cô dùng sức thì người đó sẽ trở thành sự thật. Nhưng Thẩm Khê rất rõ điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Anh có thể ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này nhưng sẽ không thể đột nhiên xuất hiện ở đây từ Canada xa xôi. Nếu hết thảy chỉ là ảo giác từ khát vọng của cô thì tại sao lại không càn rỡ một chút chứ? Thẩm Khê cẩn thận che giấu tất cả nhưng cho đến khi chúng vỡ vụn ra, lẽ nào cô không đủ can đảm để nói ra sự thật với những mảnh vỡ ấy sao?
“Em thích anh.” Giọng nói của Thẩm Khê không lớn nhưng nó đã dùng hết tất cả khí lực của cô.
Ảo ảnh kia im lặng nhìn cô, mãi một lúc sau mới nói: “Cô có thể lặp lại một lần nữa không?” Giọng anh khẽ run lên, như thể muốn đẩy hết nước mắt của cô ra.
“Em thích anh… Rất thích anh…” Thẩm Khê dùng sức đè ngực mình lại, cô không biết phải dùng lời nào để anh hiểu rằng cô thích anh.
“Thật ư?”
“Em thật sự rất thích anh… Thích anh hơn bất cứ điều gì…” Tầm mắt cô trở nên quanh co, mơ hồ không tìm thấy lối ra nhưng vẫn cố chấp muốn bộc lộ hết thảy.
“Nếu vậy… lần sau em đừng dùng cách này để thử thách độ ăn ý giữa chúng ta nữa. Bởi vì… tôi cũng biết sợ hãi… sợ rằng lỡ như tôi không đuổi kịp thì sẽ mất đi em.” Giọng nói của anh rất rõ ràng, dường như đang kìm nén nỗi xúc động nào đó rồi lại mạnh mẽ gõ vào thần kinh của Thẩm Khê.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Khê như ý thức được điều gì, cô nghiêng mặt một cách đầy khó tin, cô đưa tay ra, muốn chạm vào bóng dáng ở phía đối diện. Nhưng Thẩm Khê lại sợ rằng nếu mình đến gần, đầu ngón tay cô sẽ phá hư ảo ảnh kia, phá hư nỗi chờ mong của cô.
Bỗng dưng đối phương nâng cổ tay siết chặt lấy tay Thẩm Khê, đưa tay cô phủ lên mặt anh, độ ấm trên gương mặt ấy sưởi ấm lòng bàn tay của Thẩm Khê.
“Em có biết hiện tại em giống cái gì không?”
Thẩm Khê có chút sững sờ. Đây chính là Trần Mặc Bạch…
Là thật ư? Nhưng sao có thể là thật được?
“Em giống như một con đà điểu vậy, tưởng rằng chỉ cần vùi đầu vào hố thì sẽ chẳng nghe thấy gì nữa. Nhưng đáng buồn là một con đà điểu như em không biết đào hố, đã vậy còn giả vờ chui đầu vào hố.”
Thẩm Khê không nói gì, cô chỉ nhìn anh, mãi cho đến khi Trần Mặc Bạch duỗi tay ra búng mạnh vào đầu Thẩm Khê một cái.
“Tiến sĩ Thẩm của tôi ơi, hồi hồn.”
Thẩm Khê ôm đầu rồi lùi về sau. Ngữ điệu của anh mang theo nét trêu đùa nhưng trong thanh âm lại có chút nghẹn ngào, đôi mắt anh sáng ngời nhưng trong đôi mắt ấy như có một tầng hơi nước.
“Tôi chưa chết, em cũng không bị mắc bệnh Alzheimer. MNK sao chép thiết kế của em nhưng như vậy thì đã sao? Chúng ta có rất nhiều thời gian, hay em không có tự tin mình có thể thiết kế được một chiếc xe xuất sắc và bạo dạn hơn ư? Hay em cho rằng nhóm kỹ sư của đội Marcus không giỏi bằng kỹ sư của MNK, không bắt kịp ý tưởng, không theo kịp tài năng của em?”
Nước mắt của Thẩm Khê đã không còn chảy nữa, tầm mắt cô trở nên rõ ràng hơn.
“Vượt qua đối thủ thực dễ dàng nhưng vượt qua bản thân mình lại rất khó. Trí óc em vẫn chưa đi đến cuối đường và tôi cũng chưa già. Tiểu Khê, em phải biết rằng bây giờ không phải là lúc tệ nhất, những điều em đã nói vẫn chưa đến.” Trần Mặc Bạch nghiêng người về phía Thẩm Khê, những gì cô có thể thấy chính là sự kiên định trong mắt anh.
“Em nhìn bộ dáng ngây ngốc của em đi, đây không phải là cô gái thiên tài mà tôi biết. Có ai nói với em rằng tôi cũng tốt nghiệp ở MIT không?” Trần Mặc Bạch đến gần Thẩm Khê, anh cười hỏi.
“Hách Dương từng nói vậy…” Thẩm Khê có chút choáng váng, đây đúng là Trần Mặc Bạch.
Nhưng mà tại sao… Anh lại ở đây? Không ai biết cô đang ở đây, ngay cả Skyfall cũng không biết.
“Vậy Hách Dương có nói cho em biết tôi cũng học khoa Toán không?” Trần Mặc Bạch dựa vào càng lúc càng gần, chóp mũi của Trần Mặc Bạch cọ nhẹ đầu mũi Thẩm Khê khiến thế giới lạnh lẽo của cô lập tức bùng cháy lên.
“Vậy nên… đây là món quà mà tôi tặng cho em. Từ khi nhìn thấy chiếc xe đua mà em tặng cho tôi, tôi liền muốn tặng nó cho em. Tôi đã lên kế hoạch từ lâu cũng đợi em thật lâu… Hiện tại cuối cùng tôi cũng có đủ tự tin để tặng nó cho em rồi.”
Lúc này Thẩm Khê mới nhận ra không biết từ khi nào đã có thứ gì đó bị nhét vào bàn tay đang được Trần Mặc Bạch nắm lấy. Tay anh không chỉ thon dài mà còn mạnh mẽ, chính đôi bàn tay ấy đã nắm chặt lấy vô lăng xe đua, tạo ra loại tốc độ khiến huyết mạch của Thẩm Khê sôi trào.
Thẩm Khê mở tay ra liền phát hiện đó là một con hạc giấy, mở con hạc giấy kia ra, đập vào mắt cô chính là một đề hàm số. Sau khi đọc kỹ câu hỏi đầu tiên, vai của Thẩm Khê cứng lại, bởi vì đề hàm số đầu tiên rất có chiều sâu, không thể ra được đáp án nếu chỉ tính toán đôi ba lần.
Toán học có thể phản ánh logic và cách suy nghĩ của mỗi người mà câu hỏi này… khiến Thẩm Khê có cảm giác rất quen thuộc. Cô vô thức ngẩng đầu lên, thoáng nhìn về phía Trần Mặc Bạch. Mặt của anh bị tấm bản đồ địa lý thế giới chặn lại nên Thẩm Khê không thể thấy được biểu cảm của anh. Đương nhiên dù có thấy được đi chăng nữa thì cô cũng không thể nhìn thấu được Trần Mặc Bạch.
“Em thấy chúng ta có kịp đi ăn tối không?” Thanh âm của Trần Mặc Bạch không có nét hài hước cũng không có sự trêu ngươi, nó chỉ bình tĩnh như thể anh đã sớm đoán được tất cả các kết quả, và cũng vì cái kết quả ấy mà anh phải dốc hết sức lực của mình.
Tất cả nỗi chờ mong của Thẩm Khê tựa như nước hồ đóng băng bắt đầu tan ra.
“Đương nhiên có thể.”
Những đề toán này khiến đại não của Thẩm Khê nhanh chóng hoạt động, cô thấy mình như chiếc tên lửa xuyên qua tầng khí quyển, ngòi bút của Thẩm Khê nhanh chóng tính toán trên giấy, đối với cô thời gian đã mất đi hoàn toàn ý nghĩa của nó. Vạn vật trên thế gian đều rời khỏi thế giới của Thẩm Khê.
Mãi cho đến khi cô giải xong đề toán cuối cùng, lúc thấy đáp án xuất hiện trên mặt giấy cô mới thở ra một hơi, sự thỏa mãn nổi lên trong đầu Thẩm Khê. Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ cô liền phát hiện đã đến lúc chạng vạng, mặt trời màu cam lặn xuống khiến ánh chiều tà phủ lên mặt bàn.
Bỗng nhiên Thẩm Khê nhớ tới người đàn ông đang đợi cô ở phía đối diện, cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy nụ cười của Trần Mặc Bạch, nó khác hoàn toàn với những nụ cười mà cô đã từng thấy trên môi anh, trông vừa nhạt lại vừa rực rỡ, tựa như cuộc hội ngộ sau một khoảng thời gian rất dài.
“Em giải ra đáp án chưa?” Trần Mặc Bạch hỏi, mi mắt anh rũ xuống, Thẩm Khê không thể rời mắt khỏi động tác đầy dịu dàng ấy, hoàng hôn như vẽ lên một cánh chim trên hàng mi của anh.
Thẩm Khê hoảng hốt cúi đầu, sau khi nhìn đáp án trên giấy, bỗng dưng cô cảm thấy những con số ấy rất quen thuộc, chúng tương ứng với thứ tự trên bảng chữ cái.
Sau khi ghép lại chính là:
I’M STILL WAITING FOR YOU.
(Tôi vẫn đang chờ đợi em)
Cô chớp mắt, tự hỏi có phải mình đã nhầm hay không. Dường như có một nguồn sức mạnh thế như chẻ tre vọt tới từ nơi xa xôi nào đó, Thẩm Khê không thể chống cự, chỉ trong nháy mắt nó đã hoàn toàn phá hủy cô.
“Anh là… Skyfall…” Thẩm Khê mở to mắt nhìn người kia.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những nghi vấn đều có lời giải đáp, sự ồn ào náo động xung quanh cô chìm xuống như bụi đất.
“Tôi là Trần Mặc Bạch, tôi đã chờ em ở đây rất lâu.” Anh cười nhìn về phía cô.
Trái tim Thẩm Khê như vỡ tan thành những chiếc lông vũ nhẹ bẫng nhảy múa khắp trời đất, muốn bắt lại cũng không được.
Trần Mặc Bạch vươn tay ra giữ mặt của Thẩm Khê, môi anh phủ lên môi cô.
Đó là độ ấm mà Thẩm Khê đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, là sự đụng chạm chân thật nhất, ngập tràn sức mạnh bao vây lấy cô. Trần Mặc Bạch mân môi cô, Thẩm Khê vẫn mở to đôi mắt, cô thấy đôi mắt anh nhắm lại, anh im lặng nhưng lại có sức mạnh có thể lay động được cô. Đầu lưỡi của Trần Mặc Bạch mở ra đôi môi của Thẩm Khê, vừa kiêu ngạo, vừa càn rỡ lại vừa mãnh liệt tiến vào nhưng vẫn rất cần thận mà trấn an đầu lưỡi của cô. Anh nghiêng mặt, càng dùng sức hôn cô mạnh hơn, như thể tất cả không khí để sinh tồn chỉ là điều dư thừa.
Cửa quán cà phê bị đẩy ra, có tiếng “leng keng” vang lên. Bả vai của Thẩm Khê khẽ run, Trần Mặc Bạch liền rời khỏi hàng môi của cô. Anh vẫn nhắm nghiền đôi mắt như thể đang kìm nén điều gì rồi lại thở dài đầy bất đắc dĩ.
Mọi thứ đều quay cuồng, Thẩm Khê có cảm giác như mình đang mơ. Cô vươn tay, đầu ngón tay chạm vào má của Trần Mặc Bạch.
“Anh là Trần Mặc Bạch đúng không… Anh thật là Trần Mặc Bạch ư?”
“Tôi là Trần Mặc Bạch, em có thất vọng không? Có phải em mong chờ Lâm Thiếu Khiêm hơn không? Hay tôi không phải là Skyfall trong tưởng tượng của em?”
Thẩm Khê lắc đầu thật mạnh, trong nháy mắt ấy tất cả nước mắt của cô như chảy ngược vào trong: “Bởi vì đối với em anh là người quan trọng nhất.”
“Quan trọng bao nhiêu?”
“Có người… giúp em nhìn rõ thế giới mà em không muốn thấy này, nhưng chỉ có anh mới khiến em yêu thương hết thảy.” Cô vừa cười vừa rơi lệ, dù vậy nhưng trong lòng lại thấy rất mãn nguyện.
Những lời ấy rơi vào trái tim của Trần Mặc Bạch, phá vỡ tất cả những thành lũy của anh.
Thẩm Khê chỉ thấy có một nguồn sức mạnh kéo cô bay lên, giây tiếp theo cô đã bị anh ôm lấy
“Em cũng vậy ư.” Trần Mặc Bạch siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy Thẩm Khê.
Anh hôn Thẩm Khê, cắn môi cô như đang trừng phạt về việc khiến anh lo lắng, khi nghe thấy tiếng kêu đau của cô lại không thể không thương tiếc mà nhẹ nhàng hôn Thẩm Khê. Đầu lưỡi của Trần Mặc Bạch vội vã tiến vào rồi quấn quýt đến chết đi sống lại.
Hơi thở của Trần Mặc Bạch dồn dập giữa môi và răng cô, đây chính là sự đè ép của người đàn ông, anh gắng sức kiềm chế ham muốn cướp đoạt. Trần Mặc Bạch nghiêng mặt, càng dùng sức mà hôn Thẩm Khê.
Mọi thứ của Thẩm Khê đều như bị anh nuốt chửng, hô hấp cũng vậy. Cô không chịu nổi nữa nên vô thức ngửa đầu ra sau nhưng Trần Mặc Bạch lại đỡ lấy gáy cô.
Anh đã từng nói hôn cũng là một loại ngôn ngữ.
Đến giờ khắc này cô mới hiểu Trần Mặc Bạch có rất nhiều suy nghĩ điên cuồng, mãi đến giờ phút này anh mới có thể biểu đạt hết thảy ra ngoài.
Thời gian bị vùi sâu trong một chỗ yên lặng và bụi bặm kia giờ phút này lại điên cuồng vọt ra bên ngoài rồi vỡ tung thành những vết nứt.
Thẩm Khê siết chặt bả vai của Trần Mặc Bạch, nếu kết quả của việc tiếp cận anh là sẽ bị chính anh hủy diệt… thì đó cũng chính là mong muốn của cô.
Tựa như đã trở lại một thời tuổi trẻ ngây dại, anh cứ vậy mà ôm chặt lấy cô, họ vĩnh viễn không xa rời nhau.
Lúc hơi thở nóng rực lan tỏa giữa đôi môi cũng là lúc Thẩm Khê có thể nghe thấy nhịp tim điên cuồng của Trần Mặc Bạch. Anh nhẹ nhàng cọ môi cô, kìm nén những suy nghĩ điên cuồng.
“Ngốc quá… dùng mũi để thở đi em…”
Nhưng anh dựa vào gần cô như vậy, sao cô có thể thở được đây.
Trần Mặc Bạch như biết Thẩm Khê đang ngỡ ngàng, anh miễn cưỡng kéo dài khoảng cách giữa hai người, mà lúc này Thẩm Khê mới phát hiện ra mình đã ngồi lên bàn từ lúc nào… Hình như là lúc nãy Trần Mặc Bạch bế cô lên đúng không?
Nhân viên cửa hàng và những vị khách khác trong quán đều nhìn họ, như thể đã nhìn từ rất lâu, thậm chí ngay cả các học sinh ngoài cửa sổ cũng dừng lại.
Thẩm Khê cúi đầu, vùi đầu mình vào lồng ngực của Trần Mặc Bạch. Nếu cô là một con đà điểu, cô cũng muốn dùng cách này.
“Hẹn hò với anh đi, có được không?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
“Vâng.”
“Về nhà với anh có được không?”
“Vâng.” Cô mím môi, hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.
Màn đêm buông xuống, dưới ánh đèn đường thưa thớt, Trần Mặc Bạch nắm tay Thẩm Khê đi trên đường. Họ không nói gì với nhau, chỉ yên lặng sánh bước.
Thẩm Khê vẫn luôn mỉm cười, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện khiến mình thấy hạnh phúc. Bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì, kêu lên.
“Trần Mặc Bạch, tại sao anh không nói cho em biết anh là Skyfall?”
“Anh vẫn luôn ám chỉ cho em biết mà, nhưng mà bộ não thiên tài của em lại không thể tìm ra đáp án đơn giản nhất.” Trần Mặc Bạch đi đến trước mặt Thẩm Khê, khóe môi anh cong lên.
“Đùa em à! Anh ám chỉ với em lúc nào!”
“Sao lại không, trước mặt em anh thường hay mặc áo có chung một màu đó.”
Thẩm Khê dừng một chút, cô nhìn về phía Trần Mặc Bạch.
Đó là màu cà phê.
Khi cô và Skyfall hẹn gặp nhau ở quán cà phê bên ngoài trường học, anh đã từng viết trong thư mình sẽ mặc chiếc áo len màu cà phê. Thẩm Khê mở to đôi mắt, cô luôn nghĩ… Trần Mặc Bạch chỉ thích màu này thôi. Thì ra là do cô nên anh mới mặc ư?
“Ám chỉ như vậy… ai mà biết chứ! Thế anh biết em từ khi nào? Đừng nói từ lần đầu tiên đến đội Marcus anh đã biết rồi nhé?” Thẩm Khê đuổi theo hỏi.
“Không phải đâu.” Trần Mặc Bạch lắc lắc đầu, cười đầy đắc ý “Em hãy động não đi, cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Trần Mặc Bạch nắm tay Thẩm Khê, cô cúi đầu bắt đầu suy nghĩ.
Rồi bỗng nhiên cô nhớ ra: “Ôi, em biết rồi! Là cái lần anh nói sẽ gửi tài liệu về buổi hội thảo cho em nên em đã đưa địa chỉ email cho anh!”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao lúc đó anh lại không nói cho em biết anh chính là Skyfall!” Thẩm Khê bỗng có cảm giác như mình đã bị trêu đùa, cô dùng sức muốn giãy khỏi tay của Trần Mặc Bạch.
Nhưng Trần Mặc Bạch lại càng nắm chặt.
“Đúng vậy… vì sao chứ?”
Nếu là em, hẳn em sẽ hiểu sự cố chấp của anh.
Trần Mặc Bạch bỗng nhiên nhớ về những ngày mặc chiếc áo len màu cà phê ngồi bên cạnh cửa sổ từ sáng đến tối, cảm nhận tách cà phê trước mặt từ lúc thơm ngát đến khi mất đi nhiệt độ rồi lạnh lẽo. Anh mơ hồ biết được sự chờ đợi của mình sẽ không có kết quả nhưng anh lại không thể đè được niềm hy vọng từ tận sâu trong tim mình.
Cô ấy chỉ đến muộn thôi, không sao đâu.
Chỉ cần cô ấy xuất hiện là tốt rồi.
Một tuần trôi qua, Trần Mặc Bạch vẫn không dám thay chiếc áo len màu cà phê kia ra. Anh không nhịn được mà an ủi bản thân có lẽ trên đường đi học sẽ có người vỗ bờ vai anh, ngượng ngùng hỏi: Này, anh có phải là Skyfall không?
Nhưng mà không có ai.
Mọi sự chờ đợi đều có kỳ hạn, đã đến lúc tất sẽ rời đi. Đây không phải lý tính, nó chỉ là một cách để bảo vệ bản thân mà thôi, anh không thể để mình lang thang trong trong những kỳ vọng vô vọng.
Trần Mặc Bạch về nước làm bạn với mẹ trên giường bệnh. Sau đó anh làm việc ở Duệ Phong, đạp lên quỹ đạo đã được người khác thiết kế cho mình. Có lẽ anh đã từng trật bánh nhưng cuối cùng vẫn quay về thứ gọi là “bình thường”.
Đó là lần duy nhất Trần Mặc Bạch để trái tim mình rung động, lần duy nhất anh làm một việc mà mình biết rõ sẽ không có kết quả. Trần Mặc Bạch không lưu luyến tình cảm xưa cũ nhưng anh muốn có một cơ hội để phá vỡ sự bình yên bấy lâu nay.
Mãi cho đến khi Thẩm Khê xuất hiện.
Đối với Trần Mặc Bạch mà nói thì việc hai người họ gặp lại nhau ở đội Marcus là sự bắt đầu đầy bình thường nhưng cô lại xông vào cuộc sống của anh, nói những điều mà anh muốn nghe, vô tình làm tất cả những chuyện mà anh khát vọng ai đó sẽ làm cho mình, từng chút từng chút một kéo Trần Mặc Bạch vào cuộc sống mà anh muốn sống.
Những tưởng rằng mình sẽ mãi mãi cô độc như trong tưởng tượng, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô anh luôn có linh cảm mình sắp bị thất bại thảm hại. Khi cô đưa địa chỉ email đến trước mặt anh, Trần Mặc Bạch phát giác mọi thứ mình dày công tạo nên bằng cách tự thuyết phục và thôi miên bản thân đều đã bị nghiền nát, không sót lại một chút gì.
Thì ra em thực sự có tồn tại.
Thì ra tất cả sự chờ đợi không hề lãng phí.
“Này, tại sao anh lại không nói cho em biết anh là Skyfall! Anh phải trả lời em vấn đề này!” Sau khi Thẩm Khê biết điều đó, lúc cô nổi giận đúng là vẫn rất có uy lực.
Cô dùng sức rút tay lại, Trần Mặc Bạch sợ sẽ siết đau tay cô nên chỉ có thể buông tay, nhưng anh lại ôm cô vào lòng.
“Vì anh không có tự tin.”
“Hả?”
Thẩm Khê nghiêng đầu, mặt toàn vẻ “anh lại đang nghiêm túc nói phét đấy à”.
“Nếu anh không phải Skyfall liệu em có còn yêu anh không?” Trần Mặc Bạch lại thực sự nghiêm túc hỏi.
Thẩm Khê ngây người, cô không thể hiểu được logic của câu nói này.
“Anh và Skyfall là một mà.”
“Anh là anh, Skyfall là Skyfall.”
“Cái gì? Anh không phải là Skyfall?” Thẩm Khê kinh ngạc, đừng nói mình lại bị Trần Mặc Bạch lừa đấy nhé?
Cô dùng sức muốn đẩy Trần Mặc Bạch ra nhưng anh ôm cô rất chặt, giống như hạn chế phạm vi hoạt động của cô. Thẩm Khê thông minh đột xuất, cô ngồi xổm xuống, Trần Mặc Bạch không thể ngờ được chuyện này. Mắt thấy Thẩm Khê sắp bước ra ngoài, Trần Mặc Bạch cũng nhanh chóng ngồi xuống rồi ôm lấy hai chân của Thẩm Khê, bế cô lên.
“Mau buông em xuống!” Thẩm Khê sợ hãi.
Trần Mặc Bạch trực tiếp đặt cô lên hòm thư ở ven đường, hai chân của Thẩm Khê buông thõng trên không trung, cô sợ mình sẽ ngã xuống nên chỉ có thể ôm chặt lấy cổ của Trần Mặc Bạch.
“Giờ em có thể nghe anh nói rồi đúng không?”
“Anh nói… anh nói đi…” Thẩm Khê nhìn xuống phía dưới, độ cao không quá cao, cô đang định nhảy xuống thì bị anh giữ chặt, không thể động đậy.
Thẩm Khê cực kỳ không thích cảm giác hoàn toàn bị khống chế này.
Trần Mặc Bạch nâng mặt cô lên.
“Skyfall là địa chỉ hòm thư của anh khi trao đổi email với em. Em đã từng nói với Hách Dương rằng em thấy Skyfall rất có kiên nhẫn, rất nghiêm túc, rất dịu dàng cũng rất lý trí. Đó là bởi chúng ta đang trao đổi qua email, mỗi một ký tự gõ ra đều được suy nghĩ cặn kẽ. Anh yêu thích cô gái cùng trao đổi email với anh nên anh đều thể hiện mặt tốt nhất của bản thân trong tất cả các bức thư. Nhưng Skyfall ấy lại khác hoàn toàn Trần Mặc Bạch trong hiện thực. Anh không hoàn hảo như vậy, anh cũng sẽ nóng nảy, sẽ qua loa, sẽ tức giận, sẽ bốc đồng, giống như hai mặt của đồng xu với Skyfall trong tưởng tượng của em vậy. Nếu anh nói mình là Skyfall với em thì nhất định em sẽ không do dự mà ở lại bên cạnh anh, nhưng điều đó sẽ làm anh bối rối, người mà em yêu là người đã được anh đắp nặn kia, vậy còn con người thật của anh thì sao?”