Buổi chiều, sau khi Lạc Triệu Quốc cùng Lưu Phương đưa Lạc Vũ và Tôn Minh Hạo đến trường.
Hai người đứng đợi dưới bóng cây trước trường, đứng bên cạnh còn có những phụ huynh khác.
Mọi người đứng chờ có chút nhàm chán, bỗng bên cạnh có một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đến bắt chuyện với Lưu Phương: "Thẩm có con trai hay con gái thi đại học vậy?"
"Con trai, còn chị thì sao?" Lưu Phương hỏi lại.
"Cũng là con trai.
Con tôi học ở ban trọng điểm ban một, kỳ thi toàn thị lần trước thi được điểm.
Tuy không đủ điểm vào Kinh Đại hay Thanh Đại, nhưng vẫn dư sức vào các trường đại học trọng điểm khác".
Trong giọng điệu mang theo ý vị phô trương, khoe khoang, rốt cuộc học sinh có thể thi được trên điểm cũng không nhiều lắm.
Sáng hôm nay, khi mụ nói chuyện này, có không ít phụ huynh hỏi mụ phương pháp giáo dục, lòng hư vinh kia, chính vì chuyện này mà càng ngày càng bành trướng.
Cho nên vào buổi chiều, khi đứng cạnh Lưu Phương, mụ nhịn không được liền đi tới đây khoe khoang một phen.
"Con trai chị đúng là lợi hại, có thể học ở ban một chắc hẳn rất giỏi".
Lưu Phương tựa như không nghe ra ý tứ khoe khoang mà vẫn bình đạm nói chuyện.
"Nào có giỏi giang gì đâu, ban một còn nhiều học sinh lợi hại hơn nữa kìa.
À, đúng rồi, con trai thẩm học ban nào vậy?" Phụ nữ trung niên tiếp tục hỏi.
Lưu Phương nói thẳng: "Ban bảy".
Tuy rằng với thành tích của Lạc Vũ thì không nên ngốc ở ban bảy làm gì, nhưng vì Lạc Vũ kiên trì muốn ở lại nên Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc cũng không miễn cưỡng cậu.
Học ở đâu cũng là học, cho nên lúc nói ra bà cũng không cảm thấy gì.
Nhưng có một số người lại không nghĩ vậy.
Khi người phụ nữ trung niên vừa nghe xong, ngay tức khắc mụ liền giả bộ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cái gì? Con trai thẩm học ở ban bảy? Tôi nghe nói cái ban kia không được tốt lắm a, ở đó toàn học sinh yếu kém thôi.
Lần trước con thẩm có thi được trên điểm không? Thi đại học xong, có định chuẩn bị xin vào trường cao đẳng hay trường tư nhân gì không?"
Phụ nữ trung niên dường như đã nhận định con trai Lưu Phương không thể thi đậu đại học, nên những câu tiếp theo càng nói càng lớn tiếng, dẫn đến các phụ huynh bên cạnh đều nhìn về phía này.
Chồng của phụ nữ trung niên đứng bên cạnh tựa hồ cảm thấy xấu hổ, liền kéo mụ sang một bên, thấp giọng nói: "Con người ta còn chưa thi xong đâu, bà nói chuyện này làm cái gì".
Thấy những phụ huynh khác đều bị những lời của mụ thu hút, người phụ nữ trung niên càng nói to hơn: "Tôi nói không đúng sao, ban bảy vốn dĩ là cái ban rách nát, tôi nghe Tiểu Huy nói học sinh ở ban bảy thành tích đều dưới điểm.
Vừa rồi tôi chi cho một ít kiến nghị mà thôi, mặc dù điểm hơi kém một chút, nhưng có thể xin vào các trường đại học tư nhân, như vậy còn tốt hơn sang năm thi lại.
Mà suy cho cùng, thành tích thấp như vậy, dù thi lại cũng vô dụng".
Quả thực thành tích trước đây của Lạc Vũ chưa đến điểm.
Nếu là trước kia, nghe những lời này, Lưu Phương nhất định sẽ nổi giận lôi đình.
Nhưng hiện tại đã biết con mình không phải không có năng lực, chỉ là con nó hơi lười chút thôi, nếu nghiêm túc lên, thì không một ai trong trường Sùng Dương có thể sánh bằng.
Ngươi không tin? Được rồi, vậy ngươi không thấy cậu ta thiếu điểm nữa là đạt điểm tối đa kỳ thi toàn thị sao? Cho nên Lưu Phương coi những lời của mụ như đang đánh rắm, hoàn toàn nhập vai thành khán giả đang xem con khỉ diễn xiếc, không nói gì.
Nói nhiều như vậy, nhưng thấy Lưu Phương không phản ứng lại, người phụ nữ trung niên cảm thấy không thú vị, liền đi qua nói chuyện với người bên cạnh, bắt đầu một chuỗi dài khoe khoang, thổi phồng con trai mình.
Chờ đến khi những người khác tỏ vẻ hâm mộ, bắt đầu hỏi về phương pháp giáo dục, thì mụ mới lớn tiếng nói phương pháp của mình.
"Thẩm đừng để ý, tôi với chị ta là hàng xóm, bả từ xưa đã nói chuyện không lựa lời vậy rồi, thẩm đừng để trong lòng".
Một người phụ nữ trung niên khác đứng bên cạnh an ủi Lưu Phương.
Lưu Phương cười: "Không sao, tôi không để ý chuyện này đâu".
Khi tiếng chuông thông báo hết giờ thi vang lên, không đến ba phút, có học sinh đi ra, sau đó càng ngày càng có nhiều học sinh ra khỏi cổng trường.
Nguyên bản người phụ nữ trung niên còn đang khoe khoang, nhưng khi thấy một thiếu niên hơi béo mặc đồ thể thao, mụ ngay lập tức chạy đến đón.
"Tiểu Huy à, con thi thế nào rồi, có mệt không con? Chờ một lát nữa chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật thịnh soạn để bồi bổ cho con".
Nói xong, còn lấy khăn lạnh ra lau mồ hôi cho thiếu niên, sau đó lôi kéo thiếu niên đi tới chỗ các phụ huynh đang tụ tập, rồi giới thiệu: "Đây là con trai tôi, Tiểu Huy".
"Con chào cô chú".
Tiểu Huy thẹn thùng chào.
Bỗng có học sinh cúi đầu đi ngang qua, đi theo sau là một thiếu niên tóc vàng ánh kim.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy hai thiếu niên đến trước mặt Lưu Phương, thiếu niên tóc vàng nói vài câu rồi rời đi, để lại thiếu niên tóc đen đang nói chuyện với Lưu Phương.
Nghĩ đến việc vừa rồi Lưu Phương không để ý đến mình, mụ khinh thường bĩu môi, sau đó lôi kéo con mình đi về phía Lưu Phương.
"Úi chà, Đây là con trai của thẩm?" Người phụ nữ trung niên đi đến chỗ Lưu Phương hỏi.
Tuy thực sự không muốn để ý đến, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, Lưu Phương vỗ nhẹ vào cánh tay Lạc Vũ, nói "Đây là con trai tôi".
Người phụ nữ trung niên đánh giá Lạc Vũ từ trên xuống dưới, phát hiện không có chỗ nào đáng khen, liền nâng cằm lôi kéo Tiểu Huy nói: "Đây là Tiểu Huy con trai tôi, tuy rằng lấy thành tích của con thẩm không có khả năng vào trường đại học trọng điểm, nhưng khó có được duyên phận, hai nhà chúng ta nhận thức một chút cũng không tồi".
"Không cần, cảm ơn, chúng ta còn có việc nên đi trước, tạm biệt".
Lưu Phương cũng lười nói nhảm, kéo Lạc Vũ đến chỗ Lạc Triệu Quốc rồi một nhà ba người rời đi.bg-ssp-{height:px}
"Phi, cái thứ không lễ phép, chẳng trách sinh con trai ra là cái đồ ăn hại".
Giọng điệu thô lỗ của người phụ nữ trung niên khiến cậu con trai Tiểu Huy nhịn không được nhíu mày: "Mẹ, đừng nói nữa".
"Tại sao không thể nói? Rõ ràng con tôi ưu tú con chị ta, tại sao tôi không thể nói.
Con trai chị ta học ban bảy, còn con tôi thì học ban trọng điểm ban một.
Con chị ta thành tích chưa đến , với thành tích đó ngay cả cổng trường đại học trọng điểm còn không vào được, mà con tôi thì có thành tích cao, tương lai sẽ vào trường đại học trọng điểm, tiền đồ rộng mở.
Thử hỏi, con chị ta làm sao có thể so với con tôi".
Người phụ nữ trung niên đắc ý dào dạt, càng nói càng kiêu ngạo.
Thấy một màn này, mấy học sinh xung quanh tựa tiếu phi tiếu nhìn mẹ con Tiểu Huy.
Thiếu niên tựa như có thể thấy được ý tứ chế nhạo, khinh thường trong mắt bọn họ.
Một người ngày thường luôn thẹn thùng, nhưng khi bị vây xem cũng nhịn không được đen mặt, thấp giọng nói: "Đúng, đúng là so không được, nhưng không phải cậu ấy thua kém con, mà là con không bằng người ta.
Người vừa rồi là học sinh lần trước thi được hạng nhất toàn thị, con sao có thể so được?"
() Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười
"Cái gì? Không thể nào, vừa rồi người phụ nữ kia nói con chị ta học ban bảy, không phải con nói với mẹ ban bảy là ban kém nhất trường, thành tích thi chưa đến điểm sao?" Người phụ nữ trung niên không tin.
"Đúng là ban bảy kém nhất trường, nhưng cậu ta thi được hạng nhất toàn thị".
Thiếu niên cảm thấy mặt mũi của mình bị ném đi hết rồi, thấy ở lại cũng xấu hổ nên rời đi trước, người phụ nữ trung niên cùng chồng đuổi theo phía sau.
.............!
"Mẹ, vừa rồi là ai vậy?" Trên đường về nhà, Lạc Vũ mở miệng hỏi.
"Đừng để ý, chỉ là người qua đường thôi".
Lưu Phương không muốn nhắc đến người nọ nữa.
"Dạ, mẹ, tối nay con sẽ nấu ăn, hai người còn chưa hưởng qua tay nghề của con đâu!" Nhiều năm nay thức ăn đều do ba mẹ nấu, nhưng tối nay Lạc Vũ muốn tự tay làm một bữa cơm cho họ.
Lạc Triệu Quốc lắc đầu: "Về nhà con nghỉ ngơi đi, tối nay ta nấu cơm".
"Không, tối nay con làm".
Lạc Vũ kiên định nói.
Lạc Triệu Quốc hiểu con trai mình.
Chuyện gì đã quyết định thì rất khó để thay đổi, vì vậy ông cũng không kiên trì nữa: "Được rồi, tối nay chúng ta sẽ được nếm thử tay nghề của Tiểu Vũ, nhìn xem con chúng ta có di truyền tài nấu ăn của ba mẹ nó không".
............
Ngày hôm sau, buổi sáng thi tổ hợp Khoa học xã hội, buổi chiều thi Tiếng Anh.
Kỳ thi đại học kéo dài hai ngày cuối cùng cũng kết thúc, tiếp theo chính là việc chấm thi của giáo viên.
Bởi vì quán ăn sắp khai trương nên khi Lạc Vũ thi xong, Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương tiếp tục bận việc cửa hàng.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi nếm qua tay nghề của Lạc Vũ, bọn họ đều bị chấn kinh, không ngờ tài nấu ăn của con trai so với hai người càng tốt hơn.
Sau khi thi xong, ba người Tôn Minh Hạo đều rất nhàn rỗi, vì vậy cả ba mua một đống đồ ăn vặt rồi đến nhà Lạc Vũ.
[Ký chủ, những đồ ăn vặt này đều chứa hàm lượng lớn thành phần độc hại, kiến nghị không nên ăn.
Nếu muốn ăn, kiến nghị ký chủ tự mình làm, như vậy không những tốt cho sức khỏe mà còn bổ dưỡng.
Cậu có cần tui lên mạng kiếm tư liệu để làm đồ ăn vặt không?] - Hệ thống nhắc nhở.
"Không cần, hệ thống, tôi phát hiện cậu gần đây có vẻ càng ngày càng dong dài".
Gần đây, hệ thống thỉnh thoảng lại xuất hiện nói vài câu, Lạc Vũ cảm giác như trong đầu mình có một đàn vịt đang kêu ầm ĩ.
[Hức, hức, hức, ký chủ, bổn hệ thống chỉ quan tâm đến sức khỏe của cậu thôi, sao cậu có thể nói như vậy với tui] - Hệ thống giả bộ thương tâm nói.
"Tôi đi vệ sinh, tắm rửa, cậu cũng dong dài một tràng, nếu đây cũng là một loại quan tâm, tôi nghĩ cậu bớt quan tâm tôi thì hơn.
Nói đi, có phải gần đây phát sinh chuyện gì không?" Lạc Vũ đã quen với việc thỉnh thoảng hệ thống lại lên cơn động kinh.
[Tui gần đây xem một bộ phim điện ảnh, trong phim nhân vật chính và chú chó sống nương tựa lẫn nhau.
Có một ngày nhân vật chính bị xe tông chết và chú chó kia hằng ngày luôn đợi ở chỗ nhân vật chính bị tông chết.
Hức hức hức, cảm động lắm phải không? Bộ phim này cho chúng ta biết phải quý trọng người bên cạnh, nếu không chờ đến khi mất đi thì hối hận cũng không kịp.
Cho nên, ký chủ, tui cảm thấy thường ngày quan tâm cậu quá ít, hiện tại tui muốn bù đắp cho cậu] - Hệ thống càng nói càng áy náy.
"Cậu so sánh bản thân như một con chó?"
[Sai rồi, tui đem bản thân thành nhân vật chính.
Ký chủ, nếu có một ngày tui đột nhiên rời đi thì cậu phải làm sao bây giờ.
Hức, ký chủ đáng thương của tui] - Hệ thống rơi lệ.
"........".