Đêm ba mươi, trời tối đen như mực. Không có trăng mà cũng chẳng có lấy một vì sao. Đường phố trở nên đìu hiu và vắng vẻ. Có chăng, cũng chỉ còn những tiếng côn trùng kêu rả rích tạo nên ca khúc của vùng ngoại ô.
Tưởng chừng như tất cả đã chìm vào giấc ngủ, nhưng sự thật thì không phải ai cũng thế. Tại ngoại thành, một nhóm người đứng trước cửa nhà kho, nhanh chóng khuân hàng chất lên những chiếc xe tải nhỏ đậu ven đường. Những người dân xung quanh đây đã sớm say giấc nồng nhưng nếu có thức thì cũng sẽ chẳng quan tâm mấy. Trong ấn tượng của họ, nhà kho này các phân bón hóa học, trừ những ngày nhập xuất hàng thì đóng cửa im lìm. Những lần chuyển hàng có khi diễn ra vào ban ngày, có khi lại bắt đầu vào ban đêm, nói chung là chẳng phải chuyện gì lạ.
Trời về đêm khá lạnh, Tạ Kha cũng khoác áo lên người. Cửa kho mở toang, đoàn người ăn mặc không đồng nhất bắt đầu vận chuyển. Một vài người đứng nhìn quanh, sẵn sàng rút súng nếu có biến. Cứ như vậy, từng thùng, từng thùng hàng đã được chuyển lên xe.
Tạ Kha cảm thấy bất an. Trước giờ, trực giác của anh luôn rất chuẩn. Vả lại, vài ngày gần đây, “nó” cũng không hề làm phiền anh, ấy chưa hẳn là điều tốt.
Xoay người lại, anh hỏi người cạnh bên:
- Đã kiểm tra cẩn thận chưa?
Người thanh niên trước mặt anh gật đầu, làm anh có chút yên tâm. Tính cách của Khải anh cũng biết, rất cẩn thận. Cậu ta đã nói không có vấn đề thì nhất định không có vấn đề gì cả. Chẳng mấy chốc, cả ba chiếc xe tải chuyển hàng đã sẵn sàng.
Nhìn sơ qua, chúng thật bình thường, thậm chí có phần cũ kĩ nhưng máy móc bên trong đều mới toanh. Ngụy trang như thế thì khi đi qua đoạn đường rừng núi vắng vẻ càng thích hợp.
- Xuất phát.
Một chiếc xe ô tô đi trước, ba chiếc xe vận tải theo sau, mỗi chiếc cách nhau một khoảng. Đoạn đường nhựa chưa bao giờ là vấn đề, đoàn xe di chuyển rất thuận lợi. Trời cũng bắt đầu ửng hồng. Lúc này, từng chiếc xe lần lượt rẽ vào đường đất. Con đường này không quá nhỏ mà cũng chẳng quá lớn, hai bên là cây cối um tùm, khiến tầm nhìn người điều khiển ít nhiều bị hạn chế đi. Thông qua bộ đàm, Tạ Kha nhắc nhở hai chiếc xe đi theo sau:
- Bám sát vào. Tập trung cao độ.
Mặc dù đoạn đường rừng núi không dễ dàng đi qua, nhưng với tay lái cứng cỏi thì mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát. Không phải cầm lái, Tạ Kha đưa mắt nhìn ở hai bên, đề phòng tình huống đột biến xảy ra. Đến một đoạn được cong, anh đột nhiên thấy những cành cây lớn nhỏ không đồng nhất rải trên mặt đường. Khải toan giảm tốc độ lại, nhưng anh hét lên ngay:
- Tăng tốc.
Không chút do dự, Triệu Khải cho xe tăng tốc độ ngay. Bánh xe tải cán qua những cành cây tươi tạo nên những tiếng vang quái dị. Bật bộ đàm, anh thông báo điều tương tự với hai xe đi sau. Nhưng đã trễ. Hai chiếc xe kia không kịp phản ứng, và tiếng súng nổ đột ngột xé tan sự yên tĩnh.
“Pằng”.
Sau phát súng mở màn, làn mưa đạn bắt đầu xả vào hai chiếc xe lọt trong vòng mai phục kia. Tiếng kêu gào chửi tục vang lên khắp nơi, đồng hành còn có tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng. Từ bộ đàm truyền sang tiếng hét thất thanh rằng lốp xe đã bị bắn hỏng. Tình thế như đang trên vạt dầu sôi.
- Chết tiệt!
Quả quyết kêu xe dừng lại, anh cầm thanh súng lục PX nả về những kẻ cách mình ước chừng m kia. Những người khác cũng hành động tương tự, nòng súng Ak hướng về phía kẻ thù. Viên đạn xuyên qua cửa kính thủy tinh và phá nát nó. Không ổn! Những phát súng của kẻ thù bay vào như làn mưa. Anh chật vật né đi đường đạn, nó chỉ kịp xẹt qua bả vai rồi xuyên thẳng qua cửa kính bên còn lại. Máu đỏ thấm ướt áo.
- Shit, xem ông làm gỏi chúng mày đây!
Triệu Khải phát bực, nhanh chóng nạp đạn rồi nả về phía kẻ thù. Tạ Kha cũng nén đau, đầu súng hướng về kẻ ở gần nhất. Viên đạn xé gió lao đi vun vút, ghim thẳng vào ngực trái tên kia. Máu phún, hắn hét thảm.
Tình hình phía sau càng tồi tệ. Bọn người kia rõ ràng đã thắng thế. Tiếng la hét bên ngoài càng làm thần kinh mọi người căng cứng lên. Và đột ngột, âm thanh còi hú vang vọng khắp nơi. Là còi xe cảnh sát.
Một phát súng chỉ thiên bắn lên trời. Thông qua loa rời, tiếng cảnh sát truyền đi khắp nơi:
- Cảnh sát đã bao vây, các người bỏ súng xuống!
Cả đám người đang liều mạng hoảng hốt, nhưng Tạ Kha lại thở phào. Ít nhất, cảnh sát xuất hiện lúc này thì những người kia mới có cơ may toàn mạng.bg-ssp-{height:px}
- Chạy!
Triệu Khải lặp tức lên ga. Nhanh, nhanh hơn nữa. Chiếc xe lao đi như một mũi tên. Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm vang lên. Bọn người kia, vậy mà dùng cả súng phóng lựu! Mặt đường run lắc dữ dội, cửa kính vỡ nát. Những mảnh vụn văng tung tóe, một ít cứa lên người. Triệu Khải cố kềm chiếc xe rồi phóng nhanh về phía trước. Mồ hôi đổ ướt áo. Họ thoát trong gang tấc.
Nhưng không vì thế mà bọn họ thả lỏng. Ai biết cảnh sát sẽ xuất hiện lúc nào đây? Một điều đáng lo hơn là trải qua trận chấn động, rõ ràng là xe khách không hoạt động tốt nữa. Với vận tốc hơn trăm kilomet trên giờ, nó đã bắt đầu có dấu hiệu đình công.
- Bỏ xe, đi bộ.
Thoáng nhìn nhau hội ý, cả nhóm người quyết định rời xe. Cảnh sát chắc chắn đã ghi nhớ số xe, tiếp tục dùng chỉ thêm bất tiện. Huống hồ, nó cũng có hoạt động ổn đâu! Thà lẫn vào rừng núi thì may ra còn một đường sống.
Tức tốc cầm theo vũ khí lạnh, cả đám người bước theo một lối mòn. Trời cũng đã sáng. Thần kinh căng cứng sau trận kịch chiến, cơ thể cũng có phần mỏi mệt, nhưng đám người không dám chậm lại giây phút nào. Ngoài anh ra, trong sáu người vừa thoát khỏi chuyến này cũng có hai kẻ bị thương nhẹ. Một người bị đạn găm vào vai trái, vẫn chưa lấy đầu đạn ra, máu liên tục đổ. Còn một người thì bị đạn xẹt ngang chân, tạo thành một vết thương hơi sâu. May mắn là tất cả vẫn có thể di chuyển.
Nhưng có đường mòn nghĩa là đã từng có người đến. Nhìn nhau hội ý, bọn họ bắt đầu xâm nhập vào rừng sâu và đi thẳng về hướng Tây. Bìa rừng phía Tây có khu dân cư, và nếu Tạ Kha không nhớ nhầm thì gần đây cũng có khe suối nhỏ.
Róc rách.
Tiếng nước suối chảy như một liều thuốc an thần dành cho tất cả. Tạ Kha đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng những người đi cùng không kềm được đã chạy vội lên. Vục nước lên mặt, họ cười sảng khoái. Nhưng anh thì càng lúc càng cảm thấy không ổn.
Bịch!
Một âm thanh lạ vang lên, như có vật thể gì vừa rơi xuống. Lặp tức xoay người, Tạ Kha thấy một dòng máu đỏ thắm phún ra từ cổ của một kẻ đang tận hưởng làn nước mát kia. Chưa kịp hô lên cảnh báo, người mặt áo đen đã dùng lưỡi dao xẹt qua yết hầu của kẻ thứ hai. Người thứ ba chỉ mới kịp phát giác ra đã bị bốn con dao chém gục. Trong vài hơi thở ngắn ngủi, kẻ áo đen đã kết liễu ba sinh mạng. Lè lưỡi liếm lấy máu trên con dao, hắn cười khoái trá.
- Một lũ ngu ngốc.
Với cái giọng lơ lớ của người ngoại quốc, hắn ta nói bằng ngữ điệu khinh thường. Triệu Khải và người còn lai đưa mắt nhìn nhau, rồi xông thẳng về phía hắn với ý định ra đòn phủ đầu. Nở nụ cười khẩy, hắn nhảy bật lên né cả đường thanh mã tấu sắc lạnh cũng như đòn chém ngang của thanh katana. Rồi như định từ lâu, hắn cắm cả bốn thanh dao găm vào lòng ngực kẻ cầm mã tấu.
Cầm kiếm toan bổ dọc đầu hắn, nhưng đòn đánh của Khải trở thành vô dụng. Hắn bình thản xoay nhẹ chân trái, rồi dùng mũi bàn chân tung cước vào ngực kẻ đối diện mình. Lực đá mạnh mẽ làm cậu văng ra một khoảng khá xa nơi quyết chiến.
Thanh kiếm vuột khỏi tay, Triệu Khải nằm trên mặt đất. Dạ dày nhộn nhạo, cậu chưa kịp làm gì thì một cú đạp thẳng vào mặt làm cậu tối tăm mặt mày. Bốn lưỡi dao bén ngót đâm xuyên ổ bụng cậu, không chỉ một lần. Máu đỏ tuôn ra, cậu ngã gục.
Bộ đồ đen, mặt nạ nửa xương, thủ pháp giết người cực kì nhanh gọn cùng thói quen liếm máu trên dao, tất cả đã nói cho Tạ Kha người trước mặt là một tên sát thủ. Một tên sát thủ cực giỏi. Cầm súng nhắm thẳng ngay mục tiêu phía trước, Tạ Kha quát to:
- Mày là ai?
Tên kia cười to nhưng chẳng thèm đáp. Một viên đạn lao đi cực nhanh, tưởng chừng như sẽ cắm thẳng vào trán hắn. Nhưng không, tên sát thủ vẫn kịp phản ứng, hắn chém đôi viên đạn, đồng thời phóng một lưỡi dao về phía nòng súng. Khẩu súng bị hủy.
Hắn nhìn anh bằng cặp mắt kì quái, một xanh một đen, một thoáng sau mới đáp lại:
- Quỷ hút máu, Nikolai Kirill.
Nhanh chóng quăng khẩu súng xuống đất và rút con dao quắm có khắc hình đầu rồng ra, anh đáp lại:
- Ma Long, Tạ Kha.