Giải bóng rổ trải qua nửa tháng, cuối cùng cũng lọt đến trận chung kết. Đám thiếu niên khoa Kiến trúc quả nhiên giống như tuyên bố của mình, kiên trì chiến đấu đến cùng.
Đã xác định thu được một ngàn vào tay, còn lại chỉ là hai ngàn mà thôi. Phó Hiểu Xuân hiếu kỳ hỏi Lưu Đông, đám choai choai khoa Kiến trúc đại bộ phận rõ ràng đều là nhà có tiền, bọn họ sao còn chấp nhất chút tiền thưởng chia ra mỗi người chẳng được bao nhiêu kia.
Lưu Đông vừa ngẩng đầu, khịt mũi một cái: “Nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải tự mình kiếm tiền chứ.”
Có thể mua được giầy thể thao loại tốt, hoặc bộ đồ vẽ xịn, mà chính mình lại kiếm được số tiền ấy, thế thì sao lại không cố gắng giành lấy? Muốn trở thành một người đàn ông vĩ đại, bước đầu tiên cũng phải đem tiền ra làm mục tiêu phấn đấu.
Trên sân bóng, Triệu Thư Ngôn cả người nồng nặc mùi mồ hôi, quét mắt nhìn một lượt đám đồng đội đang nhiệt huyết sôi trào, nở nụ cười sáng lạn. Một cảnh này đương nhiên lại khiến đám nữ sinh điên cuồng gào thét.
Chỉ là nụ cười này duy trì không được bao lâu, khoa Địa chất thật sự không tính để mặt mũi cho bên Kiến trúc, sau khi liên tiếp bị Thôi Ninh Nhạc cùng Triệu Thư Ngôn hợp tác tấn công, tay chân cũng bắt đầu không an phận.
Mãi đến khi một hậu vệ của bên Địa chất bị thổi phạt đến lần thứ ba – vì lỗi cố ý ngáng chân, Phó Hiểu Xuân phụ trách hậu cần bất ngờ xông lên, xắn tay áo muốn đập lộn với gia hỏa kia, cuối cùng vẫn bị Triệu Thư Ngôn ngăn lại. “Đừng kích động, để sau trận đấu rồi tính.”.“Vấn đề là cả người cậu bầm tím hết rồi!”Phó Hiểu Xuân chẳng ngại bị mọi người ngoái nhìn, lớn tiếng quát.
“Nếu bị thương, dùng thuốc bôi Vân Nam là được mà.”Triệu Thư Ngôn cười, kéo vị người nhà mình vốn muốn xông lên thay cậu trả thù trở lại, để đối phương giúp mình bôi thuốc lên vết thương.
Phó Hiểu Xuân cắn răng, cẩn thận giúp người kia xử lý những chỗ bị bầm tím vì bị đối thủ ngáng chân.
“Đại nhân, điện hạ liên tục bị thương, chẳng lẽ chúng ta sẽ thật sự khoanh tay đứng nhìn?!” Hứa Tiêu đại diện cho đội cổ vũ, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, tận dụng giờ nghỉ giữa trận hội ý với Thôi Ninh Nhạc.
Thôi Ninh Nhạc đang lau mồ hồi, tầm mắt hơi cụp xuống, giấu đi một tia lạnh lẽo: “Đương nhiên không thể.”
Cô nàng xinh đẹp nghiến răng nghiến lợi dậm chân, chỉ kém còn chưa xắn tay áo lên sàn đánh nhau: “Vậy xử lý thế nào?”
“Cho chúng tan xương nát thịt, nghiền xương thành tro.” Ngữ khí bình thản phun ra từng chữ lạnh lẽo.
“… Làm thế nào được?” Nhân vật chính không nhịn được nói chen vào.
Thôi Ninh Nhạc nâng mày, tựa tiếu phi tiếu trả lời: “Đương nhiên không cần điện hạ rat ay.”
Vừa dứt lời, thời gian nghỉ ngơi cũng chấm dứt, Thôi Ninh Nhạc bỏ khăn mặt xuống, lôi kéo mấy người trong đội họp lại, tụ thành một vòng tròn chẳng rõ đang thảo luận gì đó. Một hồi sau, cả đám con trai bắt đầu thốt ra những tiếng hô hào hưng phấn, mà Triệu Thư Ngôn bị Phó Hiểu Xuân chụp qua một góc, bắt đeo bao cổ tay cùng băng đầu gối, chỉ có thể đứng một góc xa nhìn đám người kia quay lưng lại, vừa bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười.
Thời điểm trở lại sân khấu, bên kia sàn đấu giống như càng tỏa ra nhiều sát khí hơn.
Hàng công của Địa chất bị hai người bên này chia cắt, mà vị tiên phong chỉ nhịn không được trực tiếp ôm lấy cái rổ, trước mắt xẹt qua một bóng người, bóng đập sàn đúng ba tiếng, một trái úp rổ ghi điểm.
Toàn trường chết lặng, tầm mắt dừng lại trước người thiếu niên tuyệt sắc với đôi chân thon dài, cùng cú bật nhảy kinh người.
Mà tên kia lại hướng Thôi Ninh Nhạc cười đến đắc ý: “Tuy rằng rất muốn biết kế hoạch của mấy người, nhưng ngồi chờ chết vốn không phải thói quen của tôi. Có hận phải báo mới là tác phong của ông đây.”
Thôi Ninh Nhạc sửng sốt hồi lâu, nhìn chằm chằm cái vị được trao tặng danh hiệu nữ vương mà không biết thẹn, trái tim lại loạn đập chẳng thể kìm chế.
Vẫn là đám nữ sinh được tiện nghi nhiều nhất. Hứa Tiêu lập tức đỏ mặt rống lên: “Điện hạ vạn tuế! Ngài có thể đừng ngầu như vậy chứ!! Lão nương đây yêu cậu chết mất!” Cố hết sức rống thêm mấy tiếng chói tai nữa.
Sắc mặt đám người Địa chất thật sự không tốt.
Sĩ khí được chấn hưng, đám người Kiến trúc lập tức tổ chức phản công, Triệu Thư Ngôn không hề sợ hãi đám người kèm mình, nếu không cách nào ném bóng vào rổ lập tức chuyền bóng cho động đội. Toàn đội phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ một hồi sau đã kéo giãn khoảng cách sáu điểm. Đám người Địa chất một lần nữa mất kiên nhẫn, cuối cùng cũng nắm được một cơ hội giữ bóng, đang định di chuyển tấn công từ bên biên, lại bị một bóng người chắn ngay tầm mắt, bóng còn chưa kịp rời tay đã bị người ta hung hăng xô bay tuốt ra xa.
Thôi Ninh Nhạc nhẹ nhàng đáp xuống đất, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thư Ngôn.
Gia hỏa kia quả nhiên có chút ngượng ngùng xoay đầu đi.
“Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình.” Thôi Ninh Nhạc thấp giọng nói, trong mắt ánh lên sát khí.
Thời điểm đám người Địa chất hiểu ra tình hình, mà đám nam sinh Kiến trúc trong một khoảng thời gian ngắn đã ghi đến năm lần phạm quy, trong đó có hai lần là do Thôi Ninh Nhạc góp phần. Đổi lại, kết quả là toàn bộ thành viên bên Địa chất đều bị nội thương.
“Các người muốn thế nào đây!” Đội trưởng bên đối phương phẫn nộ quăng cả bóng, hướng thủ phạm chính là Thôi Ninh Nhạc mà lao lên.
“Không tính gì hết.Tôi chỉ muốn cho mấy người nhận ra sự thật mà thôi: So về thực lực mấy người vốn dĩ đã thua triệt để, nếu thêm ngầm tính kế thì các người càng không cách nào thắng được.”Thôi Ninh Nhạc không hề áy náy mà nói thẳng.
“Chúng ta mới chỉ bắt đầu mà thôi!”
“Ban đầu tụi này đã khoan dung lắm rồi, hiện tại các người giải thích như thế nào về mu bàn tay đeo băng của Triệu Thư Ngôn.”
“…Kia không phải cố ý!”
Thôi Ninh Nhạc nhún vai: “Các người có cái gì chứng minh tụi này cố ý?”
Hai người đối mắt ba giây, tia lửa điện xẹt tứ tung, đám người Địa chất đã xắn sẵn tay áo chờ đánh hội đồng, mà người bên Kiến trúc cũng chẳng chịu yếu thế, ưỡn ngực chuẩn bị nghênh chiến.
“Này.” Bất ngờ có người nhảy vào can, thanh âm lạnh lùng nói: “Cũng chỉ còn năm phút đồng hồ thôi, nhịn đi, nếu hiện tại động thủ, nhất định sẽ không lấy được ba ngàn đâu.” Người lên tiếng quả nhiên là Triệu Thư Ngôn, vết thương nơi mu bàn tay đã được sát trùng bằng cồn. Cậu vẫn như trươc cười hì hì, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thôi Ninh Nhạc cũng không buồn mở miệng, dùng hành động báo cho mọi người tiếp tục thi đấu.
Chiến sự tràn ngập khói đen mù mịt, không người nào động thủ, mà thay bằng động cước, thời điểm va chạm rõ ràng dùng thêm khá nhiều lực, ngay cả Triệu Thư Ngôn cũng gia nhập hàng ngũ bạo lực này.
Đội trưởng bên Địa chất bắn bóng, nhưng bóng lại không chịu vào rổ, chưa đợi cho đối phương kịp hô lên “Rổ”, một thân ảnh cao gầy đã lao lên, linh hoạt lách qua đám người Địa chất trâu bò to lớn, dùng tứ chi tông người, sau đó cướp bóng, hướng phía rổ bên kia mà chạy.
Một hồi còi vang lên, một thẻ đỏ cho anh chàng phạm quy vô cùng trắng trợn.
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Triệu Thư Ngôn bày ra một nụ cười ác liệt, hướng ba tên thứ nhất bị cánh tay mình hạ, thứ hai lãnh một đầu gối và người cuối cùng ăn luôn một cái đầu.
Cậu không cần bất cứ người nào thay mình báo thù, nếu bản thân có chịu ủy khuất, chính mình nhất định sẽ nghĩ cách đòi lại.
Lưu Đông ôm bóng cười ha ha, vẻ mặt như thắng lợi đã gần trong gang tấc: “Trước khi ra tay cũng không chịu suy nghĩ, danh hào điện hạ của tụi này đâu phải tùy tiện mà phong?”
Cả đội bóng mặt đều 囧. Vừa này còn vì tên kia xúc động mà thay trời hành đạo, kết quả đối phương đã lãnh thẻ trước cả mình.
Thôi Ninh Nhạc lau mồ hôi, cười khẽ: “Thù của cậu ta, cứ để cậu ta tự báo vậy.”
Ánh mắt đám người Địa chất giống như muốn đem Triệu Thư Ngôn ăn tươi nuốt sống vậy.
“Các người nợ ta ba lượt, tôi trả trước cho các người hai lần,” Triệu Thư Ngôn chỉ vào đối phương, cười lạnh, “Bất quá từ đây trở đi, chúng ta phải hãy dựa vào bản lãnh thật sự của mình mà đấu, đừng ai ra vẻ nữa. Hiện tại là sáu mươi hai so với sau mươi lăm, các người cũng không kém tụi này bao nhiêu, còn năm phút đồng hồ, chúng ta thử xem, ai mới thật sự là quán quân.”
“Mày vừa nãy cũng nói vậy!” Đội trưởng bên kia gần như hướng cậu rít lên.
“Vết thương trên mu bàn tay tôi còn chưa hết chảy máu đó.” Triệu Thư Ngôn hừ lạnh, giơ băng tay còn loang lổ vết máu lên cho đối phương xem.
Vì thế sân đấu liền im lặng trở lại.
Thôi Ninh Nhạc đem bóng trở lại điểm xuất phát, ném cho đồng đội mình, bình tĩnh ra lệnh: “Tiếp tục.”
Cho nên, trận đấu liền tiếp tục theo đúng quy định.
Mãi đến khi tiếng còi vang lên, tất cả mọi người vẫn đang dùng hết sức mình tranh bóng, nếu không bị trọng tài ngăn lại, không người nào phát hiện trận đấu đã kết thúc.
Cuối cùng, khoa Kiến trúc dẫn trước ba điểm giành được thắng lợi. Triệu Thư Ngôn dùng cả người lao lên, hướng phía Thôi Ninh Nhạc mà bay tới. Người kia cũng theo bản năng vươn tay ra đỡ, đối phương bám trên người hắn, tựa như một miếng cao dán, nóng hầm hập mà mềm nhũn.
Tiếng tim đập của người này xuyên qua làn da mỏng manh, truyền đến đáy lòng kẻ kia.
Trở thành mục tiêu của đám hậu vệ, thể lực Triệu Thư Ngôn đã hoàn toàn cạn kiệt, nhưng chỉ cần trận đấu chưa kết thúc, Lô hoa kê kiêu ngạo nhất định vẫn tiếp tục kiên trì.
Thôi Ninh Nhạc đỡ lấy cậu, bất đắc dĩ lại thấy vui sướng.
Lô hoa kê cười giống như một đứa nhỏ đang thỏa mãn, nhìn đám người Địa chất mà nói: “Tụi này thắng rồi nhá.”
Người bên Địa chất không thể mở miệng, xét về thực lực bọn họ thật sự đã thua, nếu ở trước mặt nhiều người như vậy nổi bão, cũng là chính mình không có lý. Vì thế, tên đội trưởng dẫn theo toàn đội, tức tối bỏ đi, để lại đám người Kiến trúc reo hò chiến thắng.
Thôi Ninh Nhạc vác Triệu Thư Ngôn trở về ký túc xá, vài người có ý tiến lên giúp một tay đều bị hắn uyển chuyển từ chối. Triệu Thư Ngôn dọc đường về phất tay tạm biệt, giống như nữ vương khải hoàn trở về, đợi đến lúc đã đứng trước cửa ký túc xá, người cũng rơi vào trạng thái mơ màng.
Đem cái vị tâm tính như trẻ nhỏ thả xuống giường, Thôi Ninh Nhạc lấy ra chai nước Hứa Tiêu đưa cho mình, định bụng đút cho đối phương. Kết quả, nước còn chưa đổ được vào miệng, hơn một nữa đã trật ra ngoài.Hắn nghĩ một hồi, cuối cùng trở thành, chính mình uống vào một ngụm, sau đó, hôn xuống.
Dòng nước ấm áp rót vào trong miệng, từ khóe môi rỉ ra một ít chất lỏng không thể chảy vào được.
Thôi Ninh Nhạc cố gắng bình ổn nhịp đập hỗn loạn nơi ngực, nhưng trong khoảnh khắc, hắn lại không khống chế được mà đẩy sâu thêm nụ hôn.
Người đang nằm trên giường bất ngờ mở mắt, giống như công chúa Bạch Tuyết bị hôn mà thức giấc.
“Tôi muốn uống nước.”Thanh âm có chút khàn cùng ánh mắt như phủ sương, thật sự câu nhân.
Thôi Ninh Nhạc hơi nâng đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương. Hắn cảm thấy chính mình thật ra không phải đồng tính luyến ái, ít nhất đã từng không phải, nhưng đối mặt với ánh mắt kia, cảm giác cực nóng nơi thân dưới khiến hắn chẳng thể tiếp tục hoài nghi nữa.
“Nước.” Đối phương lập lại lần nữa, thanh âm khàn khàn mang theo chút gì đó như là vô thức làm nũng.
“Tên ác ma này.” Thôi Ninh Nhạc thở dài, cầm lấy chai nước, uống vào một ngụm, rồi trực tiếp dùng miệng mình rót vào cho tên kia. Hắn không cần phủ nhân chính mình ghét phương thức này. Hắn muốn dùng hành động của mình nói cho tên hỗn đản kia, hắn thích cậu, đây là cách hắn yêu thích một người, nếu không thể chấp nhận…
Người dưới thân cứng ngắc, nhưng không hề kháng cự cách hắn đút nước cho mình.
Thôi Ninh Nhạc giống như trút hết toàn bộ sức lực mình mà mút mát bờ môi đối phương.Nữ vương điện hạ sau khi uống đủ nước, hai mắt lần nữa khép lại, xụi lơ nằm trên giường.Bỏ lại kỵ sĩ mặt đỏ hồng, hơi thở hỗn loạn ngồi bên giường, bất đắc dĩ áp chế chính mình.
Rõ ràng kẻ không tự tin là chính mình, lại chạy đi sắm vai đại hôi lang dụ dỗ tiểu hồng mao. Có đôi khi, hắn thật sự nghĩ đến việc buông tay. Bởi Thôi Ninh Nhạc hắn, từng đối diện với tình cảm bằng tư thế mạnh mẽ thản nhiên, nhưng thời điểm ở trước mặt Triệu Thư Ngôn, chỉ có thể ngu ngốc lấy lòng đối phương. Sự thay đổi này khiến bản thân hắn sợ hãi, muốn buông tha tất cả, nhưng mà… Cứ vào thời điểm định buông tha, thì cảm xúc lại càng mãnh liệt thêm.
“Cậu cũng thích tôi đi?” Hắn thấp giọng, mơ màng ghé vào bên tai người nào đó mà nói.
Đáp lại hắn, là tiếng hít thở thật sâu, vô cùng có quy luật.
Thôi Ninh Nhạc căm túc, túm lấy áo đối phương, đem người đã say giấc, không chút khách khí lay tỉnh: “Triệu Thư Ngôn, cậu tỉnh lại cho tôi!”
Triệu Thư Ngôn vô cùng khổ sở mở mắt, đối diện với tầm mắt người kia, mơ mơ hồ hồ nhận rõ tình cảm ẩn chứa trong đó, rồi có chút không tự nhiên mà né đi. “Tôi còn chưa nghĩ ra mà.”
Cánh tay túm áo cậu rõ ràng đang cứng đờ.
Vì cái gì ở trước mặt người mình yêu, lại chật vật đến nhường này?
Thôi Ninh Nhạc có phần ảo não, buông áo đối phương ra, chậm rãi nói: “Kỳ thật, bản thân tôi cũng không muốn biến thành đồng tính luyến ái. Nếu tôi tình nguyện khuất phục hiện thực, trước đây tôi sẽ lựa chọn cách giấu đi tình cảm này.Nhưng vì người tôi thích là Triệu Thư Ngôn, nếu bản thân buông tha, tôi nghĩ sau này mình nhất định sẽ hối hận.Vô cùng hối hận. Tôi vốn không thích phải hối hận, nếu hiện thực có gian nan, vậy cứ gắng hết sức mà vượt qua là được, tính đi tính lại cũng có thể coi là một thành tựu, so với việc phải hối hận thì vẫn tốt hơn. Nếu cậu cảm thấy ghê tởm, không cách nào chấp nhận được, tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu, sau đó chính mình sẽ cố gắng quên cậu đi.Kết quả này có lẽ là nhẹ nhàng nhất.Nhưng Triệu Thư Ngôn này, một người cuối cùng cũng phải đứng lên lựa chọn cho cả đời mình, nếu lựa chọn đó không có vấn đề gì, trong lòng mình nhất định sẽ biết. Mà đáp án hiện tại của tôi, là muốn cùng cậu ở một chỗ, cho dù tương lai có ngập tràn khổ đau. Tôi vẫn muốn cùng cậu ở một chỗ.”
Cơn buồn ngủ liên tục bị những thông cáo chấn động xua đuổi mất, Triệu Thư Ngôn nhìn trần nhà có chút u ám, tâm loạn như ma.
Số lần yêu đương của cậu chỉ lẻ một con số. Bản thân từng thích một người, mà người kia chưa từng cho cậu cơ hội thổ lộ.
Cậu từng cảm thấy trên đời này không thể dựa vào ai, trừ bỏ bản thân mình.
Mà bản thân cũng từng cho rằng không cần dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, chính mình vẫn có thể đứng vững vàng giữa gió táp mưa sa.
Rồi sau đó, Thôi Ninh Nhạc xuất hiện.
Hắn so với bất kỳ ai đều đáng cho cậu ỷ lại, so với những kẻ khác càng đáng tin cậy hơn, so với toàn bộ thế giới có thể khiến cậu tin tưởng giao phó tất thảy.
Nếu người bạn tốt này biến thành người yêu, phần tin nhiệm đơn thuần này có phải hay không sẽ biến thành một thứ gì khác?
Nhưng mà, rõ ràng vô cùng sợ hãi, nhưng Triệu Thư Ngôn lại ôm lấy Thôi Ninh Nhạc, vuốt ve mái tóc đối phương như đang vỗ về một đứa nhỏ: “Đừng sợ mà, kỳ thật tôi…”
Tôi thế nào chứ? Đáp án rốt cuộc là gì?
Triệu Thư Ngôn cố gắng đứng lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Thôi Ninh Nhạc, ngắm nghía thật lâu, rồi đột nhiên nói: “Cậu nhắm mắt lại thử đi.”
Thôi Ninh Nhạc nhìn vào thật sâu trong đáy mắt đối phương, sau đó nhắm mắt lại.
Lạnh lẽo, đôi môi có chút khô khốc.Không mang bất cứ hương vị gì, chẳng ngọt ngào, mà cũng không chua chát, càng chẳng thể gọi là ghê tởm.
Chỉ là môi chạm môi, tim thì đập như thể muốn phá tung g ngực mà nhảy ra ngoài.
Gương mặt Triệu Thư Ngôn ửng hồng, cậu chợt nghĩ đến đáp án có lẽ nên dựa vào thực tiễn mà quyết định, nhưng người trước mặt, toàn thân rõ ràng đang run rẩy, nhưng hai mắt vẫn nhắm thật chặt, giống như cô gái nhỏ lần đầu tiên biết yêu, khẩn trương đến độ chính mình muốn hỏng mất rồi.
“Chờ tôi suy nghĩ cặn kẽ đã.”Triệu Thư Ngôn cố gắng làm như thoải mái mà trả lời, cũng giả vờ không phát hiện Thôi Ninh Nhạc sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
“…Tôi đi tắm đây.” Không nghĩ đến chính mình lại lần nữa bị đùa giỡn, người trên giường nhảy xuống, không thèm nhìn đến Triệu Thư Ngôn một cái, lập tức vọt vào nhà tắm.
Nước lạnh đem phần điên cuồng đẩy đi, kéo về một chút lý trí, Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên thanh tú trong gương, lúc này mới phát hiện trên mặt mình vẫn còn thấy rõ sự khẩn trương, sắc, sắc đỏ vẫn còn đó, như đang chờ mong điều diệu kỳ xảy ra.
Hắn cười khổ. Rõ ràng đã rất cố gắng như trấn định, kết quả khuôn mặt này lại làm lộ ra toàn bộ cảm xúc thật.
Vặn mở vòi nước, kỳ cọ toàn thân, như thể muốn tẩy đi toàn bộ hỉ nộ ái ố trong lòng.
Tắm rửa xong, thật vất vả điều chính lại biểu tình lãnh đạm, Thôi Ninh Nhạc rời khỏi phòng tắm, Triệu Thư Ngôn vội vàng chui vào thế chỗ, đóng sầm cửa một cái, giống như vội vã cọ rửa dơ bẩn trên người.
Thôi Ninh Nhạc kỳ quái quét mắt về phía cửa lớn, sau đó xoay người mở tủ quần áo muốn thay một bộ đồ mới, lại phát hiện bên trong bất ngờ xuất hiện ba cái quần lót không phải của mình.
Hắn đứng hình hết khoảng mười giây, sau đó mặt không chút thay đổi hướng người đang trốn trong phòng tắm mà gọi: “Hình như trong ký túc xá có trộm.”
“… Ai chứ?”Người bên trong qua nửa ngày mới phản ứng lại, “Sao thế được?”
“Ừm, bất quá tên trộm này có chút kỳ quái.Tôi chỉ thấy qua loại trộm quần lót, chứ chưa từng gặp trường hợp đi tặng quần lót.”Nói xong rồi, cuối cùng lại không thể kìm nén tiếu ý hiện lên khóe miệng, nhưng thanh âm vẫn bình thản như trước, “Cậu nói xem có cần báo cáo với bảo vệ dưới lầu không?”
“…Thôi Ninh Nhạc cậu không trả thù tôi liền chưa cam tâm có phải chứ!” Người cách một vách phòng tắm, hướng cánh cửa rống to, có thể tượng tượng được bộ dạng mặt đỏ thẹn quá hóa giận của cậu.
Thôi Ninh Nhạc đỡ trán, cười đến chảy cả nước mắt. Hắn cầm lên ba cái quần lót nào đó, nhét vào dưới đáy tủ quần áo: “Chúng ta tạm thời tha cho tên trộm kia vậy, quần lót này tôi sẽ nhận làm kỷ niệm.”
“… Lần sau tôi sẽ không thèm giặt sạch đâu!”
“Cậu không gì a?”Hắn cố ý đề cao thanh âm, đồng thời cũng che giấu chút run rẩy trong đó.
“Không cần thì thôi, trả lại đây!” Mỹ thiếu niên ướt sũng, mở cửa cái rầm, xấu hổ nhào lên, muốn giành lại vật nào đó mà chính mình mặt dày bỏ vào, nhưng mà…
Thôi Ninh Nhạc lập tức chắn trước tủ quần áo, trừng mắt: “Mơ đi.”
Cảnh tượng này tựa như đã từng được tiên tri trước thì phải?Lâu thật lâu sau này, nếu cậu phát hiện trong tủ của tôi có giấu áo sơ mi của mình, lập tức biết tôi có thích cậu hay không.
Chuyện hài trong kỳ nghỉ đông năm nay, thế mà lại chân thật vô cùng. Thôi Ninh Nhạc nhìn chằm chằm Lô hoa kê khả ái đang tức tối, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống toàn bộ đối phương vào bụng.
“Chiêu này của cậu rất độc đáo và sáng tạo nha.” Hắn cố ý giễu cợt đối phương.
Lô hoa kê cũng trừng mắt với hắn: “Đắc ý cái gì! Nhìn xem mặt cậu đã đỏ như mông khỉ rồi kia kìa!”
Rắn hổ mang cười nói: “Vị tiên sinh này, mông của cậu không thể đem so với thuốc nhuộm của tôi nha.”
“…” Triệu Thư Ngôn đỏ mặt, lại bị chẹn họng nói không nên lời.
“Bất quá, mông này tôi thích đó.” Thôi Ninh Nhạc nói xong, lập tức bóp má đối phương, rồi hung hăng hôn xuống.
Triệu Thư Ngôn liều mạng giãy dụa, vẫn không cách nào thoát khỏi móng vuốt người kia, đành phải chịu bị tập kích, hung tợn mắng một câu: “Mông của cậu ông đây không thèm!”
Thôi Ninh Nhạc dừng động tác.
Sau đó, hắn phì cười ra tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
Triệu Thư Ngôn chỉ hận không thể nhổ xuống hai cái nanh độc của ai kia, ném xuống Thái Bình Dương.
Những kẻ trì độn trước tình cảm, vốn không bao giờ hiểu được lãng mạn là như thế nào.Kiểu người này, sau một đêm thức dậy, lập tức coi hết thảy chuyện ngày hôm qua như mây bay, tan biến không hề lưu lại chút gì.
Thôi thiếu gia gần đây có chút phiền não. Bởi vì đối tượng yêu đương của hắn không phải cô nàng xinh đẹp nào đó, cũng chẳng là chị gái nóng bỏng, mà rõ ràng là một con Lô hoa kê độc nhất vô nhị trên đời này. Không chỉ có bộ lông đuôi rực rỡ, Lô hoa kê này còn thích ngẩng cao đầu, ưỡn ngực không bao giờ chịu thừa nhận.
Nhưng hắn là kỵ sĩ thích phản nghịch lại trung thành.
Thôi Ninh Nhạc chậm rãi bình tĩnh trở lại.Nếu đã túm được bộ lông đuôi của Lô hoa kê, sẽ không sợ tên gia hỏa yêu quý lông đuôi của mình dễ dàng trốn mất. Mà hắn cũng biết, nếu muốn tiến thêm bước nữa nhất định lại càng cần nhiều thời gian, gia hỏa kia chỉ vừa trút xuống lớp vỏ bọc cứng rắn, nhất định còn chưa chịu lộ ra nơi mềm mại nhất của mình cho kẻ khác chạm đến.
Tất cả mọi thứ, chỉ cần để cho cậu quen dần sẽ tốt thôi.
Tình trường lão luyện đối đầu với thiếu niên ngay thơ, cục diện đương nhiên đã lệch về một phía.
Giống như bây giờ, Triệu Thư Ngôn vừa ăn chocolate vừa chơi game. Thôi Ninh Nhạc mới từ bên ngoài trở lại, bụng có chút đói, đi về phía người kia, một phen nâng cằm cậu lên, hung hăng hôn môi, trực tiếp từ trong miệng người nào đó cướp được một khối chocolate vừa mới cắn ra.
Trong phòng chỉ còn nghe được thanh âm gào thét của nhân vật chính trong game lúc bị chém chết.
Tầm mắt Triệu Thư Ngôn không hề nhìn tới thủ phạm: “Cậu không thấy ghê sao?”
Thôi Ninh Nhạc hỏi vạc lại cậu: “Cậu không cảm giác tim đập nhanh hơn à?”
“Tim đập nhanh cái rắm ấy! Đi đoạt đồ ăn là cậu, nên thấy gớm cũng phải là cậu mới đúng! Mau trả lại chocolate cho tôi ngay! Miếng chocolate Thụy Sĩ này là A Hoàng cho tôi đó, mới cắn được miếng đầu tiên, lại bị cậu từ trong miệng cướp mất rồi!”Triệu Thư Ngôn đứng trên giường, rống giận.
Trọng tâm câu chuyện lại lần nữa lệch khỏi quỹ đạo. Thôi Ninh Nhạc tuy muốn dừng nhưng lại không nhìn được, sau khi nuốt hết chocolate vào miệng, lại thè lưỡi, khiêu khích: “Có bản lĩnh thì giành lại từ trong miệng tôi đó. Nhà tôi không có thân thích ở Thụy Sĩ, không cách nào mua trả cho cậu loại giống vậy đâu.”
“…Chiêu này cậu đem đi lừa bao nhiêu đứa con gái ngây thơ rồi hả?” Lúc này, sau nhiều thất bại cay đắng, Triệu Thư Ngôn hình như đã thông minh hơn một chút.
“Cậu ghen hở?” Biết rõ đáp án nhất định không phải thế, cho nên thời điểm hỏi ra câu này, Thôi Ninh Nhạc đã muốn bỏ đi làm chuyện khác.
Người phía sau bất ngờ im lặng, Thôi Ninh Nhạc cảm thấy kỳ quái, vừa quay đầu liền bắt gặp một cảnh thế này. Người kia thế nhưng không hề có vẻ tức giận, chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, đợi cho đến khi kẻ bị soi phải quay đầu lại, sau đó mở to mắt, vẻ mặt rất không tự nhiên như thể đang nói “Cho dù tôi có khó chịu cũng không cho cậu có cơ hội chế nhạo”.
Thôi Ninh Nhạc ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười: “Tôi còn nghĩ cậu đang tức giận thật đó chứ.” Hắn thẳng thừng nói ra suy nghĩ của bản thân.
Nếu nói như vậy có thể giảm bớt khí thể của chính mình để đổi lấy chút thành thật của đối phương, cũng coi như không quá thiệt thòi. Thôi Ninh Nhạc lúc này mới phát hiện, một khi thật tâm thích một người, chính là thay đổi nguyên tắc sống của bản thân càng nhiều càng tốt, mặc kệ có an toàn hay không, miễn sao giữa hai người gần gũi thêm thì tốt rồi.
Tuy rằng như thế này, khó tránh khỏi tình cảnh chật vật. Nhưng hiện tại, nếu bản thân đã thầm tính toán dùng tình cảm của mình vây chặt người kia, tốt nhất liền cứ duy trì hiện tại giống như lúc này, để tâm trí không khi nào được yên tĩnh đến mức phải cần đến bác sĩ tâm lý cũng được.
Ngẫm lại tình cảnh hiện tại của bản thân, Thôi Ninh Nhạc không khỏi cười khổ. Thì ra chính mình bất quá chỉ là một kẻ bắt đầu học cách yêu đương mà thôi.
Triệu Thư Ngôn xoay lưng về phía hắn, bả vai giống như đang căng cứng.
Loại hành động cùng ngôn từ thân mật vượt quá ranh giới bạn bè này, gần đây không ngày nào không có. Từng câu từng chữ, cho dù bản thân có cố ý bỏ qua, vẫn giống như đường mật rót đầy đáy lòng, không thể không nhận.Mà cậu không phải không muốn giữ lại trong lòng, chỉ là chẳng dám.
Lại tiến gần thêm chút nữa, chỉ là bản thân chưa từng thử hẹn hò với người khác. Triệu Thư Ngôn biết nên đối xử với bạn bè thế nào, cũng rõ đối với người yêu phải ra sao, nhưng là, phải cùng Thôi Ninh Nhạc chung một chỗ như thế nào, tâm trí cậu chưa từng nghĩ đến. Biết rõ tư vị khi cùng người kia hôn môi là như thế nào, thì tính cái gì? Triệu Thư Ngôn biết hôn càng sâu, tình cảm càng khó dứt.Không chỉ là thể xác, mà còn cả lý trí.
Cậu chỉ sợ vạn nhất chính mình giống như trước đây, Thôi Ninh Nhạc cứ như vậy nhận về, qua lâu dài toàn bộ ỷ lại cùng tín nhiệm rơi xuống, vỡ tan ở giữa hai người, cuối cùng thành ra chẳng thể cứu vãn, thì làm thế nào bây giờ?
Kết quả, tên kia lại nói cho cậu, người để ý mối quan hệ này, hình như chỉ có mỗi chính mình.
Triệu Thư Ngôn thật sự tức giận. Cắn môi, nhìn chằm chằm nhân vật trong game trong vòng một phút đồng hồ đã chết đến lần thứ n. Qua nửa ngày, quăng hết tất cả áp chế, Triệu Thư Ngôn ngồi phịch xuống giường, ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương: “Thôi Ninh Nhạc, hôn tôi đi.”
Thôi Ninh Nhạc ngay lập tức đánh rơi ly nước trong tay.
“Hôn tôi đi!”Thiếu niên xinh đẹp, đỏ mặt ra lệnh.
“Cậu muốn gì đó?” Thôi Ninh Nhạc ngược lại ác thanh ác khí(lời lẽ cay độc)– cũng đỏ mặt theo.
“Cậu chẳng phải bảo tôi không thích sao? Tôi đây để cho cậu biết rõ, tôi có hay không! Lão tử để cậu hôn, lão tử cũng cho cậu đụng chạm. Cậu nói xem, còn ai khác dám làm như vậy với tôi! Cậu dám bảo tôi không cần! Vậy cậu thật muốn thế nào! Bắt tôi phải nằm ra giường cho cậu đè sao?”
“Ai bảo vậy!”
“Vậy cậu làm chi cái bộ dạng không yên lòng kia! Tôi thích ai được cơ chứ! Tôi không phải chỉ có thể thích cậu sao! Không, không phải thích, mà là rất thích cậu đó, cậu là mối tình đầu của lão tử, này còn muốn thế nào nữa!”
Không nghĩ tới, chính mình lại huỵch toẹt nói ra hết tâm tình.
Mà cái vị đã bày mưu từ lâu lắm rồi, ý đồ khiến cho người nào đó mắc bẫy, lại không dám tiến lên.
Lời nói ra quá nhanh liền không cách nào thu trở lại, thiếu niên xinh đẹp chỉ có thể cố gắng tranh thủ chút uy nghiêm còn sót lại: “Ngốc à, ngốc cái gì mà ngốc, cậu nghe cho kỹ tôi nói đây! Tôi nói tôi thích cậu đó,…” Rồi, Triệu Thư Ngôn dừng lại, gãi gãi đầu, “Tôi cũng chẳng biết như thế nào là thích một người, tôi cái gì cũng chưa nghĩ tới, kết quả cậu thông báo một tin như vậy, làm tôi do dự, tôi phản ứng có chút trì độn thì không được sao!”
Khóe miệng Thôi Ninh Nhạc khẽ nhướng cao, khuôn mặt chưa từng đỏ giống như lúc này đây.
Ngay cả Triệu Thư Ngôn bắt gặp biểu cảm của đối phương như vậy, liền suy nghĩ không biết chính mình có hay không quá mức hung dữ dọa ngốc người kia, khiến Rắn hổ mang giật mình trở thành bộ dạng như thế này.
“Tôi… Tôi mới mặc kệ cậu đó…” Thôi Ninh Nhạc khiếp sợ đến mức ăn nói lung tung.
Triệu Thư Ngôn giống như gặp được Thôi Ninh Nhạc chân chính.
Người kia cũng hệt như mình, cũng đồng dạng sau khi cởi bỏ lớp giáp bảo vệ bên ngoài, chỉ còn lại bụng dạ dễ mềm lòng. Hắn ôn nhu như vậy, nếu có thể bỏ qua nanh nọc bén nhọn kia, sẽ cảm nhận được nội tâm ôn hòa, chân thật khiến người ta khó lòng từ chối.
“Cậu còn bảo tôi ngốc.” Triệu Thư Ngôn nở nụ cười, tự mình đi tới, một phen kéo áo đối phương, hung hăng mà yêu thương, hôn lên.
Thôi Ninh Nhạc cuối cùng cũng bắt được xúc cảm đang truyền tới não bộ, thứ gì đó lách qua răng nanh của mình, kéo lấy đầu lưỡi mà quấn quýt, theo đầu lưỡi ướt át từ từ đẩy cao nhiệt độ thân thể của cả hai.
Đôi môi mềm mại.
Hương vị tựa như thuốc phiện.
Cảm giác con tim như muốn nổ tung.
Triệu Thư Ngôn đáng chết, sau này ở trên giường… Tuyệt đối không thể cho cậu chủ động.
Thôi Ninh Nhạc vuốt ngực, ác độc nghĩ như vậy.