Edit & Beta: Calcium
Tiểu đồng đứng trước mặt Hà Thiên Lý nói: “Thái sư thúc tổ thỉnh ngài tới rừng trúc Thanh Đô Phong.”
Hà Thiên Lý: “Không đi.”
Từ sau khi ra khỏi bí cảnh Phía Đông, Hà Thiên Lý liền dọn ra khỏi Thanh Đô Phong. Cũng may y bái Sơn Gian lão nhân làm sư phụ, Sơn Gian lão nhân là Thái Huyền Tông thái thượng trưởng lão, có thể tùy ý cấp cho đồ đệ của mình một đỉnh núi.
Đỉnh núi này Hà Thiên Lý có được sau khi đột phá Tâm Động kỳ. Khi đó chưa đề cập tới chuyện dọn tới hay không thì đã tiến vào bí cảnh, sau khi trở về lại quá mức vội vàng thế nên hoàn cảnh ở đây thực đơn sơ.
Hà Thiên Lý đã trốn Tạ Trảm Lưu bảy ngày rồi.
Tiểu đồng rất kinh ngạc, toàn bộ Thái Huyền Tông đều biết vị tiểu sư thúc tổ này rất thích trêu chọc Thái sư thúc tổ. Nếu không phải quan hệ của Thái sư thúc tổ và Nghê Hồng tiên tử lan truyền khắp Tu Chân giới, bọn họ có khi đã cho rằng Tiểu sư thúc tổ đang theo đuổi Thái sư thúc tổ.
Ai ngờ sau khi trở về từ bí cảnh, thái độ của tiểu sư thúc tổ khác thường, dọn ra khỏi Thanh Đô Phong. Hiện giờ đến lời mời của Thái sư thúc tổ cũng cự tuyệt.
Tiểu đồng suy nghĩ một lát mới ngộ ra: “Hay là tiểu sư thúc tổ lo lắng Thái sư thúc tổ và Nghê Hồng tiên tử kết thành đạo lữ thì sẽ không để ý đến người nữa?”
“Ngươi nói hươu nói vượn gì thế?” Hà Thiên Lý nhíu mày: “Tạ Trảm Lưu không để ý đến ta thì liên quan gì đến ta?”
“Vì sao người lại chỉ chú ý đến việc Thái sư thúc tổ không để ý đến người? Tại sao người không gọi Thái sư thúc tổ là sư huynh?”
Hà Thiên Lý từ trước đến nay không lớn không nhỏ, trong môn đều có thể hòa nhập. Bởi vậy mà tiểu đồng mời to gan dò hỏi như vậy.
Hà Thiên Lý tức giận: “Ai khiến ngươi nhiều chuyện như vậy? Mau trở về nói lại với Tạ Trảm Lưu, đừng để hắn làm phiền ta nữa!”
“Sao lại có cảm giác như hai phu thê ở nhân gian đang giận nhau vậy nhỉ?” Tiểu đồng nhỏ giọng nói thầm.
Hà Thiên Lý tức giận, đột nhiên nhớ ra cái gì liền gọi tiểu đồng lại: “Ngươi nói Tạ Trảm Lưu và Nghê Hồng tiên tử kết thành đạo lữ là có ý gì?”
“Bên ngoài đều đang nói như vậy a.”
“Hừ, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, đồn đại như vậy không thể tin.”
“Chính là bên ngoài còn đang nói Nghê Hồng tiên tử sinh cho Thái sư thúc tổ hai đứa nhỏ nha!”
“Cái rắm! Đó là ta—–.”đối mặt với ánh mắt tò mò của tiểu đồng, Hà Thiên Lý nói không nên lời: “Tóm lại mẫu thân của hài tử không phải Nghê Hồng tiên tử, là người khác. Ngươi đi bác bỏ tin đồn đi.”
Tiểu đồng: “Vậy đó là ai?”
“Ta là sao biết được?! Bảo ngươi đi bác bỏ tin đồn thì ngươi cứ đi đi, dù sao ai cũng có thể, nhưng Nghê Hồng tiên tử thì không thể.”
Tiểu đồng lại nói thầm: “Ai cũng đều có thể sao….chẳng lẽ Tiểu sư thúc tổ cũng có khả năng?”
Hà Thiên Lý: “!!!”
Tiểu đồng đi rồi, Hà Thiên Lý đi qua đi lại trong phòng mình, suy nghĩ về quan hệ của Tạ Trảm Lưu và Nghê Hồng tiên tử. Chẳng lẽ hai người họ thật sự muốn kết thành đạo lữ? Vậy hai bảo bối của y phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ lại gọi Nghê Hồng tiên tử là mẹ kế?
Y trước kia ở phàm giới nhìn thấy nhiều nhà giàu mẹ kế đối xử với hài tử đều không tốt, tuy rằng hắn không thích hai đứa nhỏ gọi mình là ‘mẫu thân’, nhưng nghĩ đến chuyện bảo bối của mình buộc phải gọi người khác là ‘mẫu thân’, y liền cảm thấy cả người không thoải mái..
Hà Thiên Lý nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là đến rừng trúc, thương lượng cùng Tạ Trảm Lưu một chút, nếu hắn muốn kết đạo lữ vậy thì phải nhường hài tử lại cho y.
Ngoài rừng trúc Thanh Đô Phong, tiểu đồng cung kính nói: “Bẩm Thái sư thúc tổ, đã đề cập đến Nghê Hồng tiên tử trước mặt Tiểu sư thúc tổ.”
“Ừm. Phản ứng của Thiên Lý thế nào?”
“Bực mà bản thân không nhận ra.”
“Đi xuống đi.”
“Dạ.”
Tiểu đồng rời đi không lâu, Hà Thiên Lý hấp tấp chạy tới, rồi lại ở bên ngoài rừng trúc bồi hồi do dự. Y không muốn nhìn thấy Tạ Trảm Lưu, quá xấu hổ. Chính là vừa tới đây, lại phát hiện ra mình nhớ hai đứa nhỏ vô cùng.
Y thở sâu, trộm tiến vào rừng trúc, phát hiện cấm chế ở đây đã biến mất. Y thử thăm dò một chút, phát hiện không phải cấm chế biến mất mà là cấm chế làm lơ y, mặc cho y ra vào tự nhiên.
Rừng trúc là động phủ của Tạ Trảm Lưu, việc này có ý tứ gì không cần nói cũng biết.
Hà Thiên Lý bĩu môi nói thầm: “Cho dù có cấm chế, ta cũng có thể tự mình phá bỏ.”
Trộm đứng ngoài trúc ốc nhìn vào bên trong, phát hiện Tạ Trảm Lưu đang vén tay áo đứng ở cửa sổ vẽ tranh, sườn mặt nghiêm túc, tựa như không nhận ra sự xuất hiện của y. Hà Thiên Lý do dự trong nháy mắt, rón ra rón rén lướt qua Tạ Trảm Lưu chạy vào phòng con trai.
Tạ Trảm Lưu đột nhiên lúc này quay đầu lại nhìn bóng dáng Hà Thiên Lý, cười cười, cúi đầu nhìn bức họa trên bàn. Trong tranh là cảnh hòa thuận vui vẻ một nhà bốn người, chung quanh là rừng trúc, bối cảnh là trong trúc ốc này.
Suy nghĩ một lát, Tạ Trảm Lưu hạ bút thêm vài nét trên bức họa, người có gương mặt giống như Hà Thiên Lý bụng cao cao phồng phồng, biến thành một nhà năm người.
Hai bé đang ngủ trưa, Hà Thiên Lý an vị ở bên nhìn ngắm, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn một cái. Đại nhi tử ngủ mở rộng tứ chi, lộ ra cái bụng tròn vo, chẹp chẹp miệng, chắc trong mộng lại được ăn món gì ngon. Tiểu nhi tử thì ngủ tương đối ngoan, ngủ được một lát thì dụi dụi mắt đột nhiên tỉnh lại, thấy Hà Thiên Lý thì ngơ ngác, sau đó vươn hai tay ngấn thịt ngắn nhỏ về hướng y: “Mẫu thân, ôm một cái.”
Hà Thiên Lý “suỵt” một cái sau đó bế tiểu nhi tử bồi bé chơi đùa một lát, sau đó đại nhi tử tỉnh lại, y liền bồi bé chơi thêm một lát. Chờ đến khi hoàn hồn thì sắc trời đã tối.
Hà Thiên Lý tính toán rời đi, hai bé liền ôm chân y không cho đi. Hà Thiên Lý chỉ có thể dỗ hai bé: “Ngoan, ngày mai ta lại đến chơi với các con.”
“Không cần, muốn mẫu thân bồi cơ.”
“Ngoan, nghe lời. Ta…mẫu thân có việc vội.” Hà Thiên Lý sau khi dỗ được hai bé thì nhanh chân rời khỏi trúc ốc, lại ngay trước khi bước ra khỏi cửa thì bị Tạ Trảm Lưu ngăn lại.
Tạ Trảm Lưu lãnh đạm nhìn y, sau một lúc lâu mới ngữ khí ôn hòa nói: “Ở lại dùng cơm chiều đi.”
Hà Thiên Lý nhíu mày nhìn hắn: “Ta đã tích cốc, không cần ăn cơm.”
“Mới vừa chưng xong cá bạc, còn có hồng quả mà người thích nhất.”
Hà Thiên Lý sửng sốt một chút: “Thanh Đô Phong sao lại có cá bạc và hồng quả mà chỉ có thể có trong tiểu bí cảnh?”
Tạ Trảm Lưu cười cười, giơ tay tính lôi kéo tay Hà Thiên Lý, thấy y không giãy ra liền nói: “Trước khi rời khỏi bí cảnh, ta bắt cá bạc về nuôi, đào gốc hồng quả về trồng.”
“Là lúc đó….”
Trước khi bọn họ rời khỏi tiểu bí cảnh, Tạ Trảm Lưu nói có việc cần ra ngoài. Thì ra là làm những việc này.
Tạ Trảm Lưu: “Bí cảnh Phía Đông phải ba mươi năm mới mở một lần, về sau muốn ăn lại phải chờ tận ba mươi năm.”
“Tu chân vô năm vô tháng, ta không sợ phải chờ.”
“Nhưng ta sợ.” Tạ Trảm Lưu quay đầu lại, rũ mắt nhìn vào mắt Hà Thiên Lý: “Không nỡ để ngươi phải chờ.”
Hà Thiên Lý giật mình, tránh né ánh mắt của hắn, ngập ngừng nói: “Sư huynh…”
Tạ Trảm Lưu cười khẽ: “Không gọi tên sao?”
Từ sau lần điên long đảo phượng ở tiểu bí cảnh đó, Hà Thiên Lý liền không gọi hắn là sư huynh nữa.
Hà Thiên Lý lòng như lửa đốt, liền lùi lại về phía sau. Nhìn thấy tay mình còn đang bị Tạ Trảm Lưu nắm lấy, liền muốn tránh ra. Tạ Trảm Lưu nắm rất chặt, dắt y vào trong trúc ốc: “Vào đi, cá sắp lạnh rồi.”
Hà Thiên Lý không nói nổi lời cự tuyệt, đi vào ăn cá bạc và hồng quả rồi lại bồi hai đứa nhỏ chơi một trận. Tới lúc phải đi, Tạ Trảm Lưu nói: “Sắc trời đã tối, không bằng ngủ lại đi. Đã chuẩn bị phòng cho ngươi rồi.”
Hà Thiên Lý muốn cự tuyệt: “Ta….”
Tạ Trảm Lưu: “Hài tử đã bảy ngày không được gặp ngươi, lúc còn trong tiểu bí cảnh chưa từng phải xa ngươi lâu như vậy. Hai đứa rất nhớ ngươi, Đản Bảo Bảo còn vì nhớ người mà khóc suốt đến sinh bệnh.”
Đản Bảo Bảo rõ ràng là ham chơi, nghịch nước bị cảm lạnh. Nhưng Tạ Trảm Lưu nói dối không chớp mắt, quả nhiên thấy Hà Thiên Lý đau lòng lưu lại.
—————————————————————-
Editor có lời muốn nói: Tiểu đồng nói câu nào trúng luôn câu đấy. Cao thủ!!!