Còn chưa đến ban bảy thì đã nghe được tiếng la hét, cãi cọ trong lớp rồi.
Đi đến cửa lớp, cậu thấy một nữ giáo viên rất trẻ khoảng tuổi, mặc váy trắng.
Lúc cô đang hì hục viết gì đó trên bảng, phía dưới các học sinh không đánh bài thì cũng là chơi game, nói chuyện phiếm, làm đẹp,....!Chỉ có học sinh ngồi ở mấy bàn đầu mới nghiêm túc ghi chép.
Cốc, cốc.....!
"Thưa cô, em là học sinh mới chuyển tới".
Lạc Vũ lễ phép gõ cửa.
Nữ giáo viên họ Lý, tên gọi Lý Đào, có nhan sắc tầm trung, cô vừa mới ra trường nên có chút rụt rè.
Vốn dĩ cô cho rằng chuyển tới cao tam cô sẽ được dạy học sinh năm nhất, nhưng không ngờ lại dạy học sinh cuối cấp sắp thi đại học.
Lý Đào cho rằng, mặc dù những học sinh này rất khó quản, không chịu nghe lời cô, nhưng với tư cách là một giáo viên, cô phải có trách nhiệm đối với học sinh của mình.
Cho dù lớp chỉ có vài học sinh chịu nghe thì cô vẫn muốn giảng dạy như bình thường.
Hôm qua, Trần Kiến Tài của ban hai đột nhiên tới tìm cô, mơ hồ đề cập tới việc hắn muốn chuyển một học sinh đến lớp của cô.
Nhưng bây giờ sắp thi đại học rồi, mà cho học sinh chuyển tới lớp của cô thì chẳng khác nào đang hủy hoại tiền đồ của em ấy hay sao? Cho nên ngay từ đầu cô đã không đồng ý, nhưng mà thái độ của Trần Kiến Tài rất cường ngạnh.
Không còn cách nào khác, cô đành phải thỏa hiệp, ai bảo vợ của Trần Kiến Tài là em gái của phó hiệu trưởng a!
Nhìn thấy Lạc Vũ, Lý Đào cười nói: "Em mau vào đi".
Sau đó vỗ tay, nói với các học sinh dưới bục giảng: "Ừm, hôm nay có một bạn chuyển tới lớp chúng ta.
Các em hãy làm quen với bạn ấy nhé".
Lạc Vũ cúi đầu, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày của mình, ngắn gọn nói: "Mình tên là Lạc Vũ, từ ban hai chuyển tới".
Ở dưới, các học sinh đều nhìn cậu với ánh mắt tò mò, nhưng khi nghe Lạc Vũ nói cậu từ ban hai chuyển tới thì không nhịn được trào phúng một phen.
"Nguyên lai là nhân tài từ ban hai, chúng ta tiếp đón không chu đáo rồi.
Mà thật kỳ quái, làm thế nào mà một học sinh giỏi ở ban hai lại có thể chuyển tới lớp chúng ta a?"
"Nói không chừng cậu ta thích không khí ở đây cũng nên?"
"Khẳng định cậu ta bị đuổi ra khỏi ban hai, nhìn dáng vẻ như chó nhà tang của cậu ta là biết".
"Bộ dạng thì giống con mọt sách, chẳng có gì đẹp cả.
Vốn dĩ trong lớp đã có vài tên rồi, giờ lại tới thêm một tên nữa, thật nhàm chán a".
"Vì sao không phải là mỹ nữ?"
"Tại sao hông phải là soái ca?"
...........!
Nhìn cậu chưa được giây thì những học sinh phía dưới không còn hứng thú với Lạc Vũ nữa, người thì tiếp tục đánh bài, người thì tiếp tục nói chuyện phiếm,....Lý Đào nhìn cậu có chút xấu hổ, cô nói: "Lạc Vũ, ở phía sau còn rất nhiều chỗ trống, nếu em thấy thích chỗ nào thì ngồi chỗ đó đi".
"Dạ được, cảm ơn cô".
Lạc Vũ đi đến vị trí cuối lớp gần cửa sổ rồi ngồi xuống, lấy sách trong ba lô đặt trên bàn, sau đó rút cuốn từ điển tiếng Anh dày cộm ra xem.
Cậu lật xem với tốc độ chóng mặt, về cơ bản thì cậu chỉ mất hai giây để xem một trang.
Từ khi kỹ năng gặp qua sẽ không quên đạt trung cấp thì khả năng ghi nhớ của cậu cũng tiến bộ rất nhiều.
Giống như bây giờ, một cuốn từ điển tiếng Anh dày năm phân, chưa đầy phút thì cậu đã thuộc những nội dung có trong đó rồi.
Cho nên lúc sau, cậu liền thích đọc sách.
Một nam sinh tóc vàng ngồi phía trước quay xuống nhìn Lạc Vũ, một hồi hắn ta khinh thường nói: "Fck, giả vờ giả vịt".
Nói xong, hắn quay lên tiếp tục hàn huyên với đám bạn.
Người khác nói gì Lạc Vũ chẳng quan tâm, chỉ cần đừng quấy rầy cậu là được.
Cứ như vậy, Lạc Vũ an tĩnh trải qua buổi sáng đầu tiên tại ban bảy.
Lạc Vũ cảm thấy, kỳ thật ở ban bảy cũng không tệ lắm, đi học không có giáo viên quản, muốn làm gì thì làm, miễn sao không ra khỏi lớp là được.
Mà những phú nhị đại căn bản cảm thấy bản thân với những con mọt sách không cùng một thế giới nên khinh thường nói chuyện với cậu.
Về những người khác, dường như cũng không muốn giao lưu với cậu.
.............!
Giữa trưa trở về nhà, mẹ Lạc nấu cơm xong rồi vội ra ngoài, tựa hồ bà đang có chuyện gì gấp lắm.
Sau khi Lạc Vũ ăn cơm xong thì hệ thống liền tuyên bố nhiệm vụ mới.
[Để làm một giống cái cao quý, từng động tác cử chỉ đều phải tao nhã, đoan trang.
Bây giờ tui sẽ phát nhiệm vụ, chỉ cần cậu vượt qua bài kiểm tra lễ nghi của lão sư thì sẽ được thưởng điểm thuộc tính, nếu thất bại sẽ bị trừ điểm thuộc tính.
Thời gian là ngày, ký chủ cố lên, tui xem trọng cậu a!] - Hệ thống thuận tiện bán manh một phen (≧∀≦).
Bán manh - 卖萌 (màiméng): chỉ việc làm hành động đáng yêu, từ manh bắt nguồn từ từ moe của anime Nhật:
Nếu thất bại sẽ bị trừ điểm thuộc tính gấp đôi, đây còn không phải là buộc cậu phải hoàn thành nhiệm vụ hay sao! Nhưng đối với Lạc Vũ nó không là vấn đề, bởi vì trước khi gặp hệ thống, cậu luôn trong tình trạng mơ mơ màng màng, sống không có mục đích.
Hiện tại có hệ thống, cậu có cơ hội được học những cái mà trước đây bản thân không có khả năng sẽ tiếp xúc, như vậy, nhân sinh hẳn sẽ không còn nhàm chán a!
Một nhân vật ảo xuất hiện trước mặt Lạc Vũ, đó là một người đàn ông cao khoảng m, có khuôn mặt rất đẹp, dáng người tinh xảo, mọi động tác cử chỉ đều lộ ra quý khí.
[Xin chào ký chủ, tôi là lão sư lễ nghi của cậu, Ma Carlo.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ là người dạy cậu mọi thứ về phép tắc lễ nghi] - Động tác ưu nhã, giọng nói từ tính, biểu cảm cũng vừa phải,....!Người đàn ông này rất dễ khiến người đối diện có hảo cảm ngay lần gặp đầu tiên.
"Rất vui được gặp ngài, Carlo lão sư".
Lạc Vũ gật đầu.
[Như vậy, chúng ta sẽ học ngay bây giờ]
Ma Carlo bắt đầu dạy Lạc Vũ từ dáng ngồi, với điểm trí lực là , cậu không cần tốn sức mà vẫn học rất dễ dàng.
Carlo đánh giá Lạc Vũ rất cao, không phải vì tư chất mà là vì thái độ nghiêm túc học tập của cậu.
Tuy rằng khí chất của Lạc Vũ đạt tới điểm, nhưng cũng chỉ là khí chất mà thôi.
Một người dù khí chất đến đâu, nhưng nếu có những hành động thô lỗ thì cũng sẽ phá nát ấn tượng trong lòng người khác.
Hiện tại, nhờ Carlo tỉ mỉ dạy dỗ, Lạc Vũ mới chân chính hiểu được tinh túy của sự cao quý và tao nhã.
Buổi tối ngày hôm sau, ba Lạc tan tầm trở về nhà.
Sau khi ăn tối xong, Lạc Vũ như thường lệ trở về phòng học bài, lúc ra rót nước cậu vô tình nghe ba mẹ đối thoại.
Ba Lạc tên là Lạc Triệu Quốc, ông đứng thứ hai trong gia đình, trên có anh trai tên Lạc Triệu Cường, dưới có em gái tên Lạc Triệu Hạnh.
Lạc Triệu Cường thành lập một công ty về nội thất, tự mình lên làm tổng giám đốc, có tài sản lên đến hàng chục vạn, coi như là người giàu nhất trong gia đình.
bg-ssp-{height:px}
Ba Lạc thì làm phó giám đốc của công ty mậu dịch.
Còn Lạc Triệu Hạnh thì hợp tác cùng người khác mở một thẩm mỹ viện, việc làm ăn phi thường tốt.
Có thể nói, nhà họ Lạc so với mấy gia đình bình thường khác thì khá giả hơn rất nhiều.
Ăn cơm tối xong, Lạc Triệu Quốc ngồi trên ghế sô pha hút một điếu thuốc.
Lưu Phương thu xếp đồ đạc trong bếp xong thì đi ra.
Ba Lạc rất ít khi hút thuốc trước mặt vợ con, vừa thấy vợ bước ra thì lập tức dập thuốc.
"Ông xã, anh có chuyện gì buồn phiền à?" Lưu Phương đặt trái cây trong tay xuống rồi hỏi.
Bà rất hiểu chồng mình, ông không có nghiện thuốc lá, nếu không phải gặp phiền phức thì ông cũng ít khi hút thuốc ở nhà.
Lạc Triệu Quốc thở dài nói: "Công ty gần đây làm ăn sa sút, ông chủ thì đầu tư thất bại, lại còn mắc không ít nợ bên ngoài.
Hiện tại công ty không đủ tài chính để xoay vòng vốn nữa, nên ông chủ đành phải đóng cửa, bán công ty để trả nợ".
"Cái gì? Chẳng lẽ....!anh muốn tìm công việc mới?" Lưu Phương ngạc nhiên, chồng bà làm việc cho công ty mậu dịch đã rất nhiều năm rồi, trong những năm đó khó khăn lắm mới lên được vị trí phó giám đốc, vậy mà bây giờ phải bắt đầu lại với hai bàn tay trắng.
Vả lại, với tuổi tác hiện tại của chồng bà, làm sao có thể cạnh tranh được với những người trẻ vừa có tri thức mà lại nhiệt huyết đầy mình đây? Đại bộ phận gia đình thì thu nhập chủ yếu đều từ người chồng, mà nếu người chồng thất nghiệp thì bắt buộc phải thắt chặt lại chi tiêu trong nhà.
"Thôi, đừng nói chuyện này nữa, anh đã đi hỏi thăm trường đại học cho Lạc Vũ rồi.
Là trường đại học chính quy ở M thị, mà muốn vào được thì phải đưa vạn tệ (. NDT) làm tiền phí".
Lạc Triệu Quốc nói sang chuyện khác.
"Có phải là đưa một lần không?" Lưu Phương hỏi.
"Là một năm một lần, nhưng mà bên đó lại muốn thanh toán hết tất cả một lần.
Không có biện pháp, ai bảo thành tích của Tiểu Vũ thật sự quá kém".
Một năm là vạn, bốn năm là vạn.
Đó cũng không phải là số tiền nhỏ, hiện tại ông bị mất việc, vợ ông tuy có nhiều cửa hàng nhưng số tiền kiếm được cũng không nhiều.
Nếu muốn lấy vạn cùng một lúc thì thực sự có chút khó khăn.
"Nhiều như vậy a! Không thì chúng ta đi hỏi mượn anh cả xem sao?" Trước đó, vì để Lạc Vũ có thể vào lớp trọng điểm, hai người phải chi ra vạn, cộng thêm họ từng nợ những người khác, tổng cộng lại cũng không dưới vạn tệ.
Mà đoạn thời gian trước, mẹ Lưu Phương từng sinh bệnh nằm viện, tiêu tốn không ít tiền.
Bây giờ cần gấp vạn, cái này làm Lưu Phương có chút bối rối.
"Nhà chúng ta chỉ có một đứa con là Tiểu Vũ, bất luận thế nào cũng phải cho Tiểu Vũ đi học đại học.
Đến lúc đó, nếu thật sự không được nữa thì anh sẽ tạm mượn anh cả vậy".
Trong ba anh em, ông là người kém cỏi nhất, cho nên anh trai và em gái có chút khinh thường nhà bọn họ.
Nhưng vì con, Lạc Triệu Quốc không thèm để ý chút khinh thường đó.
Lạc Vũ đứng ở chỗ rẽ nghe được đối thoại của ba mẹ, khóe mắt có chút ướt át.
Ba mẹ thực sự rất yêu thương cậu, bất luận thế nào cũng hy vọng có thể mang đến cho cậu những điều tốt đẹp nhất.
Tuần sau khảo thí toàn thành phố, cậu nhất định sẽ làm cho ba mẹ nở mày nở mặt về cậu hơn!
...............!
Buổi tối lại tiếp tục học lễ nghi, đối với những việc quan trọng Lạc Vũ thực sự rất nghiêm túc, chính nhờ vậy mà trong vòng hai ngày cậu đã học xong và có thể thực hiện nhuần nhuyễn những động tác lễ nghi rồi.
Tối đó, Carlo tiến hành khảo hạch.
Trong nhà hàng cao cấp, Lạc Vũ ngồi ở bàn ăn hoa lệ lộng lẫy, tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, chậm rãi thưởng thức món Tây.
Mỗi một động tác của cậu vô hình toát lên vẻ cao quý, sang trọng.
"Ba, ba, ba,..." Carlo vỗ tay, cười với Lạc Vũ - [Tốt lắm, cậu đã hoàn toàn có đủ tư cách, một người dù là thiên tài nhưng nếu không nghiêm túc học tập thì sẽ không bao giờ lĩnh hội được tinh túy của các lễ nghi xã giao.
Cậu là học trò chăm chỉ nhất, nỗ lực nhất mà tôi từng thấy!] - Carlo cho đánh giá rất cao.
"Cảm ơn ngài, lão sư".
Lạc Vũ cúi đầu chào độ, cậu rất kính trọng người thầy này, bởi vì cậu thực sự học được rất nhiều thứ từ Ma Carlo.
Carlo nở nụ cười hài lòng, sau đó thân ảnh từ từ biến mất, kéo theo đó là nhà hàng cao cấp cũng biến mất theo.
Khi cảnh mô phỏng biến mất, căn phòng của Lạc Vũ được khôi phục lại như lúc ban đầu.
[Đinh...!Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng điểm thuộc tính.
Bởi vì ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, đạo sư Ma Carlo thưởng thêm điểm thuộc tính] - Âm thanh sung sướng của hệ thống vang lên.
"Carlo khen thưởng? Vị lão sư này không phải chỉ là nhân vật ảo thôi sao? Tại sao lại có khen thưởng?".
Lạc Vũ kỳ quái hỏi.
[Mỗi một vị đạo sư xuất hiện trước mặt ký chủ đều từng là người thật.
Tại thời điểm thiết lập nhân vật ảo, đều sẽ cố gắng hoàn nguyên lại sao cho có cảm giác chân thật nhất.
Cho nên mỗi một vị đạo sư đều chứa những ký ức và tình cảm lúc sinh thời.
Chỉ cần đạo sư nguyện ý, thì ký chủ có thể sẽ được khen thưởng thêm] - Hệ thống giải thích.
"Thì ra là thế, khoa học kỹ thuật của các ngươi đúng là lợi hại.
Mỗi người ở tinh cầu Audis đều sẽ có một hệ thống riêng của mình hay sao?" Lạc Vũ hỏi, nếu là thật thì tinh cầu Audis thực sự rất cường đại.
[Không, bổn hệ thống là hệ thống tối cao nhất của tinh cầu Audis, toàn tinh cầu, toàn vũ trụ, không tìm được cái thứ hai.
Có thể nói, bổn hệ thống là độc nhất vô nhị] - Hệ thống có chút kiêu ngạo.
"Vậy thì tại sao cậu đến Trái Đất? Vì cái gì mà cậu lại chọn tôi?" Trước kia Lạc Vũ luôn muốn hỏi câu này.
[Audis bị tinh cầu khác tập kích, bổn hệ thống bị truyền tống đến Lam tinh trong quá trình tiến vào trùng động.
Vì trước đó đã khởi động trình tự nhận chủ, cho nên khi tiến vào Lam tinh, bổn hệ thống tự động tìm giống cái gần nhất nhận chủ.
Ký chủ cậu thực may mắn, bởi vì lúc đó cậu là giống cái gần bổn hệ thống nhất]
Hẳn là khả năng phân biệt giới tính của hệ thống đã bị hỏng trong quá trình xuyên qua trùng động, cho nên làm cậu nhặt được một món hời lớn.
Xem ra vận khí của cậu khá tốt..