Sáng sớm, Lạc Vũ bị tiếng điện thoại đánh thức, sau khi cậu ấn nút trả lời, âm thanh Tôn Minh Hạo kích động vang lên.
"Lạc Vũ, cậu muốn nghịch thiên sao?"
"Cái gì?" Còn chưa hoàn toàn tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, Lạc Vũ híp mắt, thanh âm khàn khàn mang theo một tia gợi cảm khác thường.
Ở đầu bên kia, Tôn Minh Hạo nhịn không được nổi da gà: "Lạc Vũ, hiện tại cậu còn chưa tỉnh ngủ đi? Có chuyện lớn xảy ra rồi, cậu biết không?"
"Chuyện gì?" Hôm qua đến tối khuya mới đi ngủ nên bây giờ Lạc Vũ rất buồn ngủ, bất quá cậu vẫn gắng gượng nghe Tôn Minh Hạo nói.
"Có phải ngày hôm qua cậu đàn hát trên đường cái không? Trời ạ, hơn một trăm người qua đường đều bị giọng hát của cậu làm cảm động đến phát khóc, video kia vừa mới được tung lên, chỉ trong vòng một đêm số lượt xem đã vượt quá vạn, đây quả thực chính là tiết tấu muốn nghịch thiên đi? Mà Lạc Vũ này, chúng ta đã quen lâu như vậy, sao tôi lại không biết cậu có thể vừa chơi đàn dương cầm vừa hát được nhỉ?"
"...."
"Này, Lạc Vũ, cậu có đang nghe không?" Thấy bên kia không có người trả lời, Tôn Minh Hạo hỏi.
"Ừm".
Lạc Vũ hừ nhẹ một tiếng, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
"Cậu mau lên mạng xem đi, giờ cậu leo lên top một hot search rồi đó.
À, đúng rồi, cậu đang ở chỗ Cửu cửu tôi đúng không? Chờ một chút, bây giờ tôi liền đến biệt thự tìm cậu...!bíp..
bíp"
"...." Lạc Vũ, người đang ngủ say căn bản không thể nghe thấy Tôn Minh Hạo nói cái gì, mà điện thoại cầm trên tay rơi xuống gối lúc nào không hay.
Phòng Lạc Vũ ngủ nằm kế bên phòng Mặc Hàn.
Bình thường Lạc Vũ dậy rất sớm, nhưng buổi sáng hôm nay, thấy đã tám giờ mà Lạc Vũ còn chưa rời giường, nhớ tới cổ tay đang bị thương của Lạc Vũ, Mặc Hàn trực tiếp mở cửa phòng Lạc Vũ rồi đi vào.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào dung nhan xinh đẹp của thiếu niên, vì thiếu niên phủ lên một tầng kim sa xa hoa lộng lẫy.
Mặc Hàn hiếm khi có một khắc xuất thần, nhưng rất nhanh đã hồi thần lại.
Đi đến cạnh giường, nhìn Lạc Vũ nhắm chặt hai mắt ngủ say, Mặc Hàn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào trán Lạc Vũ, độ ấm bình thường, không có phát sốt.
Nghĩ đến người trẻ tuổi bây giờ đều thích ngủ nướng, Mặc Hàn thuận tay giúp Lạc Vũ kéo chăn lên rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Bữa sáng hôm nay là do đầu bếp của biệt thự làm, Mặc Hàn chỉ ăn một ngụm rồi không ăn nữa, hiển nhiên Mặc Hàn rất không hài lòng với trù nghệ của đầu bếp.
Sau khi phân phó Chu bá không cho người đến quấy rầy Lạc Vũ ngủ, nhưng một tiếng sau phải đánh thức Lạc Vũ dậy ăn bữa sáng rồi thoa thuốc cho cậu, Mặc Hàn mới rời đi.
Ngay khi Mặc Hàn rời đi, Tôn Minh Hạo dẫn theo Chu Gia Hào và Chu Gia Trí qua đây.
"Chu bá, Lạc Vũ đâu?" Lúc vào biệt thự, Tôn Minh Hạo không nhìn thấy Lạc Vũ nên trực tiếp hỏi Chu bá.
"Lạc thiếu còn đang ngủ, thiếu gia phân phó không cho bất cứ ai đến quấy rầy Lạc thiếu gia".
Chu bá cười tủm tỉm nhìn Tôn Minh Hạo.
"Đang ngủ? Nhưng không phải Lạc Vũ đến để làm đầu bếp cho Cửu cửu sao? Thế nào mà giờ này cậu ấy còn đang ngủ?" Trên đầu Tôn Minh Hạo mọc đầy chấm hỏi.
Mà điều làm hắn kỳ quái ở đây chính là Chu bá cư nhiên gọi Lạc Vũ là Lạc thiếu gia, nếu chỉ vì cung kính thì cái xưng hô này có chút kỳ lạ đi.
Chu bá giải thích: "Ngày hôm qua Lạc thiếu gia bị thương cổ tay nên thiếu gia không cho phép Lạc thiếu xuống bếp, mà trực tiếp để Lạc thiếu gia ở biệt thự tĩnh dưỡng đến khi trường đại học khai giảng.
Chính vì thế, trong khoảng thời gian này Lạc thiếu gia sẽ tạm thời ở nơi này."
"Cái gì, Cửu cửu cho Lạc Vũ sống ở đây?" Tôn Minh Hạo chấn động, mà Chu Gia Hào và Chu Gia Trí cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Từ khi nào mà Cửu cửu của Tôn Minh Hạo lại bình dị gần gũi như vậy?
Tôn Minh Hạo nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc Cửu cửu nhà mình đang nghĩ cái gì.
Cho dù cổ tay Lạc Vũ có bị thương, thế nhưng không phải nên để cậu ấy về nhà dưỡng thương sao? Làm gì mà để Lạc Vũ ở chỗ này? Nếu đã không nghĩ ra thì Tôn Minh Hạo cũng không suy nghĩ nữa, hắn đứng lên nói: "Đã gần giờ rồi, với lại trước đó bọn cháu đã hẹn nhau ra ngoài chơi, nên giờ cháu lên đánh thức cậu ấy."
Ngay khi Tôn Minh Hạo vừa muốn đi lên lầu thì bị Chu bá ngăn cản: "Tiểu thiếu gia, Mặc thiếu đã dặn là phải cho Lạc thiếu gia ngủ đến giờ mới có thể gọi cậu ấy dậy."
"Kém mười phút cũng không được?" Tôn Minh Hạo trừng mắt.
"Đây là mệnh lệnh của thiếu gia".
Chu bá một bước cũng không chịu nhường, Mặc thiếu gia đã phân phó thì người làm quản gia như ông phải nghiêm khắc chấp hành.
Đối với Chu bá, Tôn Minh Hạo có chút hiểu biết.
Trong nhà ngoại trừ ông bà ngoại, Chu bá cũng chỉ nghe lời Cửu cửu.
Cho dù mẹ hắn có lên tiếng thì cũng không thể lay động được Chu bá, huống chi là hắn.
Tại thời điểm Tôn Minh Hạo giằng co với Chu bá thì Lạc Vũ từ trên lầu đi xuống.
Thấy hai người đang đứng ở đầu cầu thang, Lạc Vũ kỳ quái hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"
"Lạc Vũ, rốt cuộc cậu cũng chịu dậy rồi".
Tôn Minh Hạo hô to.
Lạc Vũ bước xuống cầu thang, gật đầu chào hỏi Chu bá, rồi đi đến sô pha, ngồi xuống hỏi Tôn Minh Hạo: "Sao cậu lại tới đây? Không phải nói đi du lịch sao?"
"Tối hôm qua tôi mới trở về.
Ây, cái này không phải trọng điểm, không phải vừa rồi tôi đã nói qua điện thoại sao? Tôi tới đây tìm cậu, chẳng lẽ cậu không nghe rõ?" Tôn Minh Hạo trừng mắt nhìn Lạc Vũ.
Lạc Vũ nghiêng đầu: "Có sao? Người vừa rồi gọi điện cho tôi là cậu?" Lạc Vũ cảm thấy có chút mơ hồ, hình như có chuyện như vậy thật.
Tôn Minh Hạo quả thực hết muốn nói, người này a, mới hơn nửa tiếng mà thôi, vậy mà đã nhanh quên như vậy, tính gián tiếp mất trí nhớ hay sao?
"À, xin lỗi, hôm qua đến khuya tôi mới ngủ nên có khả năng sáng nay lúc tiếp điện thoại còn chưa tỉnh ngủ.
Mà lúc nãy cậu nói gì thì bây giờ nói lại đi?" Trước đó Lạc Vũ thật sự chưa tỉnh ngủ, nhưng thời điểm Mặc Hàn bước vào phòng, cậu liền tỉnh lại.
Tuy lúc đó cậu ngủ rất sâu, nhưng có người xuất hiện trước đầu giường, theo phản xạ cậu sẽ tỉnh lại, dù sao thì tính cảnh giác của cậu vẫn rất mạnh.
Sau khi Mặc Hàn sờ trán cậu xong rồi rời đi, cậu liền mở to mắt, đưa tay sờ vào chỗ vừa nãy Mặc Hàn mới chạm qua.
Kỳ quái, vì cái gì chính mình lại không bài xích Mặc Hàn chạm vào, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên.
Nghe Lạc Vũ nói xong, Tôn Minh Hạo trực tiếp giơ ngón tay cái lên: "Còn chưa tỉnh mà có thể trả lời điện thoại, Lạc Vũ, cậu quá đỉnh".bg-ssp-{height:px}
"Ai da, Hạo ca, anh sao mà dong dài vậy, cứ trực tiếp đưa cho Lạc Vũ xem là được".
Chu Gia Hào gần đây được ăn ngon nên mập lên rất nhiều đưa điện thoại cho Lạc Vũ: "Cậu nhìn xem".
Lạc Vũ vừa cầm lấy điện thoại liền thấy trên màn hình hóa ra là video quay cảnh cậu đàn dương cầm trên phố.
Mà làm Lạc Vũ ngạc nhiên chính là lượt xem đã vượt quá vạn (,), ở chỗ bình luận có người gọi cậu là nam thần toàn năng, có người thì muốn sinh khỉ con cho cậu.
Đương nhiên có khen tất sẽ có chê bai, cái gì mà lăng xê, dối trá ghê tởm, châm chọc mỉa mai, những từ ngữ khó nghe nhất cũng có.
Vì gần đây Lạc Vũ liên tục được lên hot search nên có một số người nhìn cậu không vừa mắt lắm.
"Chính là việc này?" Lạc Vũ trả điện thoại cho Chu Gia Hào.
"Hiện tại cậu đang là nhân vật làm mưa làm gió trên bảng hot search, cư nhiên còn không thèm để ý.
Tôi muốn lên cũng không lên được đâu!" Chu Gia Hào nói với giọng điệu chua lòm.
"Đó là do Lạc Vũ không thèm để ý những cái hư danh đó.
Mà cho dù mày có lên được đi chăng nữa, thì cũng là những tin không mấy tích cực thôi." Không phải Chu Gia Trí không xem trọng thằng em họ nhà mình, chỉ là những điểm đáng khen trên người Chu Gia Hào thật sự ít đến đáng thương.
Chu bá đi tới cắt ngang bọn họ đối thoại, ông nói với Lạc Vũ: "Lạc thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Thiếu gia đã phân phó, sau khi cậu ăn xong bữa sáng sẽ thoa thuốc một lần nữa."
"Vâng, cháu đã biết, cảm ơn Chu bá".
Lạc Vũ đứng lên nói với ba người: "Giờ tôi đi ăn sáng trước, có chuyện gì thì nói sau."
Tôn Minh Hạo cũng đứng lên: "Thật ra bọn tôi trước đó còn chưa ăn bữa sáng, không thì cùng nhau ăn đi.
Chu bá, làm phiền bác chuẩn bị thêm phần ăn cho ba người nữa."
Tôn Minh Hạo vừa ăn bữa sáng vừa nói: "Lạc Vũ, bữa sáng này ăn không ngon bằng cậu làm.
À đúng rồi, một chút nữa bọn tôi muốn đi bơi, cậu đi cùng không?"
Không đợi Lạc Vũ trả lời, Chu bá trực tiếp nói: "Cổ tay của Lạc thiếu đang bị thương, hơn nữa theo lời dặn dò của bác sĩ, Lạc thiếu gia tạm thời không thể đi bơi."
"Cổ tay đau? Tay nào?" Tôn Minh Hạo hỏi.
"Không thể nào? Cao thủ mà cũng bị thương sao?" Chu Gia Hào há to miệng.
"Bị thương rất nghiêm trọng?" Chu Gia Trí quan tâm hỏi.
"Tay trái chỉ bị chấn thương nhỏ, không đáng ngại".
Lạc Vũ nâng tay trái lên cho bọn Tôn Minh Hạo nhìn.
Ba người nhìn cổ tay có chút sưng đỏ của Lạc Vũ, trăm miệng một lời: "Chỉ bị thương như vậy?"
Lạc Vũ nhún vai: "Đúng vậy".
Chu bá đứng bên cạnh không cho là đúng: "Đã bị thương đến xương rồi, dù là chấn thương nhỏ nhưng nếu không xử lý cẩn thận thì sẽ chuyển biến xấu, hơn nữa về sau rất có khả năng sẽ bị phong thấp."
Phong thấp - hay còn gọi là phong tê thấp: gây đau nhức, sưng tấy và cứng khớp khiến việc cử động gặp khó khăn.
Đây là căn bệnh mạn tính, nếu không có biện pháp kiểm soát hợp lý, xương khớp sẽ bị hủy hoại theo thời gian, dẫn đến nguy cơ biến dạng khớp và liệt chi.
Ba người Tôn Minh Hạo đầu đầy hắc tuyến, chỉ bị chấn thương nhẹ như vậy mà còn chuyển biến xấu, đã vậy còn bị phong thấp.
Trước kia bọn họ bị người đánh đến nỗi mặt đầy xanh tím, toàn thân đau nhức, nếu theo cách nói của Chu bá thì bây giờ ba người bọn họ hẳn là nên nằm viện trị liệu đi? Hơn nữa, Lạc Vũ là cao thủ hàng thật, giá thật được không? Chu bá và Cửu cửu (Tiểu thúc Mặc gia) không khỏi quá mức khẩn trương đi? Lạc Vũ chỉ bị chấn thương nhẹ, ấy thế mà cả hai người đều xem Lạc Vũ như búp bê sứ dễ vỡ vậy.
() Tiểu thúc - 小叔: Chú nhỏ.
Mặc Hàn là con út của Mặc gia, có chị gái là mẹ của Tôn Minh Hạo.
Ăn xong bữa sáng, Chu bá muốn thoa thuốc cho Lạc Vũ nhưng bị cậu từ chối.
Lạc Vũ tỏ vẻ, vết thương nhỏ thế này cậu có thể tự thoa thuốc được.
Đợi đến khi Lạc Vũ thoa thuốc xong, Tôn Minh Hạo phải đảm bảo với Chu bá rất nhiều lần đến nỗi khát khô cả cổ họng rằng sẽ không dẫn Lạc Vũ đi bơi hay chơi mấy cái trò chơi vận động nguy hiểm linh tinh gì đó, thì Chu bá mới đồng ý thả bọn họ đi.
......!
"Cảm giác Chu bá xem cậu như búp bê sứ dễ vỡ vậy, bác ấy còn chưa từng quan tâm tôi như vậy đâu!" Ngồi trong taxi, Tôn Minh Hạo buồn bực nói với Lạc Vũ.
"Muốn cảm nhận một lần không?" Lạc Vũ liếc hắn một cái.
Nghĩ đến cảnh tượng đó Tôn Minh Hạo vội vàng lắc đầu xua tay: "Thôi, thôi, cái đó tôi nuốt không trôi đâu, vẫn là nên để lại cho cậu đi."
Xe càng lúc chạy càng nhanh, ngồi ở ghế sau Lạc Vũ cảm giác có chút kỳ quái, tài xế này dường như đang chở bọn họ đi con đường nhỏ, hơn nữa con đường này không phải là con đường đi đến trung tâm nội thành.
Như là cảm ứng được gì đó, Lạc Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu của xe.
Khi thấy được đôi mắt đỏ như máu tràn ngập sát khí của người đàn ông, dự cảm bất hảo trong lòng Lạc Vũ ngày càng gia tăng.
Nhìn đường xá ngày càng hẻo lánh, Tôn Minh Hạo nhận ra có gì đó không thích hợp, hắn hô lên: "Chú tài xế, chúng tôi muốn đi trung tâm nội thành, nhưng đây không phải con đường đến đó đi?"
Tài xế ngồi phía trước không trả lời, thế nhưng tốc độ xe đột ngột tăng lên.
"Này, tôi đang hỏi chú đấy, sao không trả lời? Mà thế nào lại chạy xe nhanh như vậy?" Bởi vì có vách ngăn cản trở nên Tôn Minh Hạo không thể nhìn rõ tình huống phía trước.
Nhưng rất nhanh, Tôn Minh Hạo cũng phát giác ra điều không thích hợp.
[ Cảnh báo, cảnh báo....!Ký chủ, cảm xúc của tên tài xế kia không được ổn định, khả năng thực hiện những hành vi công kích ký chủ cực cao.
Căn cứ vào kết quả kiểm tra đo lường, hắn ta còn mang theo vật dụng nguy hiểm như súng ống trên người.
Thỉnh ký chủ chú ý ] Khi phát hiện nguy hiểm, bề ngoài thì hệ thống phát thông báo nhắc nhở, nhưng trong lòng đã sớm lôi bọn Tôn Minh Hạo ra mắng hàng trăm lần, lại là vì ba người bọn họ mà ký chủ của nó phải lâm vào tình huống nguy hiểm.
Tình hình hiện tại rất nguy cấp, tuy rằng súng ống của Lam tinh có uy lực không mạnh bằng súng năng lượng của tinh cầu Audis, nhưng nếu bị bắn trúng thì kể cả giống đực cường tráng nhất tinh cầu Audis cũng sẽ bị thương.
Ở Lam tinh, tuy thể năng của Lạc Vũ được xem như rất cao so với nhân loại bình thường, nhưng vẫn thuộc phạm vi người Lam tinh yếu ớt, về căn bản thì kém rất nhiều so với giống đực cường tráng của tinh cầu Audis.
Còn chưa kể, với khoảng cách ngắn như vậy, nếu tài xế thực sự nổ súng thì Lạc Vũ căn bản không thể tránh được..