Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

chương 61: cù thành vậy mà lại lừa cậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hải Đường, Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Nhân lúc Trần Quân lo chạy đi tìm mua muối, Từ Từ Niên đã yêu cầu tất cả công nhân viên trong nông trại mang hết rau diếp cá đang được cất giữ trong kho ra.

Những cây giống lưu trữ trong này đều là "phế phẩm" được tuyển chọn đặc biệt tại vườn, đương nhiên ý nghĩa phế phẩm không phải là kém chất lượng như bị thối rữa, hư hỏng, ngược lại đối với Từ Từ Niên mà nói, đó là những cây giống chất lượng cao, được trồng chăm sóc rất cẩn thận, tuy nhiên có những cây quá yếu hoặc quá già không thích hợp trồng làm cây giống nhưng hiệu quả và chất lượng vẫn đạt chuẩn tốt nên đặc biệt tuyển chọn ra phơi khô bán làm dược liệu.

Mặc dù ngoài miệng Từ Từ Niên nói với Từ Tân Niên rằng sẽ bán cho hắn những cây giống tốt nhất trong vườn, nhưng trong thâm tâm, cậu không phải là kẻ ngốc. Ngay cả khi những cây giống trong vườn của mình được mang đi tham gia cuộc thi sản phẩm nông nghiệp, chúng vẫn là nằm trong top dẫn đầu những cây giống chất lượng, thế nên, đừng nói là bán cho nhà họ Từ, cho dù chính mình có chạm vào mà dùng tới cũng sẽ cảm thấy xót xa, việc này chính là làm cho cái tên Trần Quân ngốc kia sẽ tin lời cậu nói là để an lòng Từ Tân Niên.

Trong lòng đang nghĩ tới tất cả mấy chục ngàn cây diếp cá trong kho đã bị ngâm trong hồ, lúc này Trần Quân cũng mua muối trở về.

Cậu đổ hết túi muối này đến túi muối khác xuống hồ, cúi đầu nếm thử mùi vị vẫn chưa đủ mặn, sau đó gọi một nhóm người mua hết số muối còn bán trong các tiệm tạp hóa, đổ một lượt xuống nước và đợi cho đến khi nó tan trong nước và không còn muối để bỏ vô nữa, Từ Từ Niên mới xoa xoa tay và duỗi thẳng lưng đứng dậy.

"Được rồi, cứ ngâm như vậy đi, sáng mai có thể lấy ra phơi ráo nước rồi giao cho nhà họ Từ."

Một nhân viên bên cạnh chỉ vào cây diếp cá trong hồ rồi há to mồm nói: "Ông chủ,... chỉ có vậy thôi? Rau kiểu này, đừng nói là nhà họ Từ, tôi mà là người mua thì tôi cũng không muốn mua đâu. Ông chủ, anh có nhầm không?"

Những "phế phẩm" để trong kho lâu ngày dù có bị ngâm nước thì bề mặt cũng mất đi màu xanh tươi ban đầu, trở nên thâm đen, mờ nhạt trông không giống như lời Từ Từ Niên đã "hứa hẹn" với Từ Tân Niên về "cây giống chất lượng cao", Từ Tân Niên không phải kẻ khờ, không biết phân biệt chất lượng tốt xấu hay sao?

Từ Từ Niên cười cười: "Đây chỉ là bước đầu tiên, sau khi ngâm hai tiếng, các anh cho đổ thêm nước ấm 50 độ C vào. Nhất định là phải đúng 50 độ C, không được cao hơn, cũng không được thấp hơn."

Mọi người đều bối rối nhìn cậu, họ không biết trong bụng ông chủ đang "bán thuốc gì". Trần Quân bên cạnh đoán được ý đồ của Từ Từ Niên, cười hehe nói: "Các anh cứ làm theo lời Từ đại ca nói rồi sẽ chứng kiến thời khắc kỳ tích xảy ra."

Những người xung quanh tuy không hiểu ra làm sao nhưng họ vẫn làm theo lệnh phân phó của ông chủ. Lúc này Từ Từ Niên quay lại, vỗ vai Trần Quân và nói: "Sáng mai, em lấy danh nghĩa của anh trực tiếp gọi điện thoại cho Từ Tân Niên. Sau đó, em mang rau diếp cá đã được thêm "nguyên liệu" (ngâm muối) đưa cho hắn xem, hãy nhớ rằng phải để Từ Tân Niên đích thân kiểm nghiệm chất lượng rau trước khi ta giao hàng. Em hiểu không?"

Trần Quân gật đầu, "Từ đại ca đừng lo, em hiểu cách làm rồi. Em phải để Từ Tân Niên ngoan ngoãn nhận hàng, mà không biết là chính hắn bị lừa."

Từ Từ Niên nhìn Trần Quân rồi cười ranh mãnh, như một con hồ ly trắng bụng đầy toan tính.

Hai tiếng sau, mấy nhân viên đang bận đổi nước ấm trong hồ, không biết là ai đột nhiên hét tướng lên: "Nhìn kìa! Tại sao diếp cá trong hồ này lại đột nhiên biến thành màu xanh!?"

Một tiếng hét to thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả dừng công việc lại và cùng nhau đến xem, khi họ nhìn xuống hồ, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Trong hồ nước trong vắt, có một lớp rau diếp cá màu xanh lục, những chiếc lá màu vàng và đen ban đầu được ngâm trong nước muối đã bung ra, lấy lại màu sắc tươi ban đầu như vừa được hái. Từng lá rau đều lấp lánh ánh nước màu xanh, vớt một lá rau diếp cá lên nhìn cẩn thận, một màu xanh tươi như không thể chờ được mà muốn ăn một miếng, trên thân rau diếp cá vẫn còn đọng những giọt nước, không thể nào nói đây là những "phế phẩm" đã được cất giữ lâu ngày trong nhà kho.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng: "Ông chủ của chúng ta thật đúng là thần!"

*****

Sau khi phân công công việc đâu đó xong xuôi, tâm trạng Từ Từ Niên rất tốt, mặc dù dạ dày vẫn còn hơi cồn cào, uống viên kích thích tiêu hóa cũng không có tác dụng gì, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cậu.

Cậu hát ngân nga một giai điệu nhỏ suốt quãng đường đi về phía khu du lịch. Khi đi ngang qua chợ, cậu thấy những người bán táo đỏ, cậu cảm thấy thèm ăn, không mua không được. Cậu mua hai ký cầm trên tay. Cậu thấy những người bán táo và hồ lô đường. Nước bọt trong miệng tiết ra không kiểm soát khiến cậu một đường mua hết nào là mứt vỏ hồng, quả sơn trà và còn có một vài món đồ vặt mà Oa Oa thích ăn, những thứ mà bình thường bản thân cậu không hay đụng tới. Tóm lại, cậu đã mua linh tinh này nọ một túi lớn.

Cậu đã không nhận ra điều đó cho đến khi đi bộ trở lại khu du lịch, sao cậu lại mua những thứ này để làm gì? Phải biết rằng cậu chưa bao giờ thích ăn đồ chua, đừng nói đến đồ ăn vặt, ngay cả giấm cũng không muốn đụng đến, tại sao lại mua nhiều thứ cùng một lúc như vậy?

Bản thân Từ Từ Niên cảm thấy có chút không thể giải thích được, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu cảm thấy mình đã mua tất cả mọi thứ, không cần biết lý do là gì, tâm trạng rất tốt, muốn tiêu tiền, cho dù mua rồi không ăn, cậu cũng có thể mang về nhà cho Oa Oa, nhóc con thích ăn vặt.

Nghĩ đến cục cưng bị Cù Thành "bỏ rơi" ở nhà, Từ Từ Niên không khỏi nhếch khóe miệng, lấy điện thoại di động ra bấm số ở nhà.

Người bắt máy là La Tiểu Mậu, khi Oa Oa nghe thấy đó là cuộc gọi của ba mình, cả người chạy đến, tay cầm ống nghe thì thầm: "Ba ba, con nhớ ba lắm ~ nhưng lần này con không khóc."

Giọng điệu của nhóc con Oa Oa đầy ngụ ý kiểu "mau đến khen con đi, đến khích lệ con đi", Từ Từ Niên nhịn cười đùa bé: "Ôi, bạn nhỏ Oa Oa ngoan như vậy, con đã là một người đàn ông nhỏ, không được khóc là đúng rồi, tránh cho mấy bạn nhỏ tuổi hơn con nhìn thấy sẽ chê cười con đó."

"Không có chuyện đó đâu, con là anh trai lớn, đều là bọn chúng nó khóc cho con xem."

Ba tuổi rồi, quả thực đã là "anh trai" rất lớn nha!

Từ Từ Niên khẽ cười, tiếp tục trêu chọc con trai, "Ồ, con là anh lớn sao, lợi hại dữ ta?! Vậy thì anh lớn mau tới hôn ba ba một cái."

Oa Oa cười khúc khích, chổng mông nhỏ nằm bò trên giường, hôn lên tai nghe điện thoại, cố tình phát ra âm thanh "chụt", sau đó lại cười ngốc một trận, cho rằng mình đã nhận được sự thừa nhận của ba mình, "Con là anh lớn, yeee."

Từ Từ Niên không nhịn được cười, trong lòng có hơi nhớ đứa nhỏ ngốc này, "Bảo bối ngoan, hôm nay, ba mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt, còn có táo ở Thanh Nguyên này rất giòn, chua chua ngọt ngọt, con nhất định rất thích."

Oa Oa ở đầu bên kia chiếc điện thoại kinh ngạc kêu lên một tiếng "Wow", hình như đã bắt đầu chảy nước miếng, "Vậy... vâng... Ba ơi, ba trở dề nhanh một chút, không được ăn vụng nha... "

"Là trở về, không phải dề" Từ Từ Niên bất đắc dĩ tiếp tục sửa cho con trai, "Được rồi, ba ba đến nơi rồi, vài ngày nữa sẽ về với con. Con ở nhà phải ngoan nghe lời ông Chung và chú La, nghe chưa?"

"Dạ" Oa Oa ở đầu dây bên kia gật đầu một cái, nghiêng đầu nghĩ một lát, đột nhiên phát hiện mình đã quên một chuyện rất quan trọng.

"Ba, sao Thành Thành không có ở đó? Con cũng nhớ Thành Thành."

Từ Từ Niên chợt dừng chân, lúc này cậu mới nhận ra rằng cả ngày cậu không liên lạc gì với Cù Thành. Sáng không thấy trong phòng, chiều cậu bận xử lý việc Từ Tân Niên liền đem chuyện này ném ra sau đầu, giờ trời đã tối rồi, sao tên Cù Thành kia vẫn không thấy động tĩnh gì?

"Cù Thành... Chú ấy bận rộn rất nhiều công việc, giờ vẫn còn đang bận, cho nên không gọi điện thoại cho con được, chờ khi nào con gặp chú ấy, con liền bắt đền chú ấy, được không?"

Oa Oa có chút không vui, chu miệng nói: "Chú ấy không nhớ tới con... công việc đáng ghét, Thành Thành cũng đáng ghét."

"Chú ấy đi làm việc là để mua đồ ăn vặt cho con, không đi làm thì không có tiền. Làm sao có thể nuôi con mập mạp như vậy được?" Từ Từ Niên cười dỗ dành Oa Oa.

Quả nhiên Oa Oa vừa nghe đến "tròn tròn mập mạp" ngay lập tức lấy lại tinh thần, thoáng cái đã ném Thành Thành ra sau đầu, ủy khuất mếu máo lặp lại lần thứ N, "Rõ ràng là tia chớp BIUBIU... hu..hu... "

"Được rồi, được rồi, bạn nhỏ tia chớp, ngoan nào, ba giúp con ở đây dạy dỗ chú Cù Thành, để chú ấy mua cho con thật nhiều đồ ăn vặt, về nhà sẽ làm ngựa cho con cưỡi, được không?"

"Dạ... Ngoéo tay hứa nha ba." Nhóc Oa Oa thật là dễ bị dụ mà, chỉ cần cậu nói đồ ăn vặt về cơ bản là trăm trận trăm thắng, vài câu nói của Từ Từ Niên đã khiến nhóc Oa Oa nở nụ cười vui vẻ ra mặt.

Sau khi bấm tắt điện thoại, cậu thở phào nhẹ nhõm, bấm lại số của Cù Thành, kết quả vẫn như lúc sáng, không có ai trả lời.

Trời đã tối rồi, hắn còn bàn chuyện công việc à?

Trong lòng Từ Từ Niên có chút nghi ngờ, định quay lại phòng khách sạn trước, sau khi cất đồ đạc mới liên lạc với A Tứ lần nữa, đúng lúc này cậu đi ngang qua hội sở hưu nhàn ở trung tâm làng du lịch, thấy rất nhiều người phục vụ đang tụ tập ở lối vào, trông họ giống như là tranh thủ lúc rảnh rồi vừa ăn cơm vừa uống rượu.

"Các anh có cho rằng anh Thành như này có được tính là khổ tận cam lai không?" Một tên thô kệch tự nhiên nói lớn tiếng một câu như thế này, làm cho Từ Từ Niên lập tức dừng bước.

Người bọn họ đang nói tới là... Cù Thành?

"Không phải sao? Anh Thành đợi người trở về mười năm rồi, hiện tại mỹ nhân đã ở trong tay anh ấy, ước chừng mấy ngày nữa chúng ta sẽ phải đổi cách gọi thành chị dâu."

Mười năm...?

Từ Từ Niên nhíu mày, càng nghe càng cảm thấy không đúng, nhịn không được mà trốn sau gốc cây gần nhất, muốn nghe kỹ bọn họ đang nói chuyện gì.

Một tên trong bọn nhấp một ngụm rượu, mặt đỏ bừng, cười đồng tình, "Sáng nay tôi đi làm nhiệm vụ còn nhìn thấy anh Thành đi cùng cậu ấy, đối xử tốt với cậu ấy. Tôi là người đã có gia đình còn tự hỏi, tôi chưa đối tốt với bà xã đến trình độ vậy nữa. Nghe nói hiện tại anh Thành và cậu ấy vẫn chưa ra khỏi phòng, cả một ngày... Chậc chậc chậc, thật đúng là tinh lực tràn đầy. "

Người bên cạnh cười đầy háo sắc, gắp một miếng thịt cho vào miệng, "Mày có thể so với anh Thành sao? Anh Thành nhịn mười năm qua, mới có một ngày thì tính là gì. Tao đoán ảnh làm một phát ba ngày ba đêm! "

Vài người trung niên trong nhóm cười phá lên, nhưng Từ Từ Niên trốn ở một bên mặt lại biến sắc.

Đầu của Từ Từ Niên giống như bị người ta đập một cái, trong lúc nhất thời, không biết nên phản ứng như thế nào, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.

Họ nhất định không phải đang nói về Cù Thành, đúng không? Tuyệt đối không phải... Làm sao tên đó có gan làm ra chuyện như vậy?

Từ Từ Niên giật giật khóe miệng, tự an ủi mình vài câu, xoay người rời đi, cậu rất hiểu Cù Thành, cũng tin vào nhận định của mình, cho nên không cần tiếp tục nghe cái loại chuyện nhảm nhí này nữa. Cậu cần gì phải ở đây nghe người lạ khua môi múa mép rồi lại nghi ngờ người yêu mà mình luôn tin tưởng chứ?

Cậu hít sâu một hơi, day day lỗ tai, cảm thấy chính mình tám phần là xuất hiện ảo giác rồi, xoay người rời đi không chút do dự, kết quả đám người vừa uống vừa ăn rượu thịt kia lại mở miệng.

"Này, tụi mày biết gì chưa? Nghe nói lần này anh Thành dẫn về một người. Anh ta cao gầy, rất đẹp trai. Nghe nói anh ta là chủ một nhà hàng nhỏ, nhìn có chút giống Nhạc Nhạc, mày nói xem nếu hai người này chạm mặt nhau, anh Thành làm sao đây?"

Người bên cạnh cười nhạo một tiếng, "Còn có thể làm gì nữa? Năm đó ai mà không biết anh Thành thật lòng đối tốt với Nhạc Nhạc. Nếu không phải ngại Long đại ca thì Nhạc Nhạc sớm đã là người của anh Thành rồi. Hiện tại đã đợi được 10 năm, chính chủ cũng trở về rồi, quan tâm ông chủ nhỏ đẹp trai kia làm gì, còn không phải đứng sang một bên sao?"

Người xung quanh chậc chậc hai tiếng, sau đó gật đầu, "Chúng ta đã nhìn Nhạc Nhạc lớn lên, để em ấy bên cạnh anh Thành cũng yên tâm, hiện tại thân càng thêm thân, quả thực là chuyện vui lớn của bang ta, mấy anh em chúng ta cạn ly nào!"

"Được rồi! Cạn ly, cạn ly, ai không uống hết thì không phải đàn ông nha!"

Tất cả mọi người cùng nhau cười nói, nâng ly chúc mừng, trong khi Từ Từ Niên đứng bên cạnh lúc này giống như rơi vào hầm băng, thật lâu không nói được lời nào, cả người như chết lặng.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dạng bí bí ẩn ẩn gần đây của Cù Thành, cùng cái vẻ tránh né của hắn khi nhận được cuộc gọi tối hôm qua... Dường như mọi chuyện tự nhiên đều có lời giải thích.

Trán Từ Từ Niên đau dữ dội, trong bụng lại có cảm giác buồn nôn, cậu cố gắng để bản thân không suy nghĩ linh tinh nữa, ít nhất cậu phải đợi đến khi gặp được Cù Thành để hỏi riêng hắn, nhưng trước mắt lại không khống chế được mà hiện ra bộ dạng Cù Thành cùng người đàn ông khác mây mưa, triền miên không dứt...

Chuyện buồn nôn mà Đổng Phong và Từ Tân Niên đã làm năm đó tái hiện rõ mồn một trước mắt, trộn lẫn cùng hình bóng của Cù Thành, vị chua đột nhiên trào dâng trong cổ họng, cậu không thể đè nén được mà nôn ra một trận...

Cành cây rung chuyển theo động tác của cậu, táo trong túi rớt ra lăn đầy đất, mấy người ban nãy còn đang nói chuyện sôi nổi vừa nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng đứng lên, hai mắt sắc bén mở to hỏi, "Ai đó?!"

Những người này đều là anh em trong bang Thanh Long, mỗi một người đều là cao thủ, nhưng lại không cùng một đường với bang Hào Đình kia, người hai băng phân công quản lý công việc khác nhau, hiện tại làng du lịch Thanh Nguyên vừa mới khai trương, Cù Thành đã cử thêm đội ngũ mới đến trông coi địa điểm, vậy nên những người này gần như chưa bao giờ gặp qua Từ Từ Niên cả.

Từ Từ Niên lau khóe miệng, trong bụng cảm thấy thoải mái hơn một chút, đứng thẳng người chậm rãi đi ra ngoài, mấy người trước mặt sửng sốt, tựa hồ nhận ra cậu là ông chủ nhỏ mà Cù Thành đưa về hôm qua.

Nhất thời mấy người này đều trơ ra như phỗng, chắc hẳn là vừa rồi ông chủ nhỏ nghe được bọn họ nói cái gì, kiểu này thật đúng là sinh sự rồi.

Từ Từ Niên cảm thấy khó chịu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cúi xuống nhặt những quả táo rơi bỏ vào túi rồi nói: "Xin lỗi, tôi không muốn làm phiền mấy anh uống rượu. Mấy anh cứ tiếp tục đi, tôi chỉ nhặt mấy quả táo lại thôi. "

Khi một người trong số họ nhìn thấy cậu như vậy, hắn ta lập tức có chút tức giận, không ai muốn lời nói của mình bị nghe lén, hơn nữa, những lời này có liên quan đến Cù Thành, tám chuyện về đại ca là điều cấm kỵ...

"Anh Thành bây giờ bận quá không chăm sóc được cho anh. Dù anh đến đây nghe lén cũng vô dụng. Anh Thành không phải là người mà để anh trèo cao. Anh, mẹ nó, còn nhặt táo lừa ai?"

Từ Từ Niên sững sốt một lúc, tiếp theo hỏi ngược một câu, "Anh nói tôi trèo cao Cù Thành?"

"Đúng vậy, nói anh đó, đừng có lén la lén lút ở đây nghe trộm, cứ như đám đàn bà vậy, nói cho anh biết, dáng vẻ của anh vô dụng, kiểu anh Thành thích không phải giống như anh, anh có theo đuổi cũng vô dụng thôi."

"Tôi theo đuổi hắn?" Lần này Từ Từ Niên giận quá hóa cười, ban đầu người quấn quýt theo đuổi sống chết không rời khẳng định tuyệt đối không phải là cậu, Từ Từ Niên.

"Chẳng qua chỉ là một chủ nhà hàng nhỏ, đừng tưởng rằng anh có thể so bì với Nhạc Nhạc của chúng tôi..."

"A Cường, câm miệng của anh lại!"

A Cường chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị một giọng nói lạnh lùng lớn tiếng cắt ngang, vừa quay đầu lại, A Tứ đã vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy Từ Từ Niên ở đối diện, cả khuôn mặt đều biến sắc.

"Anh Tứ?" Cả nhóm vừa nhìn thấy A Tứ lập tức ngây ngẩn, chưa kịp phản ứng thì họ đã nghe "bốp", một cái bạt tai đánh vào mặt A Cường, người vừa lên mặt dạy đời Từ Từ Niên.

Tất cả mọi người đều đứng hình vì cái tát này, A Cường thậm chí còn không biết mình đã sai ở đâu.

"Xin lỗi, lập tức xin lỗi Từ đại ca." A Tứ không có chút khách khí, sắc mặt tái mét, đá một cước qua.

Người đàn ông tên Cường không hài lòng, còn muốn giải thích, A Tứ lại đá thêm một cước nữa, "Xin lỗi ngay lập tức, xin lỗi xong thì cút, nếu còn dám nói hươu nói vượn một câu, tao sẽ báo liền cho Thành ca, tụi mày cũng đừng mong lăn lộn trong bang nữa!"

Mấy người lớn tuổi lão làng thực sự sợ hãi khi nghe điều này, họ biết mình đã sai, họ liếc nhìn Từ Từ Niên, và sau một lời xin lỗi thô lỗ, họ mặt xám mày tro bỏ đi một nước.

Lúc này đây, chỉ còn lại A Tứ và Từ Từ Niên mặt không biểu cảm.

A Tứ nhìn khuôn mặt của Từ Từ Niên, nhất thời không nắm bắt được cảm giác của cậu, trong lòng hận không thể kịp bịt miệng những người đó lại. A Tứ ngàn phòng vạn tránh, còn cố ý không cho Từ Từ Niên ra ngoài vào buổi sáng, vậy mà vẫn không giấu được, thật là chết tiệt mà!

"Chuyện đó... Từ đại ca, anh... Anh đừng nghe lời tụi nó nói bậy. Tụi nó chỉ thích nhiều chuyện này nọ, trong miệng không có lời nói thật. Anh ngàn vạn lần đừng cho là thật."

Từ Từ Niên nhìn vẻ mặt căng thẳng của A Tứ, trong nháy mắt hiểu ra mọi chuyện, nhưng trong lòng thì bình tĩnh trở lại, "Cù Thành bây giờ đang ở đâu?"

"Anh Thành... Em... Chuyện này..." A Tứ đầu óc tê dại, hoàn toàn không biết giải thích thế nào.

Nhìn thấy bộ dạng A Tứ ấp úng, khóe miệng Từ Từ Niên khẽ giật, "Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, có phải Cù Thành đang bàn chuyện công việc hay không? Nói thật cho tôi biết, chỉ cần cậu khẳng định, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, tuyệt đối sẽ không hỏi thêm câu nào."

A Tứ áy náy vô cùng, từ tận đáy lòng A Tứ ngưỡng mộ Từ Từ Niên, thậm chí còn coi cậu là một nửa chủ nhân của bang Thanh Long. Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh đến khó hiểu của cậu, A Tứ có muốn nói dối một chút cũng không nói được.

"Thật xin lỗi, Từ đại ca, nhưng..."

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Từ Từ Niên vươn tay ngăn A Tứ nói lý do, không cần biết lý do là gì, cậu biết rõ tất cả những gì A Tứ làm đều tuân theo chỉ thị của Cù Thành, cho nên nói dối chính là nói dối, cậu sẽ không trách A Tứ, nhưng cậu không ngờ rằng Cù Thành sẽ đối xử với cậu như vậy.

Cậu hít thở một hơi thật sâu, trong bụng náo loạn, đưa tay xoa bụng, đứng thẳng dậy, "Trước đó, Cù Thành không trả lời điện thoại của tôi, là do anh ấy đang ở cùng người đàn ông tên Nhạc Nhạc, đúng không? Hồi sáng, cậu không cho tôi ra ngoài, là ý của Cù Thành hay là chủ ý của cậu?"

Toàn bộ sự tình đều bị Từ Từ Niên đoán trúng, A Tứ cứng họng, chỉ có thể áy náy gục đầu xuống, "Từ đại ca... Đừng trách anh Thành, anh ấy đối với anh là tâm ý gì, anh chắc chắn biết rõ hơn em. Anh không nên nghe những điều vô nghĩa của mấy tụi nó. Anh Thành, anh ấy... không phải là người như vậy."

"Nói cách khác, không cho tôi ra ngoài là ý của Cù Thành sao?" Từ Từ Niên không đáp lại lời nói của A Tứ, ngược lại hiểu rõ mà gật gật đầu.

Giờ phút này, trong lòng cậu không thể nói rõ là cái mùi vị gì, cảm giác kinh khủng đáng sợ bị Đổng Phong phản bội lại dâng lên, cậu thậm chí không dám tiếp tục hỏi.

Này thì tính là gì? Người ngủ với cậu đêm qua chỉ trong nháy mắt đã nói dối cậu.

Cậu nghĩ rằng mọi người có thể nói dối cậu, Cù Thành sẽ không bao giờ, nhưng bây giờ thì sao?

Từ Từ Niên xoa xoa mặt, luôn có cảm giác mình đang nằm mơ, niềm vui sắp đặt cạm bẫy chờ Từ Tân Niên chui đầu vô lưới đã hoàn toàn tan thành mây khói, kiểu gì cậu cũng không thể nghĩ ra, rốt cuộc Cù Thành bị làm sao? Rõ ràng là ngày hôm qua vẫn chưa như thế này.

Sắc mặt cậu trở nên tái nhợt, A Tứ hết hồn vội vàng giải thích, "Từ đại ca, anh tin em được không. Chuyện này nhất định không phải như anh nghĩ, anh Thành với Nhạc Nhạc không phải..."

Từ Từ Niên mỉm cười, ngược lại như trấn an vỗ nhẹ vào vai A Tứ xoa dịu, "Được rồi, cậu không cần phải nói nhiều như vậy, đây là chuyện giữa hai chúng tôi, tôi không đến nỗi chỉ vì một vài lời từ người khác mà đi ghen tuông nghi kỵ Cù Thành đâu."

"Cậu cũng biết Nhạc Nhạc này à, cậu ta là ai vậy?"

A Tứ vò đầu bứt tóc, anh Thành dặn đi dặn lại với A Tứ là tuyệt đối không được để Từ Từ Niên biết chuyện này, nhưng bây giờ A Tứ hoàn toàn không thể giấu được nữa, ở trước mặt Từ Từ Niên, làm sao A Tứ dám nói lời giả dối?

Nhìn vào mắt Từ Từ Niên, A Tứ có cảm giác bị nhìn thấu. Sau một lúc lâu, cuối cùng A Tứ cũng trút bầu tâm sự và nói: "Cậu ấy tên là Nhạc Chiếu, em trai ruột của Long đại ca. Cậu ấy ở cùng anh em chúng tôi trong bang Thanh Long từ hồi còn nhỏ, rất nhiều người trong bang thân thiết với cậu ấy, và chúng tôi đều gọi cậu ấy là Nhạc Nhạc."

"Cù Thành thích cậu ta?"

Biểu cảm của Từ Từ Niên rất thờ ơ, A Tứ cắn răng gật đầu, sau đó lập tức giải thích, "Nhưng chuyện này xảy ra lâu rồi. Khi còn nhỏ, Nhạc Chiếu rất thích bám anh Thành, anh Thành lại là người nối nghiệp do anh Long bồi dưỡng, cho nên mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt, anh Thành....Đúng là thích cậu ấy rất nhiều năm, nhưng sau khi anh ấy vào tù thì họ đã hoàn toàn chia tay rồi. Từ đại ca, anh, anh đừng có suy nghĩ nhiều, anh Thành đối với anh là tuyệt đối nghiêm túc."

Mới vừa rồi nghe mấy người kia nói, Từ Từ Niên cũng đã đoán ra được đại khái, giờ nghe A Tứ nói lại, trên mặt cậu không có biểu cảm gì, trong mắt cũng không có một tia dao động, khiến cho A Tứ cảm thấy bất an vô cùng.

Hai người đứng đối mặt với nhau, một lúc lâu sau Từ Từ Niên mới hoàn hồn lại, "Chắc cậu biết giờ Cù Thành đang ở đâu phải không? Đưa tôi đi gặp hắn."

Lòng A Tứ lạnh đi một nửa, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nếu anh Thành biết hắn đã nói hết mọi chuyện cho Từ Từ Niên biết, cái mạng nhỏ này của hắn chắc chắn sẽ không giữ được nữa....

"Từ đại ca, anh....anh đây là đang làm khó em...Em...."

"Cậu chỉ cần nói biết hay là không, tôi cũng không làm khó cậu. Cậu viết cho tôi một tờ giấy, tôi tự mình đi."

Từ Từ Niên ôm chặt bụng, trông tệ vô cùng, A Tứ thật sự không đành lòng nhìn cậu như vậy, nghĩ đến nếu Cù Thành nhìn thấy cậu như vậy đoán là sẽ rất đau lòng, nhưng nếu không thấy, thì lại càng làm Từ Từ Niên tổn thương, do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài, "Từ đại ca, anh để em đi cùng anh, em đưa anh đi."

Con đường đêm dài tưởng như không thấy cuối, Từ Từ Niên theo chân A Tứ đi sâu vào trong làng du lịch. Ánh đèn ven đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, kẹo hồ lô bọc đường trong tay vẫn còn hơi ấm, thậm chí vừa nãy khi tắt điện thoại, cậu còn hứa với Oa Oa, nói sẽ bảo Cù Thành sớm về nhà gặp bé, nhưng bây giờ tất cả chuyện này lại có chút nực cười.

Cả đường Từ Từ Niên không nói gì, cẩn thận suy nghĩ lại những gì Cù Thành đã làm từng ly từng tí một cho mình, giống như chiếc cân đong đưa trái phải vậy, một đầu là Cù Thành đối với mình tất cả đều tốt, một đầu khác là sự giấu diếm lừa gạt lần này của hắn.

So sánh hai bên, cậu phát hiện cậu chỉ nhớ Cù Thành đối rất tốt với mình, dù bây giờ đã biết người đàn ông này lừa cậu, cũng không khiến cậu mất hết lòng tin vào hắn.

Trong lòng dần dần tỉnh táo lại, Từ Từ Niên hít sâu một hơi, dưới ánh mắt đầy lo lắng của A Tứ, thản nhiên đi về phía trước.

A Tứ có vẻ rất sợ hãi, sợ cậu nhìn thấy Cù Thành xong sẽ không kiềm chế được cảm xúc, làm loạn lên, nhưng Từ Từ Niên hoàn toàn không có ý định này, cậu muốn gặp Cù Thành để nhận một lời giải thích, tiện nhìn xem người đàn ông tên Nhạc Chiếu kia thế nào, ngoài ra không có ý gì khác.

A Tứ dẫn cậu đi thẳng một đường, đến đoạn đường rẽ cuối cùng thì dừng lại.

Từ Từ Niên nhìn theo ánh mắt của hắn, nơi này là một nhà hàng nhỏ, giống như là để cho khách của làng du lịch đi dạo mệt thì ghé vào ăn chút đồ ăn vặt địa phương. Diện tích quán ăn không lớn, bên trong vắng tanh, không có khách, hai bên cửa có một cánh cửa sổ sát đất, lúc này bên trái cánh cửa vừa lúc có hai người ngồi, một người là Cù Thành, còn người còn lại xem ra chính là người đàn ông tên Nhạc Chiếu kia.

A Tứ không biết từ lúc nào đã lặng yên không một tiếng động rời đi, một mình Từ Từ Niên đứng ở đó, nhìn hai người bên cửa.

Người đàn ông tên Nhạc Chiếu kia, thật sự giống hệt như tên của cậu ta, dáng dấp như trăng, thanh thanh nhuận nhuận. Cậu ta có đôi mắt dài rất đẹp, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt, tóc đen, da trắng, môi hồng, nhìn còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao trên tạp chí mấy phần.

Tóc ngắn uốn cụp thành kiểu tóc thời thượng nhất, đôi mắt cong lên, như vừa nói đến chuyện cười gì đó, cười đến mức nằm bò cả người ra bàn.

Cù Thành đối diện đang dựa lưng vào ghế, khuấy khuấy cái chén trong tay, khóe miệng cũng nhếch lên, dẫn đến người đàn ông tên Nhạc Chiếu nắm lấy tay hắn vỗ vỗ mấy lần.

Dáng vẻ của hai người, lập tức làm cay mắt Từ Từ Niên, cậu đứng dưới bóng tối nơi không có đèn đường, gió đêm thổi qua, khiến cậu cảm thấy có chút lạnh.

Lời La Tiểu Mậu từng nói nói đột nhiên văng vẳng ở bên tai: Loại người như Cù Thành một khi lòng dạ độc ác lên, anh ta sẽ không nhân từ hơn so với Đổng Phong đâu.

Ký ức bị phản bội trong quá khứ cùng với dáng vẻ quen thuộc của hai người trước mặt chồng lên nhau, khiến lòng Từ Từ Niên đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi, cậu không kìm được lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Cù Thành lần nữa.

Cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm người đàn ông bên trong khung cửa sổ, nhìn hắn rút điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình thật lâu không động.

Nhạc Chiếu ngoái cổ qua nhìn, nhìn khẩu hình giống như đang hỏi: là điện thoại của ai vậy?

Cù Thành cứ nhìn màn hình như vậy, khẽ mím môi, cuối cùng lại nhét điện thoại vào trong túi, không nghe cũng không từ chối, giống y như mấy lần trước.

Lần này, Từ Từ Niên không biết lấy đâu ra kiên trì, gọi đi gọi lại, không ngừng quan sát phản ứng của Cù Thành.

Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác đổ về, điện thoại của Cù Thành liên tục sáng lên, lúc đầu hắn còn có thể mặc kệ không để ý, nhưng tần suất nhiều đến mức khiến mặt hắn cũng sụp xuống, cầm lấy điện thoại đứng dậy rời khỏi ghế dựa, đi ra một góc.

"A lô, Từ Niên."

Từ Từ Niên giờ khắc này không biết nên nói gì, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu khẽ gượng cười hỏi, "Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại của em rồi?"

Cù Thành bật cười, "Oan uổng quá, sao anh lại nỡ không nghe điện thoại của em chứ."

Từ Từ Niên nhắm mắt lại, giả bộ như không có chuyện gì cười cười, "Anh đang ở đâu vậy? Có còn bận không?"

"Anh đang nói chuyện làm ăn, đau đầu chết được, ước chừng phải khuya muộn mới về được."

"Ừm, vậy em biết rồi, anh bận việc đi." Từ Từ Niên bình thản gật đầu, không nói thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Nói chuyện điện thoại xong, Cù Thành trở về ghế ngồi, Nhạc Chiếu nhân cơ hội bưng cốc cà phê của hắn lên uống một ngụm, cười lè lưỡi với hắn.

Từ Từ Niên không nhìn nổi nữa, không nói gì, cũng không làm gì, lập tức xoay người.

Sắc mặt cậu trắng bệch trước nay chưa từng thấy, cũng không phải vì người đàn ông tên Nhạc Chiếu kia, mà vì Cù Thành vậy mà lại lừa cậu.

***

Lúc Cù Thành trở về phòng, Từ Từ Niên đã nằm ngủ trên giường rồi, trong phòng tối đen, cửa sổ cũng chưa đóng, gió lạnh lùa vào.

Hắn tiện tay bật đèn tường lên, nhìn thấy Từ Từ Niên nằm cuộn tròn ở trong chăn, hơn phân nửa bả vai đều lộ ra bên ngoài, nhẹ nhàng đi qua đắp kín chăn giúp cậu, lúc này Từ Từ Niên mở mắt ra.

"Ưm, anh về rồi."

Cậu không quay đầu lại, chỉ chào hỏi một tiếng, tay Cù Thành khẽ khựng lại, kinh ngạc nhíu mày, "Anh tưởng em ngủ rồi, sao dễ thức vậy, mấy ngày hôm trước em còn ngủ cả ngày, gọi thế nào cũng không tỉnh."

Giọng hắn mang theo ý cười, cởi âu phục, kéo cà- vạt ra, lấn người qua cúi đầu xuống muốn hôn môi Từ Từ Niên một cái.

Từ Từ Niên vén chăn lên ngồi dậy, thuận thế tránh khỏi nụ hôn của hắn, "Không có gì, trước đó ngủ nhiều, nên giờ không ngủ được."

Cù Thành không bởi vì không hôn được mà nghi ngờ gì, bật cười một tiếng xoa đầu cậu, "Em thật là, lớn vậy rồi còn giống như trẻ con, không ngủ thì lại chơi, giống y như thằng nhóc Oa Oa kia."

Nét mặt Từ Từ Niên không thay đổi, nhìn hắn một lát mới mở miệng, "Em tưởng hôm nay anh không định về."

"Sao có thể, em ở đây, cho dù anh có bận tối tăm mặt mũi cũng phải trở về." Cù Thành cởi chỉ còn lại áo sơmi, ngồi xuống giường ôm lấy nửa eo Từ Từ Niên, bàn tay thuận thế nhẹ nhàng xoa nắn eo của cậu, "Nơi này có còn đau không? Thật xin lỗi, buổi sáng chưa kịp chào hỏi em đã đi mất, bây giờ bổ sung được không? Tay nghề mát xa của Cù thị bọn anh, ông chủ Từ có muốn hưởng thụ một chút không?"

Hắn cười tiến sát lại gần, cọ cọ râu trên mặt lên dái tai Từ Từ Niên, hai tay xoa bóp sau lưng cậu, động tác dịu dàng cẩn thận.

Nhìn thấy nụ cười này của hắn, Từ Từ Niên không khỏi cảm thấy khó chịu, gần như ngay lập tức đẩy hắn qua một bên.

"Khổng Tước, em khó tính ghê, còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua sao?" Cù Thành vẫn cho rằng Từ Từ Niên xấu hổ bởi vì chuyện trong suối nước nóng ngày hôm qua, nên giận dỗi với hắn, tiến cả người đến gần nửa đè nửa ôm Từ Từ Niên, còn cách áo ngủ hôn lên sống lưng nhô ra của cậu, nâng tay đánh nhẹ mông cậu, "Anh nói vẫn là trách em, ai bảo em giở trò xấu, mua cho quần bơi sexy gì đó cho anh, còn cố ý hết xoa lại nắn, là đàn ông ai mà chịu nổi, anh không *** em không xuống nổi giường đã là không tệ rồi."

Sắc mặt Từ Từ Niên càng ngày càng khó coi, thoáng cười nhạt, thấp giọng nói, "Có phải đối với anh mà nói, trừ bỏ chuyện kia ra, thì em không còn tác dụng nào khác không?"

Cù Thành lặng đi một chút, tiếp đó ngồi dậy, nâng mặt Từ Từ Niên lên, cẩn thận nhìn cậu, "Khổng Tước, em nói vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì, tùy tiện nói thôi, sao, bị nói trúng tim đen, anh có tật giật mình rồi?" Từ Từ Niên tựa như nói đùa đẩy tay hắn ra, gương mặt khôi phục lại nụ cười, giống như vừa rồi tất cả đều là ảo giác của Cù Thành.

Cù Thành bật cười, hai tay dùng sức xoa mặt cậu, cắn nhẹ chóp mũi cậu một cái, "Mẹ nó, anh có gì mà phải chột dạ, chỉ là anh lấy cái chết để chứng minh, sau đó khắc lên bia mộ tỏ rõ tấm lòng mình, lão tử đối vợ còn thật hơn cả vàng! Có điều đến lúc đó em phải nhớ đốt vàng mã cho anh, biết không quả phụ Từ gia?"

Trước kia nghe thấy những lời ngọt xớt này của hắn, Từ Từ Niên luôn có thể bị chọc cười, nhưng bây giờ nghe được, cậu lại cảm thấy có chút nực cười.

"Bộ dạng này của anh nên dùng trên người cần dùng, ba hoa với em làm gì."

Nói xong cậu vén chăn bước xuống giường, do dự một hồi cuối cùng vẫn là nên giữ im lặng tất cả chuyện đêm nay nhìn thấy.

Có một số việc một khi nói toạc ra, đối với hai người đều là trí mạng, cậu không muốn bởi vì chút gió thổi cỏ lay này, giống như bị bệnh thần kinh, buộc Cù Thành phải giao ra một lý do, vậy rất không hay, cậu cũng không làm được loại chuyện này.

Lòng cậu như thắt lại, tâm trạng cũng rất tệ, cậu vào toilet tạt nước lên mặt nhiều lần, vẫn cảm thấy choáng đầu hoa mắt, nhoài người về phía bồn rửa mặt thở hổn hển, nhất thời không ngẩng đầu lên được.

Cù Thành xoay người trong phòng, liếc thấy bữa sáng đặt ở trên bàn động cũng chưa động, nghĩ đến trước đó Từ Từ Niên sắc mặt tái nhợt bước vào trong WC, nhất thời có hơi tức giận, bưng chén cháo cá gõ cửa.

"Từ Niên, có phải hôm nay em không ăn sáng không?"

"..." Từ Từ Niên không nói lời nào, buồn nôn không nói ra lời.

Cù Thành không nghe thấy động tĩnh của cậu, trong lòng lo lắng, liên tục gõ cửa, "Khổng Tước, em làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"

Từ Từ Niên vẫn không nói gì, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng nước rửa tay chảy rào rào, Cù Thành nghĩ đến tật ngủ nhiều bất thường mấy ngày nay của cậu, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ra sức gõ cửa, giọng ngày một lớn, "Khổng Tước, mở cửa mau! Rốt cuộc em làm sao vậy? Đừng dọa anh."

Cửa phòng "két" một tiếng mở ra, Từ Từ Niên mặt đầy nước đi ra, "Anh... Kêu cái gì, không phải em vẫn ổn sao."

Sắc mặt của cậu trắng bệch giống như một tờ giấy, Cù Thành vừa nhìn thấy đã trực tiếp kéo cậu vào trong lòng, dùng khăn lông lau mặt cho cậu, "Sao sắc mặt em kém vậy, em nhìn em đi, gầy như một khúc xương rồi, còn không ăn sáng cho cẩn thận, chốc nữa anh bảo phòng bếp hâm lại cháo cá cho em, em nhất định phải ăn hết cho anh, nếu không ăn thì không được đi ngủ."

Nghe thấy hai chữ "cháo cá" kia, dạ dày Từ Từ Niên nháy mắt cuộn lên, không kìm chế nổi nữa, vọt vào trong WC nôn một trận.

Cù Thành lúc này mới thực sự hoảng lên, sắc mặt thay đổi, đi vào ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cho cậu, "Sao em nôn ghê vậy, hôm nay em đã ăn gì rồi? Có phải ăn xong đau bụng không? Phòng bếp này làm việc kiểu gì vậy? Anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em, em lên giường nằm nghỉ một lát đi."

Nói xong hắn trực tiếp ôm ngang Từ Từ Niên lên, đặt cậu xuống giường mềm mại, đắp chăn dày cẩn thận cho cậu.

"Không cần... Một lát nữa sẽ ổn thôi, không cần gọi bác sĩ đâu, anh dừng lại cho em." Từ Từ Niên bắt lấy cánh tay hắn, lúc này mới lấy lại được chút sức lực.

"Chết tiệt, em nôn thế này, còn không gặp bác sĩ." Cù Thành tức giận gõ trán cậu, nhưng không dám dùng sức, xoa xoa thái dương, "Sớm biết em không thoải mái, hôm nay anh đã...Tên A Tứ kia cũng không chịu nói cho anh biết, bọn nó đúng là thiếu đạp mà. Anh đi gọi bác sĩ, em ngoan ngoãn nằm xuống cho anh, nếu em còn kháng cự nữa, anh liền đánh em."

Tâm trạng của Từ Từ Niên vốn đã rất tệ, thấy Cù Thành nói dối mình đi gặp người yêu cũ, bây giờ còn dám đối xử với cậu bằng thái độ này, cậu trực tiếp nổi giận, "Nơi này, mẹ nó nghe lời em hay là nghe lời anh!? Em đã nói không cần là không cần, anh còn giở giọng cái gì!"

Nói xong, giống như chưa hả giận cậu nhấc chân đá Cù Thành, trút hết tất cả bực bội chiều nay ra ngoài.

Cù Thành mặc cậu đạp, tiến lại gần bóp nhẹ mũi cậu, "Được được được, cho dù không gọi bác sĩ, em cũng phải nói mình khó chịu ở đâu chứ?"

"Có hơi khó tiêu, dạ dày không được thoải mái, chút tật nhỏ thôi." Từ Từ Niên trở mình, quay lưng về phía Cù Thành, "Em buồn ngủ, đừng gọi bác sĩ đến làm phiền em, ngủ trước đây."

Cù Thành nhìn bóng lưng của cậu, không biết sao, hắn cảm thấy con khổng tước này nhất định không chỉ là dạ dày khó chịu không thôi.

Căn phòng nhất thời yên tĩnh lại, Từ Từ Niên nằm bất động trong chăn bông, hô hấp trầm ổn, một lúc sau liền ngủ thiếp đi. Cù Thành ngẫm nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra loại cảm giác kỳ lạ này là gì, đành tắt đèn tường, cởi quần áo ra nằm xuống bên kia, làm ấm hai tay, đặt lên bụng Từ Từ Niên cẩn thận xoa.

Động tác của hắn có chút vụng về, nhưng lại không phiền mà lặp đi lặp lại, tay lạnh làm ấm rồi lại xoa, cho đến khi xoa mệt mới nhắm mắt lại chìm vào trong giấc ngủ.

Căn phòng tối đen như mực, hai người trên giường lớn thân mật dựa sát vào nhau, không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Cù Thành, Từ Từ Niên mới mở mắt ra.

Cậu nhìn trần nhà, làm thế nào cũng không ngủ được, chuyện xảy ra ngày hôm nay giống như một thước phim vậy chạy đi chạy lại trong đầu cậu, mùi vị trong lòng khác xa vẻ dửng dưng bề ngoài.

Cậu rất muốn tự lừa mình dối người giả vờ như không biết gì, nhưng người đàn ông tên Nhạc Chiếu kia giống như một cái gai liên tục đâm vào dây thần kinh của cậu, khiến cậu không khỏi suy nghĩ lung tung.

Đúng lúc đó, cậu nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên, trong túi áo khoác Cù Thành có thứ gì đó chợt lóe sáng, phát ra tiếng rung nhè nhẹ.

Từ Từ Niên nghiêng đầu nhìn Cù Thành, phát hiện ra hắn chưa tỉnh lại, nhìn chằm chằm điện thoại đang phát sáng, trong lòng cậu căng thẳng, chậm rãi bước xuống giường, cầm chiếc áo khoác kia lên.

Hành động này rất không biết xấu hổ, cậu biết rõ, nhưng cậu không khống chế được, cậu muốn biết rốt cuộc Cù Thành còn giấu mình bao nhiêu chuyện nữa.

Cậu lấy điện thoại ra, trên màn hình quả nhiên là tin nhắn do người đàn ông tên Nhạc Chiếu kia gửi đến,【 Anh Thành, mười năm trước anh từng nói: 'Vốn tôi gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào?'(*) bây giờ câu này còn có hiệu lực không? 】

Trăng sáng soi bóng xuống rạch nào, trăng sáng là 'Nhạc Chiếu', con rạch là 'Cù Thành' sao?

*Câu này có nghĩa là mình hết lòng vì một người nhưng đối phương lại thờ ơ lạnh nhạt, không hiểu được tâm ý của mình. Có nghĩa giống với "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình".

Từ Từ Niên nhếch miệng, nhét điện thoại trở về túi áo Cù Thành, quay người lại nằm xuống giường, hai tay có chút lạnh.

Cù Thành cảm nhận thấy người đã quay về, đưa tay ôm cậu, còn không quên tiếp tục đặt tay lên bụng, che giúp cậu, Từ Từ Niên cúi đầu nhìn đôi bàn tay hắn, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại lần nữa.

Dựa vào phần dịu dàng và chân thành của người đàn ông này, cậu nguyện ý tin tưởng hắn thêm một lần nữa.

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Tôi biết viết xong chương này nhất định sẽ bị ăn gạch, nhưng mà tôi thề vấn đề này không phải triển khai thần thánh gì, nhân vật mới xuất hiện đối với các tình tiết sau có tác dụng rất lớn, cho nên... Ít nhất ít nhất đọc xong chương sau rồi hãy phán định anh Thành, phải tin chắc hắn là đàn ông tốt _(:з" ∠)_

Editor: 1 chương truyện gần 10k chữ, nên tốc độ edit của tụi mình có hơi chậm chút, có thể chỉ edit được 1c/tuần thôi, mong mọi người thông cảm nhé! Để mọi người phải đợi lâu rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio