Năm tư cuối cùng cũng đến, Phó Hiểu Xuân không quá bất ngờ, quyết định ở lại trong nước học lên nghiên cứu sinh. Lưu Đông đương nhiên sẽ theo đuổi bước chân của Hứa Tiêu, cũng gia nhập đoàn quân thi lên nghiên cứu sinh.
Triệu Thư Ngôn có đôi khi sẽ vì ôn tập cho kỳ thi lên nghiên cứu sinh mà cùng Thôi Ninh Nhạc đến thư viện tự học. Tuy rằng bản thân không cần cố gắng quá sức, nhưng cậu vẫn thừa nhận ý kiến của Phó Hiểu Xuân, “Không đến thư viện học sẽ không thể xem là từng đi học đại học.”Cho nên, trong năm cuối này, cậu quyết tâm thể nghiệm hết các trải nghiệm của đời sinh viên.
Dù rằng thời gian gục xuống bàn ngủ vù vù chiếm hơn nửa thời gian, thêm một phần tư là mượn đọc ít sách không liên quan gì đến nội dung thi, nhưng Triệu Thư Ngôn vẫn làm như không chút mệt mỏi chạy đến thư viện.
Có thể nhìn thấy bộ dáng Thôi Ninh Nhạc không cẩn thận chống đầu ngủ quên, hoặc cùng hắn ở dưới bàn tay nghịch tay. Có thể cùng người kia bên nhau hơn nửa thời gian còn lại, như vậy cũng quá đủ rồi.
Nhưng cho dù hai tay có nắm nhau thật chặt cũng không thể ngăn được khe hở để thời gian từng chút từng chút một vuột qua.
Hai tháng cuối cùng, Triệu Thư Ngôn không hề bất ngờ nhận được thông báo chính mình trúng tuyển nghiên cứu sinh. Mà ngay lúc này, Thôi Ninh Nhạc đồng thời nhận được một bức thư từ Mỹ gửi đến.
Thôi Ninh Nhạc cầm phong thư trong tay còn chưa mở ra, lắc lắc trước mặt Triệu Thư Ngôn, cười nói: “Khẩn trương không? Vạn nhất không trúng tuyển thì sao bây giờ?” Dù sao ngôi trường hắn nộp đơn cũng nổi tiếng là khó vào.
Triệu Thư Ngôn cũng cười đáp lại: “Nếu trúng tuyển, không phải giống như giấy chứng nhận ly hôn của tụi mình sao?”
Thôi Ninh Nhạc dùng phong thư đập người nào đó một cái: “Thúi lắm.”
Lục lọi một hồi mới tìm được đồ mở thư, giấy trắng đặc biệt cất bên trong cuối cùng cũng lộ ra. Thôi Ninh Nhạc mặt không đổi sắc, bàn tay có chút run rẩy mở ra bức thư với con dấu bên trong.
Cho dù giả vờ thế nào cũng chẳng thể làm như chính mình không phân biệt được sự khác biệt giữa ‘I’m sorry’ và ‘Congratulations’. Khóe miệng Triệu Thư Ngôn giật giật mấy lần, sau đó mới miễn cưỡng kéo ra được độ cong thích hợp.“Chúc mừng, chúc mừng nhé, cố gắng bốn năm không lãng phí rồi.”
“…Ừm.”Thôi Ninh Nhạc không như dự đoán chẳng chút nào vui vẻ. Trên thực tế, hắn hiện tại hoàn toàn không có chút gì hưng phấn.
Hắn thậm chí còn không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của người sau lung.
Thư rất nhanh được xếp lại ngay ngắn trả lại vị trí cũ. Thôi Ninh Nhạc nghẹn cả nửa ngày cũng không tìm được đề tài phá vỡ yên lặng, cuối cùng vẫn là Triệu Thư Ngôn vẫn luôn tươi cười, nhẹ nhàng từ phía sau lưng vỗ vỗ hắn, an ủi hắn: “Tôi không phải đã đáp ứng cậu rồi sao, mắc gì hai mắt còn hồng hồng thế kia.”
Bức thư mỏng kia, từ đó về sau vẫn luôn nằm im trong ngăn tủ, dần dần bị vô số thứ đè lên, nào là luận văn tốt nghiệp, ảnh chụp tốt nghiệp, hộ chiếu, cùng vé máy bay sang Mỹ.
Một năm ấy trôi qua đặc biệt nhanh.
Đề tài luận văn tốt nghiệp của Triệu Thư Ngôn có liên quan đến một hạng mục về thị trường cho nên mỗi ngày cậu đều bận đến đầu tắt mặt tối, cuối ngày đều ôm một thân tiều tụy trở về, vừa nhìn thấy Thôi Ninh Nhạc sẽ liều chết ôm chặt.
Tình hình bên Thôi Ninh Nhạc cũng không mấy sáng sủa. Bởi vì bản thiết kế của hắn phải sử dụng một lượng lớn vật liệu xây dựng kiểu mới, cho nên cứ hai ba ngày phải ôm đầu chạy ra ngoài.Hai người tựa như bị hai đầu nam châm hút lấy, rất ít thời gian được ở cùng nhau.
Rốt cuộc cũng lết được đến tháng sáu, Triệu Thư Ngôn sau bài bảo vệ luận văn, cuối cùng cũng có thể ném đi mớ tài liệu kia, đứng ở cửa chờ nắm tay Thôi Ninh Nhạc trở về ký túc xá.
Nhiệt độ cơ thể đã lâu mới tìm lại, triền miên quen thuộc, những chuyển động thành thói quen, người yêu…gắn bó thật sâu.
“Luận văn kỳ này, thầy hướng dẫn trích ra phần trăm không tồi, ít nhiều cũng được tám ngàn, đủ cho chúng ta đi Tây Tạng đó.” Triệu Thư Ngôn bọc mình trong chăn, ép sát vào bên người Thôi Ninh Nhạc, bộ dáng hết sức quyến rũ.
“Tây Tạng ấy hả?”
“Tôi rất muốn cho cậu thấy bầu trời ở nơi đó, đi cùng nhé.”Triệu Thư Ngôn nhìn người bên cạnh.
“…Được.”
Tranh thủ thời điểm lời nói ra còn đủ sức nóng, Triệu Thư Ngôn lập tức mua hai vé máy bay đi Tây Tạng, ngay cả Lưu Đông dự định tìm cả hai ăn liên hoan cũng không kịp bắt lại.
Ngày đó, đứng trên đỉnh Himalaya gió thổi g lộng, thời tiết vô cùng tốt, nghe nói thật hiếm khi đỉnh núi tuyết này lại có dáng vẻ như vậy. Nhìn chằm chằm đỉnh ngọn núi tuyết, Triệu Thư Ngôn thản nhiên trước ánh mắt của nhiều người, cầm tay Thôi Ninh Nhạc, nhìn sườn mặt đối phương, cười nói: “Hôn một cái ha?”
Nhìn ra xung quanh, các cặp tình nhân đều đã sớm tách thành từng đôi.
“Nếu có thể cùng cậu cả đời như vậy, hôn bao nhiêu cũng chẳng sao.”Thôi Ninh Nhạc nắm lấy cằm đối phương, cúi đầu, hôn xuống.
Ở nơi đây, nếu cứ tiếp tục lo được lo mất thật sự là một chuyện ngu xuẩn, Thôi Ninh Nhạc đương nhiên hiểu được ý tứ của người nào đó khi kéo mình tới đây, càng chắc chắn đối phương rốt cuộc có bao nhiêu thích hắn.
Hai người ở lại Tây Tạng chơi suốt một tuần, mãi đến khi không thể không đi, mới chịu trở về.
Lưu Đông ôm cây đợi thỏ đã lâu, vừa trông thấy cả hai trở lại liến xông ra, nước mắt đầm đìa, khóc rống lên: “Hai người rốt cuộc đã đi đâu vậy! Còn hai tuần nữa là tốt nghiệp ra trường rồi, các người vậy mà không chịu dành thời gian cho mấy anh em chúng ta…Có phải ghét bỏ bọn này trong bốn năm qua đối với hai người không đủ tôn kính hử? Không có hai người, tiệc chia tay tốt nghiệp thật sự là thiếu hụt đó… Ô ô…”
Triệu Thư Ngôn cười lớn an ủi. Thôi Ninh Nhạc mượn lý do tặng cho anh chàng một ‘buồng chuối’ có công hiệu ‘an thần’, hết nửa ngày mới trấn an xong chàng Lưu đẹp trai, kiên quyết muốn tổ chức liên hoan lần hai.
Đúng thế, bọn họ vậy mà chỉ còn hai tuần nữa là tốt nghiệp.
Bốn năm này, ngỡ như một giấc mộng mà thôi.
Đêm hôm đó, bạn thân Lưu Đông lại một lần nữa tổ chức tiệc liên hoan chia tay. Nghe nói Nữ vương và Kỵ sĩ đã trở lại, cả đám lập tức tụ họp ăn thịt nướng kiểu Brazil, chân chính thoải mái chè chén phen nữa.
Chẳng rõ là ai lôi ra một mớ ảnh chụp dạo trước, bao gồm cả bức Nữ vương điện hạ đăng cơ vào cái mùa tuyết rơi đầu tiên ấy.Người tuyết bị đá mất đầu, Nữ vương điện hạ bị cả đám người kiệu trở về, đến cả Kỵ sĩ đại nhân vốn chưa từng yếu thế cũng chịu cùng một cảnh tượng.Cả đám cười như muốn trêu ngươi, cảnh tượng trong ảnh chụp ngày đó, như thể sống lại trước mắt.
Mọi người vui cười, nhất trí phải ghi lại một cuốn biên niên sử về Nữ vương khoa Kiến trúc, trong đó, Lưu Đông là đầu têu cố gắng nhất, quyết tâm phải đề lời bên dưới tất cả ảnh chụp. Triệu Thư Ngôn cũng chẳng chút thua kém, tự động bỏ thêm cho bản thân vô số tiền tố từ cùng hậu tố ngữ, bộ dáng như muốn biến chính mình trở thành một Nữ vương ‘trâu bò’ nhất trong lịch sử.
Thịt nướng từ sớm đã bị tiêu diệt không còn một mẩu vụn, chỉ còn lại một chút rượu Thiệu Hưng lót bụng.Một số người đã bắt đầu líu lưỡi.
Lưu Đông một tay nâng cao rượu, tay còn lại ôm lấy Triệu Thư Ngôn, tầm mắt kẻ say lờ đờ mù mịt, nhưng ngữ điệu vẫn vô cùng hào sảng, hướng lên trời mà rống: “Cả đời là anh em tốt!”
Triệu Thư Ngôn cười to, chụp lấy một ly bia lớn, hùa theo: “Nhất định, cả đời nhé!”
Những người xung quanh, không ai hốc mắt không đỏ.
Lễ tốt nghiệp ngày đó, Triệu Thư Ngôn mặc trên người chiếc áo cử nhân mà bọn họ chỉ có thể mặc duy nhất một lần trong đời. Đám con gái nhất nhất ôm mặt thét chói tai.
Thật ra, đám sinh viên bọn họ mặc áo cử nhân cũng không có đẹp như trong tưởng tượng.Một đám vải rộng thùng thình trùm lên người, trừ khi vóc dáng phải cực kỳ tốt, bằng không mặc kiểu gì nhìn cũng chẳng thấy tử nhiên.
Triệu Thư Ngôn mặc áo cử nhân làm dáng vẻ so với ngày thường kém hơn một chút, nhưng nguyên nhân khiến cho đám con gái thét chói tai không phải vì hào quang của Nữ vương điện hạ đột nhiên ảm đạm đi, mà bởi bạn học Triệu của chúng ta vì khiến cho chính mình có tinh thần hơn nên đã cố tình mặc ở bên trong một chiếc sơ mi trắng, thắt thêm cà vạt xanh.
Đúng thế, một bộ tây trang thực chính quy.Bốn năm nay, ngoại trừ quần áo bình thường cùng đồ thể thao, nào ai từng thấy qua cậu mặc cái kiểu này?
Thời tiết nóng như vậy, Triệu Thư Ngôn đương nhiên sẽ không mặc mãi cái áo cử nhân kia. Cho nên thời điểm anh chàng đẹp trai cởi đi áo ngoài màu đen, bởi vì mồ hôi ướt khiến vải áo dán chặt vào da thịt, ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo sơ mi trắng cùng cà vạt xanh, ngập tràn hơi thở cấm dục khiến người ta phải thét chói tai.
Thôi Ninh Nhạc ngồi trên cỏ, nhíu nhíu mày, nhìn tên kia cười một cách cuồng vọng, lại sảng khoái đồng ý đề nghị chụp ảnh chung của đám con gái, nhìn cậu dưới ánh dương nóng cháy, mặc kệ một thân mồ hôi đầm đìa, vẫn ngang nhiên phơi bày cảnh xuân của chính mình.
“Sư phụ đến cùng được hoan nghênh thế nào, hiện tại nhìn cũng biết ha.”Phó Hiểu Xuân nhận nhiệm vụ cầm hộ áo cử nhân cho sư phụ mình, lên tiếng khen ngợi.
“Bốn năm nay, rất nhiều gia hỏa ngoài miệng bảo cậu ta thế này, thế nọ, nhưng hiện tại vẫn không ngượng chạy qua xin chụp ảnh chung, quả nhiên mị lực của điện hạ quá ư là cao.” Nóng chịu không thấy, Lưu Đông đem tay làm quạt, vừa phẩy vừa nói.
Thôi Ninh Nhạc cười khẽ: “Thù oán gì hiện tại còn không thể gác lại sao? Qua hai ngày nữa, tứ tán khắp nơi rồi, cả đời không biết có được mấy lần gặp lại, chẳng lẽ phải đợi đến lúc già lụ khụ rồi, mới có thể dẹp di thù hận thời trẻ sao?”
Đạo lý này mọi người đều tự hiểu rõ, chỉ là nghe đến chỗ tứ tán khắp nơi, những người khác liền cùng ngậm miệng.
Lưu Đông cùng Phó Hiểu Xuân đều ở lại thành phố này học lên nghiên cứu sinh, chỉ có Thôi Ninh Nhạc qua bốn mươi tám tiếng nữa sẽ lên máy bay đến Mỹ. Đến lúc đó, cái con người đã sớm coi hắn như một phần thân thể, sao có thể chịu được nỗi khổ sở lúc chia xa đây?
Thôi Ninh Nhạc liếc hai người một cái, mỉm cười: “Tôi nhất định sẽ quay về, đừng có bày ra cái bản mặt tuyệt vọng, cầu khẩn kia a.”
Cả hai không hẹn mà cùng bày ra nụ cười ngượng ngùng, đáp lại câu nói của đối phương.
Triệu Thư Ngôn ở bên kia lớn tiếng gọi đồng bọn đến cùng gia nhập đám đông đua nhau chụp hình, hy vọng bọn họ có thể giúp bản thân giảm bớt áp lực. Thôi Ninh Nhạc vỗ vỗ mông, rời khỏi bãi cỏ. Phó Hiểu Xuân trở lại với bộ dạng sổi nổi, kéo theo chàng Lưu đẹp trai ngoài miệng không ngừng than nóng.
Những ngày tiếp theo cũng nóng như vậy, cũng nhờ thế có thể ch giấu cảm xúc dâng trào nơi đáy lòng. Mùa hè năm ấy thật nóng, khiến người ta muốn rơi lệ.
Buổi tối trước ngày dọn khỏi ký túc xá, Lưu Đông ôm hai bình rượu, đứng trước cửa phòng Nữ vương điện hạ, đang nghĩ ngợi không biết dùng lý do gì lôi kéo người kia uống rượu, vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp một tên bạn học khác xách theo một đống bia đi tới.
Vừa định gõ cửa, bên trong lại truyền ra một trận cười to, Lưu Đông quyết định trực tiếp đẩy cửa xông vào, phát hiện trên mặt Triệu Thư Ngôn bị dán đầy giấy, lập tức phá cười thành tiếng.
Thôi Ninh Nhạc trên tay cầm bài, đảo mắt, kiêu ngạo nói: “Mấy người còn dám đến làm bóng đèn?”
Triệu Thư Ngôn thua thảm, xả hết toàn bộ bài trong tay, uất hận nói: “Tiếp đi, tiếp đi chứ! Tôi không tín!”
“Nào nào, ai thùa liền phạt rượu!” Một đám con trai hùng dũng tiến vào, tốp năm tốp ba chiếm đóng các góc phòng.
Thôi Ninh Nhạc bị một đám con trai ồn ào vây quanh, chỉ có thể cười khổ, cầm lấy chai bia tu một ngụm.
Hiện tại không say, còn đợi khi nào nữa?
Thời điểm Thôi Ninh Nhạc kéo hành lý ra sân bay, chỉ có mình Triệu Thư Ngôn đưa hắn đi.
Lưu Đông vốn cũng muốn theo xe đưa người bạn thân này ra tận sân bay, nhưng chưa kịp chạy đi, đã bị Phó Hiểu Xuân níu lại: “Đừng đi, đừng đi mà.” Nói đến đây, hai hốc mắt Thỏ con cũng đỏ hồng.
Hai người bọn họ thoạt nhìn vô cùng giống ngày thường, thậm chí đến vui cười, tức tối mắng nhau cũng không có gì khác biệt. Triệu Thư Ngôn giúp Thôi Ninh Nhạc kéo theo một va ly hành lý lớn, vốn còn muốn vác thêm một túi xách nữa nhưng cuối cùng bị đối phương giành lại. Người nào đó lập tức mắng hắn dám coi mình yếu ớt như con gái. Mà Kỵ sĩ đại nhân chỉ nhếch môi cười nhạo đối phương eo lưng càng lúc càng mảnh khảnh, một lời đâm trúng tim đen.
Thật sự không khác ngày thường a.
Trước lúc lên xe, Thôi Ninh Nhạc dừng lại một hồi, quay nhìn hai người phía sau, bày ra nụ cười cám ơn, nhưng không nói thêm lời nào. Vừa nói cám ơn xong lập tức quay đầu lại với tên gia hỏa trên xe, giống như đã ném hai tên thừa thãi nào đó ra khỏi đầu, không còn một mảnh.
Lưu Đông vốn không phải tên ngốc, chính mình đứng ở xa xa nhìn theo, cánh mũi có chút chua xót, mãi đến khi xe kia nghênh ngang rời đi, mới rất không có tiền đồ chà chà cái mũi, sau đó ôm lấy cậu bạn cùng phòng đang cắn chặt răng, mặt mày méo mó, yên lặng rơi lệ. Cuối cùng, cả hai cùng ném sạch mặt mũi, ôm nhau mà khóc.
Bởi vì cố tình báo sai thời gian lên máy bay, bởi vậy người nhà Thôi Ninh Nhạc không hề biết đứa nhỏ nhà mình hôm nay sẽ đi để kịp đến đưa tiễn. Cho nên, hắn cũng chỉ có duy nhất một người quan trọng nhất ở bên cạnh.
Đường ra sân bay vốn không quá xa, Thôi Ninh Nhạc nhìn phong cảnh bên ngoài cứ thế lướt qua tầm mắt, nhớ tới năm ấy chính mình chật vật đội tuyết chạy tới nơi này, vì Triệu Thư Ngôn bị hoãn chuyến bay mà kẹt lại, rồi năm kia bản thân ở xa xa nhìn người nọ vừa kéo hành lý vừa nói vào điện thoại bảo mình mau mau ra đón, hoặc năm đó, hai người cùng đón máy bay khoái trá trở về nhà nghỉ hè. Thật nhiều thật nhiều những hồi ức, đều là cùng người kia hạnh phúc, khóe miệng nhịn không được nhếch cao cao.
Triệu Thư Ngôn, đừng khổ sở a.
Hắn thật muốn nói với đối phương như vậy, nhưng chính mình lại chẳng dám mở lời, càng chẳng đủ dũng khí quay đầu nhìn đối phương giả vờ bình tĩnh. Tựa như đáy mắt của người kia được bao phủ bởi một tầng mỏng manh, chỉ cần không cẩn thận đâm hỏng, nước mắt sẽ cuồn cuộn mà tuôn trào.
Ngồi xe hết nửa giờ đồng hồ, Triệu Thư Ngôn chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, cầm được hai phút, lại chậm rãi buông ra. Ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh lẽo vô cùng.
Thôi Ninh Nhạc đột nhiên ước rằng chính mình chưa từng nhận được bức thư từ Mỹ gửi đến kia.
Thời điểm đến được sân bay, chỉ còn cách một giờ so với thời gian máy bay cất cánh, bọn họ một phen bận rộn check in, ký gởi hành lý.Sau cùng, thời điểm có thể bình tĩnh lại đối mặt nhau, lúc này chỉ còn cách lúc chia ly không đến ba mươi phút.
Thôi Ninh Nhạc thật sự cố ý. Vì không muốn nỗi đau chia xa này kéo dài, hắn thật sự canh sát thời gian, toàn bộ dứt khoát một lần, tránh tha tới tha lui dài dòng, tiếc nuối trong lòng càng kéo chỉ càng thêm đau đớn mà thôi.
Đáng tiếc, cho dù canh chuẩn thế nào đi nữa, hiện thực vĩnh viễn là mẹ kế tra tấn lòng người.
Thôi Ninh Nhạc phát hiện bản thân căn bản không có cách nào nói ra câu ‘tạm biệt’, tất thảy ngôn từ nghẹn trong cuống họng, sợ rằng chỉ cần nói ra, ký ức cùng quá khứ toàn bộ đều hóa thành trống rỗng.
Mặt đối mặt đứng tại nơi đó, không nói được lời nào.
Đợi một hồi lâu, Triệu Thư Ngôn rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.“Định khi nào về nghỉ hử?”
“…Sang năm đi.”Hắn chỉ có thể mơ mơ màng màng đáp lại.Ai cũng biết chương trình học của khối Kiến trúc thật sự nặng, du học sinh không chỉ phải tập cách thích nghi với hoàn cảnh mới, còn phải cố hết sức bắt nhịp với tiết tấu học tập.Thôi Ninh Nhạc thậm chí không biết chính mình có thể thuận lợi vượt qua năm thứ nhất hay không.
“Ừm. Trở lại thì nhớ gọi cho tôi.Số điện thoại nhớ kỹ rồi chứ?”
“Ừm.”
“…”
Cả hai cứ thế nhìn nhau, mãi đến khi giọng của tiếp viên hàng không vang lên, nhắc nhở các hành khách nhanh chóng ra cửa kiểm tra lên máy bay.
Lúc này, Thôi Ninh Nhạc mới hối hận chính mình kéo trễ thời gian ra sân bay.
“Ninh Nhạc à, bốn năm ngắn lắm…” Người kia cuối cùng cũng mở miệng.
“Đúng vậy.”Hắn cười lên, cố nén hơi nước trực trào nơi khóe mắt.
“Cho nên, tôi sẽ ở nơi này đợi cậu trở lại.”Triệu Thư Ngôn nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Thiếu niên im lặng vẫy một chiếc taxi, nói xong địa điểm dừng, sau đó thu người thành một đống ở băng sau, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hỏi thăm của tài xế.
Cảnh sắc bên ngoài vụt nhanh về phía sau, bầu trời vang rền tiếng động cơ máy bay cất cánh.
Những đầu ngón tay run rẩy, cảm giác lạnh lẽo bao trùm thân thể.
Cậu che miệng, cổ họng nghẹn ngào, lâu thật lâu vẫn chẳng cách nào tiếng nức nở từ nơi đó phát ra.
“Hức… Hắc… Ưm…” Lần đầu tiên cậu biết, thì ra không thể ngăn được nước mắt trào ra, thì ra thời điểm đau đớn cùng cực, trái tim sẽ chẳng thấy đau nữa, bởi vì nó đã tê liệt ngay cả thống khổ cũng không cảm nhận được nữa.
Tựa như hết thảy đau thương đều chuẩn bị vì giờ khắc này mà tuôn trào nước mắt.
Cậu liều mạng lau đi nước mắt, cuối cùng lại phát hiện tuyến lệ đã không còn nghe theo chỉ huy của thần kinh. Chùi chùi vài cái, bản thân lại càng chẳng cách nào không chế đáy lòng trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt đầu gối, mặc sức khóc nấc lên.
Tạm biệt, bốn năm của chúng ta.
Tạm biệt, tình yêu của tôi.
Yêu xa không thể giống như trong tình ca.
Tháng đầu tiên, tình nhân vẫn còn trong thời kỳ cảm xúc mãnh liệt, cứ hai mươi tư tiếng lại gửi qua một tin nhắn, báo cáo tất cả tình hình bên mình không bỏ sót tin tức nào. Ngọt ngào đến mức khiến người ngoài không nhịn được ôm tay, da gà nổi đầy mình.
Tháng thứ ba, chuyện học hành quá mức bận rộn, tin nhắn mỗi ngày một cái biến thành cách ngày một lần.
Sang đến tháng thứ năm, một tuần một tin, ngoại trừ thông báo gần đây chính mình có gì mới, ngoài ra chẳng còn lời nào khác.
Tám tháng trôi qua, trong tin nhắn chỉ còn vài dòng thăm hỏi.
Một năm sau, ảnh chụp gửi kèm email, thấp thoáng bóng dáng mỹ nữ phương xa.
Lại một năm rưỡi về sau, Triệu Thư Ngôn nhìn chằm chằm ảnh chụp tình nhân trên màn hình máy tính, không nói tiếng nào, lập tức đứng lên, cầm lấy chai bia trên bàn, nhắm tường mà ném.
Tên bịp bợm.
Nước mắt im lặng rơi xuống, rớt trên bức ảnh chụp chung của hai người.
Mọi chuyện thành ra như vậy cũng chẳng có gì kỳ quái.
Thời gian cùng khoảng cách vốn dễ dàng kéo giãn không gian giữa hai người, nếu không thể dùng thân thể để cảm nhận nhiệt độ của đối phương, tâm sao có thể ấm lên bây giờ?
Triệu Thư Ngôn nhìn chằm chằm những hàng chữ đen trên màn hình, vùng xung quanh mày nhíu thành tám mảnh, nghẹn nửa ngày, lại nhịn không được mà mắng: “Khốn nạn!”
Đóng lại phần kịch bản ‘giải trí’ do Thôi Ninh Nhạc biên soạn, nhìn sang đồng hồ thì phát hiện lúc này đã là mười một giờ khuya ở Mỹ. Tên kia tuy bận thì có bận thật, nhưng chỉ cần có cơ hội trêu chọc người nào đó, hắn cho dù có đầu tắt mặt tối cũng sẽ tận dụng chút thời gian ít ỏi này.
Triệu Thư Ngôn hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím máy tính, gõ ra một câu đáp lại ngắn ngủn: “Vì cái gì người lấy chai bia ném vào tường không phải là cậu chứ?”
Sau đó gửi đi.
Tháo xuống kính, nhu nhu hai mắt, thời điểm Nữ vương điện hạ chuẩn bị lên giường đi ngủ, máy tính vang lên thanh âm có tin nhắn mới đến.
Lúc này rõ ràng hiện tại đang là giờ lên lớp của tên kia, như thế nào còn nhàn rỗi lên mạng a? Ánh mắt Triệu Thư Ngôn có chút mông lung. Đưa sát đầu lại để nhìn cho rõ, hai con mắt lập tức trợn tròn.
“Bởi vì nếu người leo tường là cậu, tôi nhất định sẽ vô cùng bình tĩnh tìm phương pháp ngọc nát đá tan, mới không thèm ngu ngốc một mình hờn dỗi. P/S: Hôm nay giáo sư đứng lớp bị bệnh, không phải lên giảng đường.”Tựa chừng đoán được suy nghĩ của đối phương, Thôi Ninh Nhạc trả lời vào đúng trọng tâm vấn đề.
Triệu Thư Ngôn khóe miệng cứng ngắc, cơn buồn ngủ ban nãy lập tức bị đánh bay quá nửa. Mở MSN ra, login, người nào đó quả nhiên đang lên mạng, giống như đợi cậu chui đầu vào lưới.
“Tôi đây mà thèm ‘im lặng rơi nước mắt’ sao?!Tôi đâu phải loại người như thế?!”
Người nào đó gửi tin hồi đáp.
“Này, ngày đó, lúc tôi đi, cậu nhất định có khóc đi?”
Triệu Thư Ngôn sửng sốt.“Không có.”Không thừa nhận, tuyệt đối không thể nhận.
“Hứ, quật cường cái gì chứ, Thỏ con đã lén báo lại cho tôi. Ngày đó, hai mắt cậu sung còn lớn hơn hạch đào nữa nha.”
Triệu Thư Ngôn bỗng cảm giác chính mình như thể không mặc quần lót mà chạy giữa phố, sau đó bị người ta phát giác, bản thân vừa xấu hổ vừa giận: “Ai nói chứ! Cậu nhất định cũng khóc đi?”
“Tôi có khóc mà.”
Bị người chặn đường rút lui mất rồi. Triệu Thư Ngôn muốn trốn cũng không xong, muốn phản bác gì đó, nhưng vừa đánh ra nghĩ thế nào lại xóa đi, lập đi lập lại vài lần, sau cùng mới gửi đi một dòng ngắn ngủi: “…Cậu đừng có mà ngay cả quần lót của tôi cũng muốn lột chứ?”
“Toàn bộ của cậu tôi còn chưa thấy hết sao?Bộ dạng trần truồng ngày trước của cậu tôi còn nhớ như in trong đầu đây này.”
“…Tôi muốn thu phí chân dung. Lão tử không muốn giống như David bị người ta triển lãm thân thể a!”
“Ngại quá, muộn rồi, thân thể cậu là hình mẫu trong đầu tôi nha.” Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Chẳng lẽ cậu muốn tôi dùng thân thể người khác thay vào sao?”
“…Ngủ đây!” ‘Tiền’ xử nam mặt đỏ bừng, hùng hùng hổ hổ tắt MSN.
Đây chính là tình trạng hiện tại của đôi tình nhân này.
Thời điểm tâm tình tốt, có thể chat webcam, tâm tình kém thì chỉ nghe giọng nói. Lúc làm biếng, chỉ có hai tay làm việc, đến miệng cũng lười lên tiếng. Bọn họ đã không còn giống như trong thời kỳ nồng nhiệt, từng giây từng phút nhớ nhung.Có lẽ, hiện tại, cả hai ngay cả thời gian mong ngóng cũng chẳng có.
Triệu Thư Ngôn vừa khai giảng xong đã bị chọn vào nhóm nghiên cứu có dính đến thương nghiệp.Nữ vương điện hạ còn chưa kịp tìm tòi xem làm ‘nghiên cứu sinh’ có gì chơi vui, sau tháng đầu tiên đã được lãnh về năm ngàn đồng.
Trả giá cho việc này chính là cậu phải hy sinh hơn nửa số thời gian nghỉ ngơi của mình.
Thôi Ninh Nhạc càng không tốt hơn chút nào.Theo lời hắn nói, bản thân không chỉ ứng phó với đủ loại khẩu âm của tứ xứ, hơn nữa còn phải thích nghi với thẩm mỹ quan phương tây, nhanh chóng hòa mình vào nhịp sống xứ người.
Quỹ tích sinh hoạt của bọn họ giống như hai đường thẳng song song, cho dù năng lực đã phát triển hơn rất nhiều, nhưng cơ hồ lại chẳng thể xuất hiện điểm chung.
Một tháng còn được, nhưng qua tháng thứ hai, Triệu Thư Ngôn vừa nghe đến tiếp tục trụ trong cái hạng mục thương nghiệp thì lắc đầu như trống bỏi. Lưu Đông bên cạnh ghen tỵ, nghiến răng nghiến lợi: “Có bao nhiêu nghiên cứu sinh cả đời chỉ mong một lần được tham gia nhóm thương nghiệp kia hả? Đó là công việc siêu béo bở a!”
Triệu Thư Ngôn hừ lạnh một tiếng, vùi mình trong thư viện.
Tháng mười hai đến, bên New York tổ chức triển lãm Kiến trúc thế giới, giáo sư phụ trách của Triệu Thư Ngôn cũng có tên trong danh sách khách mời. Ông còn chưa kịp chọn xong sinh viên đi theo kiến tập, Nữ vương điện hạ đã tự đưa mình đến cửa.
“Xin thầy cho em đi cùng.”Cậu kiên định nói.
Giáo sư phụ trách ngây ngẩn nhìn cậu học trò trình ra một luận văn báo cáo, cùng bản phiên dịch bằng tiếng Anh, sau ba giây do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Lưu Đông sau khi nghe kể lại, cả cằm cũng rớt xuống. Ba tháng ăn ngủ trong thư viện thì ra chỉ vì một mục tiêu này.
“Đoạn tình cảm này, thật sự khiến trời đất sợ, quỷ thần khiếp, làm kẻ xem thương tâm, người nghe rơi lệ a!”Anh chàng vỗ vỗ vai Triệu Thư Ngôn, vẻ mặt làm như khiếp sợ.
Thanh niên xinh đẹp bày ra nét cười ngạo nghễ.
New York cách thành phố Thôi Ninh Nhạc học không tính là gần, nhưng so với cách một Thái Bình Dương vẫn có thể coi như khoảng cách rút lại rất nhiều. Triệu Thư Ngôn dự định cho Thôi Ninh Nhạc một cái kinh hỉ, nhưng chỉ sợ bị hụt, chỉ có thể nói bóng nói gió, ngấm ngầm điều tra hoạt động nhưng ngày sắp tới của hắn. Cuối cùng, cậu cũng xác định được đối phương có hai ngày cuối tuần tự do, mới bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi.
“Mấy ngày tới cậu không đi đâu chứ hả?”
“Sao thế?”
“Tôi có đứa bạn vừa mới đến Mỹ định cư, gửi cho cậu vài thứ.”Cậu nói dối.
Sau nhiều trắc trở, bạn học Triệu Thư Ngôn rốt cuộc cũng đặt chân lên đất Mỹ, bởi vì dùng thân phận sinh viên kiến tập, hành động so với đi du lịch theo đoàn tiện hơn rất nhiều. Đương nhiên, quan trọng nhất là tiền vé máy bay phải tự chi trả.
Ngày một tháng mười hai, Triệu Thư Ngôn rốt cuộc cũng kết thúc xong hoạt động kiến tập ở cơ sở triển lãm, dư lại hai ngày tự đo. Sau khi xin phép giáo sư phụ trách, cậu vội vàng chạy ra sân bay, ý định trước tối nay qua đến thành phố của Thôi Ninh Nhạc.
Nhưng tựa hồ ông trời lại thích trêu người.
Thời điểm vừa đến được sân bay, trời đúng lúc trút xuống một trận tuyết lớn. Trong chớp mắt, cả sân bay ngập trong màu trắng.
Nhìn khung cảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, Triệu Thư Ngôn một câu cũng không thốt ra được, chỉ có thể trở mắt nhìn bảng điện tử thông báo hàng loạt chuyến bay bị delay.
Trận tuyết lớn mãi mà không dứt.
Giáo sư phụ trách của Triệu Thư Ngôn gọi điện thoại tới, nói đơn vị tổ chức của bọn họ thúc giục mọi người trở lại địa điểm tập trung vì New York có khả năng nghênh đón một trận tuyết lớn hiếm thấy.
Cậu nhìn nhìn khung cảnh bên ngoài, cúi đầu, miễn cường kéo lên một nét cười, đi đến một bốt điện thoại công cộng, nhấn gọi một dãy số quen thuộc.
Thôi Ninh Nhạc vừa nhận điện thoại lập tức kinh ngạc không thôi.Triệu Thư Ngôn thậm chí có thể thông qua thanh âm của đối phương, tưởng tượng được biểu tình của hắn. Chỉ là, cậu căn bản không cười nổi. “Ninh Nhạc, tôi đang ở New York.”
“…Cậu, cậu sao lại ở đó?”
“Ninh Nhạc. Nếu hôm nay cậu cũng có thể như trước đây, đội tuyết đến sân bay nhìn tôi thì tốt biết mấy.”Triệu Thư Ngôn cúi đầu, cười ra tiếng, trong thanh âm còn nghèn nghẹn giọng mũi.
“Cậu đang ở sân bay hả? Tôi…”
“Nhưng tôi không qua chỗ cậu được. Máy bay bị delay rồi, tôi sắp phải trở về.”
“…Tôi lập tức qua bên đó. Tôi sẽ ngồi xe…”
“Thôi Ninh Nhạc, tôi thật sự không có khóc…”
Cậu cắt ngang lời đối phương, cố nói nói cười cười, cho dù cười đến thật khó coi, nhưng dẫu sao vẫn là cười a.
Thôi Ninh Nhạc không đáp lại.
Triệu Thư Ngôn chậm rãi ngắt điện thoại, nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ sân bay, lần đầu tiên cậu hiểu được, như thế nào là gần trong gang tấc mà cách cả biển trời.
Vì sao nỗi nhớ ngược lại vào thời điểm khoảng cách đã nhích lại thật gần, lại càng thêm mãnh liệt a?
Đeo lên tai nghe, vặn âm lượng đến cao nhất, Triệu Thư Ngôn hơi cúi đầu, rời khỏi sân bay.
Vì sao kế hoạch hoàn hảo đến vậy, chỉ mong một hồi ký ức khó quên, lại trở thành thế này?
Chết tiệt.
Giống như muốn chia cắt Ngưu Lang và Chức Nữ, bão tuyết kéo dài suốt cả một ngày.Một ngày trước khi trở về nước, Triệu Thư Ngôn bị ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu tỉnh.
Một chút động lực ra khỏi cửa cũng chẳng có, cho dù khung cảnh trắng xóa bên ngoài cùng một đám trẻ nhỏ vui vẻ lăn lộn chơi đùa trên tuyết, Triệu Thư Ngôn lại hoàn toàn không tìm được chút hứng thú nào.
Nhóm sinh viên kiến tập khác cùng thầy mình từ sớm thừa dịp thời tiết tốt lên lập tức chạy ra khu trung tâm. Ngay cả giáo sư đã nhiều lần qua lại New York vẫn hưng trí bừng bừng gia nhập đội quân mua sắm.
Hiện tại đã vào mùa Giáng Sinh, các cửa hàng xung quanh tràn ngập các loại thông báo giảm giá đầy mê hoặc, hoàn toàn đập tan lo lắng của mọi người về vấn đề giao thông sau trận bão tuyết.
Triệu Thư Ngôn ăn xong bữa sáng, lại bò lên giường, ỉu xìu xem game show trên ti vi.
Cho nên thời điểm nhận được điện thoại thông báo của khách sạn, cậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt.Mãi đến khi đối phương nói có khách tới thăm, Nữ vương điện hạ toàn thân như thể bị điện giật, ngay cả áo khoác cũng quên mặc, lập tức phi ra khỏi phòng, chạy về phía thang máy.
Đến tận lúc này, Triệu Thư Ngôn mới biết được việc đứng trong thang máy lại có thể kinh tâm động phách đến vậy. Trái tim cậu đập thùng thùng, chỉ có bảy tầng lầu ngắn ngủi, nhưng thâm tâm lại cảm giác như thể ba trăm cây số, “Có thể sao? Hay không phải?”
Lòng bàn tay vã đầy mồ hôi, nhưng đầu ngón tay lạnh buốt.
Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, sảnh lớn khách sạn cũng nhờ đó mà sáng trưng. Người qua kẻ lại tựa như đều được bao phủ lên một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, như bước từ trong ảo giác của ai đó ra.
Nhìn chằm chằm con người so với ảo giác còn mờ mịt hơn, hơi nước nơi khóe mắt chỉ hận không thể mãnh liệt dâng trào.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nước mắt trực trào, cậu bước qua nơi đó.
Người kia mặc trên người một cái áo khoác màu xanh, khăn quàng cổ cũng là màu xanh đơn điệu, tóc đen, gương mặt thanh tú, cho dù lạc giữa một đám đông, chỉ cần liếc mắt qua một lượt là có thể nhận ra.
“Thôi Ninh Nhạc!”Thời điểm chính mình thốt lên cái tên này, nụ cười rốt cuộc cũng nở trên môi.
Người kia cũng có chút sửng sốt, nét cười đã lâu chưa nhìn thấy hiện tại càng thêm hương vị thành thục. Triệu Thư Ngôn nhìn chằm chằm người đối diện, thoáng nghĩ tới,chính mình trong mắt đối phương, có hay không cũng thay đổi chút ít.
“Cậu vậy mà thật sự đuổi tới Mỹ a!Cái tên Lô hoa kê này.”Thôi Ninh Nhạc vừa cười vừa mắng.
“Cậu đội tuyết đến đây hả?”Triệu Thư Ngôn cao thấp đánh giá người yêu một lượt, xem thử hắn có thật sự toàn thân đầy tuyết hay không.
“Tôi ngồi xe một người bạn. Tên kia đúng dịp muốn tới New York, tiện đường nên quá giang…”Thôi Ninh Nhạc còn chưa nói xong bỗng dừng lại. Bị ôm giữa thiên thanh bạch nhật thế này, lại còn là một tên con trai khác, hắn dường như cảm giác được sau lưng là hàng trăm ngàn ánh mắt như mũi tên phóng tới trên người bọn họ.Nhưng Thôi Ninh Nhạc không hề đẩy ra, ngược lại còn đáp trả cái ôm của đối phương.
“Cậu lạnh quá.”Triệu Thư Ngôn ôm hắn thật chặt, khẽ nói.
“Ừm, nhưng so với cậu còn ấm hơn.Ít nhất tôi còn mặc áo khoác đó.”
“Vậy cậu đến sưởi ấm cho tôi đi.”Ngữ điệu có chút không được tự nhiên, lại như thể ra lệnh.
Thôi Ninh Nhạc cười khẽ, “Tuân lệnh.”
Cho nên thời điểm bị người nào đó áp xuống giường, hắn có hơi trố mắt nhìn.
Phong vị cùng trình tự, lần này có phải hay không có phần đảo điên nha?
“Cậu tới Mỹ vì muốn làm chuyện này đó hả?”Hắn nhíu chặt đầu mày.Vốn tưởng chính mình đội tuyết lặn lội tới nơi này, có thể ném chút thịt Lô hoa kê, không nghĩ tới bản thân trở thành canh thịt rắn.
“Tôi đói bụng mà.” Triệu Thư Ngôn cười đến vô cùng sáng lạn, tựa như cái kẻ vừa nãy còn vừa cười vừa mếu căn bản chưa từng xuất hiện qua.
“…Tôi cũng đói bụng nha.” Nửa năm a, Rắn cũng đâu phải rùa, ăn một lần chống đỡ được suốt một năm rưỡi trời.
“Nước Mỹ có tốt không?”Bắt đầu đánh trống lảng.
“…Cũng không tệ lắm.” Có thể từ bên dưới thưởng thức gương mặt xinh đẹp của Triệu Thư Ngôn xem ra cũng là chuyện khiến người ta sung sướng.
“Vậy tôi thì sao?”
“…Ngài là điện hạ của tôi, đương nhiên là cực kỳ tốt.”
“Không thay lòng chứ?”
Thôi Ninh Nhạc yếu ớt cười thành tiếng, thậm chí còn vô cùng phối hợp tiếp tục chủ đề, một bên hỏi một bên đáp.“Tuyệt đối không có.”
“Một khi đã như vậy, thế thì mau ngoan ngoãn mở hai chân ra, lão tử phải chứng minh cậu vẫn như trước yêu tôi nha.”Thẳng thắn nói ra mục đích.
Thôi Ninh Nhạc gần như muốn chết vì nghẹn nước miếng của mình.“Khụ khụ…Cái này thì liên quan gì?!”Ông trời của hắn a, như thế nào nửa năm không gặp, tên này đến nói chuyện cũng trần trụi như vậy?
“Tôi đặc biệt chạy sang Mỹ tìm cậu, chứng minh tôi còn rất yêu cậu, đúng không nào?”
“…Ừm.”
“Cậu không phải đồng tính luyến ái, nhưng cậu cố tình lại thích tôi.Như vậy, ngoại trừ tôi có thể chạm vào cậu, còn ai có thể làm việc đó đây?”
“…”
Không phải không thể phản bác, nhưng mà nhìn đến nụ cười của đối phương, cho dù rất không tình nguyện, thói quen gì đấy đều tan thành mây khói. Thời điểm đôi môi ngọt ngào kia chạm đến, cảm xúc đã lâu không tìm thấy lập tức dâng trào trong g ngực hắn.
Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc biết chính mình nửa năm nay thiếu mất cái gì.
Có thời hạn hai mươi tư tiếng còn lại nạp điện, lại thêm trận bão tuyết vừa rồi, một trận kịch liệt mà ngắn ngủi.Triệu Thư Ngôn hoàn toàn mặc kệ điện thoại hỏi thăm của giáo sư phụ trách.Thời điểm nhận điện, nóng lòng trả lời qua loa hai câu, toàn bộ tinh lực đều dành phát tiết trên người tên nào đó.Kỵ sĩ đại nhân thở hổn hển, cổ họng đã muốn khàn đặc, đến cả nước uống, chỉ có thể nhận mệnh tiếp lấy chất lỏng từ miệng đối phương.
Hừ, xem một màn này, rốt cuộc là ai chiểm tiện nghi nha?
Mãi đến khi cả hai đều trong tình trạng kiệt sức đến cả đầu ngón tay cũng không muốn động, Triệu Thư Ngôn mới ôm Thôi Ninh Nhạc, rầu rĩ nói một cậu: “Phải dùng thân thể cậu nhớ kỹ, nửa năm nữa cũng không được quên.”
“…”
“Nhìn cái gì chứ?Lão tử làm cậu, cậu vốn là người của lão tử nha!”
“Không, tôi đang nghĩ…”Hắn dừng lại một chút, “Nếu là lúc trước, tôi cũng dùng thân thể để nhớ kỹ cậu nha, nhưng mà, lúc đó phương thức không giống hiện tại, hay là tụi mình đổi lại đi?”
“Phương thức gì chứ?”Lô hoa kê có chút sửng sốt.
Thôi Ninh Nhạc cười cười, bắn hạ mục tiêu rồi.
Triệu Thư Ngôn rất nhanh liền đỏ mặt.Bản tính xử nam lộ ra a.
“Nếu không phải thời gian quá ngắn, cậu lại đang rất đói, tôi nhất định sẽ khắc sâu thêm trí nhớ của mình, điện hạ nhỉ.”
“Ai cần cậu khắc sâu cái ấy chứ!”Triệu Thư Ngôn ác thanh ác khí mắng, nhưng tầm mắt vừa chuyển đến đồng hồ báo thức nơi đầu giường, sắc mặt lập tức thay đổi.
Còn tám tiếng nữa.Một đêm trắng triền miên, cõi lòng vẫn bất mãn cùng cơ khát.Tiếp xúc thân thể ngược lại muốn kéo chìm hết thảy.Vốn tưởng rằng công trình này càng xây càng vững chắc, nhưng vừa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tất cả chỉ còn lại một bộ khung chống đỡ mà thôi.
“Thôi Ninh Nhạc, nếu có thể đem cậu chia thành hai nửa thì tốt rồi.”Ôm người trong lòng, Triệu Thư Ngôn thấp giọng nói.
Thôi Ninh Nhạc ôm lại đối phương trả lời: “Nếu có thể, tôi sẽ chia cậu làm bông hoa bốn cánh nha.”
“…Cậu dám biến tôi thành hoa hử?”Không khí ngọt ngào thật vất vả mới khơi lên lập tức bị phá vỡ.
“Không phải như cậu nghĩ.Hoa bốn cánh, một phần để lại bên người tôi, một phần để cậu đi làm chuyện mình muốn, một phần để cho ông cậu, phần còn lại, cũng để dành cho tôi.”
Hắn không cần quá nhiều, chỉ cần so với người khác hơn một chút thì tốt rồi.Tôi chỉ muốn cậu ở lại bên cạnh tôi nhiều hơn một chút cũng đã đủ.
Không cần vì tôi mà bẻ gãy cánh mình, không cần vì tôi mà bất trung bất hiếu.Cậu sẽ vẫn là Triệu Thư Ngôn kiêu ngạo, cười đến cuồng vọng.Sau đó, cậu thích tôi, so với người khác thích hơn một chút.Nói như vậy, tôi sẽ vì cậu mà càng thêm cố gắng.