Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

chương 4: chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nếu ngươi có thể tự mình bôi thuốc, ta cần gì phải qua đây? Sư phụ ra lệnh cho ta chiếu cố ngươi, ngươi cứ nằm đàng hoàng, đừng làm ta thêm phiền." Nghe qua lời nói của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ lạnh giọng nói, thẳng thắn đến mức làm đối phương á khẩu không trả lời được.

Mắt thấy thân thể đã bị trở mình xoay qua chỗ khác, Hoa Dạ Ngữ chỉ phải bất đắc dĩ buông tha chống lại, hai tay rũ xuống hai bên thân thể.

So với vết roi dữ tợn rắc rối sau lưng, vết thương trước người Hoa Dạ Ngữ thật ra không có dọa người như vậy, ngoại trừ vết roi ở xương quai xanh bên trái quá sâu, những cái khác đại đa số đều là ở cánh tay và trên vai, chỉ có một hai vết rơi vào bụng và trước ngực.

Bông y tế nhẹ nhàng lau chùi vết thương chỗ xương quai xanh của nàng, bởi vì bôi thuốc, Phó Bạch Chỉ phải cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người bởi vậy mà kéo lại gần.

Có lẽ là vết thương rất đau, hơi thở của Hoa Dạ Ngữ có chút gấp, nhẹ nhàng thổi tới vành tai tóc của mai mình, để cho Phó Bạch Chỉ có chút nhột giật giật cái cổ.

Thật vất vả bôi tốt lên vết thương sâu nhất ở xương quai xanh, nàng liền tiếp tục thoa xuống phía dưới.

Ở thời đại này, con gái mười lăm là tuổi cập kê, mà Hoa Dạ Ngữ cũng đang đứng ở độ tuổi này.

Tuy rằng trên mặt còn mang theo chút non nớt, nhưng thân thể đã manh nha trổ mã.

Chỉ thấy trên bộ ngực oánh trắng là hai khối bánh màn thầu màu trắng vẫn còn đang trổ mã, kích cỡ vừa phải, sáng bóng, thậm chí có thể nhìn xuyên qua da thấy gân mạch màu xám xanh bên trong.

Nếu như trên đó không có dấu vết nhợt nhạt đỏ như máu, sẽ càng thêm đẹp mắt.

Phó Bạch Chỉ nghĩ như vậy, hoàn toàn không chú ý tới nàng đã nhìn chằm chằm vào bộ ngực Hoa Dạ Ngữ bao lâu.

Đem hành động của nàng thu vào trong mắt, Hoa Dạ Ngữ nhẹ siết ra giường, cả người bởi vì ngượng ngùng mà nóng lên, chóp mũi cũng ửng hồng như là bị người cố sức bóp một cái.

Nhắc tới cũng kỳ, lúc Hoa Dạ Ngữ xấu hổ sắc mặt không có biến hóa rõ ràng, nhưng chóp mũi sẽ phiếm hồng.

Nàng thực sự cảm thấy hôm nay đại sư tỷ rất kỳ lạ, trước đây luôn chửi mình lớn lên giống hồ ly tinh tự đắc, sau đó chắc chắn ngoại tình.

Lúc mình luyện công chút có sai lầm, đại sư tỷ sẽ nói trào phúng, còn thích đâm đâm mình một chút, mỗi lần đều không phân rõ sức lực và vị trí, ót và bộ ngực của nàng bị đâm đến đau vô cùng vẫn không dám đi xoa.

Bây giờ, thấy Phó Bạch Chỉ nhìn chằm chằm bộ ngực của mình lâu như vậy, Hoa Dạ Ngữ rất sợ đại sư tỷ tâm huyết dâng trào lại đâm ngực mình, giờ không có y phục, thật là khó chịu.

"Chớ lộn xộn." Cảm thấy Hoa Dạ Ngữ có ý định nghiêng người trốn mình, Phó Bạch Chỉ vội vàng đỡ lấy xương hông của nàng, thấp giọng nói.

Đây là hành động dưới tình thế cấp bách, căn bản không có chú ý tới nàng đặt tay ở vị trí lúng túng cỡ nào.

Hai người đều là tập võ từ nhỏ, vóc người tất nhiên sẽ không nhu nhược như con gái bình thường.

Phó Bạch Chỉ đã sớm phát hiện đường cong cơ thể của Hoa Dạ Ngữ vô cùng tốt, chân dài eo nhỏ không nói, bụng càng bằng phẳng rắn chắc.

Nhưng cũng không phải là loại gầy trơ xương như con gái hiện đại, mà là cực kỳ đàn hồi và có da có thịt.

Đè xuống xương hông của nàng, nhẹ nhàng gác bông y tế lên vết thương trên bộ ngực Hoa Dạ Ngữ lại, chà lau từng chút.

Phó Bạch Chỉ hoàn toàn là mang theo trị liệu tâm tư, lại bỏ quên bản năng nguyên thủy nhất của cơ thể con người.

Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy bộ ngực bị Phó Bạch Chỉ xoa trở nên nóng rực, mơ hồ có chút căng đau, ngay cả bụng dưới và đan điền cũng giống như có ngọn lửa đang cháy vậy, dường như muốn tẩu hỏa nhập ma.

Dưới tình thế cấp bách, Hoa Dạ Ngữ vội vàng đè bàn tay đang chà lau bộ ngực của mình của Phó Bạch Chỉ lại, nhẹ thở gấp lắc đầu.

"Ngươi sao vậy?" Phó Bạch Chỉ không thích Hoa Dạ Ngữ tùy tiện chạm mình, nếu như nàng không phải nữ nhân vật chính, đời nào mình sẽ đến coi sóc nàng? Đã sớm thả nàng một người tự sinh tự diệt.

"Sư tỷ, ta cảm thấy cơ thể tựa hồ có chút vấn đề."

"Vấn đề gì?" Phó Bạch Chỉ không giải thích được, bất quá là ngoại thương mà thôi, chẳng lẽ mình còn có bản lĩnh dùng roi đánh người ra nội thương?

"Vì sao khi sư tỷ đụng vào bộ ngực của ta, ta lại cảm thấy toàn thân đều khô nóng khó nhịn, dưới đan điền như là có ngọn lửa đang cháy, bộ ngực còn căng phồng hết sức khó chịu?" Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, lại trường kỳ ở bên trong Thương khung môn tập võ, rất ít xuống núi, cho nên Hoa Dạ Ngữ đối với cái gọi là chuyện nam nữ căn bản là dốt đặc cán mai.

Lúc này, Phó Bạch Chỉ nghe thấy Hoa Dạ Ngữ nói như vậy, phản ứng đầu tiên đó là vô cùng ngạc nhiên với sự thẳng thắn thành khẩn của nàng, lại có thể chẳng biết thẹn thùng đem lời như vậy nói ra khỏi miệng, nhưng sau đó thấy ánh mắt luống cuống của Hoa Dạ Ngữ, liền biết đối phương nói như vậy chỉ là bởi vì không hiểu.

Nàng cúi đầu liếc nhìn bánh bao trắng đã phồng lên của đối phương, hình dạng no đủ rất tròn, chính là thời điểm trổ mã.

Bởi vì mình vừa đụng vào nên đã mất đi màu trắng nõn lúc trước, trái lại mang theo một tầng thẹn thùng đỏ ửng, mà càng làm cho người khác chú ý chính là đỉnh hoa nhỏ cứng rắng màu hồng nhạt.

Nhìn viên đậu đỏ kiều diễm ướt át như có thể nặn ra nước kia, thật tình Phó Bạch Chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Nàng trước khi xuyên vào sách là một phụ nữ hiện đại hai mươi tám tuổi, chuyện gì nên làm cũng đã làm, tự nhiên rõ ràng loại phản ứng này là cái gì.

Nghĩ đến mình lại khiêu khích một cô gái nhỏ mười lăm tuổi đến động tình, còn là địch nhân nàng rắp tâm muốn diệt trừ, tâm lý này, thật là không được tự nhiên.

"Không có gì, đó là phản ứng bình thường khi bôi thuốc." Phó Bạch Chỉ cũng không tiện giải thích nhiều lắm, chỉ cứng ngắc giải thích.

Nghe nàng nói như vậy, Hoa Dạ Ngữ bán tín bán nghi buông tay ra, nằm yên lại.

Lại phát hiện Phó Bạch Chỉ không có chạm vào bộ ngực của mình nữa, sự phát hiện này để cho nàng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút thất lạc.

Nếu là phản ứng bình thường, vậy sao bây giờ lại không đụng nữa chứ? Tuy rằng vừa rồi căng phồng đến khó chịu, nhưng thời điểm sư tỷ ấn xoa, thật sự rất thoải mái.

Hoa Dạ Ngữ nghĩ như vậy, con ngươi đen vô tội mê man lưu lại trên ngón tay thon dài của Phó Bạch Chỉ đến mức quên phản ứng.

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi." Ngay khi Hoa Dạ Ngữ lại mơ màng đi vào giấc ngủ, thanh âm của Phó Bạch Chỉ truyền đến, lúc này nàng đã không còn sức đáp lại, chỉ phải gật đầu, liền ngủ mất.

Trong bóng đêm, nàng cảm thấy có người giúp nàng đắp chăn, rồi thay nàng chỉnh tóc.

Rõ ràng khí tức chung quanh là thuộc về đại sư tỷ, lại làm cho nàng cảm giác là một người khác.

Dù sao, đại sư tỷ đã thật lâu không có đối xử với nàng dịu dàng như vậy.

"Tiểu thư, cháo làm xong." Phó Bạch Chỉ vừa ra cửa, đã thấy Lục Ly bưng một chén cháo hoa đi tới, nàng ra dấu đừng lên tiếng để cho Lục Ly về phòng trước, sau đó lại đẩy cửa phòng Hoa Dạ Ngữ ra, đặt cháo ở trên bàn.

Cách hai thước, Phó Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn Hoa Dạ Ngữ, càng nhìn, chân mày nhíu càng chặt.

Hiện tại chắc là tháng ba năm nguyên kính, Hoa Dạ Ngữ cũng vừa tròn mười năm tuổi.

Cả ngày hôm nay ở chung, Phó Bạch Chỉ đã rất xác định, giờ phút này Hoa Dạ Ngữ chưa gặp phải cuộc kỳ ngộ nào.

Nàng như trước chỉ là một thiếu nữ có xương cốt kỳ lạ, thiên tài thích hợp luyện võ.

Nếu không phải như vậy, sư phụ cũng sẽ không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nơi chốn cưng chìu nàng.

Nếu như mình thực sự phải giải quyết nàng, vậy phải diệt nàng ngay lúc cánh chim còn chưa đầy gió.

Nếu mai sau để cho nàng luyện được bí tịch, võ công và nhân khí siêu việt hơn mình, đó chính là lúc vai phụ nàng phải chết.

Chỉ là, nên diệt trừ nàng thế nào lại là vấn đề khó khăn nhất.

Nàng không thể bóp chết nàng, càng không cách nào trực tiếp một đao đâm chết nàng, hạ độc cũng không được.

Những cách này chỉ cần bị Lục Uyên phát hiện, đó chính là đả thương địch thủ một nghìn, tự tổn hại tám trăm.

Nếu phải diệt trừ Hoa Dạ Ngữ, phải danh chính ngôn thuận vả lại không thể tự mình động thủ.

Nghĩ như vậy, Phó Bạch Chỉ vén mái tóc đen dài lên, lấy tay che khuất mặt, xuyên thấu qua khe ngón tay nhìn Hoa Dạ Ngữ ngủ, trong mắt mang theo sự tính toán không che giấu.

Bị soi kỹ như vậy, người trên giường có chút bất an co người lên, thấy Hoa Dạ Ngữ vô ý thức ôm gối, vùi đầu vào trong chăn ý đồ né tránh tầm mắt của mình.

Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên bật cười, tìm tới một cái nắp sứ phủ lên trên chén cháo nóng bảo trì nhiệt độ, liền lui ra ngoài.

Nếu có thể không giết chết nàng loại bỏ uy hiếp, tất nhiên là biện pháp tốt nhất.

Tác giả có lời muốn nói: ha ha, viết đến trung gian rất muốn cười tràng có hay không? Tiểu sư muội ngươi quả đoán là thụ a, nhìn chằm chằm công quân ngón tay của đang nhìn gì! Ngươi còn là một hài giấy!!!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio