"Bẩm sư phụ, Hoa Dạ Ngữ đã chết, Minh tuyệt cung đã bại, lúc này đang rút lui."
"Nga? Tuy rằng ta đã sớm nghĩ đến lần này chính phái sẽ thắng, nhưng lại không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ sẽ quả quyết ra tay như thế, lão phu thật sự nhìn lầm nàng rồi." Nghe được Mộc Tử Anh miêu tả tình hình chiến đấu, Lục Uyên trầm mặt suy nghĩ hồi lâu, chợt bật cười.
"Thực sự là trời cũng giúp ta, vốn tưởng rằng lần này Minh tuyệt cung và chính phái nhiều lắm là đánh đến lưỡng bại câu thương, sau đó chúng ta ngồi thu lợi, không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ lại trực tiếp giết chết Hoa Dạ Ngữ, quả thật bớt đi phiền phức cho chúng ta bên này.
Bây giờ Hoa Dạ Ngữ đã chết, Minh tuyệt cung như rắn mất đầu, đám người chính phái vội vàng nghỉ ngơi dưỡng sức, tự nhiên sẽ không tiếp tục tiến công, quả thực chính là tạo mọi điều kiện thuận lợi cho chúng ta."
"Sư phụ tính toán..." Nghe Lục Uyên nói như vậy, Hách Liên Thịnh đã có đáp án, xem ra Lục Uyên là muốn cưu chiếm thước sào, trực tiếp tiếp quản Minh tuyệt cung.
"Thịnh nhi, vi sư đã nói, mọi việc không nên hỏi ta trước, mà là phải động não suy nghĩ, lúc này không đoạt Minh tuyệt cung, còn đợi lúc nào?"
"Sư phụ anh minh, vậy chúng ta mau mau chuẩn bị một chút, sau đó liền để cho bọn người Minh tuyệt cung phục tùng chúng ta."
"Không cần chuẩn bị, bọn họ đã tới." Lục Uyên nói xong, nhìn về đoàn người chật vật chạy vào phía trước, khinh thường cười cười.
Cầm đầu vẫn là Ám Phong và Ám Hối, chỉ là so với khi đi kiêu ngạo, lúc này khuôn mặt đã thành uể oải.
"Các ngươi là người phương nào?" Nhìn thấy bọn người Lục Uyên, Ám Phong mệnh lệnh mọi người dừng lại, cẩn thận quan sát hắn.
"Không cần kinh hoảng, ta cũng không phải là người của võ lâm chính phái, càng không phải là tới đối nghịch với các ngươi.
Hôm nay ta tới, là muốn tiếp tục thống lĩnh các ngươi, đi lên ngôi vị tối cao của tà giáo."
Lục Uyên nói xong, mọi người đang trầm mặc, lập tức bật cười, nhìn dáng vẻ dõng dạc của hắn, Ám Hối tiến lên vài bước, tỉ mỉ đánh giá Lục Uyên.
"Vị công tử này, hoặc nên xưng hô vị tiên sinh này, tuy rằng chúng ta không biết ngươi vào đây như thế nào, nhưng Minh tuyệt cung cũng không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện bước vào.
Ngươi nói muốn thống lĩnh chúng ta? Thực sự là buồn cười, ngươi xứng sao?"
Ám Hối nói, giơ tay lên liền muốn đánh về hướng Lục Uyên, không đợi hắn xuất thủ, đột nhiên cảm giác được cơ thể cứng đờ, cảm giác vô lực truyền khắp toàn thân từ trong ra ngoài, hắn gắt gao trừng mắt nhìn Lục Uyên, muốn biết hắn làm cái gì, đau đớn từ ngực truyền tới để cho hắn mở to hai mắt, đến lúc hoàn hồn, trái tim của hắn đúng là bị Lục Uyên móc ra, vật thể sinh động đó thậm chí còn đang nhảy nhót.
Lục Uyên moi tim xong còn không bỏ qua, hắn hé miệng, ở ngay trước mặt Ám Hối nuốt cả trái tim, tràng diện ghê tởm như thế, dù là người của Minh tuyệt cung cũng tuyệt đối chưa thấy qua, đợi tới khi Lục Uyên ăn xong cả trái tim, lúc này Ám Hối mới ngã xuống mặt đất, một con sâu màu xám xanh từ trong mắt của hắn bò ra ngoài, nhìn qua đặc biệt kinh người.
"Thế nào? Ta vẫn còn không xứng làm người Minh tuyệt cung thống lĩnh sao? Hay là nói, có người nào trong các ngươi muốn nếm thử cảm giác của hắn?" Lục Uyên vẻ mặt toàn máu nhìn mọi người trong Minh tuyệt cung, Ám Phong nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ đã chết, lại nhìn tình cảnh bi thảm của Ám Hối, cuối cùng quỳ một chân trên đất, hướng Lục Uyên hành lễ.
"Chúng ta, cung nghênh tân cung chủ."
"Phó minh chủ, yêu nghiệt tà giáo này, cứ giao thi thể của nàng để chúng ta xử lý cho thỏa đáng.
Phải đem nó băm thành trăm khúc, chặt đầu treo ở điện Huyền Vũ thị chúng." Trận chiến bên trong Rừng Quỳ Hợi bởi vì câu nói Hoa Dạ Ngữ đã chết mà dừng lại, Phó Bạch Chỉ nhìn người đã không còn hơi thở trong lòng, đau lòng sờ mái tóc dài của nàng, sau khi nhìn đến những sợi chỉ bạc hỗn loạn trong đó, không khỏi đau đến ngực run lên.
Việc đã đến nước này, cái gì nàng cũng hiểu.
Vì sao Hoa Dạ Ngữ muốn đuổi mình đi, vì sao cái người luôn luôn không thích chuyện trong võ lâm này bỗng nhiên lại muốn thống nhất giang hồ, vì sao nàng ba lần bảy lượt khiêu khích mình, cuối cùng lại muốn chết dưới kiếm của mình.
Phó Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn gương mặt của Hoa Dạ Ngữ, cho tới bây giờ gương mặt này đều là dáng dấp mình quen thuộc, mà nàng làm những chuyện như vậy, lúc nào cũng là vì mình.
Nàng sợ mình suốt đời mang danh tà giáo, cố ý diễn tuồng vui này, đẩy mình về chính phái, lại vì củng cố địa vị của mình, thà rằng tự chết dưới kiếm của mình.
Nghĩ đến các việc Hoa Dạ Ngữ làm trước đây, Phó Bạch Chỉ trách cứ áy náy trong lòng, tại sao lại không nhìn ra ý đồ của nàng, nếu như sớm hiểu được, bất luận ban đầu Hoa Dạ Ngữ làm cái gì ở Minh tuyệt cung, mình cũng sẽ không giận Hoa Dạ Ngữ mà bỏ đi.
Cảm giác vô lực theo buồng tim tuôn trào, Phó Bạch Chỉ ôm Hoa Dạ Ngữ, không để ý tới những người khác nữa, yên lặng hướng về phía rừng Quỳ Hợi đi ra ngoài.
Người này, là thê tử của mình, nàng vì mình nỗ lực đến tận đây, Phó Bạch Chỉ không có lý do gì giao nàng cho bất kỳ kẻ nào, lại càng không cho phép kẻ nào tiếp tục đả thương nàng dù chỉ một chút.
Nhìn khuôn mặt bình thản của người trong lòng, Phó Bạch Chỉ nhẹ nhàng dùng cằm dán nàng.
"Ngữ nhi, ta sẽ nhanh chóng trị liệu vết thương cho ngươi, ngươi sẽ không có chuyện gì." Phó Bạch Chỉ biết lực đạo mình ra tay, mà một chưởng vừa rồi bất quá là nàng vì bảo vệ Hoa Dạ Ngữ mà làm ra, nhìn như là nàng cho Hoa Dạ Ngữ một kích sau cùng, kì thực là nàng điểm huyệt Hoa Dạ Ngữ, để cho vết thương không chảy máu nữa, đồng thời tạo ra trạng thái chết giả cho nàng.
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể hoàn toàn vứt bỏ thân phận yêu nữ tà giáo, cũng chỉ có như vậy, mình mới có thể bảo vệ nàng, không cho nàng chịu ác ý của bất kỳ kẻ nào nữa.
"Phó minh chủ, ngươi muốn đi đâu?" Mọi người thấy Phó Bạch Chỉ ôm thi thể Hoa Dạ Ngữ đi, thực sự không hiểu cách làm của nàng.
"Quay về Thương khung môn." Phó Bạch Chỉ không thèm nhìn những người đó, thấp giọng nói.
Cơ thể Hoa Dạ Ngữ cần an dưỡng, Hàn tuyệt viện vốn là một nơi an tĩnh tốt, nhưng Phó Bạch Chỉ sợ cơ thể Hoa Dạ Ngữ không chịu nổi hàn khí ở nơi cực lạnh, cũng chỉ có thể lựa chọn Thương khung môn gần đây.
"Thế nhưng...!Phó minh chủ, yêu nữ này..."
"Nàng cũng đã chết, các ngươi còn muốn thế nào? Nếu hôm nay còn ai muốn động đến nàng, ta không ngại lại có thêm vong hồn dưới kiếm." Thấy những người đó nhìn chằm chằm Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ lạnh giọng nói.
Hiện tại nàng không quan tâm nhiều như vậy, càng không muốn quản nhân sĩ chính phái nghĩ mình thế nào.
Nàng căm hận những người này, nếu như không phải là bọn hắn ép Hoa Dạ Ngữ lên tuyệt lộ, thì làm sao Hoa Dạ Ngữ sẽ làm ra loại chuyện hy sinh chính thân nàng để cho mình đứng vững chân trong chính phái.
Chính phái, tà giáo, ngay cả triều đình đều luôn mồm gọi Hoa Dạ Ngữ là yêu nữ, chỉ có Phó Bạch Chỉ biết, Hoa Dạ Ngữ rốt cuộc là một người như thế nào.
Những người này đều ức hiếp nàng, nàng liền dùng mặt nạ che khuất gương mặt của nàng, cũng che khuất sự yếu đuối và nội tâm của nàng.
Nếu tất cả mọi người nói nàng là yêu nữ, nàng liền làm những chuyện yêu nữ sẽ làm.
Hôm nay, những người này bức tử nàng còn chưa đủ, ngay cả di thể của nàng cũng không buông tha, Phó Bạch Chỉ phóng xuất nội lực trên người ra, mặt lạnh nhìn mọi người, nàng ôm chặc cơ thể Hoa Dạ Ngữ, cẩn thận giống như là che chở cho một đứa bé.
Phẫn hận, tức giận, yêu thương, hình như trong một cái chớp mắt, tình cảm mà mình đánh mất đều nhanh chóng trở về trong cơ thể.
Những tình cảm quý báu này đều là những điều trước đây Hoa Dạ Ngữ muốn mà mình lại không thể cho, hiện tại, rốt cuộc cũng tìm về một ít.
"Bất luận nàng đã làm gì, nàng vẫn là sư muội của ta, hôm nay ta muốn mang nàng trở lại, có người nào muốn ngăn cản, trước hết hỏi qua thanh kiếm trong tay ta." Cưỡng ép chân khí rối loạn đang thúc giục trong cơ thể, cảm thấy nội lực cuồn cuộn, Phó Bạch Chỉ lại nuốt máu tươi vào trong cổ họng.
Phát hiện bọn nhân sĩ chính phái đều bỏ qua ý nghĩ đòi di thể của Hoa Dạ Ngữ, lúc này mới xoay người chậm rãi đi ra cánh rừng.
Những người ở chỗ này hai mắt nhìn nhau, đều chỉ dám nhìn bóng lưng Phó Bạch Chỉ tức giận mà không dám nói gì, ai cũng không dám thực sự tiến lên xúc phạm nghịch lân của nàng.
Ai mà không biết mối quan hệ không theo luân thường đạo lý trước đây của Phó Bạch Chỉ và Hoa Dạ Ngữ, vốn tưởng rằng hai người đã thành kẻ địch, không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ vẫn còn bận tâm tình xưa.
Thấy nàng như vậy, đám người muốn tiếp tục dây dưa đành phải thôi, thở dài một tiếng rồi mỗi người tự tản ra quay về môn phái của mình.
Bởi vì trận đại chiến này, tất cả mọi người uể oải đến cực điểm, mặc dù ra rừng Quỳ Hợi cũng không vội mà chạy đi.
Phó Bạch Chỉ bỏ rơi những người khác, rất nhanh dùng khinh công về tới Thương khung môn, nàng liên tiếp lách qua những đệ tử canh giữ, từ phía sau núi tiến vào gian phòng của mình, thận trọng đặt Hoa Dạ Ngữ xuống, vội vàng xốc lên y phục đã nhuốm máu của nàng.
Bởi vì mới vừa bôn ba, vết thương chưa cầm máu tốt của người này lại tràn ra một ít máu tươi, nhìn dấu vết dử tợn trước ngực nàng, còn có vết thương từ kiếm do mình tự tay tạo thành máu tươi nhễ nhại, sâu không thấy đáy.
Phó Bạch Chỉ cắn chặc hàm răng, dùng nội lực nhẹ nhàng bao phủ lên vết thương.
Thương thế kia quá sâu, tuy rằng còn cách trái tim mấy tấc, nhưng thanh kiếm kia đã xuyên qua cơ thể nhu nhược này, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể dùng nội lực làm vết thương ngừng máu trước, rồi tính tiếp.
Giữa lúc nàng chuyên chú chữa thương, cửa phòng bỗng nhiên bị người khác đẩy ra, Phó Bạch Chỉ nâng kiếm muốn đâm tới, lại phát hiện người đến là Tiêu Y, mà nàng nhìn thấy Hoa Dạ Ngữ ở trên giường, dường như không có gì khác biệt.
"Ngươi tới đây làm gì?" Phó Bạch Chỉ không có buông kiếm, nếu người này dám can đảm truyền ra ngoài chuyện Hoa Dạ Ngữ không chết, nàng liền giết nàng.
"Ta biết nàng không chết, cho nên ta nghĩ, ngươi hẳn là cần một cái đại phu."
"Mục đích của ngươi là gì?" Nghe lời Tiêu Y nói, Phó Bạch Chỉ nửa tin nửa ngờ, đã thấy Tiêu Y vòng qua mũi kiếm của mình, lấy cái hòm thuốc trên người ra, ngồi ở mép giường.
"Ta không có bất kỳ mục đích gì, chỉ là không muốn nhìn thấy hai người các ngươi tách ra.
Cửu sư muội từ nhỏ chính là loại tính cách này, thích đem đại sự để ở trong lòng, chịu nỗi khổ gì cũng không thích nói ra.
Nàng làm những chuyện này đều là vì ngươi, có thể khiến nàng đối đãi với ngươi như vậy, ngươi nên may mắn, có thể có được người này."
"Ta biết." Phó Bạch Chỉ ném xuống kiếm trong tay đứng ở bên giường, nhìn Tiêu Y cầm cây kim khâu trong tay đâm vào người Hoa Dạ Ngữ, lại lấy băng gạc bao lại vết thương trên ngực nàng.
Trơ mắt nhìn băng gạc một lần lại một lần bị máu thấm ướt, mà khuôn mặt Hoa Dạ Ngữ yếu ớt tái nhợt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn tiêu tan.
Hai tay của Phó Bạch Chỉ vô ý thức phát run, nàng đã quyết định, đợi đến khi Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại, mình liền phế đi võ công này, nếu còn có thể sống được, liền cùng Ngữ nhi rời khỏi nơi này.
"Được rồi, trước hết xử lý như vậy, mấy ngày nay nàng có thể sẽ bị sốt, ta sẽ lưu lại thuốc, mỗi ngày ngươi nấu một giờ, một ngày dùng ba lần, nhớ kỹ vết thương ở ngực không thể cử động nữa."
"Ta hiểu." Cầm thuốc của Tiêu Y, Phó Bạch Chỉ đối với nàng nhiều ít có chút cảm tạ, nhưng không biết tại sao nàng lại muốn giúp mình, chẳng lẽ là bởi vì Mộc Tử Anh? Hay là nàng có mưu đồ khác?
"Đừng nhìn ta như vậy, thực ra ta vẫn rất ghét ngươi, ta nghĩ ngươi cũng không thích ta.
Có điều...!Ta không hy vọng lại nhìn thấy những người thật lòng thích nhau bị ép buộc tách ra.
Ta vẫn luôn tìm kiếm tấm chân tình thế này, đáng tiếc, tìm nhiều năm như vậy, vẫn không tìm được.
Ngươi khó khăn tìm được rồi, ta hy vọng ngươi có thể quý trọng."
Tiêu Y nói xong, đẩy cửa ra khỏi phòng, Phó Bạch Chỉ khóa cửa kỹ, thẳng đến lúc này, nàng mới có thể buông lỏng.
Nàng cảm thấy đường nhìn là một mảnh mơ hồ, cơn đau trong ngực cũng lan rộng đến vô hạn, cảm thấy trên mặt có cái gì ướt át chảy xuôi xuống, Phó Bạch Chỉ cho rằng đó là nước mắt, có chút mừng rỡ đứng ở trước gương, nhưng mà người ở trong gương, lại làm cho nàng cảm thấy xa lạ.
Vẫn là mái tóc đen đó, không hiểu sao lại khô khan rất nhiều, trên gương mặt trắng nõn nổi lên gân xanh, mà hai tròng mắt đã triệt để biến thành màu đỏ như máu, nhìn máu tươi tràn ra từ trong hốc mắt, Phó Bạch Chỉ ngơ ngác lấy tay lau đi, nhưng càng lau lại càng nhiều, dứt khoát thả tay xuống, xoay người nhìn hô hấp đều đặn Hoa Dạ Ngữ, đưa tay xoa cái trán có chút nóng lên của nàng.
"Ngữ nhi, sau đó sẽ không còn ai ức hiếp ngươi nữa."
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, đầu chương này nói về âm mưu của sư phụ, ta đoán chừng mọi người đều đọc lướt qua như gió đi! Không sai, lúc này đây yêu nhau giết nhau, bất quá là giải quyết vấn đề của sư tỷ sư muội, về phần sư phụ cái tên boss đáng ghét này, còn chờ về sau mới giải quyết! Có rất nhiều người nói, tại sao sư tỷ không trực tiếp bắt sư muội mang đi, vấn đề là, cho dù hiện tại hai người ly khai, bọn họ vẫn là phải đối mặt với sự quấy rầy của nhân sĩ chính phái, vẫn sẽ có người tìm Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ gây phiền phức.
Mà lần này, một khi Hoa Dạ Ngữ lấy danh nghĩa cái chết ly khai, nàng mới thật sự là thoát khỏi cái danh hiệu yêu nữ tà giáo.
Không biết mọi người có chú ý hay không, thực ra lúc trước hai người bị bao vây ở Thương khung môn cũng vậy, hiện tại cũng vậy, thực ra sư tỷ thật sự không hy vọng sư muội mang cái danh hiệu tà giáo mà sống, cho nên giải thoát như thế đối với ướt muội mà nói cũng là tốt.
Hiện nay điều hai người rầu rỉ chính là, sư muội không biết mình sống được bao lâu, nàng chỉ muốn rời đi sư tỷ, một mình vượt qua khoảng thời gian cuối cùng, ôi chao...!Thực sự là yêu thương ướt muội, ta tổng kết một chút, có người nói cứ ngược liên tục, thực ra cũng không có mà? Bộ này cũng có ngọt ngào lầm bầm, tuy rằng không nhiều lắm! Thực ra cá nhân ta nghĩ bây giờ còn chưa tính là rất ngược, ta nghĩ bộ này đã coi như là một bộ rất ít ngược của ta nha? Trên cơ bản đều không có tình tiết gì rất ngược a, đa số cũng là ngược tâm, ngược thân đã rất ít ← không biết nói xong có bị ném hột gà thúi hay không?
- -.