Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

chương 167: chương 167

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này Liễu Tử Linh trở về liền không tính toán đi nữa, có nàng chăm sóc, thân thể Liễu Tĩnh Mạt cũng từ suy yếu trở nên có sức sống, trong nháy mắt đã khá hơn giống như là cây khô nở hoa.

Nàng biết mình có thể khỏe nhanh như vậy đều là bởi vì Liễu Tử Linh trở về, nhưng nghĩ đến Hoa Dạ Ngữ và Phó Bạch Chỉ, không thể không lo âu.

Tính ra, Ám Ảnh đã đi được năm ngày, thế nhưng qua lâu như vậy, thủy chung không có nghe ngóng được tin tức của Phó Bạch Chỉ.

Hoa Dạ Ngữ hôn mê nửa tháng, tuy rằng cơ thể không có phát sinh biến hóa gì nữa, nhưng lại gầy đi rất nhiều.

"Độc của A Cửu tỷ tỷ..." Cùng Liễu Tĩnh Mạt đứng ở bên giường, Liễu Tử Linh nhíu mày nhìn Hoa Dạ Ngữ, nàng cũng là người học y, hầu như liếc mắt liền nhìn ra độc trong người Hoa Dạ Ngữ đã lan tràn đến toàn thân, đúng là khó giải.

"Tử Linh, ta không cứu được nàng.

Cho tới nay ta đều cho rằng không người nào mình không cứu được, không nghĩ tới người đầu tiên ta không cách nào cứu chữa, lại chính là a Cửu."

Liễu Tĩnh Mạt và Hoa Dạ Ngữ cũng coi là chị em kết nghĩa, Liễu Tử Linh biết Liễu Tĩnh Mạt khó chịu, cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Giữa lúc hai người mặt ủ mày chau, vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh Hoa Dạ Ngữ lại hơi hơi giật giật tay, phát hiện này để cho Liễu Tĩnh Mạt cả kinh, nàng vội vàng đút cho Hoa Dạ Ngữ một viên thuốc kéo dài tánh mạng, lại dùng nước ấm đưa vào trong miệng nàng, giúp nàng chậm rãi nuốt xuống.

Thuốc kéo dài tánh mạng này vốn là vật cực kỳ trân quý, hôm nay Liễu Tĩnh Mạt lại coi như là thuốc bình thường mà đút cho Hoa Dạ Ngữ, Liễu Tử Linh nhìn ở trong mắt, cũng hy vọng Hoa Dạ Ngữ có thể tiếp tục chống đỡ thêm ít thời gian.

Nàng hiểu cái loại đau đớn khi hai người yêu nhau nhưng không cách nào trông thấy lẫn nhau này, nếu Hoa Dạ Ngữ không chạy thoát cái chết, chí ít nên để cho nàng gặp Phó Bạch Chỉ một lần cuối cùng.

"A Cửu, ngươi tỉnh tỉnh, cảm thấy thế nào?" Thấy Hoa Dạ Ngữ có chút mệt mỏi mở mắt ra, động tác của nàng rất chậm, chỉ đơn giản là chớp mắt, nàng lại làm hết sức khó khăn.

Qua hồi lâu, Liễu Tĩnh Mạt mới nhìn đến con ngươi đen nhánh của nàng, con ngươi này dường như lại trở nên thuần túy hơn rất nhiều, chứ không hiện lên nỗi u ám không ánh sáng giống như thường ngày nữa.

"Tĩnh Mạt, ta đã ngủ rất lâu đi." Liễu Tĩnh Mạt không nghĩ tới câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại của Hoa Dạ Ngữ là hỏi cái này, nàng gật đầu, nói cho Hoa Dạ Ngữ nàng đã ngủ nửa tháng.

"Khá tốt, cũng không có qua nhiều lắm thời gian, Tử Linh cũng đã trở về." Hoa Dạ Ngữ tựa vào đầu giường, liếc nhìn đã trở về Tử Linh, nhàn nhạt cười với Liễu Tĩnh Mạt, nhưng mà phản ứng của nàng rất bình thường, lại để cho Liễu Tĩnh Mạt cảm thấy không bình thường.

Độc trong người Hoa Dạ Ngữ đang chiếm đoạt lẫn nhau, theo lý thuyết, thần trí của nàng căn bản đã không cách nào bảo trì thanh tỉnh, tựa như trước đây, mặc dù thanh tỉnh cũng không duy trì được mấy canh giờ, rồi sẽ xuất hiện sự rối loạn ký ức.

Mà nay nàng mới vừa tỉnh lại, đúng là biểu hiện ổn định như vậy, không khỏi để cho Liễu Tĩnh Mạt lo lắng, nàng muốn dò xét mạch hướng của Hoa Dạ Ngữ, lại bị đối phương tránh thoát.

"Tĩnh Mạt, ta bỗng nhiên có chút đói bụng."

"Được, hiện tại ta gọi người làm chút cháo cho ngươi uống."

Nghe thấy Hoa Dạ Ngữ nói nàng đói bụng, Liễu Tĩnh Mạt càng hiếu kỳ, nàng vội vàng để cho Liễu Tử Linh đi lấy cháo qua đây, chính nàng thủy chung nhìn chằm chằm Hoa Dạ Ngữ, muốn dựa vào nét mặt của nàng tìm một chút dấu vết.

Dù sao từ khi Hoa Dạ Ngữ tới Dược tiên cốc chẳng bao giờ nói qua chữ đói, càng rất ít ăn gì đó.

Hôm nay vừa tỉnh lại bỗng nhiên lại nói đói, khó tránh khỏi sẽ không để cho Liễu Tĩnh Mạt lo lắng.

"A Cửu, ngươi cảm thấy cơ thể thế nào?"

"Tĩnh Mạt, ngươi rất cẩn thận, ta không sao.

Ám Ảnh đâu? Sao nàng không ở đây."

Giọng của Hoa Dạ Ngữ rất nhẹ nhàng, sắc mặt cũng không sai, nhìn qua đích xác không giống như là đang cố gắng chống đỡ, thấy nàng hỏi Ám Ảnh, Liễu Tĩnh Mạt suy tính mãi, vẫn chọn nói thật cho nàng biết."Ta bảo Ám Ảnh mang theo Ban Xi đi tìm Phó Bạch Chỉ, a Xửu, ta rất xin lỗi vì tự chủ trương, nhưng ta không muốn thấy ngươi khổ sở như vậy, ta nghĩ, nhất định phải để cho nàng gặp ngươi một lần."

"Tĩnh Mạt, cám ơn ngươi." Hoa Dạ Ngữ ngoài dự liệu không nói thêm gì, mà chỉ chống đỡ cơ thể, tính toán từ trên giường bước xuống, thấy động tác của nàng, Liễu Tĩnh Mạt vội vàng muốn đi đỡ, nàng lại lắc đầu cự tuyệt.

Nhắc tới cũng kỳ quái, Liễu Tĩnh Mạt vốn tưởng rằng bây giờ Hoa Dạ Ngữ đã không còn sức để đứng dậy, nhưng người này lại như người không có bị gì mà đứng lên, còn tự mình mặc quần áo.

Một cái ý nghĩ hiện lên trong đầu, để cho Liễu Tĩnh Mạt siết chặc nắm tay, nàng mặc kệ sự né tránh của Hoa Dạ Ngữ, cầm cổ tay của nàng.

"A Cửu, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Hai mắt Liễu Tĩnh Mạt mang theo một tia đau đớn, cuối cùng nàng cũng biết vì sao thần chí Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên rõ ràng, cũng biết nàng lấy sức từ đâu mà xuống giường, mạch hướng này nhìn như bình thản, kì thực đã đến đáy cốc, mà biểu hiện lúc này của Hoa Dạ Ngữ, thật ra là hiện tượng hồi dương.

"Tĩnh Mạt, ta muốn làm gì, ngươi cũng biết rõ mà.

Ta không muốn lãng phí khoảng thời gian sau cùng ở đây, ta không trách ngươi tìm a Chỉ sang đây, bởi vì ta nhát gan khiến cho ta sợ thấy nàng, nhưng lòng ta lúc nào cũng nhớ đến nàng.

Thế nhưng...!Ta biết ta không thể dùng bộ dáng bây giờ gặp nàng.

Ta muốn đi một vài nơi ta hoài niệm, vượt qua đoạn thời gian cuối cùng."

"A Cửu, ngươi đừng buông tha, nói không chừng chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được..."

"Tĩnh Mạt, ngươi ngay cả chính mình cũng không lừa được, làm sao có thể lừa được ta đây.

Tìm mấy năm cũng không có một cái bóng, thì trong mấy ngày sao lại tìm được đây.

Đáp ứng ta, để cho ta đi thôi."

Lúc đang nói chuyện, Liễu Tử Linh đã bưng cháo nóng tiến đến, nàng thấy ánh mắt của Liễu Tĩnh Mạt đỏ lên, mà Hoa Dạ Ngữ vẫn đứng ở bên cạnh bàn, nàng đặt cháo xuống trước mặt Hoa Dạ Ngữ, biết các nàng còn có lời muốn nói, liền thức thời lui ra ngoài.

"A Cửu, ngươi cũng biết, nếu ngươi ở lại đây, nếu như xảy ra chuyện gì, cho dù không có cách nào giải độc, ta cũng có thể dùng chút phương pháp giúp ngươi kéo dài chút thời gian, ngươi bỏ đi, một khi độc phát, rất có thể sẽ muốn mạng của ngươi."

"Tĩnh Mạt, ta chịu đựng cuộc sống như thế đủ rồi, so với việc tiếp tục giữ lại cái mạng vô dụng, ta chỉ muốn đi một số nơi trước đây ta không có cơ hội đi.

Như vậy, ta liền không có tiếc nuối."

Hoa Dạ Ngữ từ từ uống chén cháo trước mặt, mà Liễu Tĩnh Mạt cũng không nói thêm gì nữa, lời của nàng giấu ở trong lòng, thế nhưng nàng nói không nên lời.

Cái gì không có tiếc nuối, Phó Bạch Chỉ chính là tiếc nuối lớn nhất của ngươi, ngươi muốn đi, bất quá cũng là muốn trốn tránh nàng.

A Cửu a a Cửu, đến bây giờ ngươi vẫn còn nhớ nàng, lại tàn nhẫn không cho nàng và ngươi cơ hội gặp nhau lần cuối, sao ngươi lại làm khổ mình như thế chứ.

"Được, ngươi đã nhất định muốn đi, ta cũng không có biện pháp ngăn ngươi, những thuốc này ngươi cứ cầm lấy, nếu quá khó chịu, thì ăn một ít." Liễu Tĩnh Mạt nói, đưa toàn bộ số thuốc kéo dài tánh mạng cuối cùng cho Hoa Dạ Ngữ, lại giúp nàng chuẩn bị xe ngựa và hành lý.

Nhìn Liễu Tĩnh Mạt làm tốt mọi thứ, Hoa Dạ Ngữ đi lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Tĩnh Mạt, cám ơn ngươi." Hoa Dạ Ngữ nói, xoay người lên xe ngựa, Liễu Tĩnh Mạt tuy rằng trong lòng muốn giữ nàng lại, nhưng nàng cũng hiểu rõ, có lẽ để cho Hoa Dạ Ngữ rời đi, là lựa chọn tốt nhất.

"Mạt, ta nghĩ, nếu như ta là a Cửu tỷ tỷ, có lẽ cũng sẽ làm giống nàng.

So với việc để cho người yêu khổ sở với mình, không bằng tự mình ly khai, vượt qua khoảng thời gian sau cùng." Liễu Tử Linh nhìn hồi lâu chưa từng tính toán trở về nhà tử Liễu Tĩnh Mạt, nhẹ giọng nói.

"Tử Linh, ngươi nói đúng, đây chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng ta chỉ là thay a Cửu cảm thấy không đáng.

Nàng dùng tất cả đi yêu Phó Bạch Chỉ, nhưng cuối cùng nàng vẫn một mình.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng sáu năm trước, ta chỉ biết, nếu nàng lựa chọn cái gì, sẽ đi tới cùng.

Ta không trách Phó Bạch Chỉ, nàng không có gì sai, ta chỉ là khổ sở, a Cửu cả đời này đều phiêu bạt, đến loại thời điểm này, vẫn không thể tìm được nơi nương tựa."

Liễu Tĩnh Mạt buồn bã nói, Liễu Tử Linh nghe xong ngực cũng không thoải mái.

Hai người trầm mặc không nói đứng hồi lâu, thẳng đến khi chân đều có chút cứng ngắc, mới trở về phòng.

Nhìn Liễu Tĩnh Mạt vẫn còn xúc cảnh sinh tình, Liễu Tử Linh ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

"Mạt, ta sẽ trở thành chỗ dựa của ngươi."

-.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio