Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

chương 107: nt14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Họa Y Nhược Vũ

La Tiểu Mậu cảm thấy trên mông lạnh lẽo, giống như không mặc quần áo, hơn nữa có vật gì đó đang chầm chậm chảy ra ngoài. Anh cảm thấy giấc mơ này có chút kỳ dị, bản thân còn chưa đến 30 đâu, không già yếu đến mức bài tiết mất kiểm soát chứ.

Anh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, gắng sức mở mắt ra, lại phát hiện bản thân đang để mông trần chạy băng băng trong biển hoa cúc dại, ánh mắt trời rải xuống, hóa cúc bên cạnh nở ra sáng chói, lúc này Triệu Duệ đi tới, trong tay cầm một cây kéo, vừa đi vừa hái hoa cúc, chỗ đi qua không còn một ngọn cỏ, lúc đi tới trước mặt La Tiểu Mậu, cây kéo vang lên tiếng lách cách, cười híp mắt nói, "Cuối cùng hái đến phiên đóa cúc này của cậu rồi."

Sau đó La Tiểu Mậu run rẩy, cứng rắn bị dọa tỉnh.

Trong không khí phiêu tán mùi nước khử trùng, lồ ng ngực dán lên ga giường trắng tinh, hai chân tách ra, mông đang bị người ta chọc tới chọc lui.

La Tiểu Mậu sững sờ, bỗng nhiên quay đầu lại, thình lình đối mặt với đôi mắt quen thuộc.

"Cậu tỉnh rồi?" Triệu Duệ đeo găng tay y tế, lộ ra nụ cười ý vị.

Trong đầu La Tiểu Mậu vang lên một tiếng đùng, nhấc người muốn chạy, kết quả kéo đến vết thương giữa mông, đau đến "shhh" một tiếng lại ngã trở về.

Anh che mông lại, tư thế phòng bị rút về sau, vô cùng giữ gìn trinh tiết mở miệng, "Anh anh anh... sao anh lại ở đây!? Tôi nói cho anh biết, anh đừng hòng hái cúc hoa của tôi!"

ĐM... Mình cmn nói cái gì vậy nè! Biểu cảm của La Tiểu Mậu lập tức nứt ra.

Khóe miệng Triệu Duệ co rút, lại lần nữa khống chế không được bật cười, cúi đầu chống lên giường bệnh nói, "La Tiểu Mậu, tôi đã sớm nói rồi, trước sau gì cũng phải rơi vào tay tôi, buổi sáng cậu đánh tôi một cú kia thật sự đau đấy, cậu nói... tôi phải làm gì trả thù lại mới tốt đây?"

Anh ta cười xấu xa, La Tiểu Mậu tái mặt rồi, khẩn trương nói, "Anh lại muốn làm gì? Tôi đã nói sẽ không chịu trách nhiệm với anh rồi, anh dây dưa như này làm gì? Dưa hái xanh không ngọt, cho dù anh h@m muốn sắc đẹp của tôi, chúng ta cũng sẽ không có kết quả đâu!"

Tôi... h@m muốn sắc đẹp của cậu?

Triệu Duệ buồn cười không chịu được, quyết định trêu chọc tên ẻo lả này một chút.

Anh ta chầm chậm cúi đầu, ép La Tiểu Mậu đến góc tường, chống một tay lên mặt tường, tay còn lại nắm cằm anh, thổi một hơi về phía anh, "Nhưng chúng ta đã phát sinh quan hệ rồi, đặc biệt là sáng sớm hôm nay sau khi em chạy đi anh nhớ lại một chút, cảm thấy tư vị của em thật sự không tồi, Tiểu Mậu, em xem chúng ta đều độc thân, nhìn Từ Niên kết hôn em không động lòng sao? Bằng không, chúng ta cũng thử qua lại với nhau một chút xem thế nào?"

Nhắc tới chuyện tối hôm qua, mặt La Tiểu Mậu đỏ lên, nhưng vẫn duy trì điệu bộ cao ngạo lạnh lùng, "Anh cũng không soi mặt vào bãi nước tiểu mà xem, dáng vẻ xấu như này còn dám theo đuổi tôi? Nói cho anh biết, người theo đuổi ông đây có nhiều lắm, tối hôm qua coi như tôi thưởng cho anh, anh mau quỳ xuống và cút khỏi đây đi."

"Ồ... Hóa ra là vậy à, vậy là anh không có cơ hội rồi?"

"Anh đừng có mà mơ! Ông đây có cả đống đàn ông cường tráng hầu hạ, tìm anh làm gì?" La Tiểu Mậu chiếm lợi thế, lại bắt đầu đắc ý.

Ai ngờ Triệu Duệ cho là thật gật gật đầu, không chỉ không rời đi ngược lại còn đặt mông ngồi bên cạnh anh, cười híp mắt nói, "Nếu em đã ghét bỏ anh như này, vậy anh cũng chỉ ăn ngay nói thật, vừa rồi quên nói cho em biết, chỗ này là phòng khám của anh, bạn em nói em tiểu ra máu, anh lo lắng nên giúp em kiểm tra một chút."

Môi La Tiểu Mậu run run, nhìn khắp bốn phía lúc này mới phát hiện bản thân thực sự đang ở bệnh viện.

Cùng lắm chỉ là tụt huyết áp hôn mê một lúc mà thôi, sao lại vô cớ bị đưa vào khoa tiết niệu, đây là ai làm chuyện thất đức? Hơn nữa cho dù cúc hoa bị thương, cũng nên đưa đến khoa hậu môn, liên quan gì đến Triệu Duệ?!

"Cho nên... anh muốn nói cái gì?"

Triệu Duệ hơi mỉm cười, liếc cái mông La Tiểu Mậu một cái rồi nói, "Thật ra cũng không có gì, chính là lúc kiểm tra cho em, thuận tiện nhét chút đồ tốt vào trong cơ vòng*, sau này trừ anh ra, người đàn ông khác một khi đi vào thì sẽ bị kẹt lại chẳng hạn, anh thật sự không cố ý nói cho em biết."

*Cơ vòng: cơ co giãn ở hậu môn

La Tiểu Mậu lập tức trợn to hai mắt, sợ đến mặt mũi trắng bệch, "Sao anh lại như vậy! Tôi, tôi đã chảy máu rồi, anh còn đối xử với tôi như vậy! Anh anh... con người anh có biết xấu hổ không, mau lấy ra cho tôi!"

Anh thật sự bị dọa rồi, đối với Triệu Duệ có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán như này, anh không hoài nghi chút nào, đến cả đàn ông sinh con anh ta cũng dám đỡ đẻ, còn có gì mà anh ta không làm ra được?

Triệu Duệ gãi gãi đầu, mặt hổ thẹn nói, "Nhưng... em đã nói không cho anh cơ hội rồi, anh lại đụng tới chỗ đó của em, cái này... không hay lắm nhỉ?"

"Đã vậy rồi ai còn quản anh chứ! Triệu Duệ, anh cmn mau chóng lấy ra cho tôi, nếu không anh không xong với ông đây đâu!"

Ông đây cũng không muốn sau này bị người khác nói thành "Người ăn cúc", chỉ có vào không có ra, tiến vào rồi thì không rút ra được gì đó, nghĩ đến thôi trứng đều vỡ rồi được chứ!

Triệu Duệ vừa cười vừa nhíu nhíu mày, gương mặt lương thiện, "Đây là em nói nhé, đến lúc đó đừng có trách anh chiếm tiện nghi của em."

"Hôm nay là anh có lỗi với em, anh cam đoan lấy ra nhẹ nhàng, em ngoan ngoãn nằm sấp xuống, tách hai chân ra, đúng, cứ như vậy, vểnh mông lên cao chút nữa, ra nhanh thôi, thả lỏng chút.". Đọc‎ tr𝑢yện‎ tại‎ ||‎ TR𝑢MTR𝐔𝖸𝑬N.𝓥n‎ ‎ ||

"Đm, Triệu Duệ anh coi tôi đang sinh con hả! Đánh nhanh thắng nhanh, ông đây.. ông đây không rảnh nói nhảm với anh."

La Tiểu Mậu xấu hổ vùi cả mặt vào ga giường, lộ ra vành tai đỏ bừng, bờ vai nhỏ gầy co lại, phác họa ra hai khối xương bả vai hẹp dài đẹp đẽ.

Lúc này trên người anh vẫn mặc váy đỏ, bị Triệu Duệ vén lên lộ ra qu@n lót trắng tinh, tóc giả trên đầu còn chưa tháo xuống, bộ tóc màu đen tôn lên làn da trắng nõn ửng hồng, nhìn từ sau lưng sinh ra một kiểu đẹp phi giới tính, ánh mắt Triệu Duệ trầm xuống, hơi thở cũng theo đó nặng thêm mấy phần.

Anh ta không thể không thừa nhận, bất luận La Tiểu Mậu mặc đồ nữ hay đồ nam, đều đẹp đến mê người.

Bên dưới bàn tay là bờ m ông tròn trịa, bởi vì khẩn trương còn nổi lên một lớp da gà, giữa khe hở ẩn giấu lối vào thần bí, tối qua bởi vì anh ta cày cấy cả đêm mà hơi sưng đỏ, cả cái miệng nhỏ đều phồng lên rồi, đỏ au, tiếp xúc không khí lạnh không ngừng co vào, giống như hút hồn người ta vào trong.

Tinh thần Triệu Duệ khẽ động, yết hầu ngứa ngáy, thứ trong quần căng cứng khó chịu, anh ta cười khổ một tiếng, vốn là đang trêu chọc tên ẻo lả, kết quả bản thân biến thành dạng này, thật là tự làm tự chịu.

Có điều, nhỏ bóng này dễ gạt như vậy, ngốc ngốc nghếch nghếch, cũng không biết sau này sẽ bị người khác lừa không nữa, nói với anh người đàn ông khác tiến vào sẽ bị kẹt đồ lại, anh cũng thực sự tin, cũng không nghĩ một chút nếu anh ta thật sự có thứ đồ chơi công nghệ cao như vậy, còn ở đây làm bác sĩ dùng nó sao?

Triệu Duệ không nhịn được nhếch miệng, đeo bao tay vào, bôi cả bình thuốc bôi trơn lên, cầm tăm bông và thuốc mỡ tiêu viêm nhẹ nhàng bôi vào bên trong.

La Tiểu Mậu co rút đau đớn "shhh" một tiếng, đáng thương nói, "Anh nhẹ một chút... vẫn chưa lấy ra à?"

Triệu Duệ vỗ cái mông của anh, ngón tay càng vào sâu, "Em đừng vội, cũng nên để anh tìm chút đã."

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại hận không thể ra sức đánh mông của La Tiểu Mậu. Tên ngốc này thật là quá không biết chăm sóc bản thân, đáng lẽ là lần đầu tiên, không kịp bôi thuốc thì cũng thôi đi, còn chạy đi nhảy múa xoạc chân, nếu lại để anh giày vò bản thân thêm chút nữa, nói không chừng không chỉ là tụt huyết áp hôn mê đơn giản như này đâu.

Anh ta cẩn thận bôi thuốc mỡ lên từng chỗ trong khe, vách trong căng chặt bao bọc lấy ngón tay của anh ta, khiến anh ta lại hồi tưởng đến cảm giác ngất ngây tối hôm qua.

Ngón tay vô thức chọc đến điểm mẫn cảm nhất, La Tiểu Mậu hét "a" một tiếng chói tai, cả mặt hoàn toàn đỏ lên, "Anh làm gì đấy? Đừng... đừng đụng chỗ đó!"

Triệu Duệ bị tiếng hét này của anh trực tiếp làm cho cứng rồi, trái cổ nhấp nhô lên xuống vài lần, khàn giọng nói, "Em kẹp chặt quá, ngón tay của anh không cách nào cử động được."

"Tôi không lấy nữa không lấy nữa, anh mau ra ngoài... ưm a!"

La Tiểu Mậu lại bị chọc một chút, hai chân phát run, toàn thân như bị điện giật, trước mắt trắng xóa từng trận.

Triệu Duệ cũng không muốn tự giày vò chính mình, hận không thể bất chấp cùng nhau làm một lần cho xong, nhưng tên ẻo lả vẫn đang bị thương, anh ta nhất định phải bôi thuốc đến nơi, cho nên chỉ có thể tiếp tục đẩy vào chỗ sâu trong.

"Ư--! Triệu Duệ tên khốn nhà anh... tôi nhìn ra rồi, anh cố ý... chiếm tiện nghi của tôi, a... chỗ đó!"

"Em thả lỏng một chút, anh không đi vào được."

"Ông mày chặt như thế đấy! Anh ghen tị à? Ưm... ưm, chỗ đó lại mạnh thêm chút, ừm.... sao lại thoải mái như thế..."

Triệu Duệ bị anh gọi đến mồ hôi đầy đầu, không nhịn được đánh mông anh, "Đừng có phóng túng như vậy!"

"Ông đây trời sinh phóng túng... Au! Tôi không xong rồi, nhanh quá, chiết tiệt! Đừng giày vò tôi nữa..."

"Nhịn thêm chút, sắp xong rồi, nhịn không được thì cắn anh."

Ngay lúc hai người đang vô cùng "chính trực" bôi thuốc, ai cũng không nghe thấy cửa phòng khám vang lên tiếng động.

La Tiểu Mậu vừa đau vừa sảng khoái, nước mắt tràn ra, Triệu Duệ rút ngón tay ra thở một hơi dài nhẹ nhõm, mồ hôi đầy đầu vừa mới ngồi thẳng lên, đột nhiên cảm thấy trán đau đớn một trận, sau đó một cái cốc giữ nhiệt đập tới.

"Triệu Duệ cái tên khốn chết tiệt nhà anh! Vậy mà anh lại dám ở sau lưng tôi làm ra chuyện xấu táng tận lương tâm như vậy!"

Một bác gái đầy khí thế đột nhiên từ sau tấm bình phong nhảy ra, dọa La Tiểu Mậu run lên một cái, đôi mắt trợn to.

Đây mẹ nó là tình huống gì, bắt gian tại trận! Đm, bà cô hơn 50 tuổi, Triệu Duệ anh cũng xuống tay được, lương tâm bị chó ăn rồi phải không?!

Triệu Duệ ôm đầu, kêu khổ một tiếng, "Sao người lại ở đây?"

"Tôi không đến đây thì sao nhìn thấy anh bắt nạt con gái nhỏ nhà người ta!" Bác gái phẫn hận trừng Triệu Duệ một cái, nhìn La Tiểu Mậu co vào một bên ôm quần áo, vành mắt đỏ bừng, thở dài một hơi, "Con gái, con sao rồi? Nó có bắt nạt con không, nói với dì, dì làm chủ thay con."

Một tiếng "con gái" khiến mặt La Tiểu Mậu tái xanh, hoàn toàn không rõ tình huống là gì.

Ngay lúc anh không biết phản ứng thế nào, Triệu Duệ kéo cánh tay bác gái nói, "Chuyện không phải như người nghĩ đâu, người đi ra ngoài trước được không, con đây vẫn đang đi làm mà."

"Anh cũng biết vẫn đang trong giờ làm! Người cái gì, anh có nói chuyện với tôi như này sao!"

Triệu Duệ há miệng, có loại cảm giác có thể bị ép thừa nhận là gay ngày hôm nay, nhắm mắt hô một tiếng "Mẹ".

Mẹ!?

Ý thức của La Tiểu Mậu trong nháy mắt đứng máy rồi, trên mặt là biểu cảm bị sét đánh trúng.

Bác gái đầy khí phách này vậy mà lại là mẹ của Triệu Duệ? Vậy... những lời ưm a đáng xấu hổ hai người bọn họ nói ban nãy chẳng phải đều bị bác gái nghe thấy hết rồi sao!?

Má ơi... Có phải bây giờ anh nên lập tức chuồn đi? Lỡ như để bác gái biết anh là đàn ông, như này như kia với con trai bác ấy trong phòng khám, há chẳng phải bị lấy chổi đánh chết sao?

La Tiểu Mậu không chút khí phách sợ rồi, lúng ta lúng túng sửa sang xong tóc giả và váy, cũng không để ý đến vết thương giữa mông, liền lăn xuống giường, nặn ra một nụ cười, "Vậy cái đó, dì người đừng hiểu nhầm, con là đến... đến tìm bác sĩ Triệu khám bệnh, bây giờ khám xong rồi, con phải đi rồi, hai người từ từ nói chuyện ha."

Nói xong anh xỏ giày cao gót, hoảng hốt chạy bừa ra ngoài.

"Tiểu Mậu!"

Triệu Duệ không nhịn được đuổi theo, mẫu thân đại nhân bên cạnh nhanh hơn anh ta một bước, một phát chặn đường đi của La Tiểu Mậu, đánh mắt nhìn anh một cái, trong lòng kêu lên kinh diễm.

Ai yo, con gái nhà ai đây, dáng vẻ thanh tuấn như vậy, cái tên "Tiểu Mậu" này cũng hay, vừa nghe đã thấy sức sống dồi dào, quả không tồi.

"Triệu Duệ! Tên nhóc chết tiệt nhà anh, có bạn gái cũng không nói, bây giờ còn dám tùy tiện làm tổn hại danh dự con gái nhà người ta, còn không mau xin lỗi người ta đi!?"

Bác gái gầm lên một tiếng với Triệu Duệ, sau đó vẻ mặt tươi cười kéo tay La Tiểu Mậu không buông, "Con gái, con tên là Tiểu Mậu đúng chứ? Đừng sợ, vừa nãy ta nghe thấy rõ ràng, tên nhóc chết tiệt Triệu Duệ này đừng hòng ăn quỵt, dì làm chủ cho con."

"Không... không phải." La Tiểu Mậu vừa mở miệng thì phát hiện giọng mình quá nam tính, vì không để bị ăn chổi, vội cúi đầu bóp lấy cuống họng âm thanh nhỏ nhẹ nói "Dì, người hiểu nhầm rồi, vừa rồi con và Triệu Duệ thực sự không làm gì hết."

Bác gái đợi hơn 30 năm, cũng không thấy con trai dắt về một cô bạn gái, lần này không dễ gì mới bắt gặp con trai đùa giỡn lưu manh với cô gái xinh đẹp, nào chịu buông lỏng tay La Tiểu Mậu, "Tiểu Mậu, dì cũng không phải người không tiến bộ, hiện tại đã là thế kỷ 21 rồi, người trẻ tuổi không nhịn được hỏa khí cũng rất bình thường. Con nói cho dì, chung sống với Triệu Duệ bao lâu rồi, làm việc ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi?"

La Tiểu Mậu ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đây mẹ nó rõ ràng là đào hố đợi anh nhảy vào, bất kể nói thật hay không đều chỉ có con đường chết.

Nếu ăn ngay nói thật mình là đàn ông, bác gái tuyệt đối sẽ tức ngất đi, nhưng nếu che giấu, chẳng phải anh đang thừa nhận bản thân là bạn gái của Triệu Duệ sao, ông đây đường đường chính chính là đàn ông, dựa vào cái gì không phải Triệu Duệ làm bạn gái anh chứ?

Mà lúc này, người nào đó hoàn toàn không ý thức được ý nghĩ này của bản thân, trong tiềm thức đã đã coi Triệu Duệ thành đối tượng của mình.

Ngay lúc anh do dự có nên mở miệng không, Triệu Duệ ôm lấy vai anh, ấn anh vào trong lòng dáng vẻ tuyên bố chủ quyền, "Mẹ, Tiểu Mậu dễ xấu hổ, người có thể đừng hỏi không."

La Tiểu Mậu ngẩng đầu trừng anh ta, đôi mắt căng tròn: Ai cmn xấu hổ? Anh ôm ông đây muốn làm gì, đã nói rồi ông đây sẽ không chịu trách nhiệm với anh.

Triệu Duệ nháy nháy mắt với anh: Mẹ anh hồi trẻ là quán quân thi đấu Judo, nếu như biết con trai của bà ấy bị bị một tên đàn ông quyến rũ chạy đi, cẩn thận em đang sống sờ sờ bị đánh nát.

La Tiểu Mậu căm tức nhìn: Rõ ràng là anh dụ dỗ ông đây! Ông đây căn bản là xem thường ông!

Hai người mắt qua mày lại trong im lặng ở trong mắt bác gái biến thành ân ái, bà dào dạt vui vẻ nhìn chằm chằm La Tiểu Mậu, nhìn kiểu gì cũng vừa mắt, "Được được, không hỏi nữa, Tiểu Mậu à, hôm nay mẹ có thể gặp được con đã là duyên phận, cuối tuần này con có rảnh không? Đến nhà ăn cơm đi, ta đợi để con dâu đến thử tay nghề của ta, đợi rất nhiều năm rồi."

"Dì, cái này thật sự không cần..."

"Gọi dì cái gì, quá xa cách rồi, nếu con không ghét bỏ thì trực tiếp gọi mẹ đi."

Con dâu cục shit, gọi mẹ cái gì... Thực sự quá đau trứng rồi, khóe miệng La Tiểu Mậu không ngừng run rẩy, cười gần như co giật cũng không nặn ra được một chữ.

Triệu Duệ ôm eo của anh, khóe miệng hướng về chỗ lúc nãy bị mẹ dùng cốc giữ nhiệt đập bị thương, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Mau đồng ý đi"

La Tiểu Mậu nhìn vết thương của anh ta run một cái, đã tự nghĩ ra lời phía sau: Mau đồng ý đi, nếu không kết cục sẽ giống tôi, không, sẽ còn thảm hơn tôi.

Cúc hoa nhỏ của La Tiểu Mậu trong nháy mắt co rút, đau đến tỉnh cả người, đã đâm lao phải theo lao đành cứng nhắc gật đầu, không có khí phách cúi đầu gọi nhỏ một tiếng "Mẹ".

Bác gái lập tức vui vẻ ra mặt, nhìn La Tiểu Mậu dựa trong lòng con trai, thẹn thùng không ngẩng đầu lên được, thật sự là một nàng dâu ngoan.

Khóe miệng Triệu Duệ nhếch lên, tim cũng không hiểu sao bay lên, rõ ràng biết là diễn kịch, nhưng anh ta vậy mà thực sự có loại cảm giác hạnh phúc lừa được vợ.

Mà lúc này, chỉ có một mình La Tiểu Mậu nện đất uỳnh uỳnh trong lòng: Cái cảm giác đau trứng khi mà chỉ khám cúc hoa lại mơ mơ hồ hồ bán bản thân đi này rốt cuộc là chuyện gì đây?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio